Đưa tay thăm dò hơi thở của Mục Dung, cũng may! Chỉ là hô hấp quá yếu.
Hoa Vân Nguyệt gọi tiểu đội trị thương, bác sĩ tiêm cho cô một mũi sau đó khiêng cô đặt vào kén nhộng sinh.
Tô Tứ Phương đi tới, trên đầu nàng quấn vải trắng, khắp mặt tím tím xanh xanh, dưới cổ còn có ba vết cào sâu, rất thê thảm.
Hoa Vân Nguyệt than nhẹ một tiếng: "Chút nữa để bác sĩ xử lý một chút đi."
"Không sao, Mục Dung thí chủ sao rồi?"
"Đang ở trong kén nhộng sinh để phân tích, cô cũng vậy, biết rõ nếu gặp Tang Đồng nhất định sẽ thành ra thế này."
"Phát tiết ra ngoài vẫn tốt hơn giấu trong lòng, địa vị của tiểu Tang thí chủ ở trong lòng Đồng sư tỷ rất nặng, nhất định sẽ làm chị ấy suy sụp."
Bác sĩ xem xong số liệu, báo cáo nói: "Người bệnh bởi vì bi thương quá độ nên dẫn tới hôn mê, trước mắt không phát hiện bệnh tật gì. Hoa tiểu thư lúc nãy có đề cập đến hành vi bất thường của người bệnh trước khi hôn mê, đó đều là phẩn ứng bình thường: con người nếu đột nhiên phải nghe những chuyện bản thân không thể thừa nhận, đại não sẽ theo bản năng phát ra tín hiệu từ chối tiếp nhận tin tức, thậm chí sẽ gây ra chứng "tạm mất trí nhớ", cung phản xạ dài ngắn là tùy vào mỗi người. Triệu chứng nôn khan và hôn mê là do đại não dần dần chấp sự thật này, tâm lý tiếp nhận đau đớn cùng cực sẽ làm toàn bộ nội tạng run rẩy, cụ tưởng hoá cảm giác đau lòng; dạ dày được hệ thần kinh điều tiết và quản lý, nó cũng rất mẫn cảm, cảm xúc kịch liệt sẽ dẫn đến dạ dày co rút, người bệnh trong thời gian dài không ăn uống gì nên chỉ có thể nôn khan, mặc dù sinh mệnh người bệnh bình thường, nhưng tôi đề nghị sau khi tỉnh lại nên điều trị tâm lý."
Bác sĩ do dự mãi mới nói thêm: "Người bệnh sau khi tỉnh lại tính tình sẽ đại biến, hoặc là vô cùng nóng nảy hoặc là vô cùng trầm mặc, cục trưởng là điển hình của trạng thái nóng nảy, biểu hiện và hành vi, ngôn ngữ vô cùng kịch liệt. Còn về trầm mặc sẽ xuất hiện trạng thái tự giam chính mình, tuyệt thực, thậm chí có khuynh hướng tự hoại bản thân, xin chú ý."
"Cám ơn bác sĩ."
"Vậy tôi về trước, có chuyện gì cứ nhấn còi báo động, chúng tôi sẽ lập tức chạy đến."
",Được."
Hoa Vân Nguyệt nhìn Mục Dung đang ngủ say trong kén nhộng sinh, nhàn nhạt nói: "Bất Hoán Thi chưa xuất thế, hai người mạnh nhất đội lại thành ra thế này, trận đánh này còn có thể đánh sao?"
"Mệnh của Mục thí chủ là dùng mệnh của tiểu Tang thí chủ đổi lại, Tứ Phương tin tưởng cô ấy sẽ không tự hủy bản thân, trái lại tình hình của Đồng sư tỷ mới đáng ngại."
"Dù sao cô ấy cũng là cục trưởng tạm thời, cô ở trước mặt thuộc hạ giam cô ấy lại có vẻ không tốt."
"Nếu có cách khác Tứ Phương sẽ không dùng hạ sách này, bây giờ nếu thả Đồng sư tỷ, theo tính cách chị ấy thì nhất định sẽ dùng cấm thuật Nghịch Thiên Cải Mệnh để cứu tiểu Tang thí chủ."
"Nghịch Thiên Cải Mệnh là gì?"
"Đây là cấm thuật rất mạnh, dùng để giao dịch với Thiên Đạo, thuật giả* năng lực càng mạnh, cấm thuật càng có thể phát huy uy lực càng lớn, uy lực lớn đồng nghĩa với cái giá phải trả cũng lớn, là một vòng tròn lập lại vô hạn, tiểu Tang thí chủ là chấp niệm trong lòng Đồng sư tỷ, chị ấy nhất định sẽ dùng thuật Nghịch Thiên Cải Mệnh."
