Ba ngày sau, từ trêи xuống dưới Kỳ Tư đều biết được một tin vui.
Năm nay công ty có ba mục quảng cáo vào danh sách các ý tưởng vàng, trong đó hai dự án là do Chu Đình Vũ làm, sàng lọc và bình chọn qua tầng tầng đông đảo quảng cáo xuất sắc, cuối cùng tác phẩm "Tương Lai Vô Biên" của cô nhận được giải vàng.
Giải thưởng quảng cáo Ý tưởng vàng được tổ chức bởi "Daily Times" phát hành số lượng lớn nhất trong nước và "Newpais" nổi danh nhất của Pháp, có ảnh hưởng quốc tế liên tiếp hai mươi bảy năm cho tới nay, người nhận được giải đa số đều là nhân vật nổi tiếng trong giới quảng cáo, rất có tài mới có thể lưu danh vào lịch sử quảng cáo.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Tư có được nhiều tác phẩm được đề cử cho giải thưởng đánh giá siêu nặng như này, làm cho mọi người sướиɠ đến phát rồ. Người chiến thắng lớn nhất là Chu Đình Vũ, một ngày trước, quảng cáo công ích "Mưa nước mắt" cô làm cho Đông Thịnh nhận được Giải Vàng và giải thưởng Quay phim xuất sắc nhất, được mời đến thành phố S tham gia buổi lễ trao giải.
"Giám đốc Chu thật tài giỏi, chị muốn trở thành người tài hoa như cô ấy." Vẻ mặt tiểu Kim cực kỳ hâm mộ, "Nghe nói điện thoại của bộ phận chăm sóc khách hàng sắp bị gọi đến nổ tung rồi, lần này công ty phát tài rồi!"
Hàn Linh Hi cười thầm, cảm thấy kiêu ngạo vì Chu Đình Vũ, cô gái của cô tất nhiên xuất sắc rồi.
"Này, tiểu Hàn, Diệu Diệu, định mặc gì đến tiệc chúc mừng vậy, công ty sẽ mời các khách hàng lúc trước từng hợp tác đó, nói không chừng có thể gặp được bạch mã vương tử đó." Lúc này lực chú ý của tiểu Kim đã dời đi, chị ta làm mặt mày hớn hở đỏ ửng chứa đầy ý xuân, hai tay che mặt miệng cười toe toét, "Không biết bạch mã hoàng tử của chị sẽ là hình dáng gì nhỉ."
Hàn Linh Hi cảm thấy khô lời với bộ dạng mê trai kia của chị, nhún nhún vai nói: "Em không cần, tốt nhất chị nên trang điểm đi, sớm gả mình đi đi!"
"Nhiều người theo đuổi chị tiểu Hàn lắm, chị ấy không cần đâu." Lâm Diệu Diệu cười hì hì đứng bên chen vào, "Chị tiểu Hàn không cần đúng lúc chúng ta bớt đi một đối thủ cạnh tranh nặng ký."
"Đúng đúng đúng đó, em đi đâu đứng đi nha, làm bọn chị không so lại, đừng quá dụ người đó!" Tiểu Kim đầy phấn khích nói chuyện trang phục với Lâm Diệu Diệu, giống như hận không thể đi mua ngay lập tức.
Reng reng reng... reng reng reng...
Điện thoại trong ngăn kéo rung lên, Hàn Linh Hi cúi người xuống cầm lên, màn hình hiển thị là Đỗ Dật.
"Alo?"
"Alo, Linh Hi, kết quả xét nghiệm tủy xương có rồi." Đỗ Dật ở bên kia đầu điện thoại nói trầm thấp, do dự một lúc lâu mới nói, "Là bệnh bạch cầu dòng tủy cấp tính loại M5."
Cánh tay Hàn Linh Hi run một cái thật mạnh, ống đựng bút ghim bấm bị đụng ngã, ly nước nghiêng sang bên cạnh ngã xuống, choang một tiếng vang dội, mảnh vỡ bay tứ tung.
