"Này, tiểu Hàn à, em biết chưa, công ty lại có tin sốc mới kìa!"
Hàn Linh Hi bận rộn bên ngoài cả buổi sáng, vừa trở lại công ty ngồi vào vị trí của mình, tiểu Kim đã xuất hiện với vẻ mặt hưng phấn, chị ta thật kỳ lạ, rốt cuộc mấy chuyện tốt tin đồn này nọ lấy đâu ra nhiều vậy, đúng là có thể làm gián điệp tư nhân mà.
Cô sửa lại tài liệu trong hộp trêи bàn, thuận miệng hỏi: "Tin mới gì?"
"Chuyện này nha, em nghe xong nhất định sẽ cảm thấy hả hê lòng người đó." Tiểu Kim ra vẻ thần bí cúi sát người lại, "Chị nói em biết nha, là có quan hệ với Ô Tử Ba. Cái tên hai mặt lăng nhăng kia giờ gặp hạn thật rồi."
"Ô Tử Ba?" Hàn Linh Hi ngước mắt lên, "Anh ta làm sao?"
"Còn nhớ lần trước bà Ô đến gây sự không, em biết ai là người thổi gió bên tai cho bà Ô, nói em với Ô tổng luôn mờ ám không." Tiểu Kim dừng lại, đợi cá cắn câu, mà không thấy Hàn Linh Hi đáp lại, đập một phát tự trả lời đề khó: "Là thư ký thứ hai của Ô tổng! Cô ta với Ô tổng đã ngoại tình từ lâu rồi, gần đây bị Ô tổng lạnh nhạt, nghi anh ta có người mới, thấy thái độ Ô tổng đối với em không rõ ràng, tố em trước mặt bà Ô, tình nhân của chồng ngay trước mắt, bà Ô lại không biết, còn để cô ta làm gián điệp cho mình, đúng là mắt kém nhìn sai người mà."
"Ý chị nói, người thứ ba giữa Ô tổng và bà Ô, là thư ký thứ hai của anh ta?"
Tiểu Kim lắc lắc ngón tay, "Không phải kẻ thứ ba, nói chính xác là kẻ thứ tư."
"Cái gì?" Hàn Linh Hi hết nói nổi, tên đàn ông này rốt cuộc sinh hoạt cá nhân bừa bãi cỡ nào, trong nhà có vợ con, anh ta còn ngoại tình bên ngoài, lại ngoại tình không phải chỉ một người, ý thức trách nhiệm và liêm sỉ ở đâu, không sợ ảnh hưởng tiêu cực tới con mình sao?
"Em không nghĩ ra đúng không, thư ký thứ hai chỉ là đến sau, trước cô ta, Ô tổng và thư ký thứ nhất đã lén lút rồi, hai cô này nói dễ nghe đều là thư ký làm việc cho anh ta, nói khó nghe chính là tình nhân hắn nuôi bên người, Ô Tử Ba miệng lưỡi trơn tru, hiểu rõ nhất là dỗ ngon dỗ ngọt, lừa hai cô này xoay vòng vòng, nhưng cũng phải nói lại, dù sao thời gian lâu dài giấy làm sao gói được lửa, hôm nay anh ta đi với kẻ thứ ba, ngày mai dỗ dành kẻ thứ tư, còn phải đề phòng con cọp cái trong nhà, hết cách rồi, bị lộ tẩy, giờ ba cô này đều đang đứng xếp hàng tìm anh ta gây chuyện, sáng nay chị thấy mắt phải anh ta có cục máu bầm, đoán chắc là bị vợ đánh, Tiếu tổng đã biết chuyện này, tức giận kinh khủng, bảo anh ta mang theo thư ký một thư ký hai thu dọn đồ đạc cuốn xéo."
Tiểu Kim vui vẻ đến nỗi cười toe toét, "Chị thấy chuyện cái ông phó tổng quái gở này phục chức lại cực kỳ nhỏ bé."
