(Tên chương: Tuế Nguyệt Tĩnh Hảo - Tên của chương này đọc khá hay nhưng do edit nên mị đổi thuần việt luôn.)
Trời tối hẳn, Hách Giải Phóng đợi tới đợi luôn vẫn không thấy Mục Dung đâu, liền móc điện thoại gọi cho cô, bên trong điện thoại phát ra tiếng thông báo không thể liên lạc
Điện thoại của Âm sai không cần pin, Mục Dung cũng phải người chủ động không nghe máy, vậy chỉ có một lý do để giải thích: Hồn thể của Mục Dung vẫn còn ở trong nhục thân
Hắn dùng mũi chân dậm tắt đầu thuốc lá, tay ấn pháp quyết, biến mất.
Hách Giải Phóng vừa xuyên tường vào nhà Mục Dung, Tang Du liền tỉnh.
Rõ ràng rất mệt mỏi ôm lấy Mục Dung say ngủ, nhưng ý thức lại như có một hệ thống phòng vệ, người ngoài vừa bước vào khu vực của nàng, ý thức của nàng liền đánh thức nàng.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài cư xá xuyên vào cửa sổ. Tang Du kéo chăn mền che kín Mục Dung lại, nàng phủ chăn mền lên trên ngực. Tay sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, đôi mắt mở to nhìn nhìn cửa phòng.
Hách Giải Phóng thấy trong phòng không có đèn, kêu một tiếng: "Mục Dung."
Nghe giọng nói của Hách Giải Phóng, Tang Du mới thoáng yên tâm. Nàng mở miệng định gọi hắn, nhưng thấy người trong lòng vẫn ngủ say nên liền nắm chặt chăn mền chờ Hách Giải Phóng đi vào.
Hách Giải Phóng bay vào phòng ngủ, nhìn thấy Tang Du quấn mền dòm mình, quấn ào nằm rải rác dưới đất: "Hai người...???"
Hắn rất nhanh đã hiểu được hai cô gái ở trong phòng này làm cái chuyện gì.
Nếu dựa vào thời gian để tính, thì Hách Giải Phóng đã trải qua hơn trăm năm ở dương gian. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều cặp đôi đồng tính, cũng từng câu không ít những đôi tình nhân không chịu nổi áp lực thế tục.
Ban đầu, hắn vẫn rất thành kiến với chuyện tình cảm này, nhưng hơn mười năm nay thì nhìn mãi thành quen, không thể không cảm thán năng lực của thời gian
Điều làm hắn sợ hãi chính là, hắn biết rõ Mục Dung, yêu phách và vui phách của cô ấy vẫn còn ở Địa Phủ, Hách Giải Phóng lập tức xoay chín mươi độ, đưa lưng về phía Tang Du: "Điện thoại Mục Dung tắt máy, tôi mới đến xem sao."
Tang Du nhớ tới: Hạn định cắt chức của Mục Dung đã hết.
Thế nhưng mà...chuyện yêu này hao sức thế nào nàng hiểu rất rõ, nàng vạn vạn không muốn Mục Dung tỉnh lại.
"Anh Hách..."
"À, okie okie, tôi hiểu, hiểu mà~! Mấy hôm nay cứ để tôi lo, hai người cố gắng nghỉ ngơi đi ha."
Nhiệt độ trên mặt Tang Du tăng lên: "Cám ơn anh Hách."
"Chuyện của Mục Dung, cô biết hết rồi?"
"Ý anh là...nói chuyện hồn phách của chị ấy không trọn sao?"
"Ngay cả chuyện này cô ấy cũng nói?"
"Dạ."
Hách Giải Phóng cười cười, vẫn đưa lưng về phía Tang Du, bình thản nói: "Tôi sinh ở thời loạn, mười mấy tuổi đã chết rồi, nhưng vì không cam tâm nên không chịu vào luân hồi, ở lại Phong Đô trở thành Âm sai bất lão bất tử."
Hách Giải Phóng đột nhiên dừng lại, hơi ngẩng đầu tựa như đang nhớ lại ký ức cũ, nhưng những ký ức ấy không tìm về, thậm chí còn có chút mơ hồ.
Hắn phát ra tiếng thở dài nhỏ nhỏ, lại nói: "Làm âm sai lâu rồi nên tôi cảm thấy cái chết cũng chả có gì ghê gớm, nhưng Mục Dung là người đặc biệt nhất tôi từng câu đi, một đứa nhỏ mới mười tuổi lại có dũng khí đi tìm cái chết."
Tang Du nắm chặt chăn mền, tim co rút đau đớn.
Tuổi thơ của nàng bất hạnh, nhưng chưa từng có suy nghĩ như Mục Dung, năm đó...Mục Dung phải chịu bao nhiêu nổi tuyệt vọng?
"Nếu chuyện này cô ấy cũng nói với cô, thì cho tôi nói thêm vài lời, tôi nghĩ cô biết hai phách kia đối với một người là rất quan trọng đúng không."