Tiểu Kim và Lâm Diệu Diệu đang thảo luận khí thế bị hoảng sợ, không hẹn mà cùng nhìn thẳng Hàn Linh Hi, "Tiểu Hàn, em làm sao vậy?"
"Không, không có gì, không cẩn thận làm đổ ly thôi."
Đỗ Dật nghe được khác thường ở đầu bên kia, vội hỏi: "Linh Hi, Linh Hi? Em làm sao vậy?"
Hàn Linh Hi hoảng hốt vội rút khăn giấy ra lau nước trêи bàn, hít sâu một hơi nói: "Em không sao, anh nói đi."
"Ừm... tình huống có hơi nghiêm trọng." Đỗ Dật lắp bắp, "Cần, cần sớm sắp xếp nằm viện, tốt nhất là em đến bệnh viện một chuyến với anh đi, nghe xem bác sĩ nói thế nào."
Những gì anh nói không phải chỉ là "có hơi" nghiêm trọng, trêи thực tế bác sĩ đã thúc giục anh đưa Hàn Linh Hi nhập viện trị liệu nhanh lên, nhưng nghĩ đến cảm nhận của Hàn Linh Hi nên Đỗ Dật không nói thật.
Khoảnh khắc ấy đầu óc Hàn Linh Hi trống rỗng, cô mơ hồ tắt điện thoại, mượn cớ đi chỉnh trang điểm vào toilet.
Thoạt nhìn gương mặt trong gương vẫn là bộ dáng xinh đẹp động lòng người, chỉ là môi hơi tái nhợt. Hàn Linh Hi rút son đỏ thoa lên môi, đầu ngón tay run rẩy, không thể kiềm chế được.
Trái tim đập rất nhanh, dự cảm không tốt vẫn linh nghiệm. Hàn Linh Hi vẫn cảm giác như trong mộng không chân thật, làm sao lại, làm sao có thể? Mấy ngày trước cô còn vẽ ra tương lai với Chu Đình Vũ, đã quyết định quyết tâm ngả bài với cha mẹ, cố gắng vì cuộc sống, sao hết lần này đến lần khác lại bị bệnh ngay lúc này?
Đứng thật lâu trong toilet, Hàn Linh Hi mới quay lại bàn làm việc dọn miểng chai, vì tinh thần hoảng hốt nên không cẩn thận cắt vào tay, nghĩ đến phòng nghỉ có chút đồ dùng khẩn cấp mà các nhân viên khác chuẩn bị, liên đi đến đó tìm băng dán cá nhân.
"Chúc mừng cô nha giám đốc Chu..."
Lúc này trong phòng nghỉ đang sôi nổi, mọi người từ tất cả các phòng ban đều ở đó, thì ra Chu Đình Vũ cũng ở đây. Bọn họ vây bắt Chu Đình Vũ rối rít chúc mừng, mồm năm miệng mười hỏi đủ thứ, tha thiết hy vọng cô có thể chia sẻ cảm xúc và trải nghiệm. Chu Đình Vũ luôn mang theo nụ cười ấm áp và lời nói mềm mại, kiên nhẫn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Hàn Linh Hi vốn định lặng lẽ cầm băng dán cá nhân đi luôn, tiếc là đã bị Chu Đình Vũ phát hiện. Cô đi ra khỏi đoàn người, nhìn thẳng khăn giấy bọc trêи tay Hàn Linh Hi, đúng là đỏ tươi chói mắt.
"Linh Hi, tay cô làm sao vậy?"
"Ôi trời, thư ký Hàn à, tay cô chảy máu kìa!"
"Ôi, nghiêm trọng lắm không?"
"Không có vấn đề lớn, tôi lỡ làm rớt ly không cẩn thận cắt trúng ngón tay, dán băng cá nhân là ổn rồi."
