Đối mặt với người thân nhất, cô vốn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đành phải nghiêm túc quỳ, vừa nghĩ vừa giảng thuật.
Không ngoài suy đoán, cha mẹ Tang Đồng kích động không thôi, mấy lần mẹ muốn mở miệng hỏi lại bị cha chặn lại.
Hai người trong lòng phức tạp lắng nghe con gái nói chuyện, nếu như trước mặt không phải con gái của mình mà là ai khác thì bọn họ nhất định sẽ không tin.
Tang Đồng che giấu lý do ban đầu cô gia nhập cục xử lý, không muốn vì chuyện này mà quan hệ giữa cha mẹ và Tang Du bị vỡ, nhưng những chuyện khác cô không giấu diếm nửa lời.
Cô mệt rồi.
Nhiều năm làm việc này, trải qua áp lực và nguy hiểm người bình thường không thể hiểu, đối mặt với những thứ khoa học không thể chứng minh.
Cô chỉ là cô gái hai mươi sáu tuổi, có kiên cường đến mấy thì cũng cần nơi che chở và vỗ về.
Nói xong, đầu gối Tang Đồng tê cứng, lòng cô trăm mối ngỗn ngang, cô đột nhiên hốt hoảng. Nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi, sáu năm của cô cứ như vậy trôi qua, còn cần thêm bao nhiêu sáu năm nữa mới chịu dừng đây.
"Cha mẹ, con gái bất hiếu. Đây là lý do vì sao tám năm con không về nhà. Kẻ thù của con khoa học không thể chiến thắng, mắt thường không thể nhìn thấy, con sợ liên lụy hai người nên không dám về nhà."
Bờ môi mẹ Tang lấp bấp kinh ngạc nhìn con gái, bụm mặt khóc lên.
Cha Tang đau lòng: "Đồng Đồng, con à...tổn thương sao lại giấu ba ba."
"Cha!"
Tang Đồng quỳ gối đi tới cha, úp mặt lên đùi ông khóc.
Tay cha Tang run rẩy khẽ vuốt tóc con: "Bảo bối đừng khóc, bình an là tốt rồi, ba ba và mẹ không trách con, con vĩnh viễn là kiêu ngạo của ba ba."
Tang Đồng không phải trời sinh đã là nữ chiến sĩ đao thương bất nhập.
Ở trong mắt nhiều người: cô bướng bỉnh, quật cường, bất chấp nhân tình, đó bất quá chỉ là bức tường cô tự tay xây lên.
Năm hai đại học Tang Đồng đã bái sơn, gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt lúc vừa tròn hai mươi tuổi.
Lúc đó công lực yếu kém, kinh nghiệm bằng không, lần đầu làm nhiệm vụ thiếu chút mất mạng.
Cô tự ép mình phải mạnh hơn, tựa như nổi điên tu luyện pháp thuật tăng cường thể phách, tất cả đều là vì cái chết lúc nào cũng cận kề chèn ép mà thành.
Lúc làm nhiệm vụ tìm kiếm Bát Chỉ Kính, cô liên tục bị chặt đầu hai lần, trải nghiệm cái chết chân thực đến nổi lưu lại ám ảnh trong lòng cô.
Cô có thể giúp Tằng Thiên Hàm phong ấn ký ứ, Mục Dung có Tang Du làm bạn, Tô Tứ Phương từ nhỏ tu tập Phật pháp nên kiên định như bàn thạch.
Duy chỉ có cô, chỉ có thể gắng gượng đi qua.
"Cha, mẹ, con xin lỗi."
"Đồng Đồng, đừng khóc mau đứng dậy, ngồi xuống đây."
Mẹ Tang vừa khóc vừa kéo Tang Đồng để cô ngồi giữa.
Bà đưa tay lau nước mắt cho Tang Đồng: "Con gái của mẹ rất giỏi, là nữ anh hùng mà!"
"Mẹ!"
"Mấy năm này, mẹ cũng có giận con, nghĩ không ra tại sao con không chịu về nhà. Hiện tại biết rõ chân tướng, mẹ không trách con! Chỉ đau lòng thay con gái bảo bối của mẹ, mẹ chỉ là phụ nữ không hiểu những chuyện lớn lao đó, nhưng con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không muốn con làm người hùng, chỉ muốn con có cuộc sống bình thường an lạc, sau đó kết hôn sinh con, mẹ giúp con trông em bé."