"Vui và yêu, là chứa đựng toàn bộ vui vẻ của một đời người."
Hách Giải Phóng gật đầu, nhẹ nói: "Tuy tôi bất lão nhưng vẫn là nhìn cô ấy lớn lên, nhìn một cô bé có chút xíu từ từ trưởng thành kỳ thật cũng rất thú vị."
Khoé miệng Tang Du nhàn nhạt cong, tưởng tượng bộ dạng khi còn nhỏ của Mục Dung, tâm lại mềm nhũn.
"Tôi chứng kiến Mục Dung trưởng thành, thấy được tháng năm cực khổ của cô ấy, nếu như cô không xuất hiện, với tính tình của cô ấy, có lẽ sẽ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại."
"Không đâu! Em sẽ ở cạnh chị ấy." Sống cô độc hết quãng đời còn lại, tám chữ này quá nặng, nặng đến làm nàng thở không nổi nữa.
"Vậy là tốt rồi, tôi nói thế này có chút cuồng vọng: Tôi giao Mục Dung cho cô."
"Anh Hách, cám ơn anh."
Hách Giải Phóng khoát tay áo, không quay đầu rời khỏi 403.
Hách Giải Phóng không đi câu hồn, mà đi tới cột thu lôi ở thành phố Sơn Dương, châm thuốc lá ngắm nhìn một nửa thành phố về đêm, cô độc rít thuốc.
Mười sáu tuổi năm đó, hắn chết. Ở thời đại đó, có người chết là chuyện bình thường. Nhưng hắn không cam tâm, liều mạng phản kháng!
Đâm đầu vào bên trong dòng sông Vong Xuyên, ngâm mình trong làn nước ô uế, tiếng gào thét kêu rên bên tai không ngừng vang vọng, tháng năm không dứt.
Trong dòng Vong Xuyên nhật nguyệt không có, hối hận từng chút từng chút ăn mòn tâm trí hắn, người ngâm trong dòng Vong Xuyên đều là người có chấp niệm không thể buông bỏ, nhưng có mấy người sau khi ngâm mình không hối hận đây?
Mãi cho đến một ngày, hắn bị xiềng xích quấn lấy, kéo hắn từ cái đầm lầy ra ngoài.
Hắn run rẩy quỳ dưới đất, trong tầm mắt xuất hiện hai đôi giày đen trắng.
Hắn không biết điều gì đang chờ mình, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng: "Chọn hắn đi."
Hách Giải Phóng ngã về sau nằm xuống, lấy tay gối đầu đưa mắt nhìn bầu trời đêm mờ mịt tối tăm.
Hắn nở nụ cười không hiểu, nụ cười mang theo đắng chát lẫn bỡn cợt, lấy điện thoại ra ấn mấy lần.
...
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Tang Du đánh thức nàng, Mục Dung vẫn còn chưa dậy.
Nàng cười nụ cười rạng rỡ hôn lên khuôn mặt say ngủ kia, vén chăn lên rón rén xuống giường.
Rửa mặt xong xuôi đến phòng 402 làm cơm cho Tô Tứ Phương.
Nửa tiếng sau Mục Dung hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Ánh nắng bên ngoài vàng ươm dịu nhẹ, chim hót ríu rít đậu đầu cành, nhìn không ra Hạ tàn Thu tới.
Tâm trí Mục Dung trống rỗng một vài giây, việc trước khi ngủ lập tức tìm về.
Cảm nhận đau nhức của cơ thể, gương mặt đỏ lên. Cô ôm chăn nhìn một vòng, không nhìn thấy người kia đâu, trong lòng đột nhiên cảm nhận một trận cảm giác khó tả.
Chẳng lẽ mọi chuyện chỉ là một giấc mộng sao? Cô hít sâu một hơi khí lạnh, lắc lắc cánh tay lại nằm xuống. Tang Du bưng đồ ăn về lại phòng 403 đặt lên bàn ăn, lại đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy hết một màn lúc nãy.
Nàng bước nhanh đi tới, ngồi ở mép giường: "dậy rồi?"
Tang Du nhìn thấy, khi Mục Dung nhìn nàng, đôi mắt luôn luôn an tĩnh kia nay gợn sóng cuồn cuộn mà trong lòng nàng lúc này cũng như vậy.
"Ừm." Mục Dung đáp nhưng không nhìn Tang Du.
Tang Du cười, vuốt vuốt tóc Mục Dung, dịu dàng hỏi: "Ngủ có ngon không?"
Mục Dung không trả lời, Tang Du cười càng thêm ngọt: "Muốn tắm trước hay ăn sáng trước đây?"
"Tắm trước."
"Vậy em hâm lại đồ ăn, chị đi tắm đi."
Tang Du rất có chừng mực không nói bất kỳ từ ngữ nào càn rỡ, vẫn như thường ngày nhưng lại nhiều thêm chút dịu dàng thân mật.
