"...ta không phải tên Cẩu Đản, thế giới này là do ta sáng tạo ra, da ngoài không còn xương, bấu víu vào chỗ nào?"
"Ngươi có cách thoát ra khỏi đây đúng không?"
Mọi người nhìn Mục Dung nói chuyện một mình nhưng không có ai xen vào.
"Ngươi có thể điều khiển ta để mở ra đại môn thông ra bên ngoài, sau khi ngươi chết thế giới này cũng sẽ biến mất theo, oan hồn ở đây sẽ được thả ra."
Mục Dung hơi hơi nghĩ đến, quả nhiên ở cách đó không xa xuất hiện một cánh cửa.
"Mọi người đi qua cánh cửa đó sẽ ra được bên ngoài, Tang Du ở lại."
Trước đó Mục Dung đã nói rõ, muốn Tang Du ở lại có ý gì ai cũng biết.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mục Dung không thương lượng với bất kỳ ai đã tự hạ quyết định.
Làm tất cả mọi người trở tay không được, nếu như cho Tang Đồng lựa chọn, cho dù tốn chút công sức cũng sẽ bảo đảm cho Mục Dung, giết hết những oan hồn này.
Tang Đồng không muốn để Tang Du đối diện với cảnh tượng này, tự tay giết người mình yêu sẽ trở thành ám ảnh trong lòng nàng, cô muốn làm thay, nhưng tự vấn với lòng nhiều lần: Thật sự cô có thể ra tay với Mục Dung sao?
Cuối cùng, cô đành phải tôn trọng quyết định của Mục Dung.
Thời gian không còn nhiều, để hai người họ tâm tình một chút cũng tốt.
Tằng Thiên Hàm vỗ vỗ bả vai Mục Dung, chạy đến ôm hai vị lão nhân gia: "Cha, mẹ, con phải đi."
"Đi đi con, nơi này không phải nơi con nên đến."
Tằng Thiên Hàm ô ô lên khóc: "Sau khi con ra ngoài sẽ lập mộ cho cha mẹ."
"Con trai, bọn ta chết bao lâu rồi?"
"Ít nhất cũng tám mươi năm."
Nhị lão ngạc nhiên, lau nước mắt cho Tằng Thiên Hàm: "Đi nhanh đi con."
Tô Tứ Phương thi lễ với Mục Dung, yên lặng rời đi.
Tang Đồng nắm bả vai Tang Du: "Chị ra ngoài chờ em." Sau đó nhìn Mục Dung, không nói thêm gì
Đợi mọi người đi hết, Mục Dung nắm tay Tang Du, nhẹ nói: "Em nói xem chị lập công lớn như vậy có đủ chuộc tội cho mẹ không."
Tang Du vẫy tay, sợi dây chuyền bay vào tay nàng, nàng đưa dây chuyền cho Mục Dung: "Chút nữa ra ngoài đeo lên giúp ta."
"Tang Du.."
"Ta không cho phép ngươi làm chuyện điên rồ, Địa Phủ hại ngươi quá nhiều rồi, lúc trước những thứ này với ngươi chỉ là việc vặt..., Có ta ở đây."
Tang Du thoả hiệp với Bát Chỉ Kính là vì nàng có tâm tư riêng, nàng tin Mục Dung nhất định tìm ra Bát Chỉ Kính, sau khi nhiệm vụ này thành công Thiên Đạo nhất định sẽ ghi chép lại, mà kể cả Thiên Đạo không có mắt thì vị cục trưởng kia cũng sẽ thực hiện lời hứa.
Mẹ ruột của Mục Dung ở kiếp này đi vào luân hồi, cô sẽ không bị Địa Phủ nắm thóp nữa, về phần Mục Dung và Bát Chỉ Kính ký kết khế ước là ngoài tiên đoán của nàng.
Có nàng ở đây, Mục Dung làm sao chết được.
...
Ba người Tang Đồng đi ra đại môn thì biến trở lại hình dạng của mình.
Ngưu cục trưởng tiến lên đón: "tìm thấy Bát Chỉ Kính chưa?"
Tang Đồng quét mắt nhìn Ngưu cục trưởng không nói gì.
Ngưu cục trưởng nhìn Vương Hạo, Vương Hạo nói nhỏ vào tai hắn: "Hai phút sau đại môn Hoàng Tuyền quốc sẽ mở."
Ngưu cục trưởng khẽ nhăn mặt: "Vậy cậu còn chờ cái gì?"
Vương Hạo khó xử nói: "Mục Dung và Tang Du vẫn chưa ra, Tang Du là dùng nhục thân đi vào trong đó, nhấn nút cô ấy chắc chắn sẽ mất mạng."
