Lúc mẹ của Lưu Đông Mai hạ sinh cô thì bị xuất huyết nhiều nhưng may mắn sống sót chỉ là mất đi năng lực mang thai.
Trình độ học vấn của Lưu Đông Mai ở thời đại này được xem như là thành phần tri thức cấp cao, cô có thói quen viết nhật ký cho nên tất cả ký ức đưa vào đầu Tang Đồng rất rõ ràng và hoàn chỉnh.
Vài thập niên trước nơi này gọi là Sơn Lam Lĩnh, thôn cô ở tên là Thủy Biếc thôn, thôn dân ở đây thuần phác, quang cảnh nên thơ, đất địa phì nhiêu.
Nhà ngoại Lưu Đông Mai là đại gia tộc, mẹ Lưu mang đồ cưới đến rất phong phú, ba phần đất ở Thủy Biếc thôn này đều thuộc về Lưu gia.
Mấy năm gần đây thân thể mẹ Lưu không tốt, cha Lưu liền chuyển nhà về cố hương, hi vọng vợ mình có thể sống an nhàn hơn.
Còn một nguyên nhân khác chính là: Lưu Đông Mai từng bị chỉ phúc vi hôn, lần này về quê vừa đúng lúc thực hiện hôn sự này.
"Đông Mai, dậy ăn cơm đi con."
Tiếng mẹ Lưu từ nhà chính truyền đến. Tang Đồng nhắm mắt vờ ngủ, mẹ Lưu đứng trước cửa gọi nửa ngày không nghe con gái trả lời, thở dài một tiếng rời đi.
Tang Đồng tiếp tục suy nghĩ của mình, trong nhật ký Lưu Đông Mai ghi chép rất rõ đoạn tâm sự này. Là phụ nữ thời đại mới, cô rất ghét kiểu ép hôn phong kiến này, nên cùng cha tranh cãi rất kịch liệt.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải gả cho người đàn ông tên là Ngô Hưng Dân, mặc dù kháng cự không thành nhưng cũng cùng nhau đi qua cả đời.
Ngô gia có truyền thống làm Trung y, năm đó mẹ Lưu gặp hiểm nguy cũng may có Ngô lão gia diệu thủ nhân tâm cứu bà một mạng, cho nên mới có vụ hôn ước này.
Chỉ là Lưu Đông Mai từng ghi trong nhật ký của mình một tâm sự khác: Ý trung nhân của cô không phải là Ngô Hưng Dân.
Ý trung nhân của Lưu Đông Mai là thanh mai trúc mã của cô. Cô và người đó học cùng một trường tiểu học, sau khi Lưu Đông Mai lên cao trung học ở trường nữ sinh, mỗi tuần chàng trai đó đều tốn mất hai tiếng đạp xe để lên gặp cô.
Hai người vốn muốn ghi danh cùng trường đại học, nhưng hôn ước hoang đường này làm rối loạn ước muốn của cả hai.
Ở trong thế giới thực Lưu Đông Mai cuối cùng vẫn bị gả đi, chàng trai kia cũng có mặt tham gia hôn lễ của cô, sau hôn lễ chàng trai kia vẫn ghi danh vào trường đại học, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của cả hai. Lưu Đông Mai mặc kệ phản đối tiễn chàng trai rời đi, chồng của cô Ngô Hưng Dân cũng đi theo, cũng nhờ vậy ba người tránh khỏi kiếp nạn.
Về sau Lưu Đông Mai được cậu giúp đỡ, cô và Ngô Hưng Dân chuyển đến phương Nam an gia, an phận đi qua thời loạn, cuộc sống an yên.
Năm năm sau, cô nhận được thư của chàng trai kia.
Hắn viết: Hắn đột nhiên phát hiện đọc sách quá vô dụng, quốc gia lâm nguy, dân tộc bị chèn ép, hắn muốn dấn thân vào sự nghiệp cách mạng bảo vệ quốc gia, hắn không quên được Lưu Đông Mai, nhưng hi vọng Lưu Đông Mai có thể quên hắn, sống một đời thoải mái.
Lá thư úa vàng này được Lưu Đông Mai ép trong nhật ký, trân quý cả một đời.
Về sau trong nhật ký của mình, cô không còn đề cập đến chàng trai này nữa, mọi người chỉ biết gọi là chàng trai Lý Vệ Quốc.
Làm rõ suy nghĩ, Tang Đồng ngồi dậy mở balo kiểm tra một chút, thứ cô cần đều có đủ.
Đi ra phòng khách, cha mẹ Lưu đang dùng cơm, bà Lưu để đũa xuống, đứng dậy kéo tay Tang Đồng: "Đông Mai, ăn cơm đi con."
"Không, tôi có việc phải đi ra ngoài."
