Bảo Tiểu Huyên đưa mắt nhìn chàng trai 'cột miếu', phàm là chỗ nào hắn đi qua người người đều nhường đường.
Chàng trai vội vàng chạy vào quán cà phê, Bảo Tiểu Huyên nhăn mặt: không phải chứ????
Quả nhiên chàng trai xông đến chỗ cô!!!
"Cậu là...Đa Tình Công Tử Vô Tình Kiếm???"
Bảo Tiểu Huyên đánh giá người trước mặt, khuôn mặt tiều tụy hốc mắt lõm sâu, quầng thăm mắt đen kịt, tóc tai bóng loáng rủ xuống trán, râu ria lởm chởm.
Trên cổ hắn không chỉ đeo một chuỗi phật châu, còn đeo thêm một cây tiểu đào mộc kiếm, thậm chí còn mang luôn cả thánh giá, cổ tay hai bên đeo chuỗi phật.
Chàng trai tiến vào quán cà phê lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bảo Tiểu Huyên thấy được ánh mắt tò mò của mấy vị khách, mông như ngồi bàn chông.
Người này hoặc là bị nữ quỷ doạ đến vỡ mật, hoặc là bị thần kinh!!
"Cô là 'giới hạn của khoa học'? Tôi là Đa Tình Công Tử Vô Tình Kiếm đây!"
Bởi vì quá căng thẳng, câu nói này của hắn kém chút đã hét lên.
Bảo Tiểu Huyên che mặt, MẸ NÓ!!
"Là tôi, hay chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi "
Chàng trai cuống quýt từ chối: "không không không, tôi, chúng ta ngồi ở đây đi, ở đây có nhiều người."
"Được, vậy cậu làm ơn nhỏ tiếng chút."
"Được được, tôi sẽ chú ý."
"Cậu họ gì?"
"Họ Lưu, Lưu Hồng Đức."
"Bảo Tiểu Huyên."
....
Cửa hàng hôm nay vẫn buôn bán như cũ, bên Mục Dung khách khứa ồ ạt, bên Tang Đồng lại không một bóng người.
Tang Đồng buồn bực nằm dài trên ghế sau sân phơi nắng, Tang Du cầm điện thoại đi tới.
"Chị Đồng Đồng, có điện thoại nè."
Tang Đồng thoáng nhìn điện thoại, uể oải nói: "Alo~ Tiểu Huyên?"
"Tang đại sư! Cô có bận gì không?"
"Không có, có việc gì vui hả? Sao kích động dữ vậy?"
"Ạch, không có! Là như vầy, tôi có một người bạn bị nữ quỷ ám, nữ quỷ đó muốn lấy mạng của hắn, đã ám hắn mấy ngày nay rồi, nều ngài không bận gì thì tôi đưa người tới nha?"
"Tới đi."
Cúp điện thoại, Tang Đồng hài lòng duỗi thẳng lưng: "Có khách rồi!"
Bảo Tiểu Huyên hấp tấp đẩy cửa vào, phía sau là 'cột miếu đỏ chét': " chào Mục đại sư ~ Tang đại sư có đây không?"
"Tôi đây~"
Tang Đồng vừa đi vừa nhỏ hai giọt ngưu nhãn, cô cúi đầu nhìn thấy người đứng sau Bảo Tiểu Huyên, trước là nhíu nhíu mày, sau là bật cười.
Lưu Hồng Đức có chút thất vọng: chắc chắn hắn bị lừa rồi, hai người phụ nữ trẻ như vậy, đại sư cái giống gì? Nhưng mà hiện giờ hắn đã cùng đường mạt lộ rồi, có nhiều người ở bên cạnh hắn thì càng tốt.
"Du nhi, lấy cho vị tiên sinh này cốc nước đi."
Lưu Hồng Đức ôm tượng Quan Âm ngồi xuống ghế sofa, chân không ngừng run.
"Lưu tiên sinh không cần khẩn trương như vậy, ở chỗ của tôi mấy thứ bẩn thỉu sẽ không tổn thương đến cậu được, hay là cậu để tượng Quan Âm xuống đi, ôm như vậy là không tôn trọng Ngài ấy."
Lưu Hồng Đức nuốt nước bọt: "Ừm."
"Nói chút đi, ngài cần tôi giúp chuyện gì?"
"Chuyện là như vầy .."
Lưu Hồng Đức là thanh niên điển hình, là sinh viên duy nhất trong thôn của hắn.
Hắn từng học ở đại học Công nghệ, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố làm việc, năm ngoái bị điều đến thành phố Sơn Dương làm chủ quản bộ phận kỹ thuật, hai mươi sái tuổi xem như có chút thành tựu.