Có câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng anh ta lại chuyên chọn cỏ gần hang để ăn, Hàn Linh Hi âm thầm cảm thấy may mắn năm đó làm phỏng vấn gặp được Tiếu tổng, nếu rơi vào tay Ô Tử Ba, chưa chắc cô có thể làm ở Kỳ Tư lâu như vậy. U ác tính lớn của công ty rốt cuộc cũng được nhổ tận gốc, những ngày tháng sau này các nữ đồng bào sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đây là nhân quả tuần hoàn thiện ác có lúc, làm nhiều chuyện xấu quá, sẽ có báo ứng.
Cô khẽ xì một tiếng, mặc dù từ trước giờ luôn coi nhẹ tên đàn ông Ô Tử Ba kia, nhưng mà tin này đúng là tin tốt đối với cô.
"Linh Hi, em đang làm gì vậy?"
Tiểu Kim nằm úp sấp trêи bàn quan sát Hàn Linh Hi, cô gái này nói chuyện với mình mà động tác tay vẫn cứ liên tục, có vẻ cực kỳ bận rộn.
"Em sắp xếp lịch trình ngày mai của Tiếu tổng, có hai người phụ trách của công ty khách muốn hẹn trước gặp mặt nói chuyện với anh ấy." Hàn Linh Hi cầm bút viết lung tung lên cuốn sổ, mắt thì liếc tiểu Kim, "Chị lại không có gì làm à."
Kể xong tin tức thời sự rồi, cũng nên tan cuộc, dù sao MC cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, huống chi cái loa lớn của Kỳ Tư đây. Nếu so với "kênh tin tức" của chị ta, điều khiến Hàn Linh Hi nghi ngờ hơn là vì sao trông cô gái này lúc nào cũng rảnh rỗi như vậy?
"Việc gì cần làm đều làm xong rồi, từ lúc chị chuyển đến bộ phận hậu cần, thì ở trạng thái này." Tiểu Kim dựa vào bên cạnh Hàn Linh Hi không muốn đi, "Chuyện lớn không đến lượt bọn chị, có chuyện tốt cũng không liên quan đến bọn chị, cả ngày làm việc với một đống đồ vô tri vô thức, chị muốn ra ngoài chút, thành thật xin chuyển sang bộ phận sáng tạo làm chân sai vặt, giám đốc Chu lại dẫn nhóm của cô ấy ra nước ngoài..."
"Chị nói ai, giám đốc Chu?" Hàn Linh Hi ngẩng đầu, "Cô ấy ra nước ngoài làm gì?"
"Quảng cáo quý thứ hai của Alice Kiss đó, lần này phải đến Luân Đôn bên Anh lấy cảnh." Vẻ mặt của tiểu Kim đầy thèm muốn, "Lúc ăn cơm với đồng nghiệp bộ phận sáng tạo nói chuyện phiếm với bọn họ, bọn họ nhắc tới, mặc dù là vì công tác, nhưng chị cũng muốn đi nữa."
Chu Đình Vũ muốn ra nước ngoài, có phải lại như lần trước đi một chuyến mười ngày nửa tháng không. Hàn Linh Hi không khỏi nhíu mày, sao chuyện này Chu Đình Vũ hoàn toàn không nhắc đến với mình, nếu như là vì trang sức Alice, vậy đồng hành với cậu ấy còn có Khương Tử Doanh.
------------------------------------------
"Mẹ, con biết rồi, dạ, gần đây khá bận, từ từ được không ạ? Bây giờ con còn chuyện phải làm..."
Cúp điện thoại xong, Chu Đình Vũ thở phào nhẹ nhõm, mẹ mình và dì Phượng Lan đã bàn bạc kỹ rồi, một bên hối Hàn Linh Hi đi xem mặt, một mặt bên này gấp gáp bảo mình dẫn người yêu về nhà.
Nếu như giống trước đây, rất có thể mình sẽ nghe theo ý mẹ mình, giao toàn quyền cho bà sắp xếp, nhưng bây giờ, tất cả đều khác xưa, mình có con đường mình cần phải đi, cô hy vọng mình có thể tự quyết định.
