Mục lục
BẠN CÙNG PHÒNG LÀ TỬ THẦN!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Dung liên tiếp đấm vào ngực mấy chục cái mới có thể miễn cưỡng lấy được hơi.



A Miêu nhìn thấy lại đau lòng vô cùng, thút tha thút thít nói: "Oa~ Mục Dung đại nhân, ngài đừng như vậy, Tang Du nhìn thấy sẽ rất khó chịu!"



Mục Dung trốn trong góc giường ôm sấp vẽ vào lòng nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi ra được.



Thậm chí cô hoài nghi hồn phách của mình có vấn đề, tại sao đau lòng đến vậy nhưng lại không khóc được đây?



Lặng lẽ thêm mấy phút Mục Dung lại đặt sách vẽ lên đùi, cố chấp chịu đựng nổi đau như dao cắt lật ra từng tờ.



Sách vẽ của Tang Du mỗi một bức đều vẽ cô, vẽ cô sinh động đến như thật.



Tang Du chưa bao giờ để Mục Dung làm người mẫu, nhưng mỗi một bức vẽ đều ẩn chứa rất sâu sắc nét của Mục Dung, một ánh mắt một nụ cười nhạt cũng được tỉ mỉ từng nét.



Mục Dung lại ôm sấp vẽ vào lòng ngã phịch xuống giường, A Miêu canh giữ bên cạnh thỉnh thoảng phát ra tiếng thút thít.



Sáng sớm hôm sau Mục Dung xuất hiện trong phòng ăn, nhìn thấy cô tất cả mọi người đều kinh ngạc.



Mục Dung hình như không biến thành bộ dạng như trong tưởng tượng của mọi người, sắc mặt cô tái nhợt không chút cảm xúc. Giống như trở về Mục Dung âm sai lạnh lẽo của lúc đầu, không yêu không vui.



Mục Dung đi tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Tang Đồng đâu?"



"Mục thí chủ dùng cơm trước đi."



"Tôi muốn gặp cô ấy."



"Ăn xong Tứ Phương dẫn cô đi gặp."



"Được."



Mục Dung ngồi xuống uống một ly đậu nành, ép buộc bản thân ăn thêm một cái bánh bao nhân rau.



Đặt đũa xuống, cô nhìn nhầm chằm Tô Tứ Phương: "Dẫn tôi đi."



Tô Tứ Phương cầm lên bữa sáng cho Tang Đồng: "Theo tôi."



Hai người đi tới căn phòng sâu nhất trong căn cứ, Tô Tứ Phương đứng trước cửa giải thích: "Trạng thái Đồng sư tỷ không tốt, hôm nay Tứ Phương không vào, hi vọng cô có thể khuyên chị ấy dùng cơm."



"Ừm."



"Tích" một tiếng, cửa mở, Mục Dung bưng khay đi vào.



Trong căn phòng ngoại trừ một cái giường và một cái nệm thì không bày trí thêm gì, Tang Đồng suy sụp tinh thần ngồi trên giường, nghe thấy âm thanh bỗng ngẩng đầu, giật mình.



"Ăn cơm đi."



Hốc mắt Tang Đồng đỏ lên, hai tay siết chặt sắc mặt thay đổi, bờ môi mấp máy nhưng một chữ cũng không nói được.



Thấy Tang Đồng như vậy, tâm Mục Dung lại đau.



Cô hâm mộ Tang Đồng có thể tùy ý rơi lệ, bản thân cô lại không được.



Có lẽ do trong lòng cô vẫn cho rằng Tang Du vẫn còn sống, hoặc cô cảm thấy mình nhất định có thể cứu Tang Du quay về, cho dù là phải dùng thủ đoạn đoạt nàng về từ tay Địa Phủ.



Lần này cô đã không còn ý định dùng mạng đổi mạng.



Lúc trước cô không biết tình yêu là gì, nên nhiều lần để Tang Du thương tâm, sau này sẽ không như vậy nữa.



"Tôi bị buộc phải nhảy xuống Vong Xuyên Hà, chuyện sau đó tôi không nhớ rõ. Nếu em ấy biết cô tự hủy chính mình như vậy sẽ rất đau lòng. Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta nghĩ cách cứu em ấy, xem như cố chấp cũng phải đoạt hồn phách em ấy trở về."



Mắt Tang Đồng sáng lên: "Thả tôi ra, tôi có cách cứu Du nhi!"



Mục Dung gật đầu: "Được, nhưng trước ăn cơm đã."



Tang Đồng thoáng nhìn mặt dây chuyền trên cổ Mục Dung, mũi chua xót nước mắt rơi lã chã, yên lặng bưng chén cơm lên: "Được."



