Từng có kinh nghiệm làm việc cùng nhau tại Paris, công tác lần này tiến hành cũng coi như đâu vào đấy. Đề phòng không đủ thời gian dùng, mấy hôm trước lượng công việc khá nhiều, nên thời gian làm việc sẽ vẫn duy trì liên tục đến tám giờ tối.
Sau cơm trưa có một giờ nghỉ ngơi, Khương Tử Doanh đi dạo bên ngoài xong rồi về, thấy Chu Đình Vũ nằm ngủ trêи ghế nằm trong góc.
Sợ Chu Đình Vũ ngủ như thế sẽ bị cảm lạnh, Khương Tử Doanh đi lên trước lấy áo khoác của mình đắp lên người cô, cũng không chọn trực tiếp rời ra, mà là đứng nguyên quan sát Chu Đình Vũ, mái tóc dài của cô che nửa bên mặt, hô hấp đều đều, có thể thấy là ngủ rất yên tĩnh.
"Đình Vũ?"
Khương Tử Doanh thử kiểm tra, khẽ gọi tên Chu Đình Vũ, có lẽ là do mệt mỏi nên Chu Đình Vũ ngủ rất sâu, gọi tên cô cũng không tỉnh dậy.
Khương Tử Doanh giơ tay lên, dùng ngón tay chạm lên hàng lông mày của đối phương, dùng lòng ngón tay miêu tả cực kỳ dịu dàng, thái độ nghiêm túc đối với công việc của cô gái này khiến người ta khâm phục, mặc dù là thời gian nghỉ ngơi cũng muốn tranh thủ từng phút giây, cô tận tụy với quảng cáo của mình như vậy, cũng khiến Khương Tử Doanh rất cảm động.
Đầu ngón tay từ lông mày chuyển đến ấn đường của Chu Đình Vũ, rồi đến mũi, Khương Tử Doanh âm thầm cảm thấy may mắn là nhiệt độ trêи tay mình không lạnh, đối phương lại ngủ rất sâu, nếu không đã đánh thức Chu Đình Vũ từ sớm.
Cô ngắm nhìn gương mặt đang ngủ yên tĩnh kia thật dịu dàng, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng của Chu Đình Vũ. Thật giống như trong sân to như vậy chỉ còn lại hai người các cô, mà cô cũng chỉ có thể thấy riêng một cô gái này.
Cô gái khiến mình si mê này.
Tấm lòng có thể nói đôi ba câu là giải thích rõ, nhưng tình cảm có thể nói vài ba câu là bỏ đi sao, không, tất nhiên không thể. Cho dù Chu Đình Vũ không thể chấp nhận tình yêu của mình, càng không muốn nắm giữ phần tình cảm này làm duy nhất, chí ít cô còn có thể dùng thân phận bạn bè ở bên cạnh em ấy, nhưng chưa chắc gì đây là tình cảm giữa bạn bè.
Thở ra một hơi, Khương Tử Doanh cúi đầu, tầm mắt rơi trêи đôi môi đóng chặt của Chu Đình Vũ.
Reng reng reng... reng reng reng...
Điện thoại của Chu Đình Vũ để bên người đang rung lên phát ra tiếng vang, màn hình điện thoại sáng lên, chiếu lấp lánh. Mà người ngủ say ở đây khẽ rung nhẹ hàng lông mi vì ồn ào quấy rầy, sau đó mở mắt ra.
Không ngờ được trước mặt sẽ có người, còn ở khoảng cách gần như thế, Chu Đình Vũ sửng sốt, lúc thấy rõ là Khương Tử Doanh càng hoảng sợ hơn, vô thức muốn chống người ngồi dậy.
Vai bị đè xuống, Khương Tử Doanh không những vì bị Chu Đình Vũ phát hiện mà nhanh chóng lui lại, có thể là lý do hợp lý để giải thích cho hành vi kỳ lạ mà mình làm ra, trái lại nghiêng người tiến lên đối diện với Chu Đình Vũ, phản xạ gương mặt xinh đẹp của mình trong đôi mắt thâm thúy của đối phương.
Khương Tử Doanh ngăn động tác đứng dậy của Chu Đình Vũ lại, tay còn trói buộc bả vai của cô, đôi mắt đen thẳm, chăm chú mà nghiêm túc.
Reng reng reng... reng reng reng...
Điện thoại vẫn đang rung. Bị Khương Tử Doanh đè lại như thế, Chu Đình Vũ vốn không có cách nào làm động tác duỗi thẳng tay với lấy điện thoại. Cô nhìn Khương Tử Doanh đầy kinh ngạc, "Tử... Doanh?"
"Sao thấy chị lại kinh ngạc như vậy, còn có vẻ như bị hoảng sợ?"
Khương Tử Doanh khẽ cười, không để ý đến tiếng chuông điện thoại đang rung, tiến sát hơn, trêu đùa nói: "Sao vậy, sợ chị làm vài chuyện không phù hợp khi em đang ngủ à?"