Mấy ngày trước thân thể của hắn có chút khó chịu nên đến bệnh viện truyền dịch, sau khi trở về nhà thì gặp chút chuyện kỳ quái, ví như: Đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, lạnh đến nổi hết gai óc.
Ba ngày trước còn bị bóng đè, lúc đó hắn đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích cũng không thể nói chuyện.
Sau đó hắn nhìn thấy có một nữ quỷ từ dưới chân hắn bò lên, trường lên lồng ngực của hắn.
Nói đến đây Lưu Hồng Đức rùn mình, với tay ôm chặt tượng Quan Âm, chân run đến mất kiểm soát.
Tang Du đưa ly nước cho hắn: "Lưu tiên sinh đừng khẩn trương, uống chút nước đi."
"Cám ơn."
Lưu Hồng Đức cầm ly nước, thử mấy lần cũng không tài nào để ly nước lên miệng được, nước vung vẩy ra ngoài hơn phân nửa.
Tang Du đành phải cầm lại ly nước, đưa khăn giấy cho hắn.
"Cám ơn."
Tang Đồng nhìn chằm chằm Lưu Hồng Đức, dương khí của hắn rất yếu, khí sắc tiều tụy, không phải do phương diện tâm lý có vấn đề mà là đụng trúng mấy thứ bẩn thỉu.
"Sau đó thì sao?"
"Nữ...nữ quỷ đó tóc tai rũ rượi che hết khuôn mặt, ả trèo lên người tôi, cùng tôi đối mặt, mắt mũi miệng của ả đều đang chảy máu, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt tôi, rất thúi!! Ả, ả nhìn tôi cười, sau đó...sau đó...nói, ngươi có biết ta đang chờ ngươi không?"
Lưu Hồng Đức tự nhiên nổi điên, ôm lấy tượng Quan Âm thất tha thất thểu chạy đến trước bàn làm việc, nắm chặt Tang Đồng: "Giúp tôi với, cầu xin cô, tôi không muốn chết, tôi còn rất trẻ, tôi là sinh viên duy nhất của thôn tôi, cha mẹ tôi vẫn đang chờ tôi báo hiếu, tôi mà chết thì cả nhà tôi phải làm sao!!"
Tang Đồng gạt tay hai lần cũng không rút ta được, đành phải an ủi: "Lưu tiên sinh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, khí sắc của cậu không tốt lắm, tay cũng rất lạnh, có phải đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi hay ăn uống đầy đủ? Cậu không cần phải sợ, chỗ này rất an toàn, để tôi đặt thức ăn cho cậu, ăn cơm xong thì dẫn bọn tôi đến nhà nhìn quanh một chút."
"Cám ơn cám ơn, cô đúng là người tốt mà."
Câu nói này của Tang Đồng giống như là thuốc an thần của Lưu Hồng Đức, sắc mặt hắn khá hơn nhiều.
Thức ăn vừa giao đến, hắn ăn y như chết đói lâu ngày
Đúng lúc này, cô gái từ bên ngoài bay vào, cô gái mặc váy trắng tóc rối tung, trước ngực là vệt máu đã khô, bay đến bên cạnh Lưu Hồng Đức.
"Chị Đồng Đồng!"
Tang Đồng vung tay ra hiệu im lặng, cô muốn nhìn xem, nữ quỷ có mắt không tròng này muốn giở trò gì trước mặt cô.
Tang Đồng nháy mắt ra hiệu với Mục Dung, người sau hiểu ý liền đi ra phía sau nhà kho.
"Đại sư, tôi đã ba ngày không ăn cơm rồi, tôi rất sợ, ăn cái gì cũng nuốt không nổi..."
"Ặc!!" Lời còn chưa nói hết, Lưu Hồng Đức đau đớn ôm cổ, mặt đỏ bừng.
Nữ quỷ hung hắng bóp cổ Lưu Hồng Đức, nụ cười vặn vẹo trên mặt: "Theo ta, theo ta đi."
"Chị Đồng Đồng!" Tang Du kéo áo Tang Đồng, lui về sau mấy bước.
Bảo Tiểu Huyên thấy hai chị em nhìn vào hư không cũng khẩn trương theo, cô để túi trước ngực, kéo dài khoảng cách với Lưu Hồng Đức.
Tang Đồng kéo ngăn tủ, lấy ra một cái đồng tiền, ném về phía nữ quỷ.
Đồng tiền xuyên qua thân thể nữ quỷ, đập vào mặt Lưu Hồng Đức, nữ quỷ đau đớn gào rú, bông tay.
Mục Dung cầm toả hồn liên xuyên tường bay ra, thấy trên người nữ quỷ nổi lên lửa rực hừng hực, liền không động thủ.
Tang Đồng hừ lạnh, ôm cánh tay: Thứ đánh trúng nữ quỷ là đồng tiền Ngũ Đế, trước đó kiếm Ngũ Đế bị đứt, cô vẫn chưa có thời gian sửa lại.