(Thuật giả: người sử dụng thuật)
Hoa Vân Nguyệt suy tư: "Như vậy thì rất giống bí thuật Kim Tằm Cổ của Miêu tộc bọn tôi, theo truyền thuyết: Kim Tằm Cổ có thể triệu hồi Cửu U chi hồn, có thể cải tử hồi sinh, đáng tiếc nó đã thất truyền hơn tám trăm năm, sư phụ tôi...haiz..."
Tô Tứ Phương lắc đầu: "Vô dụng, tình huống của tiểu Tang thí chủ rất đặc biệt, tình duyên chị em của cô ấy và Đồng sư tỷ ở kiếp này đã tận."
"Đến cùng Tang Du chết thế nào? Tâm mạch của cô ấy bị đoạn, trên người lại không có vết thương nào nhưng tất cả máu trong người đều chảy khô, cảm giác giống như chi thuật hiến tế."
"Không phải thuật hiến tế, tiểu Tang thí chủ là tự sát."
"Cái gì?! Tại sao cô ấy phải làm vậy? Làm sao cô ấy làm như vậy được?" Cho dù là tự sát, người bình thường đâu có làm được như vậy!!
"Nếu Hoa thí chủ muốn biết, hay là chúng ta tìm một nơi khác nói chuyện."
"Được."
Khi Tô Tứ Phương còn rất nhỏ, sư phụ đã dặn nàng: " Đồ nhi, không bao lâu sau con sẽ trở thành một người siêu việt, hiểu thấu nhân quả, nhìn thấu tương lai quá khứ, nhưng con phải nhớ, chỉ được là người đứng xem, dù con nhìn thấy cái gì cũng không được tùy tiện nói ra, nếu không, không những không thay đổi được kết cuộc mà còn bị kéo thành đương sự trong cuộc, một khoản thời gian rất dài sau đó cái gì cũng không thể nhìn thấy."
...
Ngày Mục Dung nhảy xuống dòng Vong Xuyên, Tô Tứ Phương đứng trên bờ bên cạnh Tang Đồng, linh quang chợt loé nàng thấy được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai: Tang Du ôm lấy Mục Dung, điều khiển nước Vong Xuyên Hà giằng co với Địa Phủ.
Sáng hôm đó nàng đã nhìn thấy Tang Du kỳ lạ liền biết chuyện mình thấy sắp ứng nghiệm, cũng mơ hồ đoán được lần ra tay này ảnh hưởng ra sao đối với nhục thân của Tang Du, nhưng vạn vạn lần không ngờ đến chính là kết cục lại thê thảm đến vậy!
Tang Du xé nát nhục thân của mình! Nếu như biết kết cuộc thế này, mình có ra ta ngăn cản không? Hoặc là sẽ đi nói với Tang Đồng chứ?
Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.
Tô Tứ Phương là người không phải Phật, chẳng qua nàng có thể tiên tri trước một chút, không triệt để nhìn thấy toàn cảnh.
Tang Đồng bị giam trong phòng trống, sáu vách tường đều được lấp nệm dày phòng ngừa cô tự sát
Vừa rồi Tô Tứ Phương mang cơm cho cô, bát cơm bị Tang Đồng cầm lên liên tiếp đập lên đỉnh đầu nàng, máu tươi lập tức chảy xuống
Tô Tứ Phương chưa bao giờ thấy một Tang Đồng nguy hiểm như vậy, hai mắt đỏ ngầu thần sắc bạo ngược, hận không thể lấy cả thế giới chôn cùng Tang Du.
Lúc trước mặc dù tính tình Tang Đồng không tốt, nhưng bởi vì tu đạo nên có rất ít điểm thô tục.
Đội cứu viện xông vào phòng tách Tang Đồng và Tô Tứ Phương ra, cô không chút để ý vừa đấm đá vừa chửi bới Tô Tứ Phương, hai người đàn ông trưởng thành súyt chút không khống chế được Tang Đồng!
Tô Tứ Phương lại cười, nói lần này Tang Đồng nói lời thô tục thì sẽ mất pháp lực ba ngày, cho dù cô có chạy ra khỏi phòng giam cũng không có cách thi triển Nghịch Thiên Cải Mệnh.
...
Giữa đêm khuya Mục Dung tỉnh lại, mở nắp kén nhộng sinh, trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ tối
Mưa to ba ngày ba đêm. Căn cứ vận hành bằng năng lượng mặt trời, hiện tại đã dùng đến nguồn điện dự trữ, vậy nên bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.
Cũng may ở gần căn cứ là khu không người, lúc bắt đầu xây dựng đã cân nhắc đến tình huống này, nên không có nguy hiểm gì.
Mục Dung co quắp nằm trong kén nhộng sinh, trong đầu từng chút từng chút đều là hình ảnh của Tang Du.
Mục Dung không thích chụp ảnh, nhưng Tang Du lại rất thích chụp lén cô, trong điện thoại lưu giữ rất nhiều hình của Mục Dung, góc độ khác nhau, hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ.