Xung quanh còn có người ngoài, Khương Tử Doanh lại không kiêng kỵ gì làm loại hành động kỳ lạ này, bà chủ của trang sức Alice nổi hứng đến đùa giỡn mình sao? Chu Đình Vũ thở ra một hơi, hơi nghiêng gương mặt sang một bên, "Tử Doanh, tôi với chị là bạn tốt, tôi tin chị. Không phải đã nói là chỉ vì công việc sao?"
Chu Đình Vũ đến đây công tác, Khương Tử Doanh lại không phải chỉ vì công tác như vậy. Trong lòng Khương Tử Doanh rất rõ ràng, chuyến đi Luân Đôn này cô cũng ôm tư lợi riêng. Chỉ là, dưới tình huống ý thức đối phương không tỉnh táo mà làm gì đó, không phải suy nghĩ của Khương Tử Doanh cô. Nếu như thật sự làm như vậy, ngược lại Chu Đình Vũ sẽ vì vậy mà xa lánh, ha, loại từ đơn phương từ một phía dùng trêи người mình đúng là mỉa mai mà.
"Em yên tâm, chị thích em, nhưng sẽ không làm gì với em dưới tình huống em không muốn lại không biết gì đâu, giới hạn giữa bạn bè và người yêu, chị vẫn rất rõ ràng."
Cô buông lỏng cánh tay, trêи mặt là biểu cảm gió thoảng mây bay, liếc nhìn cái tên không ngừng chớp động trêи màn hình điện thoại của Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh ngồi dậy, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Không phải em có điện thoại à, em mau nhận đi, không làm phiền em nữa."
Chu Đình Vũ ngồi dậy, tiếng chuông cuối cùng của điện thoại đã ngừng, cô nhìn bóng lưng Khương Tử Doanh đã đi thật xa, mới đứng lên đến bên cạnh cửa sổ, liếc nhìn nhắc nhở cuộc gọi, gọi lại lần nữa.
Bên kia rất nhanh có người nhận, "Đình Vũ?"
"Là mình, Linh Hi, sao bỗng nhiên gọi cho mình vậy?" Giọng nói của Chu Đình Vũ dịu dàng ấm áp, thấp giọng hỏi: "Có chuyện phải không."
"À, ừm, thật ra... cũng không có chuyện gì lớn."
Vừa gọi điện qua không có ai nhận, còn tưởng rằng cô bận không rảnh, vừa tắt, ai biết đối phương đột nhiên gọi lại. Nghe được âm thanh quen thuộc đó, Hàn Linh Hi thoáng yên tâm, thật ra lúc đầu gọi đến cũng không có gì muốn nói, chỉ là muốn biết tình huống bên kia của Chu Đình Vũ ra sao, nhưng điện thoại kết nối được rồi, cô lại không biết nên nói gì.
Ngắm nghía bút bi trêи tay, Hàn Linh Hi suy nghĩ muốn nói gì đó, đối phương không nói lời nào, Chu Đình Vũ cũng không cúp máy, chỉ kiên nhẫn đợi Hàn Linh Hi mở miệng.
"À, đúng rồi, mình muốn hỏi cậu, hôm qua ở nhà có trận mưa, chậu hoa để trêи ban công quên lấy vào, bị nước mưa thấm ướt, có làm chết đuối hạt giống không?"
"Chuyện đó không sao đâu, sau này cậu không cần tưới nước, để hơi nước trong đất bốc hơi đi rồi lại tưới."
"Vậy à, vậy mình biết rồi."
"Còn gì nữa không?"
"Ừm... Mình có xem dự báo thời tiết, mấy ngày nay thời tiết Luân Đôn không ổn định, cậu có mang áo khoác theo chứ, đừng vì tranh thủ thời gian làm việc mà ngủ bên ngoài, sẽ lạnh."
Chu Đình Vũ gật đầu, "Mình biết rồi, trước khi đi bọn mình có kiểm tra rồi, mọi người đều mang theo trang phục. Bản thân cậu ở nhà một mình cũng nhớ chú ý một chút, mấy hôm nay có phải lại ăn bên ngoài không, cậu chịu khổ vài ngày, mình làm xong sẽ về."
Giọng nói ấy xuyên thấu qua sóng điện thoại truyền tới, trầm thấp mềm mại, tựa gió nhẹ lướt qua mặt, làm Hàn Linh Hi cảm thấy vô cùng ấm áp. Giọng nói của cô cũng thả nhẹ theo, đầy ý cười: "Mình biết rồi, thế cứ vậy nhé, đường dây quốc tế rất đắt, đợi cậu về rồi nói ha."
"Hửm?" Chu Đình Vũ vô cùng bất ngờ, rõ ràng là Hàn Linh Hi gọi điện tới, cô chỉ gọi lại mà thôi, nhưng đối phương nhận điện thoại nói không được mấy câu đã cúp, không phải uổng phí hết thời gian nhận điện thoại à.
Mặc dù có chút không muốn, nhưng thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, mọi người lục tục trở lại làm việc tiếp tục làm chuẩn bị, Chu Đình Vũ đành phải đồng ý.