Đồng tiền Ngũ Đế chân chính, trong quốc gia có chưa tới một ngàn cái, nó là khắc tinh của ma quỷ.
Nhưng mà, khiến người ta bất ngờ chính là!!
Trên người nữ quỷ phát ra ánh sáng màu đỏ, ngọn lửa bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, lửa lập tức giảm bớt phân nửa, chỉ còn lại mấy vết lửa nhỏ li ti.
Thân thể của ả không nhúc nhích, bỗng xoay đầu, Tang Du thấy được mặt của ả, kinh sợ hét lên.
Mặt nữ quỷ xanh lét, thất khiếu chảy máu, bờ môi đen nhánh, ả oán độc trừng mắt nhìn Tang Đồng rồi xuyên tường bay đi, chân Tang Du mềm nhũn lui về sau mấy bước, lưng đập vào tường mới ngừng lại.
Toả hồn liên bay ra, xuyên tường đuổi theo nữ quỷ, trong sân 'rầm' một tiếng, Mục Dung cảm giác toả hồn liên bị cái gì đó đánh vào, không ngừng run lắc.
Mục Dung kéo dây xích về, cuối xích trống không, ả chạy!?
Tang Đồng và Mục Dung liếc nhau, cười nói: "Đúng là có tài ha."
Lưu Hồng Đức đập đập lồng ngực, đưa đồng tiền cho Tang Đồng, kích động nói: "Đại sư, ngài thật lợi hại, dùng đồng tiền búng một cái làm tôi hết nghẹn luôn."
Tang Đồng cầm valy lên: "Ăn no chưa?"
"no rồi."
"Dẫn bọn tôi đến nhà cậu."
"Cái này, đại sư...xin hỏi ngài thu phí bao nhiêu?"
"Tiểu Huyên không nói với cậu à?",
"Có có có, cô ấy nói ngài thu phí rất cao, chỉ lấy tiền mặt, ngài nhìn đi, tôi còn cha mẹ già ở dưới quê, còn muốn xây nhà phụng dưỡng bọn họ, có thể .."
"Được, giảm giá đặc biệt cho cậu, bớt một nửa, một vạn."
Lưu Hồng Đức hít sâu mấy hơi, vẻ mặt đau lòng.
"Sao?"
Lưu Hồng Đức đảo mắt, hỏi: "Nghe Tiểu Huyên tiểu thư nói, nếu ngài không thành công sẽ không lấy tiền, đúng không?"
"Ừm, nếu không giải quyết được, một xu cũng không lấy.",
"Vậy... Không bằng như vầy, tôi đặt cọc hai ngàn tiền mặt trước, đợi ngài xử lý xong sẽ thanh toán sau, trong tay tôi cũng không có nhiều tiền, thư thả cho tôi mấy ngày để tôi gom góp được không?"
Nghe hồ ngôn lọan ngữ, Bảo Tiểu Huyên nhíu mày, vừa định mở miệng liền nghe Tang Đồng sảng khoái đồng ý.
Lưu Hồng Đức vui mừng, xoa xoa bàn tay: "Ngài đúng là đại sư cứu khổ cứu nạn mà, để tôi dẫn ngài đến nhà!"
Tang Đồng khẽ cười, cầm valy đi theo sau
Tiền này, cô đâu có ý muốn lấy.
Lưu Hồng Đức vừa vào cửa, cô liền nhìn tướng mạo của hắn: Điển hình của người chí lớn nhưng tài mọn, hạng người bội bạc, hơn nữa ham thích lợi nhỏ, thấy lợi quên nghĩa không đáng tín nhiệm.
Loại người này cô vốn không muốn giúp, nhưng mở cửa làm ăn mà, người còn do Bảo Tiểu Huyên giới thiệu, không thể đuổi người ta
Ả nữ quỷ đó gợi lên sự hứng thú của Tang Đồng: Tuy kiếm của cô đã đứt, nhưng đồng tiền Ngũ Đế vẫn có uy lực kinh người, nhiều năm nhập đạo như vậy cô còn chưa thấy qua yêu ma quỷ quái nào bị đồng tiền Ngũ Đế xuyên qua thân thể vẫn có thể bình an vô sự. Thần kỳ hơn là, ả cư nhiên thoát được toả hồn liên của Mục Dung!!
Tang Đồng tạm thời không có ý tiêu diệt nữ quỷ, cô thiếu một cái quỷ khế, nếu như nữ quỷ này khi còn sống không làm chuyện ác, liền sẽ thu ả
Một cái quỷ khế kinh người như vậy, có tiền cũng không mua được!
~~~~
Sg mưa rồi, ai hẹn hò cf không? :">~