Trụ cột gia đình Lưu Bá Viễn đập lên bàn mấy cái: "Láo xược, ai cho con nói chuyện với mẹ như vậy, cho con đi học, thế nào là nhân trung hiếu nghĩa cũng không biết à."
Tang Đồng hừ nhẹ một tiếng, lười biếng đôi co với oan hồn, giựt tay khỏi mẹ Lưu đi ra ngoài.
Mẹ Lưu kiên nhẫn kéo Tang Đồng lại: "Đông Mai, còn đừng giận cha, cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn* cũng là muốn tốt cho con."
(* Hiểu nôn na là ước định hôn sự.)
Hai bên lôi kéo nhau, Lưu Bá Viễn cũng đi tới, cùng vợ hợp sức kéo Tang Đồng về phòng. Tang Đồng đang lo lắng cho Tang Du, khó nhịn nói: "Các người buông tay, tôi có chuyện quan trọng phải.làm."
Lưu Bá Viễn và mẹ Lưu giống như bị nhấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn chằm chằm Tang Đồng: "Con có chuyện gì "
Tang Đồng nhíu nhíu mày: "Nếu không buông tay, tôi sẽ không khách khí."
Lời vừa dứt, mẹ Lưu và Lưu Bá Viễn như nổi điên nhào lên người Tang Đồng, hai người gắt gao nằm trên người cô.
Lưu Bá Viễn bóp cổ cô, điên cuồng nói: "Đông Mai, nghe lời cha mẹ, chúng ta sẽ không làm hại con!"
Tang Đồng mở to mắt nhìn, cô thấy da trên mặt Lưu Bá Viễn bong ra từng mảng, cơ thịt đỏ hồng lộ ra rồi thối rữa, mùi tanh hôi toả ra nhức mũi.
"Bụp" một tiếng, hai con mắt của Lưu Bá Viễn tự nhiên nổ tung, chất lỏng màu nâu sềnh sệt dính đầy mặt Tang Đồng.
Cô nhìn vào trong hốc mắt của Lưu Bá Viễn thấy giòi bọ lúc nhúc, dạ dày quặn lên, yết hầu bị bóp chặt, muốn ói cũng ói không được.
"Đông Mai, nghe lời cha mẹ, chúng ta sẽ không hại con!"
Lưu Bá Viễn không ngừng lập lại câu này, lực tay càng lúc càng tăng.
Balo đựng pháp bảo bị Lưu Bá Viễn ép chặt, Tang Đồng thử mấy lần cũng không lấy ra được, sức lực càng lúc càng yếu.
Cô vô lực đẩy tay Lưu Bá Viễn ra, mặt đã chuyển màu tím.
Tang Đồng giãy dụa yếu dần, mẹ Lưu từ trên người cô bò dậy, hình dạng của bà bây giờ giống như Lưu Bá Viễn, quần áo rách nát, thân thể thối rữa bốc mùi.
Bà khập khiễng quơ lấy cây rìu, đi tới bên người Tang Đồng giơ cao rìu lên.
Trong mắt Tang Đồng lưỡi rìu không ngừng phóng đại: "A!"
Bỗng nhiên Tang Đồng từ trên giường bật dậy, hai tay ôm lấy cổ mình, thở hồng hộc.
"cốc cốc cốc"
"Đông Mai, dậy ăn cơm đi con."
Tang Đồng ôm cổ ở mép giường nôn khan một lúc lâu, mẹ Lưu ở bên ngoài lo lắng nói: "Đông Mai, con có sao không, hay là mời Hưng Dân về khám bệnh cho con nha."
Tang Đồng quỳ gối trên giường hít sâu mấy hơi, mở balo lấy ra kiếm Ngũ Đế đã được trong cục xử lý, đẩy cửa phòng ra cô nắm lấy bả vai mẹ Lưu, cầm kiếm đâm vào bụng bà
"Bụp!" Một tiếng, mắt mẹ Lưu nổ tung, chất lỏng sềnh sệt màu vàng tanh hôi phun lên mặt cô.
Lỗ chân lông toàn thân Tang Đồng muốn nổ tung theo, thân thể run rẩy cố cắn môi không phá giới.
Nhưng mà, Tang Đồng phát hiện ra, kiếm của cô dù rút thế nào cũng không được, mẹ Lưu không bị hồn tiêu phách tán, trái lại còn đụng cô một cái trời giáng.
Mẹ Lưu ôm Tang Đồng xông về phía trước, cô mất trọng tâm hai chân va vào nhau, mẹ Lưu lại một lần nữa đè cô xuống.
Nghe thấy ồn ào, Lưu Bá Viễn chạy tới: "Lại chuyện gì, mới sáng sớm...",
Khi hắn nhìn thấy toàn cảnh, thân thể hắn lại biến đổi.
Lưu Bá Viễn không nói một lời đi ra sân cầm rìu lên, lưỡi rìu bị kéo lê trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Hắn đi đến bên cạnh Tang Đồng, trầm thấp nói: "Đông Mai, nghe lời cha mẹ, cha mẹ sẽ không hại con!"
"Á!" Tang Đồng ôm cổ ngồi bật dậy, xung quanh vẫn bày biện như cũ.
"Đông Mai, dậy ăn cơm đi con."
Tằng Đồng liên tiếp đấm vào đầu giường, chọi hết gối xuống đất.
Mẹ Lưu ở ngoài cửa thở dài rồi rời đi.
Mặt Tang Đồng rịn đầy mồ hôi, nỗi sợ hãi quẩn quanh trong lòng cô, cô sờ cổ lẩm bẩm nói: "Đi~ mẹ nó*, một ngày bị chặt đầu hai lần!!"
(Qt là: Mụ mại phê (妈卖批):tiếng chửi lóng của người Trùng Khánh - Tứ Xuyên: ý là: con mẹ mày bán râm)
Dù cho Tang Đồng biết rõ: Chửi bậy là phải bị mất pháp lực mấy hôm, nhưng câu "mụ mại phê" này vẫn phải chửi.
Tang Đồng không dám làm loạn nữa, quy quy củ củ cùng cha mẹ Lưu Đông Mai ăn cơm, sau đó nhỏ nhẹ xin phép ra ngoài.
May mắn là lần này cha mẹ Lưu Đông Mai không có nổi điên.
Tang Đồng đi dọc dòng suối nhỏ, nhìn thấy gương mặt lạ lẫm trong nước, cô đã biến thành Lưu Đông Mai lúc còn xuân sắc. Gương mặt này khuôn thẩm mỹ ở thời kỳ dân quốc, là một mỹ nhân.
Cô nghe được được tiếng nghịch nước, nên liền đi dọc lên thượng nguồn, hai đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi đang cởi truồng tắm suối.
Một thằng nhỏ nhìn thấy Tang Đồng liền đứng dậy, chống nạnh nói với cô: "chị Đông Mai, khi nào chị gả cho anh Hưng Dân của em."
Một đứa khác nhìn có vẻ lớn hơn chút đứng lên lấy tay che kín bộ vị quan trọng: "Cẩu Đản, mẹ tao nói trai gái khác biệt, đồ chơi này không được tùy tiện cho con gái nhìn đó mày."
Bị gọi là Cẩu Đản đánh bạn của mình một cái: "Kệ chứ, chỉ không xấu hổ chúng ta sợ gì."
Tang Đồng khinh thường hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt: "Chưa từng nghe câu này sao?"
"Gì?"
"Có mấy loài cá rất thích ăn thịt gà con."
Tang Đồng ôm lấy hai bộ quần áo dưới đất, một mạch đi ra khỏi rừng, tùy tiện vứt vào trong sân của gia đình nào đó
"Muốn chọc chế, mấy cưng còn non và xanh lắm."
Nghe thấy tiếng la hét từ sau lưng truyền đến, làm Tang Đồng thỏai mái đôi chút, liên tiếp bị chặt đầu hai lần, hơn nữa cô phát hiện ra pháp lực của mình vô dụng trong thế giới này thì y như có tảng đá lớn đặt trong lòng cô.
Cũng may cô đã được huấn luyện đặc biệt cho nên cái chết không ám ảnh cô được, đổi lại là người bình thường thì hẳn là đã sợ bạt hồn bạt vía mấy hôm, sau đó sẽ sợ đầu sợ đuôi cho xem.
Tang Đồng suy tư, coi như cô chết hai lần không uổng phí, nhiều ít cũng hiểu được chút "quy tắc" của thế giới này.
Thế giới này tuần hoàn vô hạn, cái chết là chốt mở vòng tuần hoàn.
Trong thế giới này, tất cả.mọi người đều được thiết lập, giống như đám NPC, nếu như làm trái hành vi đã được "thiết lập", thì đám NPC sẽ nổi điên, về phần cái chết có ảnh hưởng gì nhiều đến bọn cô hay không, thì truớc mắt chưa thể kết luận gì
"NPC..." Trong đầu Tang Đồng loé lên cái trò chơi <Mộng tưởng>, lòng càng thêm bất an.
Việc cấp bách bây giờ là đi tìm Tang Du, đem thiết lập cơ bản của thế giới này nói cho nàng biết, nàng dùng nhục thân đi vào thế giới này, một khi xảy ra chuyện thì hậu quả khó lường!
~~~
)~ câu chửi của chị Đại, mị chỉ có thể edit một cách rất thuần thế thôi.
Bonus nhẹ nhẹ vì thích câu chửi của Chị Đại