"Mẹ, con nói hết cho mẹ và cha biết là bởi vì con muốn thoát khỏi cục, tình hình trong cục bây giờ không ổn, âm mưu khắp nơi, lần này con về là muốn dẫn hai người rời khỏi đây, nhà chúng ta không còn an toàn nữa."
"Xảy ra chuyện gì, cừu gia của con tìm tới cửa hay yêu ma quỷ quái quậy phá?"
Tang Đồng lắc đầu: "mẹ, con sống hai mươi sáu năm hiểu được một đạo lý, lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ, con nghi cục trưởng cấu kết với Nhật Bản, hoặc nên nói là hắn được Nhật Bản sắp xếp vào quốc gia, làm gián điệp cấp cao."
"Vậy giờ làm sao."
"Con vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, về nhà một chuyến là chuyện hợp tình lý, hơn nữa Vương Hạo là tâm phúc của cục trưởng, có hắn hỗ trợ có thể kéo dài thêm một khoản thời gian, nhưng con suy đoán chúng ta sẽ không kéo được thêm bao nhiêu nữa, cho nên nhất định phải khai thác biện pháp từ hắn rồi rời khỏi đây.",
"Được, dù sao công ty cũng không có việc gì, ngày mai mẹ sắp xếp một chút rồi về quê trốn ở nhà cậu con."
"Không được, làm vậy sẽ hại cả nhà cậu, chúng ta không thể liên hệ với ai hết, cả nhà chúng ta phái biến mất không tiếng động mới được."
"Biến mất là biến mất sao."
Tang Đồng nói sơ lược kế hoạch của mình, cha Tang lập tức bố trí, ông dựa theo yêu cầu của Tang Đồng gọi điện bàn giao với công ty: Cả nhà muốn đi du lịch, công ty giao lại cho nguyên lão quản lý.
Mẹ Tang nắm tay Tang Đồng lo lắng hỏi: "Vương Hạo kia là nội gián sao con?"
"Tạm thời con không xác định được ý đồ của hắn, hắn là trưởng khoa đặc dị công năng, cũng là lão cố cục trưởng đề bạt, Ngưu cục trưởng cũng rất tin tưởng hắn, nhưng theo hắn nói thì: Thật ra hắn không muốn gia nhập cục, nhưng lại sợ liên lụy người nhà nên mới đồng ý, con với hắn cũng có thoả thuận riêng."
"Ồ! Khoa trưởng sao, tuổi nhỏ mà lợi hại quá."
"Mẹ, nếu con không trốn thì con đã là phó cục trưởng đó."
"Phó cục trưởng cũng lợi hại, vậy Vương Hạo có năng lực gì."
"Mười năm trước hắn chết đuối, sau ba mươi phút bác sĩ tuyên cáo tử vong thì ly kỳ hồi sinh, sau khi tỉnh lại thì có thể dự đoán tương lai trước ba phút."
"Ôi trời ạ, nếu hắn mua vé số thì thành đại gia rồi!",
Tang Đồng bị mẹ chọc cười: "Hắn đã được giáo dục tư tưởng rồi không làm mấy chuyện đó đâu, với cả tiền lương tụi con rất cao, không cần thiết làm mấy việc này.",
"Bạn con dẫn về đều làm trong cục hả, Du nhi có vào cục không, mắt của nó.."
"Tô Tứ Phương là đệ tử nhập thất của Mật Tông Tây Tạng từ nhỏ tu tập Phật pháp, đại tông và sư phụ của cô là bạn tốt nhiều năm, con và Tô Tứ Phương xem như sư tỷ muội, Mục Dung thì...thân phận của cô ấy hơi đặc biệt, Tang Du không phải người trong cục, mà mẹ, mẹ đừng có lúc nào cũng nhắc tới mắt của Du nhi được không."
" Được được, mẹ hiểu rồi. Mẹ hơi hiếu kỳ về Mục Dung, nhưng con không nhắc mẹ sẽ không hỏi, mẹ sẽ tôn trọng "bí mật nhỏ" của con."
"Cám ơn mẹ."