Hàn Linh Hi tránh né ánh mắt Chu Đình Vũ xoay người đi dáng băng cá nhân, càng sốt ruột càng không làm được, vất vả lắm mới lấy ra được, Chu Đình Vũ lại cầm lấy trước cô.
"Tôi giúp cô, đưa tay đây tôi nhìn xem." Chu Đình Vũ không kiêng dè gì các đồng nghiệp bên cạnh, cằm ngón tay Hàn Linh Hi cẩn thận tháo khăn giấy ra quan sát, cũng may vết thương bên ngoài không lớn, vết thương cũng không sâu.
Cô xé bỏ băng dán giúp Hàn Linh Hi băng vết thương lại, căn dặn theo thói quen: "Cô làm gì cũng nên chú ý chút, cầm máu vết thương trước, đừng để dính nước."
"Tôi... tôi biết rồi, vết thương nhỏ không đáng ngại lắm." Trong lòng Hàn Linh Hi rối tung rối mù, cúi thấp đầu rút tay về thật nhanh, "Chúc mừng cô giám đốc Chu, tất cả mọi người đều rất vui vì cô, vậy, tôi đi làm việc trước."
Nói xong cô nhanh chóng đẩy cửa rời khỏi, để Chu Đình Vũ đứng tại chỗ buồn bực, sao cô lại cảm thấy vẻ mặt của Hàn Linh Hi không đúng lắm, là sao nhỉ? Coi như là vì ở công ty, nhưng cần gì cố ý tránh né như thế.
Lâm Diệu Diệu đi giữa đường thì đối mặt với Hàn Linh Hi, cô ta vừa mới đến phòng tài vụ lấy tài liệu, đúng lúc thấy Hàn Linh Hi, trực tiếp đưa vài phần tài liệu cho cô kiểm duyệt trước.
"Chị tiểu Hàn chị xem trước đi, nếu như không có vấn đề em sẽ giao cho Tiếu tổng."
"Biết rồi, đưa cho chị đi."
"Ơ? Chi tiểu Hàn, tay chị kìa!" Lâm Diệu Diệu kinh ngạc kêu lên, "Chảy máu!"
Hàn Linh Hi cúi đầu nhìn miệng vết thương trêи tay trái mình, chỉ là đi từ phòng nghỉ ra có mấy phút, miệng vết thương nho nhỏ đã bị máu xuyên thấu qua, máu đỏ thẫm theo đầu ngón tay chảy xuống.
------------------------------------------
"Ngọc Chi à, cà vạt sọc ngang của anh đâu rồi?"
Bình thường toàn là Lâm Ngọc Chi thu dọn ngăn tủ, lúc này Chu An lục tung gần như cả phòng thay đồ rồi vẫn không tìm được, không thể làm gì hơn là xin Lâm Ngọc Chi giúp đỡ, nhưng Lâm Ngọc Chi đang cắt tỉa bồn cảnh ở ban công, đưa lưng về phía ông không nói lấy một lời.
"Ngọc Chi, Ngọc Chi, anh đang hỏi em đó?"
Lâm Ngọc Chi không thể nhịn được nữa, quay đầu lại rống lên: "Ôi trời, anh phiền chết đi được, đồ của mình để đâu không biết tìm à?! Ngăn tủ lớn vậy, cà vạt có thể chạy đi đâu chứ?! Đúng là, chút chuyện nhỏ vậy cũng không làm được..."
Chu An cực kỳ vô tội, ông cảm thấy tâm trạng của vợ mình gần đây không được tốt, nói dăm ba câu không đúng thì muốn chửi người, lại không biết vì sao.
"Anh nói chứ em làm sao vậy, y như ăn thuốc súng, có chuyện không thể nói rõ ràng à? Tới kỳ mãn kinh rồi à? hay là chơi cổ phiếu thua lỗ?"