Chuyển tay lật ấn bản mới nhất của tạp chí thời trang, trong lòng Chu Đình Vũ có chút không yên, thời gian đúng là rất thần kỳ, nó có thể khiến bạn thấy rõ rất nhiều thứ, quên đi rất nhiều thứ, cũng có thể khiến suy nghĩ của bạn về một sự vật nào đấy thay đổi sáng tỏ hơn.
Cuốn tạp chí mới tinh được máy cắt cạnh góc, góc cạnh sắc bén, lúc cô lật giấy không cẩn thận cắt một đường trêи ngón tay, trang giấy mỏng như con dao này cắt ngón tay Chu Đình Vũ ra thành một vết thương, máu nhanh chóng chảy ra.
Nhíu mày ngậm ngón tay chảy máu vào trong miệng, Chu Đình Vũ rảnh rỗi duỗi thẳng cánh tay lấy khăn giấy. Chỗ miệng vết thương nóng rát nhói như kim đâm, cô dùng khăn giấy lau sạch, tầm nhìn rơi trêи một trang mở ra trước mắt, trêи trang giấy màu sắc rực rỡ có một gương mặt quen thuộc.
Cô gái kia mặc một chiếc váy Roman màu đen, trêи cổ đeo một chuỗi dây chuyền phục cổ màu vàng kim, dưới chân thì mang giày đầu cá có gót giày cực nhỏ, trêи mặt trang điểm tươi đẹp lộng lẫy, cùng với bộ váy này bổ sung cho nhau, cả người toát lên sức quyến rũ hoang dã.
Nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, trêи mặt cô ấy không có một chút trang điểm nào, mặt một chiếc áo thun rộng đơn giản, phong cách đơn giản tựa như đóa hoa nhỏ vừa hái từ đồng ruộng, đứng bên cạnh Tề Chính, như chim nhỏ điềm đạm nép vào người.
Có một loại con gái trời sinh thích hợp đứng trêи sàn catwalk, dùng dáng vẻ xuất sắc, tư thế ung dung của các cô ấy, phô bày với bạn một ngàn loại phong tình, để bạn thấy đủ loại màu sắc tuyệt đẹp trêи đời này.
Bây giờ, chắc là cô ấy ở bên Tề Chính nhỉ. Chu Đình Vũ nghĩ như vậy, trong lòng cũng không có quá nhiều tình cảm gợn sóng, tuy rằng từng có một đoạn tình cảm khúc mắc với người đàn ông ấy, nhưng cũng đã là quá khứ biến thành chuyện trong hồi ức. Từ nay về sau cuộc đời mỗi người một ngã, có thể cả đời sẽ không gặp lại, hoặc có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ gặp lại lần nữa, ai cũng không nói trước được điều gì. Cho đến lúc đó, có lẽ bản thân sẽ nhếch môi mỉm cười, thoải mái chào hỏi với anh.
Mình đã có được người mình muốn, cô hy vọng đối phương cũng có được hạnh phúc. Nếu như cô gái này mới là người chính xác trong cuộc đời anh, ngại gì mà không chúc phúc cho anh.
Cốc cốc cốc.
"Giám đốc, thư ký Hàn đến đưa tài liệu cho chị."
"Chị biết rồi, mời cô ấy vào đi."
Chu Đình Vũ nhìn ngón tay đã cầm máu, ném khăn giấy loang lổ vết máu vào trong thùng rác đứng lên. Hàn Linh Hi vào rất nhanh, lúc cô vào văn phòng liền khóa trái cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Đình Vũ.
Quan sát từ trêи xuống dưới, ngoại trừ tờ giấy trắng trong tay cô Chu Đình Vũ không thấy có bất kỳ cái gì có thể gọi là "tài liệu", vậy ra là cô gái này lấy "đưa tài liệu" làm cớ thôi à.
Cô đi tới cầm tay Hàn Linh Hi, mỉm cười nói: "Sao vậy?"
"Có phải cậu lại muốn ra nước ngoài, đi cùng với Khương Tử Doanh không?"