Tang Du nói: trí nhớ sẽ theo tuổi tác mà giảm dần, nhưng khoa học kỹ thuật có thể giúp em ghi nhớ mọi thứ, ghi nhớ dáng vẻ từng giai đoạn của chị.
Có một đoạn thời gian, Tang Du rất thích buổi sáng sớm, sau khi nàng tỉnh dậy sẽ yên yên tĩnh tĩnh không đánh thức Mục Dung, một mực chờ đến khi Mục Dung tỉnh lại, nụ hôn ngày mới hạ xuống khuôn mặt cô, nàng tươi cười nói ngày mới tốt lành.
Tang Du nói: vừa nghĩ đến em là người đầu tiên chị nhìn thấy khi rời giường, đã cảm thấy cuộc sống này vô cùng ý nghĩa.
Tang Du còn nói: nếu có một ngày em tận thọ chết đi, nếu lúc đó chị vẫn còn là âm sai, thì chị nhất định phải là người câu đi hồn phách của em, sau đó cùng em ký quỷ khế.
Như vậy thì hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau, nàng không chấp nhận chính mình lại vào luân hồi, lại quên Mục Dung, chỉ cần nghĩ thôi đã đủ đau lòng.
Những chuyện cũ này, Mục Dung nhớ rất rõ, những lời này, Mục Dung nghiêm túc lắng nghe nhưng cái hiểu cái không.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, rốt cuộc cô cũng hiểu, hoá ra nỗi đau xa lạ này, gọi là tình yêu.
Mục Dung tập tễnh đi ra phòng, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững.
"Mục Dung, Tang Du cô ấy...qua đời rồi."
Lời nói của Hoa Vân Nguyệt lại vang vọng bên tai, Mục Dung gắt gao ấn lên ngực, mồ hôi chảy như mưa, thở hồng hộc.
Gương mặt vốn đã không có chút máu nào lại thêm phần tiều tụy.
Cô dựa vào trí nhớ, cố gắng đi tới phòng Tang Du, bởi vì ngón tay run rẩy mà bấm sai mật mã mấy lần.
"Tít" một tiếng, cửa mở.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn giữ bố trí ban đầu, chẳng qua mùi máu tươi vẫn còn vương lại, quẫn quanh không chịu đi.
Mục Dung không có ký ức sau khi cô nhảy vào dòng Vong Xuyên, nhưng cô biết chuyện xảy ra với Tang Du có liên quan tới mình, nếu như biết cái giá phải trả đắt như vậy, cho dù cô có bị Hắc Bạch Vô Thường bắt lấy, cô cũng sẽ không nhảy!
Căn phòng rất tối, Mục Dung nằm xuống giường của Tang Du, đầu dựa vào gối của Tang Du, không động.
A Miêu bay tới bên cạnh Mục Dung, đau đớn cùng cực mói: "Mục Dung đại nhân, Tang Du...oa..."
Đáng tiếc, Mục Dung đã không còn nhìn thấy a Miêu, cũng không thể cảm nhận được A Miêu.
Mất đi thân phận Âm sai, cho dù vẫn còn quỷ khế thì mối liên hệ của âm hồn và người bình thường rất yếu ớt.
Đột nhiên Mục Dung cảm giác dưới gối Tang Du có thứ gì đó, mở đèn ngủ cô đem thứ đó lấy ra.
Là một tập sách vẽ màu xanh quân đội, Mục Dung nhớ rõ: Lúc rãnh rỗi Tang Du rất thích vẽ tranh, lúc vẽ trên mặt luôn có nét cười.
Mục Dung đặt sách vẽ lên đầu gối, lại khẽ vuốt ve.
"Mục Dung đại nhân, ngài đừng không để ý đến ta, oa...Tang Du qua đời ba ngày rồi sao ngài còn không mau xuống Phong Đô cướp người, để qua bảy ngày là không về được nữa!!!!"
Không biết qua bao lâu, Mục Dung mở ra tập vẽ, bức tranh đầu tiên là vẽ chính mình.
Mình bên trong bức vẽ thần sắc băng lãnh, tóc cột đuôi ngựa, mặc áo có cổ, quần jeans giày cavans, ngồi trên xe đạp, một chân đạp xuống đất, tay lái còn treo bữa sáng mới mua.
Bên dưới có một hàng chữ nhỏ.
Chủ trọ của mình có chút lạnh.
Lần đầu mình và Mục Dung gặp nhau.
Mục Dung đau đớn gọi tên nàng, quên cả thở.
Khoan tim lại bắt đầu truyền ra đau đớn, nỗi đau truyền đến toàn thân, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc da thịt dường như đều đang run rẩy.
~~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: hê hê hê~
Mị: hê hê hê cái đầu lão. Đm hà! Mị muốn note đầu truyện chương này đau, nhưng thôi làm thế mất vui~
~~~~~~