Sau khi nằm trong bệnh viện hơn một tuần lễ, rốt cuộc Hàn Linh Hi cũng được phê duyệt cho về nhà, có điều phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ... Tinh thần của cô cũng không tệ lắm, chỉ là môi không có chút huyết sắc, người cũng gầy hốc đi.
Đỗ Dật nói với Lý Kha được rồi tự anh tới đón, để Trương Phượng Lan và Hàn Linh Hi đợi một lát.
Hàn Tục dọn đồ trong phòng bệnh, Trương Phượng Lan kéo ghế đến trước cửa sổ, đúng lúc ánh nắng bên ngoài tỏa sáng. Bà ấn con gái ngồi lên ghế ngay ngắn, cố ý chải đầu cho con gái.
"Mẹ nói rồi, người hiền ắt có thiên tướng. Giảm đi cũng kha khá, con xem làm hóa trị liệu xong con gái của mẹ xinh đẹp vậy mà."
Tóc của Hàn Linh Hi theo kẽ răng trêи lượt gỗ đi xuống, Trương Phượng Lan vừa chải vừa cười, sắc mặt bỗng thay đổi.
May là con gái đưa lưng về phía mình nhìn ra ngoài cửa sổ, không chú ý. Trương Phượng Lan chải sơ tóc cô vài lần, lại vội vã lấy quần áo cho Hàn Linh Hi, tìm một cái áo lông dày nhất ra, "Thời tiết bên ngoài lạnh, con cần giữ ấm tránh bị cảm, cũng đừng để ý hình tượng gì cả, giữ ấm mới quan trọng nhất."
Hàn Linh Hi bị Trương Phượng Lan dụ dỗ bao bọc ba lớp trong ba lớp ngoài cực kỳ chặt chẽ, thoạt nhìn cả người giống như là một cây kem tuyết trắng khổng lồ. Cô dở khóc dở cười, ngăn mẹ mình quấn cái khăn quàng cổ thứ hai, "Mẹ, được rồi, rất dày rồi, con không thể nhấc tay lên được luôn nè."
"Được rồi, vậy cứ thế trước đi, lạnh thì nói với mẹ, đây, Nhiễm Nhiễm, con mang khẩu trang lên đi."
Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ, tuyết rơi mấy ngày trước vẫn chưa tan hết, trong không khí có hương thơm cây cỏ mát mẻ. Hàn Linh Hi dùng tay che dưới mắt, ở lâu trong bệnh viện, đột nhiên nhìn thấy ánh nắng có hơi chói mắt.
Từ sớm trước lúc Hàn Linh Hi xuất viện, Trương Phượng Lan và Hàn Tục đã quét tước sạch sẽ trong ngoài nhà, từ bốn nóc phòng xuống khe đáy tủ, dùng đèn tia cực tím chiếu hơn mấy giờ để sát trùng mỗi căn phòng.
Hàn Linh Hi đeo khẩu trang che miệng mũi, ngay lúc mọi người hộ tống vào nhà, trêи mặt mỗi người đều là vẻ mặt cẩn thận, như là đang hộ tống một món đồ dễ vỡ, điều này làm trong lòng cô có cảm giác rất khó chịu, cô không muốn bị đối xử đặc biệt, giống như trêи mặt mình có dán nhãn, tất cả mọi người biết cô là bệnh nhân, là người yếu đuối, khác với mọi người.
Vì bổ sung dinh dưỡng cho con gái, mỗi ngày Hàn Tục đều thay đổi các món rau xanh đa dạng, canh cá canh sườn đủ loại tô lớn tô nhỏ nấu chín đưa cho Hàn Linh Hi uống. Ban đầu Hàn Linh Hi ăn uống không tốt lắm, may là cố gắng mấy ngày rốt cuộc cũng khá hơn.
Trương Phượng Lan lấy một bộ chăn gối mới trong phòng mình ra để trong phòng Hàn Linh Hi, cố ý muốn ngủ với Hàn Linh Hi. Mặc dù không hiểu sao mẹ mình lại muốn cố chấp như thế nhưng Hàn Linh Hi vẫn đồng ý.
Đã thôi việc, ở nhà vốn không có việc gì làm, ngoài ăn thì nghỉ ngơi, Trương Phượng Lan trở nên tích cực vô cùng, mỗi ngày đều dậy sớm hơn con gái một giờ làm bữa sáng xong rồi đánh thức cô, sau đó khi ánh nắng ở giai đoạn tốt nhất thì dẫn Hàn Linh Hi đi dạo.
Có vài lần, Hàn Linh Hi ngủ mơ mơ màng màng cảm giác được bên gối có tiếng xì xì xào xào, tưởng là đang nằm mơ, mãi cho đến một ngày khi cô tỉnh dậy lúc sáng sớm thấy một đống tóc trêи gối đầu của mình.