Tang Đồng nghĩ: Có thể không đặc biệt sao, cô ấy là bạn gái của cháu mẹ đó, còn là âm sai của Địa Phủ, đại năng lực giả vạn người hiếm có.
Màn đêm buông xuống, Mục Dung và Tang Du ôm nhau ngủ, trong giấc mộng của Mục Dung. Cô mơ thấy Thủy Biếc thôn, mơ thấy mẹ Hứa nhưng không thấy Cẩu Đản.
Mẹ Hứa đứng trước cửa như mẹ chờ con về cùng ăn cơm.
Mục Dung đi tới cửa thì mẹ Hứa cản lại, bà cười nói với cô: "Con à, nơi này không phải nơi con nên đến."
"Dì vẫn khoẻ chứ".
"Nơi này rất tốt, mọi người đều có thể nghỉ ngơi."
Mục Dung nghe thấy âm thanh của giọt nước mắt lăn dài trên mặt, hình ảnh trước mắt chập chờn.
Lúc này cô phát hiện ra toàn bộ Thủy Biếc thôn chỉ là một giọt nước, dưới cái nhìn chăm chú của Mục Dung, giọt nước bay lên, Mục Dung chạy đuổi theo giọt nước, sau đó cô nhìn thấy hình ảnh quen thuộc - Tang Du.
Giọt nước bay tới trước người Tang Du, thân thể nàng khẽ động hấp thu giọt nước.
Tang Du nhìn cô mỉm cười, Mục Dung bỗng nhiên mở mắt.
Cô quay đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, trong mơ thân thể Tang Du rất lạ, giống như được nước tạo thành.
Tang Du có thể điều khiển nước, có thể cướp hồn phách từ tay Bát Chỉ Kính, có thể hấp thu linh hồn, nhưng Mục Dung lại không cảm thấy có gì kỳ lạ, ngược lại còn thấy rất quen thuộc.
Mục Dung đưa tay điểm nhẹ mi tâm của Tang Du, sau đó khẽ vuốt chân mày nàng: "Em rốt cuộc là ai sao cứ miệt mài đi tìm chị, vậy chị là ai đây."
Năm giờ ba mươi sáng, cả đám lần lượt rời giường, cha mẹ Tang Đồng cả đêm không ngủ, Tang Đồng cho họ kinh hỉ quá lớn, cần thời gian tiêu hoá.
Tang Đồng bưng bữa sáng lên bàn gọi mọi người tới ăn cơm,từ khi biết Vương Hạo có thể là "gian tế", cha mẹ Tang Đồng không còn nhiệt tình nữa, cứ dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn.
Tang Đồng lấy chiếc xe van bảy chỗ từ trong gara ra, cố ý lượn vài vòng trong nội thành sau đó đi ngược đường cao tốc, đến trạm xe cô dán Ẩn Thân phù lên nốc xe, sau đó quay đầu xe.
Cục xử lý sự kiện có rất nhiều "nhà an toàn", trải dài khắp cả nước.
Muốn thật sự biến mất, thì Ẩn Thân phù thôi là không đủ, nhất định phải ở trong nhà an toàn mới được.
Dọc theo đường lớn hướng Tây Nam, đi ngang nửa tỉnh Tứ Xuyên, gần tới rừng biên giới quốc gia, sâu trong núi thẳm có một nhà an toàn.
Đó từng là căn cứ cũ của cục, tất cả vệ tinh đều không dò ra được, bởi vì mấy năm trước Tây Nam xảy ra dị tượng mà bị bỏ hoang.
Địa điểm là Vương Hạo chỉ, lần nhiệm vụ đó hắn là người duy nhất sống sót, sau khi sự kiện phát sinh bán kính vài trăm cây số đều được xếp vào khu vực không người.
Như Vương Hạo nói: chuyện của Tây Nam chưa được giải quyết xong, cho dù là ai ở trong cục cũng không dám đặt chân tới đây.
~~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn: Bạn cùng phòng là tử thần đã xong phần Thượng, tiếp tục xây dưng phần Hạ.
Thân phận của Tang Du và Mục Dung dần dần rõ ràng, chính kịch kinh thiên cũng sắp bắt đầu.
[Đông Bắc] kết thúc, mở ra [Tây Nam].
~~~~~~