Chu Đình Vũ giật mình, "Sao cậu biết, chuyện này bọn mình còn chưa quyết định, nên mình chưa nói với cậu."
Nghĩ đến có thể Hàn Linh Hi đặc biệt muốn nói chuyện là vì chuyện này, cô sợ bị hiểu lầm, nên lại bổ sung vài câu, "Chúng mình chỉ là vì công việc, xong xuôi công việc sẽ về ngay."
"Nhưng mà chuyện lớn như vậy, mặc kệ là đã xác định hay chưa, mình cảm thấy cậu nên báo trước với mình một tiếng, dù sao thân phận của mình so với Khương Tử Doanh đối với cậu là không giống nhau. Nhưng người đầu tiên biết không phải là mình, người đầu tiên nói cho mình biết cũng không phải cậu, mình còn phải biết tình hình gần đây của cậu thông qua cuộc nói chuyện phiếm của những đồng nghiệp khác."
Hàn Linh Hi không vui, cô không thích nghe được tất cả về Chu Đình Vũ từ trong miệng người khác, nó sẽ khiến cô cảm thấy mình bị Chu Đình Vũ gạt bỏ ở ngoài, hoặc là có điều che giấu.
"Cậu không tin mình, hay là không tin Khương Tử Doanh?" Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi qua, ôm vào lòng, dùng lời hay ý đẹp dỗ dành, "Chuyện này mình làm không đúng, mình nhận sai với cậu được không? Sau này mình có tình huống gì, sẽ đảm bảo cậu là người đầu tiên báo cáo với lãnh đạo."
Hàn Linh Hi liếc mắt, "Ai muốn làm lãnh đạo của cậu."
Chu Đình Vũ buồn cười, tâm trạng của cô thoải mái hơn vuốt vuốt mặt Hàn Linh Hi, đặt một nụ hôn lên ấy, "Người khiến mình say mê chỉ có một mình cậu."
"Có thể say mê đến nỗi khiến cậu bỏ bê công việc không?" Hàn Linh Hi vểnh môi lên, lời này chỉ nói đùa cho vui, cô biết tính cách của Chu Đình Vũ, mình cũng không phải người không biết phân biệt phải trái, cố tình gây sự cũng có chừng mực, vẫn là việc chính quan trọng hơn.
"Được rồi, thấy thái độ của cậu thành khẩn như vậy, mình miễn cưỡng chấp nhận áy náy của cậu vậy."
Chu Đình Vũ suy nghĩ một lúc, "Mình có chuyện nhờ cậu đây."
Cô kéo Hàn Linh Hi đến bên cửa sổ xếp chậu hoa trêи giá, lấy một chậu hoa nhỏ bằng nửa bàn tay trêи cùng xuống, nhét vào lòng Hàn Linh Hi.
Vẻ mặt của Hàn Linh Hi mù mịt: "Làm gì?"
"Mình phải ra ngoài vài ngày, chậu hoa này vừa mới gieo hạt giống xuống, cần phải có người chăm sóc, cậu giúp mình tưới chút nước cho nó mỗi ngày, có lẽ đợi đến khi hạt giống này nảy mầm, là mình về."
"Là cái gì, hạt giống hoa à?"
"Đợi mọc lên rồi chẳng phải cậu sẽ biết sao."
Hàn Linh Hi cầm chậu hoa quan sát, cô rất nghi ngờ Chu Đình Vũ sợ mình đợi mười ngày đến phát chán, nên lấy thứ lặt vặt cho mình giải trí, coi mình là con nít dễ gạt à?
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, cô không có niềm tin vững chắc mình sẽ nuôi sống được cái hạt giống này, nói sao thì từ nhỏ đến lớn động vật thực vật chết trong tay mình còn nhiều hơn so với ngón tay ngón chân cộng lại mà.
Hàn Linh Hi trầm tư chốc lát, gật đầu đồng ý, "Mình nuôi thì mình nuôi, nhưng mà nói trước với cậu đó, nếu nuôi giùm cậu mà chết thì đừng trách mình."
***