Mục Dung ngồi bên cạnh Tang Đồng, yên lặng dựa vào vách tường, thấy đối phương ăn gần xong thì chậm rãi lên tiếng: "Cô dự định dùng cách gì cứu em ấy?"



"Sư môn tôi có một loại pháp thuật bí truyền, có thể cải tử hồi sinh."



"Cái giá thế nào?" Loại chuyện như vậy chắc chắn phải trả giá, bằng không mọi người cũng không giam Tang Đồng lại.



Tang Đồng đặt chén cơm xuống, cùng dựa vào vách tường: "Không biết, nhưng tôi có quốc vận phù hộ không chết được."



"Hay là thử cách của tôi trước, triệu hồi hồn phách của Tang Du để em ấy ký kết quỷ khế với tôi."



Tang Đồng nằm lấy cổ áo Mục Dung: "Cô nói cái gì?!"



Mục Dung bình tĩnh nhìn Tang Đồng: "Tôi và em ấy đã hứa, cho dù có chết cũng không thể chia cắt bọn tôi, với tôi mà nói dù em ấy không có nhục thân thì em ấy vẫn là người duy nhất tôi yêu, tôi sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh trông coi em ấy, tuyệt không để em ấy phải chịu cô đơn tịch mịch. Tuổi thọ âm sai vô tận vô hạn, tôi và em ấy có thể đời đời kiếp kiếp bên nhau, nếu cô thấy em ấy bị thiệt thòi, lúc cô còn sống tôi sẽ đưa nhục thân của mình cho em ấy."



Tang Đồng kinh ngạc nhìn Mục Dung: "cô..."



"Hỷ phách yêu phách của tôi quay về rồi, tôi yêu Tang Du."



Tang Đồng thả tay: "Cho tôi ba ngày, nếu Tô Tứ Phương có hỏi tình hình của tôi thì cô cứ nói tôi vừa đánh vừa chửi bới, trong phòng tôi có cái valy số 6, mật mã là 13427, cô đem thứ ở trong đó giấu đi."



"Được."



"Cô đi đi."



"Diễn kịch phải diễn cho trót, đánh tôi."



...



Mục Dung che mũi đi ra khỏi phòng, từ khe hở bàn tay chảy ra máu tươi.



Hoa Vân Nguyệt thấy lại thở dài: "Ngay cả cô cũng bị đánh?"



"Ừm."



"Đi thôi, tôi giúp cô xử lý."



Tô Tứ Phương yên lặng đi theo phía sau, chờ Hoa Vân Nguyệt xử lý vết thương xong nhẹ giọng hỏi: "Tình hình Đồng sư tỷ thế nào?"



Mục Dung cụp mắt: "Ăn cơm nhưng không nghe tôi nói, miệng chửi bới còn đánh người."



Tô Tứ Phương như trút được gánh nặng thở dài một hơi, vẻ mặt phức tạp nhưng miệng lại không tự chủ hơi cong, nàng không nhìn thấy, Mục Dung ngồi trên giường bệnh, cúi đầu sờ mặt dây chuyền trên cổ.



Trong đêm, Mục Dung đợi mọi người ngủ say dùng ẩn thân phù lẻn vào phòng Tang Đồng, tìm tới valy số 6 bấm mật mã, bên trong chỉ có một thứ, là pho tượng bị vải đỏ che lên.



"Đan Đan?"



Đây không phải con gái của sư tỷ Tang Đồng sao? Mục Dung nghĩ không ra Tang Đồng có ý đồ gì, nhưng vẫn cẩn thận ôm pho tượng vào lòng.



Ba ngày sau, bất kể là ai đưa cơm Tang Đồng cũng chịu ăn, giống như đột nhiên đổi tính, yên lặng không chịu nói câu nào, kể cả nhìn thấy Tô Tứ Phương cũng không còn bộ dạng muốn đấm muốn giết.



Tang Đồng không chịu nói bậy, trong lòng Tô Tứ Phương nóng như lửa đốt, đành phải kêu người giấu đi tất cả đồ đạc của Tang Đồng.



Bí thuật Nghịch Thiên Cải Mệnh rất phức tạp, không có pháp khí phụ trợ thì không thể thi triển.



Trong đêm, Mục Dung dựa theo yêu cầu của Tang Đồng, lấy ra vải đỏ của Đan Đan, cùng lúc đó Tang Đồng tự cắn đầu lưỡi mình: "Đan Đan, cứu mẹ."



