Mục lục
BẠN CÙNG PHÒNG LÀ TỬ THẦN!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mục Dung nói xong, Tô Tứ Phương trầm mặc: Hình như đang tiêu hoá lại như đang tự hỏi.



Tô Tứ Phương nhìn kiếm Ngũ Đế được bôi lão huyết cao chậm rãi nói: "Thanh kiếm này được bện từ những đồng tiền ngũ đế cổ xưa nhất, chí cương chí dương có thể khắc chế hết thảy chí âm chí tà chi vật."



Mục Dung nhìn nhìn Tô Tứ Phương, luôn cảm thâý nàng có chút kỳ lạ, đang lúc quan trọng sao cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?



Mục Dung nghĩ Tô Tứ Phương nghe không rõ nên lập lại: "Cô biết cách dùng nó để đối phó Bất Hoán Thi không?"



Tô Tứ Phương khẩn trương nhìn nhìn môi Mục Dung, lần này xem như hiểu rõ, gánh nặng trong lòng vơi đi ít nhiều: "Chỉ cần tìm cơ hội đâm kiếm Ngũ Đế vào cơ thể Bất Hoán Thi, tốt nhất là đâm vào chỗ nó không thể rút ra. Bình thường tà vật bị kiếm Ngũ Đế đâm trúng không chết cũng trọng thương, chỉ là Bất Hoán Thi không phải yêu vật bình thường, tôi cũng không dám chắc."



Mục Dung trầm xuống ánh mắt: "vậy giờ phải làm sao?"



"Dùng để uy hiếp nó, hoặc là đâm vào mắt nó để nó không thể rút ra được, chỉ cần đồng Ngũ Đế ở trong cơ thể nó thì sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn."



"Tôi hiểu rồi!"



Lang Vương Tiếu Nguyệt phản đối: " Không được, tốc độ Bất Hoán Thi quá nhanh, kiếm của ngươi chưa đâm trúng đã bị nó móc tim ra rồi!"



Tô Tứ Phương chỉ mới học khẩu ngữ nên không thể phân tích đối thoại của hai người, dựa theo trực giác nói: "Giao kiếm Ngũ Đế cho tôi..."



Mục Dung quả quyết từ chối, nghiêm túc nói: "Có lúc buông bỏ còn khó hơn giữ lại, vất vả lắm cô mới có thể nghĩ thoáng, tôi không thể để cô mạo hiểm như vậy."



Tiếu Nguyệt yếu ớt thở dài: "Giao kiếm cho ta."



Mục Dung chần chờ nhìn Tiếu Nguyệt, phía bên Bất Hoán Thi hắn đã không còn dám lại gần Kim Tằm Cổ mà chỉ thả ra hắc khí bức Kim Tằm Cổ lui lại.



Trên chiến trường không ai để ý vị trí của Hoa Vân Nguyệt lệch đi một chút, có vài lần Bất Hoán Thi công kích Hoa Vân Nguyệt, cũng may Hoa Vân Nguyệt có phòng bị nên điều khiển Kim Tằm Cổ hoá giải nguy hiểm.



"Chờ chút."



Mục Dung lấy một đồng tiền từ chuôi kiêm ra, rồi giáo kiếm cho Tiếu Nguyệt.



Tiếu Nguyệt nhận kiếm kêu đau một tiếng, lòng bàn tay bay ra khói trắng: "Tử vật không biết tốt xấu! Ta là đang giúp nhóm các ngươi đối phó Bất Hoán Thi!"



"Thanh kiếm này chưa tu thành kiếm linh, không hiểu cô nói đâu, vẫn là giao cho tôi."



"Không cần!" Tiếu Nguyệt kêu đau, hai chân biến thành hai chân sau của Yêu Lang, tay cầm kiếm phủ lên một tầng lông đỏ, mặc dù kiếm Ngũ Đế vẫn gây tổn thương cho cô nhưng khi biến về bản thể vẫn có thể chống cự.



"Ta lên, các ngươi tự lo chính mình!"



"Vèo" một tiếng, Tiếu Nguyệt dùng sức nhảy lên, như viên đạn bắn tới Bất Hoán Thi.



Tiếu Nguyệt mượn ưu thế chiều cao nhắm tới đỉnh đầu Bất Hoán Thi bổ xuống, người nọ vung tay bắn ra mấy luồng hắc khí phong toả đường tấn công của Tiếu Nguyệt, đồng thời muốn phản công vào bụng sói, Tiếu Nguyệt lộn nhào một cái về sau, bay lên, thân thể linh hoạt tránh né hắc khí.



Hoa Vân Nguyệt nhìn thấy cơ hội kịch liệt lay động Kim Linh, Kim Tằm Cổ quỷ mị lẻn đến trước mặt Bất Hoán Thi vồ tới.



Tiếu Nguyệt trên không trung cũng nắm chặt thời cơ nhắm vào cần cổ hư thối của Bất Hoán Thi đâm tới.