Giọng nói Vương Hạo vừa đủ nghe, đúng lúc Tang Đồng đi tới nên cũng nghe thấy, cô không nói gì chạy tới trước mặt Vương Hạo đẩy hắn một cái ngã nhào, trong tay cô cằm dao găm đặt lên yết hầu của Vương Hạo.
"Tang Đồng, cô làm gì vậy?"
Tang Đồng không quay đầu nói: "Cục trưởng, lúc ngài giao nhiệm vụ không nhắc tới khâu này."
"Vì toàn thể nhân loại, chúng ta phải có sự hi sinh, chẳng lẽ cô không hiểu!"
"Tôi và Tằng Thiên Hàm có thể hi sinh, theo tôi biết điều lệ trong cục có viết, muốn người ngoài cục hi sinh phải có sự đồng ý của đương sự."
Ngưu cục trưởng nghẹn họng, nhưng ráng cãi chày: "lúc này không giống ngày xưa, đang lúc loạn thế nhân loại lâm nguy, hi sinh một hai người rất đáng giá."
Vương Hạo trừng mắt nhìn Tang Đồng, Tang Đồng đè lưỡi dao kéo nửa tấc lên yết hầu hắn, cổ Vương Hạo lập tức chảy một dòng máu tươi: "Giao điều khiển cho tôi."
Vương Hạo ngoan ngoãn đem củ khoai nóng này giao cho Tang Đồng, Tang Đồng vẫn không thả hắn.
Vương Hạo đoán được sẽ bị Ngưu cục trưởng ép ấn nút, vì vậy hắn lén lút chạy vào xe vận tải đưa dao quân dụng này cho Tang Đồng.
Vương Hạo nhỏ giọng nói: "Đại môn Hoàng Tuyền quốc sắp mở, cô có chuẩn bị gì để đối phó hay không, nếu không thì phải nhấn nút, cái này tôi không nói giỡn."
"Làm sao cậu biết!"
"Còn một phút."
Ngón tay Tang Đồng khẽ run, ngẩng đầu nhìn thông đạo, lòng đau rỉ máu.
Ngưu Tử Trĩ suy nghĩ một chút liền biết: Vương Hạo đang diễn trò với Tang Đồng, bằng không dựa vào năng lực của hắn không ai có thể đụng tới hắn.
"Tang Đồng, tôi hiểu tâm trạng của cô, bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm."
Vương Hạo nhỏ giọng: "Bốn mươi giây."
Ngưu cục trưởng thấy thuyết phục vô dụng, kiên quyết lấy điện thoại vệ tinh ra: "Khởi động bạo kích!"
"Đã nhận, ba mươi giây đếm ngược, dự tính ba phút ba mươi giây sẽ xong."
Tang Đồng sa sút tinh thần ném dao găm và điều khiển ra, Ngưu Tử Trĩ khoát tay, mấy người lính lao lên bắt mọi người lại.
"Rút lui!"
Tang Đồng bị hai tên lính kéo đi, cô nhìn thông đạo cuồng điên hét lớn: "DU NHI!!!"
"Các người thả tôi ra! Cục trưởng chờ thêm một chút đi!"
Vương Hạo đang chạy đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu vẻ mặt không tin nổi nhìn thông đạo, liền co giò chạy tới bên cạnh Ngưu Tử Trĩ: "Cục trưởng, đại môn Hoàng Tuyền quốc đã đóng!",
Ngưu Tử Trĩ hai mắt mở to, lập tức nói vào điện thoại: "Đình chỉ bạo kích!"
Bên kia điện thoại còn tám giây đếm ngược.
"Vâng! Đã đình chỉ bạo kích."
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thông đạo, một phút sau Tang Du và Mục Dung nắm tay nhau từ bên trong đi ra.
Binh lính thì chỉ thấy một mình Tang Du.
"DU NHI! MAU THẢ TÔI RA!"
Mục Dung buông tay Tang Du ra, đứng đối diện với nàng, vì nàng đeo lên sợi dây chuyền.
"Tại sao ta có thể chạm vào dây chuyền này?."
Tang Du buồn cười, dịu dàng nói: "Vì trong này có một thứ của ngươi."
"Đến cùng ngươi là ai."
"Sau này kiểu gì ngươi cũng sẽ nhớ ra."
Bạch quang ôn hoà từ dây chuyền toả ra bao trùm lấy Tang Du, Tang Du vừa giận vừa cưng chiều nói: "Sau này không được phép làm chuyện điên rồ nữa."
"Ừm."