Hồn thể của Đan Đan từ pho tượng bay ra, nhìn thấy Mục Dung thì hai mắt loé sáng khát vọng, nhưng vẫn dứt khoát chạy ra khỏi phòng, chạy tới chỗ Tang Đồng.



"Mẹ~~!" Đan Đan nhào vào lòng Tang Đồng, hai mắt ướt ướt làm nũng: "sao lâu như vậy mẹ mới cho Đan Đan ra ngoài chơi, mẹ đừng sợ, Đan Đan sẽ ăn hết mấy người xấu cho mẹ!"



Tang Đồng lấy ngón giữa tay phải chấm vào máu ở đầu lưỡi, bôi lên mắt, ngồi xếp bằng niệm chú ngữ: "Âm dương nhãn, mở!"



"Mẹ~~~!"



Tang Đồng lộ vẻ vui mừng, Đan Đan hình như lớn hơn vài tuổi, hẳn là hấp thụ được năng lượng của Hạn Bạt mà ra.



Cô sờ sờ đầu Đan Đan: "Ngoan."



"Sao mẹ bị giam ở đây?"



"Mẹ bị người xấu khi dễ, làm phiền Đan Đan đánh ngất hết người trong căn cứ, để bọn họ gặp ác mộng có được không."



Hai mắt Đan Đan loé sáng: "Trong căn cứ có hai cái không phải người, Đan Đan có thể ăn không?" Nói đến là A Miêu và La Như Yên.



Tang Đồng lắc đầu: "Không được, họ là bạn tốt của em mẹ, ăn họ tiểu di sẽ đau lòng."



Đan Đan trề môi, vẻ mặt không tình nguyện: "vậy, Đan Đan có thể cắn Mục Dung a di một cái không?"



Tang Đồng cau mày: càng ngày càng khó khống chế Đan Đan. Dù sao cô và Đan Đan không phải ruột thịt, không có huyết mạch kết nối nên chỉ có thể dựa vào thực lực để áp chế. Đan Đan từ sau khi ăn Hạn Bạt thực lực tăng lên rất nhiều, mặc dù không công khai phản kháng, nhưng đã bắt đầu biểu hiện bất mãn.



Cũng may cách luyện hoá Đan Đan đặc biệt, để con bé giữ được mấy phần nhân tính và tính cách trẻ con muốn dính mẹ, nhưng tiểu quỷ một khi mạnh lên sẽ khát cầu sự tự do, từ xưa đến nay chưa một ai thoát được kết cuộc phản phệ khi nuôi dưỡng tiểu quỷ, chỉ có sớm hay muộn chứ tuyệt không có ngoại lệ.



Giờ phút này đối mặt với Đan Đan, Tang Đồng không có lựa chọn khác.



"Đan Đan đói bụng rồi phải không?"



Đan Đan xoa bụng trơ mắt nhìn Tang Đồng, ủy khuất "dạ" một tiếng.



Tang Đồng cười cười, dựng lên ngón trỏ và ngón giữa niệm chú ngữ, sau đó vạch một đường ở cổ tay, máu tươi chảy ra.



"Ăn đi, ăn no phải nghe lời mẹ."



"Dạ~!" Đan Đan ôm lấy cổ tay Tang Đồng, hút từng ngụm.



Mặt Tang Đồng không thay đổi, mặc Đan Đan hút máu của mình, trong sách cổ có nói: một khi tiểu quỷ mất khống chế, chủ nhân có thể lấy máu tươi của mình cho tiểu quỷ ăn, làm vậy sẽ tăng cường mối liên kết của cả hai, trong một khoảng thời gian tiểu quỷ sẽ lại nhu thuận nghe lời, nhưng tiểu quỷ sẽ nghiện máu tươi, sau nay sẽ không dễ dàng chịu ăn thứ khác.



Mỗi một câu chuyện tiểu quỷ phản phệ, đều bắt đầu từ việc dùng máu tươi để nuôi



Trực tiếp cho Đan Đan hút máu, và lấy máu xoa lên pho tượng là hai chuyện khác nhau.



Đan Đan thật ra cũng không giống mấy tiểu quỷ khác, bé con hút một chút thì chủ động buông tay, lè lưỡi liếm miệng vết thương, ngoan ngoãn nói: "Cám ơn mẹ."



"Đi thôi, nhớ kỹ không được phép tổn thương bất kỳ ai, bao gồm cả linh thể, để bọn họ rơi vào ác mộng là được rồi."



"Dạ biết, mẹ yên tâm."



"Phải rồi, nếu thuật ác mộng của con không hiệu quả đối với hoà thượng kia, thì điều khiển cái bàn đánh ngất cô ta."



~~~~



Một hồi đau lòng nữa nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK