Chu Đình Vũ đứng ngoài cửa phòng ngủ của Hàn Linh Hi, cả người ngây dại.
Căn phòng của Hàn Linh Hi trống rỗng, quần áo, chăn mền, sách báo, trang sức tranh ảnh đều mang đi hết. Chỉ còn khung ảnh làm bằng gỗ cô đơn trêи tủ đầu giường, như là món đồ bị vứt bỏ.
Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ rời khỏi có một ngày mà thôi, Hàn Linh Hi ở đây đã dọn ra khỏi nhà.
Xoay người quay lại phòng khách, Chu Đình Vũ thấy chìa khóa trêи bàn, còn có tờ giấy Hàn Linh Hi để lại. Rất ít câu, lại như kiếm nhọn đâm thẳng vào tim cô.
Không thể nào, cô không tin. Có phải Hàn Linh Hi đã xảy ra chuyện gì không?
Chu Đình Vũ không yên tâm gọi cho Hàn Linh Hi, người bên kia đầu điện thoại chậm chạp không nghe máy. Cô lại gọi đến công ty, hỏi Hàn Linh Hi có ở công ty không.
"Giám đốc Chu, thư ký Hàn đã từ chức rồi."
"Em nói gì?" Cảm giác bất an trong Chu Đình Vũ ngày càng mãnh liệt, "Sao đột nhiên cô ấy lại từ chức?"
"Em cũng cảm thấy rất bất ngờ, hỏi Tiếu tổng, Tiếu tổng nói đó là riêng tư của người ta, hôm nay chị ấy không đến làm..."
Cúp điện thoại, Chu Đình Vũ vô lực ngồi xuống sô pha, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, cô lập tức bắt máy.
"Xin chào, cho hỏi có phải là cô Chu không? Tôi là Tom từ công ty F, tôi có nhận được CV của cô, rất hứng thú với cô, cô có thời gian đến công ty nói chuyện được chứ?"
"Xin lỗi, có phải anh nhầm rồi không?" Chu Đình Vũ nghi ngờ nói, "Tôi không có gửi CV vào mail của công ty các anh."
"Hả? Đúng là hồ sơ của cô, tôi kiểm tra rồi, là mail 27xxxx gửi đến, có phải cô bận quá quên mất rồi không?"
Chu Đình Vũ hiểu ra ngay, đó là mail của Hàn Linh Hi, nhưng vì sao cậu ấy lại làm vậy?
Nhớ đến lời của mẹ mình mấy hôm trước, Chu Đình Vũ lập tức gọi điện cho Lâm Ngọc Chi.
"Alo?" Lâm Ngọc Chi cho rằng con gái có chuyện nói với mình, nói với giọng lạnh lùng: "Sao, nghĩ rõ ràng rồi?"
"Có phải mẹ gặp Hàn Linh Hi rồi không." Chu Đình Vũ cắn môi, nhíu mày hỏi: "Mẹ nói gì với cậu ấy?"
"Cái giọng này của con là sao, thái độ với mẹ kiểu đó à?" Lâm Ngọc Chi mất hứng, "Con với Nhiễm Nhiễm ở chung, không hỏi nó hỏi mẹ làm gì?"
"Cậu ấy dọn đi rồi." Chu Đình Vũ rất u sầu, "Cũng đã từ chức bên công ty, con sợ cậu ấy gặp chuyện không may."
"Thật à?" Lâm Ngọc Chi mừng ra mặt, "Đứa bé Nhiễm Nhiễm này tính tình được, biết thức thời, nếu nó đã dọn đi rồi, con cũng nhanh về nhà ở đi!"
"Mẹ, mẹ không cảm thấy mẹ quá đáng sao?" Chu Đình Vũ đè nén tức giận trong lòng, "Rốt cuộc mẹ đã nói gì với cậu ấy? Mẹ ép cậu ấy dọn đi sao?"