Nàng tự nhiên kéo tủ quần áo ra, tìm quần áo cho Mục Dung đưa cho cô ấy: "em đi hâm đồ nha~"
"Ừm..."
....
Mục Dung ngồi đối diện Tang Du an tĩnh ăn sáng, Tang Du chống cằm nhìn nhìn cô, chiếc cổ trắng noãn ẩn ẩn vết yêu đỏ tím bắt mắt.
Nhìn thấy tướng ăn nhã nhặn yên tĩnh của Mục Dung, Tang Du lại càng muốn đối xử tốt với cô nhiều hơn
Sau khi Hách Giải Phóng đi, Tang Du suy nghĩ rất lâu.
Nàng hiểu Mục Dung, đối với một người không vui không thích mà nói, quá thân mật sẽ làm cô ấy có cảm giác nặng nề trách nhiệm.
Vậy nên nàng quyết định tiếp tục dùng phương thức sống chung bình thường với cô. Nàng yêu Mục Dung, đây là sự thật không thể hoài nghi.
Nhưng tình yêu cũng chia ra nhiều loại, có lẽ do tuổi của nàng và Mục Dung nên không cách nào có được tình yêu mãnh liệt như keo như sơn, tuy đáng tiếc chút xíu, cơ mà tế thủy trường lưu* cũng rất tốt, nàng và Mục Dung vốn không phải túyp người củi khô dễ bắt lửa.
(Tế thủy trường lưu: Suối nhỏ chảy hoài, củi khô dễ bắt lửa: ý nói túyp người nòng nhiệt cháy bỏng, kịch kịch liệt ý)
Phương pháp của Tang Du rõ ràng hiệu quả, Mục Dung đối với sự im ắng bao dung và quan tâm này dần dần trầm tĩnh lại: "Sao em không ăn?"
"Liêm Tử có việc ra ngoài nên em ăn với tiểu Phương sư phó rồi."
Mục Dung để đũa xuống: "Chị ăn no rồi."
"Chị đi nghỉ chút đi, em đi dọn dẹp chút. Hôm nay chúng ta không đến tiệm được không?"
"Được."
Tang Du cầm bát đũa của Mục Dung đứng dậy, cô chậm rãi đi vào phòng khách, tựa lưng lên ghế sofa, trong đầu rối bời.
Hôm qua, Tang Du là muốn cứu mình...
Vậy sau này, quan hệ của hai người sẽ như thế nào đây??
Mình không có yêu phách và vui phách, Tang Du có ghét bỏ không?
Hay là cái này chỉ là đơn thuần để giải độc???
Nhưng mà trong lúc mơ hồ đó cô vẫn nhớ rõ: Tang Du nói một kiếp này cứ để em, để em là để sao???
Cảm giác của mình đối với Tang Du đến cùng là gì????
Mục Dung nhớ đến chuyện tối qua, cảm giác đó có lạ lẫm có mệt mỏi, sau đó thì...
Dưới sự chủ động của Tang Du một lần lại một lần, mình như bị cảm giác mênh mông ấy nuốt chửng.
Là vui thích sao, sống hai mươi bảy năm chưa từng có vui thích, lại sợ hãi không biết nên làm sao, cho đến khi mình ôm chặt lấy đối phương, một lần lại một lần gọi tên, nghe nàng đáp lại cảm nhận được nàng đang trấn an mình, tâm mình mới dần an ổn.
Mục Dung tựa đầu lên đệm ghế, xấu hổ muốn chết, không còn mặt mũi đâu mà đi gặp người ta.
Tang Du đi tới, thấy bộ dạng đà điểu của Mục Dung, dáng vẻ này của Mục Dung là lần đầu nàng nhìn thấy, liền ngây ngốc đứng ở trước sofa, si mê nhìn.
Tang Du phát hiện Mục Dung giống như núi băng chôn giấu kho tàng trân quý, người ngoài bởi vì khí chất lạnh lùng của cô ấy mà dừng bước, chỉ có ở chung với cô ấy thật lâu mới có thể phát hiện vẻ tốt đẹp của cô ấy
Cô ấy thiện lương,kiên cường, có nguyên tắc nhưng không cố chấp, có trách nhiệm, lòng mang chính nghĩa, coi trọng tình cảm, ưu điểm thực sự rất rất nhiều
Quan trọng nhất chính là: Điệu bộ dáng vẻ tiểu mỹ nhân này chỉ toát ra khi chỉ có hai người bọn cô thôi.
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đã nghe qua dụ công giả thụ chưa???
Yên tâm, Mục Dung vẫn là bộ dạng người sắt đối với người ngoài, còn Tang Du ở bên ngoài vẫn là dáng vẻ cừu non nhoé.
Nhưng ở trong nhà thì...hê hê.
Mị: Hỡi những con thuyền giương cánh bờm mang ký hiệu Dung công đảng, hãy dẹp cờ thu bờm, chúng ta cùng nhảy sang xuồng tiểu dụ công Du Du hoy ))))~