Tang Du chậm rãi nhắm mắt lại, Tang Đồng chạy tới đỡ lấy nàng: "Du nhi, em ấy sao rồi."
"Không biết, dây chuyền của em ấy tự nhiên phát sáng."
Tang Đồng thăm dò hơi thở Tang Du, thấy hô hấp của nàng đều đặn lại sờ lên mặt dây chuyền, cùng Mục Dung hợp lực đỡ Tang Du.
Tiểu tổ trị thương mang cáng nâng Tang Du vào trong xe vận tải, Mục Dung bay về kén nhộng sinh để trở về nhục thân, nhưng không lập tức ra ngoài
Cô nhắm mắt lại hồi tưởng lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi đại môn Hoàng Tuyền quốc mở ra, cảnh tưởng phát sinh vô cùng chấn động.
Cô và Tang Du đang nói chuyện, Bát Chỉ Kính tự nhiên mất kiểm soát từ thân thể cô bay ra, trong chớp mắt nó tự bành trướng chính mình.
Đi cùng tiếng quỷ khóc sói gào là một cánh cửa lớn chập chờn hiện ra, cánh cửa màu đỏ thắm phía trên còn có mặt quỷ được điêu khắc, trên cánh cửa là một tấm bảng màu đỏ, chữ viết trên đó Mục Dung không hiểu nhưng cô có thể đoán được nó viết ba chữ: Hoàng Tuyền quốc.
Linh hồn các thôn dân đau đớn quỳ trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Bát Chỉ Kính bắn ra mấy tia ánh sáng màu xanh quấn lấy thôn dân. Cũng đúng lúc này, Tang Du lơ lửng trên không đứng đối diện với Bát Chỉ Kính. Nàng giang hai tay, vô số cột nước màu tím nhạt bay ra, cuộn lấy thôn dân.
Mục Dung nghĩ những cột nước này là muốn giằng co với ánh sáng xanh của Bát Chỉ Kính, nhưng làm cô không ngờ nhất lại là hồn phách của thôn dân vừa đụng tới cột nước liền bị hấp thụ, trong tưởng tượng của Mục Dung không bao giờ, không bao giờ xuất hiện cảnh tượng này.
Tang Du thu lại cột nước, nàng nhẹ nhàng hạ xuống đất, ánh sáng toả ra từ mi tâm dần dần biến mất.
Bên trong Bát Chỉ Kính truyền ra tiếng rống phẫn nộ, giống như mặt hồ yên lặng bị ném đá, sóng gợn từng vòng rồi tản đi, đại môn Hoàng Tuyền quốc cũng theo đó mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Mục Dung có thể cảm nhận thấy Bát Chỉ Kính thật sự rất kiêng kỵ Tang Du, cô kìm lòng không được định nhìn trộm tâm tư của nó, nhưng bất thành vì đầu cô đột nhiên đau xót
Mặc dù Bát Chỉ Kính nhận chủ, nhưng nhục thể phàm thai không thể tùy tiện khống chế nó.
Tang Du lại nói với cô: "Cẩn thận Địa Phủ."
Đau đớn truyền tới, Mục Dung ngủ thật say.
Tang Đồng mở kén nhộng sinh ra, thấy Mục Dung đang ngủ liền đóng nắp lại.
Thời điểm thôn dân bị tàn sát, cô cùng Tô Tứ Phương và Tằng Thiên Hàm đứng ở sườn núi cách đó không xa chứng kiến hết thảy, nếu không phải cô cố nhịn thì đến cả siêu nhân từ bi như Tô Tứ Phương cũng sẽ nổi nóng, Mục Dung một mình trải qua đòn roi như vậy, thương tích của tâm hồn sợ là sẽ ảnh hưởng đến cô ấy rất lâu.
Kén nhộng sinh là sản phẩm phục hồi sinh mệnh rất tốt, để Mục Dung nằm trong đấy thì thân thể sẽ mau hồi phục.
Cô nhìn quanh một vòng: Tang Du an tĩnh ngủ, Tô Tứ Phương thì nhỏ giọng niệm kinh, Vương Hạo ngồi trong kén nhộng sinh hút thuốc, Tằng Thiên Hàm thì ngồi dưới đất dựa vào xe sắc mặt vô hồn.
Tang Đồng không có một chút vui mừng nào khi sống sót hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cô có một ngọn núi lớn đè lên, không thể không nghĩ tới đường đi tương lai sẽ đi như thế nào.
....
Đoạn nào xưng ta ngươi của Mục Dung và Tang Du, thì chính là bản thể của Tang Du á. Ngự quá hà!!!
~~~~