"Tôi nói chuyện thế thì làm sao?" Lâm Ngọc Chi tức giận trừng ông, "Tôi có cảm xúc không thể xả ra, lẽ nào ngày nào cũng phải trông chừng đi theo hầu hạ hai cha con anh à? Ngày ngày hầu hạ hai người ăn mặc, cả hai còn đối nghịch với tôi! Đi sang một bên! Thấy anh là phiền!"
"Vâng vâng vâng, anh đi, ngài cứ ở nhà xả đi nha."
Chu An mặc áo khoác vào đi ra cửa, Lâm Ngọc Chi tiếp tục tỉa cho bồn cảnh.
Tâm trạng mình không tốt, còn bị Chu Đình Vũ làm tức chết! Con gái bây giờ thật chủ kiến, mấy ngày rồi mà không có chút động tĩnh nào, còn chia sẻ mấy tin tức về vấn đề đó cho bà xem, được rồi, coi như xã hội bây giờ bao dung cao, nhưng dù sao tình yêu đồng tính cũng là số ít, người khác sẽ dùng thành kiến thế nào nhìn hai đứa? Lâm Ngọc Chi kiên quyết không thể chấp nhận con gái không giống với người khác.
Cắt rồi cắt, Lâm Ngọc Chi hoàn hồn mới phát hiện gần như là mình đã cắt trọc bồn cảnh, dọn dẹp lá khô, đến cả chồi cũng bị cắt, được rồi, dẹp đi.
Buồn bực vứt kéo xuống bàn, Lâm Ngọc Chi thở dài, ngồi vào ghế sô pha uống trà.
Trương Phượng Lan gọi điện qua, cười uyển chuyển nói với bà: "Bà Năm à, nhanh ra đây chơi đi, ngân sách bên tôi vừa chia hoa hồng vào tài khoản, mời bà ăn cơm!"
"Bà đó, ngày ngày chỉ biết chơi, không biết quản chuyện khác gì cả? Ăn có gì ngon, tôi không muốn đi!"
Lúc này Lâm Ngọc Chi có hơi giận chó đánh mèo với Trương Phượng Lan, làm mẹ thì phải có chút tự giác chứ, đến cả vấn đề tình cảm của con gái mình cũng không biết phát hiện kịp thời, chỉ có mình là quan tâm!
"Bọn nhỏ đều lớn cả rồi có thể tự lực cánh sinh không cần can thiệp, chúng ta đến cái tuổi này rồi không chơi thì làm gì?"
Trương Phượng Lan nghĩ rất thoáng, "Tôi biết có một nhà dưỡng sinh mới khai trương ưu đãi giảm giá lớn lắm, chúng ta đi thử xem thế nào?"
"Tôi nói không đi... được rồi, bà đang ở đâu, tôi qua tìm bà, có vài việc cần bàn với bà đây."
Lâm Ngọc Chi nghĩ lại nghĩ, việc này đều có quan hệ với hai gia đình, nếu như bên chỗ con gái thật sự bất động, vậy bà đành theo kế hoạch trực tiếp tìm Hàn Linh Hi, nếu như Hàn Linh Hi cũng kiên trì, dự đoán xấu nhất chỉ có toàn bộ người hai nhà đều biết, đến mức này còn sợ gì mất hay không mất mặt, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc mấy chục năm sau này của hai đứa con, Lâm Ngọc Chi không tin Trương Phượng Lan và Hàn Tục có thể đồng ý cho hai người bên nhau.
Tình cảm nhất thời không có nghĩa là có thể bên nhau suốt đời, huống chi là hai cô gái, tình yêu khác phái có hôn nhân và pháp luật bảo vệ, tình cảm của hai đứa lấy gì bảo đảm? Thay vì đợi sau này tuổi già nghĩ lại hối hận thì thà bây giờ cắt đứt sợi dây tình cảm này, đau dài không bằng đau ngắn, cho dù con gái sẽ oán trách mình, bà cũng nhất định phải ngăn lại.
Lâm Ngọc Chi cho rằng thời gian lâu dài rồi Chu Đình Vũ cũng sẽ buông xuống.
***