Đó không phải là một sợi hai sợi, mà là một đống, như là bím tóc con nít mới buộc. Ngón tay vuốt thử lên đầu, lại có nhiều tóc rơi xuống hơn.
Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm chùm tóc đó, dần dần thân thể bắt đầu run lên.
Mỗi sáng sớm khi Trương Phượng Lan tỉnh dậy, đều sẽ rón rén cắt sạch tóc của Hàn Linh Hi bên gối trêи giường, sau đó dùng máy hút bụi và chổi dọn sạch các ngõ ngách trong phòng hết lần này đến lần khác, bà sợ con gái thấy sẽ đau lòng, nhưng trước giờ chưa từng nói tới chuyện muốn Hàn Linh Hi đi cắt tóc, bà hiểu nó có ý nghĩa với con gái thế nào.
Đầu tóc dài mềm mại tinh tế như trước, nhưng đã mất đi độ bóng mượt. Chúng đã từng là bộ phận gắn chặt trêи cơ thể cô không thể tách rời, mà nay lại rụng từng chùm từng chùm, giống như cây dành dành mất đi sức sống trêи ban công, cuối cùng sẽ héo rũ điêu tàn.
Ở ngoài, Trương Phượng Lan vẫn còn đang nói nhỏ với Hàn Tục: "Nhanh lên, nhanh lên đi, kiểm tra bên kia lần nữa, đừng để con gái thấy."
Mấy hôm nay đến giờ, Hàn Linh Hi cố gắng duy trì hình tượng thật dũng cảm lạc quan trước mặt cha mẹ, cũng không ngừng động viên cổ vũ cho mình, nhưng mà cảnh trước mắt khiến cô không thể chống lại nỗi sợ hãi tập kϊƈɦ này, luôn luôn kiên cường chống đỡ tan vỡ ngay lập tức.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn luôn phải đối mặt với sự thật chuyện mình là bệnh nhân.
Nước mắt ào ào rơi xuống đất, làm ướt gối và chăn, không muốn bị người bên ngoài nghe, Hàn Linh Hi che mặt, nước mắt bất chấp chảy xuống từ trong kẽ tay.
Hôm đó cô đẩy mẹ mình ra một mình đến tiệm cắt tóc, người chào đón cô là một cậu nhóc say say, cười khanh khách hỏi cô cắt thế nào.
Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm bản thân thiếu sức sống trong gương, thấp giọng nói: "Cạo sạch."
Thợ cắt tóc xót xa vén mái tóc dài của cô, "Dài vậy mà muốn cạo hết à? Cô nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Cạo đi, tôi nghĩ kỹ rồi."
"Vậy cô đừng hối hận đó, tôi bắt đầu đây."
Thợ cắt tóc cầm kéo lên, vừa cắt vừa nói: "Tóc dài vậy nuôi bao lâu, nói cắt thì cắt tiếc lắm đó cô gái, có phải cô thất tình không? Ôi, mấy cô gái xinh đẹp như cô nghĩ quẩn trong đầu tôi thấy nhiều rồi."
Hàn Linh Hi nghĩ rằng cảm xúc của mình đã được điều chỉnh rồi, nghe được thợ cắt tóc nói vậy không nhịn được, khóc một trận sảng kɧօáϊ trong tiệm cắt tóc.
Cạo tóc xong cô dùng mũ và khẩu trang trang bị tốt cho mình, tinh thần hoảng hốt đi theo vách tường tiến về trước, tự an ủi trong lòng mình, không sao, cắt rồi, cô sẽ không có gì để mất đi, cũng sẽ không có gì đáng buồn. Còn có cha mẹ phải quan tâm, nếu như mình đau khổ bọn họ sẽ càng khó chịu hơn, dù sao đợi sau khi khỏi rồi tóc còn có thể mọc lại, nói không chừng dày khỏe hơn bây giờ.
Cuối góc đường có hai cô gái cao gầy đi đến, Hàn Linh Hi ngẩng đầu, đột nhiên dừng bước. Là người có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải.
Khương Tử Doanh kéo Chu Đình Vũ vừa đi vừa nói chuyện đối diện với chính mình.
Con đường này lại đi thẳng về thẳng, đi tiếp nữa chính là sẽ sượt qua người đối phương, tỷ lệ bị thấy rất lớn. dưới tình hình gấp gáp cô lách mình đứng ở cửa ra vào cửa hàng tiện lợi giữa đường, khẩn cầu hai người kia mau rời đi đi.
Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh song song bước đi, mắt nhìn chăm chú vào đường phía trước không hề để ý đến tình huống ven đường. Trêи mặt và trêи người cô còn chút vết bầm chưa tan, may là chân trái đã không có vấn đề gì, chỉ cần không mang giày cao gót là có thể đi đường bình thường.
Hàn Linh Hi kéo cao cổ áo đè thấp vành nón, cảm giác hai người đi qua cô từ phía sau, vừa muốn thở phào.