Chỉ là lúc Hàn Linh Hi chuẩn bị cúp điện thoại, cô nghe được Chu Đình Vũ lên tiếng gọi tên mình.
"Linh Hi."
"Hửm? Sao vậy?"
"Mình rất nhớ cậu."
Nói xong câu đó Chu Đình Vũ liền cúp điện thoại, khóe mắt cô cong lên, tưởng tượng vẻ mặt dịu dàng của Hàn Linh Hi sẽ là dạng gì, rồi cất điện thoại đi đến bên cạnh tổ công tác.
Khương Tử Doanh yên lặng ôm khuỷu tay đứng đó, có vẻ có vài phần cô đơn hơn so với những bóng người bận rộn đó.
Người gọi tới là Hàn Linh Hi, tấm lòng của Chu Đình Vũ đối với Hàn Linh Hi không cần phải nói rõ, tất nhiên sẽ khá coi trọng nhắc nhở cuộc gọi của cô. Nhưng mà trực giác phụ nữ khiến Khương Tử Doanh cảm thấy cuộc gọi tới của Hàn Linh Hi không hề đơn giản, cô gái kia trước đây đối với Chu Đình Vũ là không để ý chút nào, chứ không phải cố ý gọi điện tới với khoảng cách xa trăm ngàn dặm thế này.
Nghĩ đến vừa rồi Chu Đình Vũ nghe điện thoại thì ánh mắt chứa đầy ý cười, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với mình. Cô biết Chu Đình Vũ vô cùng kiên nhẫn với bất kỳ việc gì, điều này cũng đúng với tính cách của em ấy, nó giống như cách em ấy đối xử với một nồi cháo đang nấu lửa nhỏ, hoặc như là rượu cần phải chưng cất mấy năm, hay hoặc là, một hạt giống ngủ say dưới lòng đất đợi được đánh thức, bất kể cần phải tốn bao nhiêu thời gian, em ấy đều luôn bình tĩnh chậm rãi không nóng vội.
Chỉ là kiên nhẫn này, nhiều hơn là vì một người đó đi.
Nói không hề mất mát là nói dối, cô đứng trước mặt người mình thích, với khoảng cách gần nhất, người mình thích lại vương vấn một người nọ với khoảng cách xa ngàn dặm, loại tâm lý chênh lệch này khiến cô buồn rầu không thôi.
Hạt giống Chu Đình Vũ cẩn thận tỉ mỉ che chở kia, đã nảy mầm sao?
------------------------------------------
Bên kia cách xa ngàn gặm, Hàn Linh Hi ngồi bên bàn làm việc, tâm trạng cực kỳ tốt cầm bút cười.
"Chị Hàn, chị đang cười gì vậy, có chuyện gì vui à?"
Trợ lý tiểu Lâm mới đến ngồi đối diện Hàn Linh Hi, mới đến Kỳ Tư làm việc không bao lâu đã gặp phải đủ loại tăng ca, miễn bàn tâm trạng của cô khổ sở cỡ nào, vả lại nói mình mới đến, có rất nhiều quy định chưa hiểu rõ, khó tránh khỏi làm cho sức đầu mẻ trán, nhưng vị thư ký đối diện này liên tục bận rộn mấy ngày cứ như không biết mệt, hơn nữa đối mặt với một đống tài liệu chưa xử lý này còn có vẻ cực kỳ vui vẻ?
Xoa xoa cánh tay đau nhức, cô đứng lên từ ghế duỗi người vận động, hiếu kỳ được dịp quan sát Hàn Linh Hi, "Chị vừa gọi điện cho ai vậy? Nói chuyện điện thoại xong vẫn vậy, không thể không làm em suy nghĩ nhiều nha."
Lần đầu tiên khi cô thấy Hàn Linh Hi, cô đã muốn kêu lên trong sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của người này, đoán rằng cô gái vừa đẹp lại có khí chất như thế, nhất định sẽ có không ít người yêu thích phía sau, tiểu Lâm không tin đến giờ Hàn Linh Hi vẫn còn độc thân, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao đến giờ chị vẫn chưa kết hôn?
"Không có, không có gì đâu, con nít thì làm chuyện của em đi, đừng nhiều chuyện như vậy." Hàn Linh Hi che miệng thu lại nụ cười tươi, đổi chủ đề, "Nhanh, có gì chưa làm xong thì làm nhanh đi, cẩn thận sai phải làm lại lần nữa đó."
Tiểu Lâm bĩu môi, nhiều lắm thì cô chỉ nhỏ hơn Hàn Linh Hi vài tuổi, sao cứ nói cô là con nít, nhưng mà ở kinh nghiệm làm việc Hàn Linh Hi thật sự coi như tiền bối của mình, một nửa lại là cô giáo, nói gì với mình tất nhiên đều phải nghe theo.
Xoa xoa cánh tay tê dại, cô lại ngồi về bàn tiếp tục làm việc.
***