"Mẹ ép nó cái gì, cùng lắm mẹ chỉ nói sự thật với nói, đứa bé ấy không giống con, toàn thẳng thắn!" Lâm Ngọc Chi tức từ trong lòng ra, "Tính nó đâu phải con không biết, mẹ có thể uy hϊế͙p͙ à? Đây là tự nó lựa chọn, mẹ đã nói từ sớm hai đứa không có khả năng bên nhau! Con mau..."
Trò chuyện bị cắt đứt. Lâm Ngọc Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại, đây là lần đầu tiên Chu Đình Vũ cúp điện thoại của bà.
Con nhỏ xấu xa, đúng là nuông chiều thành hư mà. Lâm Ngọc Chi càng nghĩ càng tức, không được, bà tuyệt đối không thể để con gái tự tiện làm ẩu được, hôm nay nhất định phải mang nó về nhà.
"Anh ở đâu vậy, mau về nhà!" Lâm Ngọc Chi gọi cho Chu An, hối ông: "Dẫn em đến chỗ Phượng Lan!"
------------------------------------------
"Nhiễm Nhiễm, con, con nói vị này chính là ai?"
Trương Phượng Lan nhìn chằm chằm Lý Kha, thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với anh ta. Mấy hôm trước Lâm Ngọc Chi nói thẳng ra Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ đang quen nhau, bà còn chưa tiêu hóa hết, bên con gái lại dẫn trai về nhà, còn nói là bạn trai?
"Ấy, đừng ngớ ra đó, mau tới ngồi đi!" Hàn Tục không hiểu rõ sự thật lại rất vui vẻ, ông đẩy Trương Phượng Lan đón Lý Kha và Hàn Linh Hi vào cửa, cười híp mắt hỏi: "Chàng trai, cậu tên gì?"
"Chào chú," Lý Kha lễ phép chào, "Con là Lý Kha."
Trương Phượng Lan đi tới quan sát Hàn Linh Hi và Lý Kha, không xác định được hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu ta thật sự là bạn trai con?"
"Con gái đã dẫn về rồi, còn giả được à?"
Hàn Tục cảm thấy lạ với phản ứng của Trương Phượng Lan, "Không phải bình thường bà luôn nhắc mãi chuyện yêu đương của Linh Hi sao? Lần này dẫn người về nhà rồi không vui hả? Này, Lý Kha, Nhiễm Nhiễm, hai con rửa tay nhanh đi, ba làm đồ ăn ngon cả rồi."
Trương Phượng Lan để Hàn Tục nói chuyện với Lý Kha, bà kéo Hàn Linh Hi qua một bên hỏi: "Con làm trò gì vậy, đâu ra thằng này đây?"
"Không phải đã nói với mẹ rồi à, anh ấy là bạn trai con." Hàn Linh Hi cúi đầu nhìn cuộc gọi nhỡ trêи điện thoại, người ấy, chắc là sắp tới rồi.
"Không không phải, không phải con thích Đình Đình hả? Hôm đó dì Năm con tới nhà chúng ta, không phải con còn tự miệng thừa nhận sao? Nhiễm Nhiễm à, con trưởng thành rồi, làm chuyện gì cũng phải có trách nhiệm..."
"Mẹ, sau ngày hôm đó con đã nghĩ rõ rồi." Hàn Linh Hi bình tĩnh nói: "Dì Năm nói rất đúng, bọn con không nên làm lỡ hai bên, nên mẹ xem, con dẫn bạn trai về nhà, đây không phải là điều mẹ luôn kỳ vọng sao?"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, con đói, ăn cơm thôi."
Con gái từ chối làm rõ ràng, Trương Phượng Lan không biết làm sao, chỉ đành vào bếp xới cơm cho cả nhà.
Bốn người vừa ngồi xuống, chuông cửa lại vang lên. Trương Phượng Lan đi ra mở cửa, nhìn thấy Chu Đình Vũ đứng bên ngoài, lại càng không biết nên dùng biểu cảm gì ứng phó nữa. Tiền dễ kiếm mà tình khó trả, con gái nhà mình lại làm kẻ bạc tình, bảo bà đối mặt với Chu Đình Vũ thế nào đây?
"Đình, Đình Đình? Sao con lại đến đây." Trương Phượng Lan lắp bắp, hơi khó xử nói: "Con cũng xin nghỉ?"
"Dì Phượng Lan, có Linh Hi ở đây không ạ?"
Tầm mắt của Chu Đình Vũ xuyên qua bả vai bà nhìn vào trong phòng, giao với ánh mắt của Hàn Linh Hi, mà người đàn ông bên cạnh cô, làm trái tim Chu Đình Vũ bỗng trầm xuống.
"Đình Đình đến à!" Hàn Tục tưởng Hàn Linh Hi tạo ngạc nhiên hai lần, nhiệt tình bảo cô đến ngồi, "Con bé Nhiễm Nhiễm này, gọi bạn trai và bạn thân về nhà ăn cơm không nói trước một tiếng! Phượng Lan, thêm chén cơm đi!"
"Bạn trai?" Chu Đình Vũ vẫn nhìn Hàn Linh Hi, "Cậu quen bạn trai từ khi nào?"
Lý Kha vừa định đứng dậy thì bị Hàn Linh Hi đè xuống. Cô nắm tay Lý Kha, không thay đổi mặt nói với Chu Đình Vũ: "Quên giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của mình, hoặc có thể nói là chồng sắp cưới. Hai hôm trước anh ấy cầu hôn với mình, mình định chấp nhận."
Vài từ nhẹ thênh, lại nện vào lòng Chu Đình Vũ như cây dao cực kỳ sắc bén.
"Xin chào cô Chu, lại gặp mặt rồi." Lý Kha nở nụ cười, "Tôi nghe Linh Hi nói rất nhiều chuyện về cô, vẫn luôn muốn mời cô ăn cơm một bữa, đúng lúc hôm nay cô lại tới."
"Mình không hiểu, vì sao cậu lại làm thế." Chu Đình Vũ coi thường Lý Kha, gắt gao nhìn chằm chằm mắt Hàn Linh Hi, cố gắng phát hiện một chút kẽ hở nào đó từ trong mắt cô.
Hàn Tục nhận ra bầu không khí kỳ lạ, ho khan hai tiếng, bảo Chu Đình Vũ ngồi xuống bên cạnh mình, "Đình Đình, có việc gì vừa ăn vừa nói, con vừa nói Nhiễm Nhiễm làm gì?"
"Tại sao lại muốn dọn đi?"
Hàn Linh Hi cúi đầu chọc cơm trong chén, nói tựa như gió thoảng: "Nếu mình xác nhận quan hệ với Lý Kha, không phải nên dọn qua ở chung với anh ấy sao?"
"Vậy tại sao lại phải từ chức?"
"Cái gì, con dọn nhà, còn từ chức!" Trương Phượng Lan quá kinh hãi, "Đang làm tốt sao từ chức!"
"Lý Kha sắp xếp cho con chức vị ở công ty ba anh ấy... khụ khụ..." Hàn Linh Hi nói được một nửa thì ho khan, nhưng cố gắng nói hết, "Gần nhà anh ấy, bọn con có thể vun đắp tình cảm."
"Có, có phải quá nhanh rồi không?" Hàn Tục cảm thấy con gái rất gấp, nhưng mà nghĩ đến chuyện nếu hai đứa đã nói đến chuyện cưới gả, chắc tình cảm rất ổn định.
"Vậy cũng phải nói lại, hai đứa quen thế nào..."
Một bữa cơm mà như nhai sáp, Chu Đình Vũ vẫn luôn nhìn chăm chú vào hai người đối diện, Trương Phượng Lan lúng túng ăn cơm, mắt thì xoay vòng trêи người Chu Đình Vũ và Lý Kha. Lý Kha thì như có gai ở sau lưng, mặc dù không đành lòng làm tổn thương Chu Đình Vũ, nhưng vẫn phải giả vờ thân mật gắp rau cho Hàn Linh Hi, chỉ có Hàn Tục ăn ngon lành không hay biết gì.
Chu Đình Vũ nhẹ nhàng để đũa xuống, bỗng đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Linh Hi.
"Cậu đi theo mình một lúc, mình có chuyện hỏi cậu."
Chu Đình Vũ nắm cổ tay Hàn Linh Hi đi vào phòng ngủ của cô, xoay người khóa trái cửa lại.
Hàn Linh Hi giả vờ bình tĩnh, "Cậu muốn hỏi gì?"
"Tại sao lại biến thành như vậy?" Chu Đình Vũ đi về trước vài bước, "Có phải mẹ mình ép cậu không, sao cậu không bàn với mình một tiếng rồi quyết định?"
"Đây là quyết định của riêng mình." Hàn Linh Hi ngắt lời cô. "Không có vấn đề gì với mẹ cậu hết, Đình Vũ, thật ra mình vẫn luôn liên lạc với Lý Kha. Kiên trì của anh ấy làm mình cảm động. Gần đây mình nghĩ rất nhiều chuyện, cảm thấy chúng ta vẫn nên xa nhau thì tốt hơn."
"Vì sao, không phải cậu đã nói phải kiên trì cùng nhau với mình sao?" Chu Đình Vũ không muốn tin, "Như vậy thì cậu sẽ từ bỏ mình sao? Linh Hi, rốt cuộc cậu đang giấu tâm sự gì vậy?"
"Mình từng nói phải kiên trì cùng cậu, vì chuyện của Hứa Hân thật sự làm mình chấn động." Hàn Linh Hi né ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói: "Nhưng về sau mình lại thay đổi ý nghĩ, đời người quá ngắn ngủi, mình sợ vất vả, mình không muốn cả đời sống trong che giấu, thay vì như vậy, vì sao không yêu đương một lần quang minh chính đại chứ? Nếu anh ấy có thể cho mình cuộc sống giàu có, thỏa mãn tất cả nhu cầu của mình, tất nhiên mình sẽ chọn anh ấy."
"Anh ta có thể cho cậu mình cũng có thể cho cậu..."
"Nhưng dù sao cậu cũng là con gái." Hàn Linh Hi tàn nhẫn, nói với giọng cứng rắn: "Đình Vũ, đối mặt với hiện thực đi, đường chúng ta phải đi quá khó khăn, coi như là một đoạn tình cảm nhất thời đi. Thời gian mình và cậu ở chung thật ra không lâu lắm, chẳng mấy chốc cậu sẽ quên mình thôi, như Tề Chính bạn trai trước đây cậu quen, mình có thể làm được, cậu cũng có thể làm được."
"Vậy tại sao cậu lại giúp mình gửi CV đến công ty F?"
"Mình... Trong lòng cảm thấy thiếu nợ cậu, mình muốn bù đắp cho cậu." Hàn Linh Hi từ từ nói, "Không có nguyên nhân ở mình, cậu có thể chuyên tâm tạo dựng sự nghiệp của bản thân, huống chi, mình không hy vọng Lý Kha biết chuyện trước kia."
"Linh Hi, đây là lời thật lòng của cậu sao?"
"Tất nhiên là lời thật lòng, chúng ta là bạn tốt, mình hy vọng cậu có tương lai tốt hơn."
Từng chữ, từng câu, như lăng trì từng lần từng lần. Người trước mắt không chịu được muốn vạch rõ ranh giới với mình. Chu Đình Vũ chưa từng đau lòng như thế này, khuôn mặt trắng không còn giọt máu.
Viền mắt cô dần dần phiếm hồng, lắc đầu nói: "Nhưng mình không thể làm được, mình không thể quay về làm bạn với cậu được."
Lấy chiếc hộp màu xanh từ trong túi ra, Chu Đình Vũ thấp giọng hỏi, "Vì sao không mở ra, lẽ nào cậu không tò mò rốt cuộc trong này đựng gì sao?"
Hàn Linh Hi không dám nhìn cô, "Đình Vũ... quên nó đi."
"Đi với mình đến một nơi." Chu Đình Vũ nghiêng mặt sang bên, nắm chiếc hộp kia, "Nếu đến lúc đó cậu vẫn lựa chọn rời đi, vậy mình... tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
***