"Đình Vũ, em đợi chị chút, chị đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ."
Giọng nói kia đúng là Khương Tử Doanh. Cô ta nói với Chu Đình Vũ còn đi thẳng vào cửa hàng, còn Chu Đình Vũ thì lui về sau vài bước đứng ngoài cửa hàng đợi cô ta.
Cửa hàng tiện lợi có một giá trưng bày, Hàn Linh Hi đứng trước giá trưng bày, Chu Đình Vũ đứng ở chỗ cách xa cô hai mét ở bên tay phải cô, nếu như Hàn Linh Hi muốn đi cô phải đi qua trước mặt Chu Đình Vũ.
Trêи cửa kính có hình dáng cô gái ấy, Hàn Linh Hi lén quan sát cô, trong lòng không khỏi co thắt lại. So với lúc trước Chu Đình Vũ càng gầy yếu hơn, còn có vết thương trêи mặt cậu ấy là chuyện gì?
Chu Đình Vũ dần dần chú ý đến bóng lưng ở cửa hàng tiện lợi. Cô ấy mặc một áo khoác dày đội một cái mũ, từ nãy đã đưa lưng quay ra đường đứng đó vẫn không di chuyển. Trêи giá trưng bày có báo hàng ngày và trang khuyến mãi trong cửa hàng, nhưng cô ấy không lấy gì cả.
Không hiểu sao, Chu Đình Vũ cảm thấy bóng lưng ấy rất quen thuộc. Nhìn kỹ thêm một chút, càng giống như Hàn Linh Hi. Nhưng mà cô gái ấy chắc là đang ở nước ngoài rồi, lẽ nào chỉ là trùng hợp mà thôi?
Cô mang theo suy đoán bước chân về hướng bóng lưng ấy. Hàn Linh Hi thấy cô đi tới gần mình từ trong cửa kính, cả trái tim nhảy tới cổ rồi. Cô sợ cứ thế mình sẽ bị Chu Đình Vũ nhận ra.
Theo bản năng kéo khăn quàng cổ cao hơn, lúc ngước mắt lên, Hàn Linh Hi và Khương Tử Doanh bốn mắt giao nhau cách một lớp cửa kính.
Chu Đình Vũ đã đến phía sau Hàn Linh Hi, bỗng nhiên Khương Tử Doanh đi ra.
Cô ta đứng trước mặt Chu Đình Vũ, nhét một lon cà phê nóng vào trong tay Chu Đình Vũ, "Cầm cái này làm ấm tay, thời tiết lạnh."
Chu Đình Vũ lại nhìn về giá trưng bày, bóng lưng ấy đã rời đi rất xa, nhanh chóng quẹo sang góc không thấy.
Khương Tử Doanh men theo ánh mắt của cô nhìn sang, kinh ngạc hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
Chu Đình Vũ chần chừ nói: "Em vừa mới thấy một người đứng ở cửa cửa hàng tiện lợi, bóng lưng người ấy rất giống Linh Hi."
"Bây giờ rất nhiều người có bóng lưng giống nhau, nhất định là em nhìn nhầm rồi." Khương Tử Doanh chua xót nói: "Với lại không phải cô ấy đang du lịch châu Âu với anh Lý kia à, sao có thể xuất hiện ở đây, từ lúc em nhập viện đến lúc em xuất viện đến cả mặt cô ta còn chưa từng lộ ra, bận rộn chính là để làm việc này, đúng là quá vô tình."
Giải thích như vậy cũng không phải không hợp lý, Chu Đình Vũ thật sự gặp tình huống nhận nhầm người, có lẽ là nhớ thương làm mình sinh ra ảo giác, thấy bóng lưng tương tự sẽ nhớ đến Hàn Linh Hi.
Khương Tử Doanh hiểu tâm trạng của cô, ấn vai cô xoa dịu, khuyên nhủ cô nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, em bị thương mới khỏe không bao lâu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn chút. Sắp tới giờ đặt bàn ở nhà hàng rồi, đi thôi."
Chu Đình Vũ nhíu mày, đăm chiêu.
Dẫn Chu Đình Vũ đi về phía trước, Khương Tử Doanh quay đầu nhìn về nơi bóng lưng ấy biến mất.
Góc độ Chu Đình Vũ đứng không nhìn thấy mặt người đó, Khương Tử Doanh ở trong cửa hàng tiện lợi thấy rất rõ, mũ của cô ta che hết tóc phía sau, khẩu trang và khăn quàng cũng che gần hết nửa gương mặt, lúc tầm mắt giao nhau rõ ràng mang theo hoảng loạn và bất an. Nếu như thật sự là người lạ không quen biết, sẽ có động tác cố gắng tránh né như thế sao?
Đến trước nhà hàng, Khương Tử Doanh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho trợ lý.
***