Hai đợt công kích chỉ chênh nhau một giây, Bất Hoán Thi không thể có đủ thời gian nghĩ ra đối sách, hắn dựa theo bản năng lựa chọn bảo vệ chỗ hiểm --- Cần cổ bị thương.



Hắn vung tay bắn ra hai luồng hắc khí đến Kim Tằm Cổ, lại há miệng phun khói đen đến chỗ Tiếu Nguyệt.



Tốc độ công kích của Kim Tằm Cổ không giảm, nâng tay trái đưa lên mặt ngăn lại khói đen.



Một giây sau, toàn bộ tay trái của Kim Tằm Cổ vỡ nát, hoá thành vô số cổ trùng nổi điên nhào vào khói đen



Theo sau từng tiếng vỡ nát, dịch nhờn chảy tràn.



"Rầm" một tiếng Kim Tằm Cổ dồn lực đánh vào mặt Bất Hoán Thi, đánh đến hắn lảo đảo lung lay.



Sau khi trách được hắc khí Tiếu Nguyệt lại phát động công kích, mỗi một kích đều nhắm vào yếu điểm của Bất Hoán Thi, cô không chấp nhất như Kim Tằm Cổ nếu Bất Hoán Thi muốn phản kích, cô tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, đợi đến khi thoát khỏi nguy hiểm sẽ lại tiếp tục công kích, có thể nói là đang phát huy sự giảo hoạt âm tàn của Lang tộc đến mức tinh tế nhất.



Lang Vương Tiếu Nguyệt chia pháp lực vào ba nơi, một đối kháng với tổn thương mà kiếm Ngũ Đế gây ra, ba phần nâng cao lực phản ứng nguy hiểm, sáu phần pháp lực đặt hết lên chân, dùng tốc độ tối thượng.



Từ khi cầm kiếm Ngũ Đế khói trắng trong lòng bàn tay của Tiếu Nguyệt chưa bao giờ ngừng, cô lại không chút để ý nhịn xuống đau đớn như lửa đốt liên tục công kích Bất Hoán Thi.



Mục Dung siết chặt nắm đấm bên trong có đồng tiền Ngũ Đế, mắt đã thích ứng được chiến cuộc, động tác ba người cũng dần rõ ràng.



Từ khi Tiếu Nguyệt nhập chiến thì bố cục đã xuất hiện sự áp chế, nhưng dù cho Bất Hoán Thi có chật vật thì muốn giết hắn chết vẫn thiếu một chút.



Trong lòng Mục Dung dấy lên trực giác, cho dù đây là cuộc chiến nhân loại không thể xen vào, cho dù cô chỉ là một cọng rơm ngọn cỏ...



"Tứ Phương, cô ở đây bảo vệ Vân Nguyệt, tôi đi sẽ trở lại ngay!"



Mục Dụng chạy đi không quay đầu lại, cô lượn một vòng né trách chiến cuộc chạy vào rừng sâu.



Tìm tới lão huyết cao ở nơi mình té xuống, nâng bình vào lòng quỳ xuống, thở phì phò, trái tim muốn nhảy ra ngoài



Cô hít sâu một hơi đưa tay sờ mặt dây chuyền, sau đó nhúng tay vào trong bình, thoa lão huyết cao lên tay



Mục Dung thả bình xuống đất, lung tung lau đi mồ hôi, cầm một xấp bùa và ôm phần đinh gỗ đào còn lại vào lòng chạy về.



Lúc cô sắp trở về bên cạnh Hoa Vân Nguyệt, Bất Hoán Thi chợt quát một tiếng, hắc khí quanh thân lượn lờ đánh bay Kim Tằm Cổ, đồng thời tránh né Tiếu Nguyệt bay tới Hoa Vân Nguyệt.



Tốc độ Bất Hoán Thi thật sự quá nhanh, khoảng cách mấy chục mét chỉ mất một giây.



"Cẩn thận!"



Hoa Vân Nguyệt vẫn ở nguyên tại chỗ lay động Kim Linh, Tiếu Nguyệt theo sát phía sau Bất Hoán Thi.



Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả Tô Tứ Phương bên cạnh cảnh giác nãy giờ cũng không kịp phản ứng



Trong mắt Hoa Vân Nguyệt, Tu La dữ tợn của Bất Hoán Thi càng lúc càng gần...



Kim Tằm Cổ quá khó đối phó, hơn nữa đưa lưng về phía hung địch hai bên như vậy quá sức nguy hiểm, nên Bất Hoán Thi hiểu rõ: đổi trọng thương đánh chết người điều khiển Kim Tằm Cổ thì tiểu sói yêu kia căn bản không thể đánh lại hắn.



"Đừng mà!!!"



Mục Dung dùng hết tốc chạy, nhưng tốc độ của cô so với Bất Hoán Thi chẳng khác nào chạy đua với máy bay phản lực.



Giờ khắc này, Hoa Vân Nguyệt cảm giác vạn vật trên đời dường như đứng im lại, trong đầu hiện lên vô số hồi ức, từng chút hiện lên rõ ràng.



"Vèo" một tiếng, thời điểm nguy cấp bóng đen lớn bằng ngón cái bay tới trước mặt Hoa Vân Nguyệt, Bất Hoán Thi giơ tay bổ xuống đỉnh đầu Hoa Vân Nguyệt.



"RẦM" một tiếng, Hoa Vân Nguyệt và Tô Tứ Phương bị một cỗ đại lực đẩy bay ra phía sau.



Bất Hoán Thi tức đến thở hổn hển, một kích thắng chắc lại thất bại!!!



Hắn bổ vào vật cứng phía trước, cảm giác lạnh thấu xương; Trước mặt lại hiện lên đôi mắt lục quang lạnh lẽo.



Lang Vương Tiếu Nguyệt nhoẻn miệng: "là ngươi!"



Thời điểm quan trọng, Liễu Nhị nương tử đúng lúc tới kịp hiện ra bản thể chắn trước mặt Hoa Vân Nguyệt, xảo diệu giơ sừng rồng ngăn cổ tay của Bất Hoán Thi!!!



Dù sừng rồng có gãy nhưng cũng không thể xem thường, Liễu Nhị nương tử hé miệng phun ra bản mệnh độc rắn.



Trước có độc rắn, sau có truy binh, Bất Hoán Thi tiến thoái lưỡng nan chỉ còn cách kiên trí bắn ra hắc khí đối kháng với bản mệnh độc rắn.



"Xoẹt" một tiếng, Liễu Nhị nương tử hoá thành hoa xà dài hơn bốn mét vờn quanh chân Bất Hoán Thi, ghìm chặt!



Lang Vương Tiếu Nguyệt trái tim nhảy loạn, thầm mắng: rắn thối, muốn chết hả?!



Sức mạnh hủy thiên diệt địa của Bất Hoán Thi cô đã lĩnh giáo, cô phảng phất thấy được Liễu Nhị nương tử cố chấp kéo dài thân mình.



Cô cắn răng dồn hết pháp lực vào chân, mất đi bảo vệ, tay cầm kiếm vang lên tiếng da thịt bị thiêu đốt, toàn tâm đều đau!!!



Kim Tằm Cổ mất đi khống chế ngã trên mặt đất, Hoa Vân Nguyệt vội vàng bò dậy lay động Kim Linh, Kim Tằm Cổ thẳng tấp bật dậy, bay tới Bất Hoán Thi.



Lang Vương Tiếu Nguyệt tới trước, cô dường như nghe được tiếng xương của Liễu Nhị nương tử gãy đứt, nâng cao tốc lực, dồn hết sức mạnh vào hai tay, hai tay cầm kiếm đâm xuống đỉnh đầu Bất Hoán Thi.



Chỉ tiếc vì Tiếu Nguyệt là yêu tộc cho nên không thể phát huy hết uy lực của kiếm Ngũ Đế, hai luồng sức mạnh thôn tính thiên địa va vào nhào, thân kiếm Ngũ Đế đứt đoạn, đồng tiền tứ tán....



Kim Tằm Cổ nhào lên lưng Bất Hoán Thi, một tay khoá cổ hắn, hai chân quấn ngang hông, há miệng cắn vào phần thịt hư hối.



"AAAA!!!" Bất Hoán Thi thê thảm kêu lên, ra sức giãy dụa.



"Phốc!" Một tiếng, phía dưới lân phiến của Liễu Nhị nương tử bắn ra máu tươi, từ thân đến đuôi rắn khắp nơi đều chảy máu.



Tiếu Nguyệt khẩn trương: "Ngươi điên hả?! Nếu còn tiếp tục hắn sẽ xé nát ngươi!!"



Liễu Nhị nương tử không quan tâm, mặc kệ máu phun há miệng cắn vào lỗ tai Bất Hoán Thi.



Lang Vương Tiếu Nguyệt lo lắng nhìn Liễu Nhị nương tử đang quấn lấy Bất Hoán Thi, sợ nàng bị thương không dám công kích, mắt thấy khe hở đứt gãy trên người nàng càng lúc càng lớn, lân phiến cũng bắt đầu bong ra, gấp đến đỏ mắt.



Không biết làm sao, trong đầu Tiếu Nguyệt lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng, đêm Tang Du qua đời, Liễu Nhị nương tử đột nhiên đi vào trong động của cô, ngẩng đầu nhìn màn mưa nói với cô: "Tình cảm nhân loại quá phức tạp, có vài đồng loại dùng thời gian năm trăm năm tu thành thân người lại dùng ngàn năm để học, nhưng vẫn không học được tình cảm của nhân loại."



~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK