Tối hôm sau, tiệc sinh nhật của Ô Tử Ba được tổ chức đúng giờ, nhờ thân phận thành viên VVIP nên nhận được không ít đặc quyền, điều này làm cho anh ta rất có thể diện với người trong công ty. Hôm qua vợ đi du lịch nước ngoài đã gửi chúc mừng tới, còn nhờ người gửi quà sinh nhật đã chuẩn bị từ sớm đến, là một một đồ Tây có giá trị không nhỏ, anh ta vui vẻ mặc bộ quần áo đó xuất hiện ở tiệc sinh nhật, hồng quang đầy mặt tự cảm thấy làm nhân vật chính rất rực rỡ.
Bản thân người đàn ông này chỉ nghiện rượu háo sắc, gặp phải cái cớ sinh nhật thì tất nhiên muốn chơi thỏa thích rồi, chỉ có mấy người hùa theo người khác đó mới tự nguyện không say không về với anh ta, những đồng nghiệp bình thường không uống rượu cũng bị Ô Tử Ba kéo đến trút rượu, mỗi người đều là bảy phần say ba phần tỉnh, mặc dù Tiếu Mặc có mặt, nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao cũng là sinh nhật em vợ vui vẻ, không đáng để việc nhỏ làm không vui, chỉ dặn khách sạn dọn phòng khách, thu xếp cho mấy người say đến bất tỉnh nhân sự đó.
Từ lâu Hàn Linh Hi đã không ưa mấy cảnh này, cũng tự biết con gái uống say ở bên ngoài là chuyện rất nguy hiểm, đổi thành bình thường có lẽ cô sẽ như trước mà lừa bịp qua cửa, chỉ là hôm nay cô có tâm sự, có vẻ như không yên lòng.
Tâm sự này có liên quan đến Chu Đình Vũ, tiệc chào đón lần trước cô gái ngu ngốc này bị mấy lãnh đạo khích lệ dụ dỗ uống vài ly đã lơ mơ, Hàn Linh Hi vô cùng lo lắng lần này có thể cô còn bị liệt vào đối tượng bị tấn công nặng, thậm chí từng nghĩ phải giúp cô đối phó thế nào, nhưng kết quả đối tượng được mình lo lắng này sớm đã có chuẩn bị, cậu ta... cậu ta vốn không tới.
Đi đâu? Giải thích với Ô Tử Ba là thân thể bị bệnh, nhưng lúc Hàn Linh Hi dự tiệc có nghe được cô và Khương Tử Doanh gọi điện. Nên tối nay cô gái này chắc là ở chung với Khương Tử Doanh, Hàn Linh Hi cảm thấy không hiểu sao tâm trạng lại không tốt.
Cô đã mắng trong lòng mình một triệu lần rằng mình bị tâm thần, rõ ràng là vì nhát gan không dám chấp nhận tại sao còn nhớ thương, rõ ràng sắp đặt xong mục tiêu vì sao lại luôn nhớ tới Chu Đình Vũ, loại mâu thuẫn này tựa như một con cá bị mắc kẹt trong cổ họng, lấy không ra nuốt cũng không xuống, làm cho cô cảm thấy chưa bao giờ ghét bản thân như bây giờ.
Hết lần này đến lần khác Ô Tử Ba lại đặc biệt thiên vị Hàn Linh Hi, cầm ly rượu đi quanh bên cạnh cô không chịu đi, nhất định phải để cô uống với anh ta vài chén. Hàn Linh Hi hậm hực tạm thời coi rượu thành chỗ trút hết ra, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, uống vô cùng sảng kɧօáϊ. Không nghĩ ra là tối nay Hàn Linh Hi lại nghe lời như vậy, Ô Tử Ba càng vui hơn cười hăm hở.
Thế giới trước mắt dần trở nên không rõ, lúc đầu óc bắt đầu choáng váng Hàn Linh Hi mới biết mình phạm vào sai lầm ngu xuẩn, làm cuộc sống của mình trở nên khó khăn, đến cuối cùng còn làm hại đến Hàn Linh Hi cô.
"Tôi đi toilet."
Đẩy bàn tay của Ô Tử Ba đã áp vào lưng mình, Hàn Linh Hi cầm túi xách thất tha thất thểu đi vào toilet dùng nước lạnh tạt vào mặt, chỉ là gần như không có tác dụng gì với gò má nóng hổi này. Sương mù trước mắt nóng hôi hổi khiến cô nhìn không rõ ràng, người bên cạnh và sự vật đều biến thành bóng mờ tầng tầng lớp lớp.
Mơ mơ màng màng theo bản năng tưởng là mình đã về nhà, Hàn Linh Hi xoa oa thái dương đau ê ẩm, tắt vòi nước đi ra ngoài.
"Chị Linh Hi, chị sao rồi, có phải uống say rồi không?"
Trước mặt có người đi qua, giọng nói nghe có chút quen, nhưng Hàn Linh Hi đã không thể thấy rõ lại không nhớ ra là ai, cô nâng khóe môi cười tỏa sáng, giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không sao, tôi phải về nhà."
"Thật sự không say à? Em thấy chị đứng còn không vững mà, có cần em gọi taxi giúp chị không..."
Giọng nói kia cứ lải nhải với mình, Hàn Linh Hi nghe thật sự rất phiền, cô khoát khoát tay từ chối, vẫn cố chấp dùng năng lực của mình để nhấc từng bước qua cánh cửa.
Lúc quẹo đến hành lang trúc, đụng phải một bức tường. Hàn Linh Hi rất ngạc nhiên, cô nhớ kỹ đi qua hành lang trúc là cửa chính, sao bỗng dưng lòi ra cái tường vậy?
Tường này không giống bình thường, sờ lên mềm mềm nóng nóng, không có chút lồi lõm nào. Cô thấy lạ ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp, làm thế nào cũng không thấy rõ gương mặt đó.
"Em không có chuyện gì chứ?"
"Không... sao..."
"Đã uống tới mức này còn nói không sao."
Bên tai là giọng nói trách mắng, cổ tay bị một lực kiềm chế, kéo cô đi ngược lại với hướng cửa chính, "Bộ dạng này của em mà về nhà rất nguy hiểm, tối này dùng tạm một đêm trong khách sạn đi đợi tỉnh rượu hãy về."
"Anh làm gì vậy? Tôi đã nói tôi không sao, tôi phải về nhà..."
Kháng nghị và giãy giụa của Hàn Linh Hi là vô ích, đối phương kéo vai cô không nói gì tiến vào thang máy, lên lầu lại đỡ cô chọn một phòng trống không đã thu xếp.
Sau tiếng tít tít vang lên Hàn Linh Hi nghe thấy tiếng mở cửa, cô bị người đó dùng cánh tay kẹp đẩy vào trong, gót giày đạp phải thảm làm chân mềm nhũn, người nọ trực tiếp ôm ngang cô lên.
Có một cổ mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh quẩn bên mũi, Hàn Linh Hi hơi hé mắt ra giơ tay lên đáp lên trán, ánh mắt trêи đỉnh đầu quá chói mắt, chiếu vào khiến cô rất khó chịu.
Thân thể tiếp xúc được đệm giường nhẵn nhụi, ngay sau đó gối đầu được nhét xuống đầu, tất cả động tác của đối phương vô cùng cẩn thận, sợ bản thân không chú ý sẽ làm Hàn Linh Hi bị đập đầu.
"Cậu nằm ngoan đi, mình đi lấy khăn ướt giúp cậu lau mặt, vậy sẽ thoải mái hơn."
Lời đối phương dặn dò, hết lần này đến lần khác Hàn Linh Hi lại không phối hợp, lúc này dạ dày cứ cuồn cuộn lên, cô choáng đầu muốn ói, xoay người chuyển vị trí, chỗ cùi chỏ bỗng trống không, cô không có phòng bị bị ngã xuống đất.
"Này, Linh Hi!"
"Đừng đụng vào tôi..."
Hàn Linh Hi ngồi xổm dưới đất khó chịu che miệng đợi đến khi cơn buồn nôn kia qua đi mới miễn cưỡng đỡ bên giường ngồi thẳng lưng lên.
Đôi mắt cô lờ mờ ʍôиɠ lung nhìn người vẫn đứng gần bên, lần này thấy rõ được vài phần, gương mặt ấy, là Chu Đình Vũ.
Cũng phải, ngoại trừ cậu ta, còn có ai dịu dàng như vậy.
Không phải cô gái này đi với Khương Tử Doanh rồi à, sao đột nhiên lại xuất hiện ở khách sạn, còn xuất hiện trong phòng mình? Chỉ là thoạt nhìn sắc mặt cậu ta không tốt lắm, hai mắt trong veo lạnh như băng, khóe môi căng thẳng đông cứng, là một bộ dáng tức giận, mình có làm gì để cậu ta tức giận à?
"Sao cậu lại tới đây." Hàn Linh Hi khẽ cười, không có ý thức vươn tay về phía cô, được đối phương nắm lấy, trong lòng bàn tay là nhiệt độ ấm áp.
"Tại sao lại uống say thành cái dạng này?"
Chu Đình Vũ nắm tay cô, thuận thế ngồi xổm xuống thẳng hàng với cô, dùng giọng điệu trách cứ chất vấn, "Trước đây cậu không như vậy."
"Tại sao, còn không phải tại cậu à." Hàn Linh Hi ngồi xổm hơi mệt, trực tiếp ngồi xếp bằng trêи thảm, nghiêng trọng tâm cơ thể, dựa lên người Chu Đình Vũ, đối phương tức giận thì tức giận, vẫn thuận theo mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
"Cậu có biết, tôi ghét cậu biết bao nhiêu không, từ ban đầu đã ghét cậu, từ nhỏ đã ghét cậu." Mượn cảm giác say, Hàn Linh Hi nói ra cảm xúc chân thật của mình, "Cũng là vì có một tên quỷ sứ đáng ghét như cậu tồn tại, tất cả cố gắng của tôi đều biến thành bọt biển, không ai chú ý đến tôi, bọn họ đều khen cậu, đều chú ý đến cậu, chuyện gì cũng lấy cậu ra làm gương, nếu như không vượt qua cậu, tôi có lấy thứ hạng tốt hơn nữa cũng không có ý nghĩa, cậu có biết tôi rất hận cái cảm giác này không? Dựa vào gì mà tôi làm chuyện gì cũng phải so sánh với cậu, tôi chỉ làm chính tôi không được à?"
Cô cười khanh khách, tiến đến bên tai Chu Đình Vũ giả vờ thần bí nói: "Tôi muốn nói cho cậu biết cái bí mật này, có nhớ lúc tiểu học không, có lần cậu đã làm mất tập tiếng Anh, tìm thế nào cũng không tìm được. Thật ra, là bị tôi xé rồi, tôi lấy tập của cậu ném vào cống nước, nên cậu có tìm thế nào cũng không được."
Vẻ mặt của cô gái trước mắt vẫn thản nhiên, không có chút nào ngạc nhiên vì bí mật cô nói. Chu Đình Vũ chỉ đỡ vai Hàn Linh Hi, vỗ nhẹ sau lưng cô, "Cậu uống say rồi, bây giờ tốt nhất là ngủ một giấc."
Dùng chút sức lên cánh tay, muốn kéo Hàn Linh Hi từ dưới đất lên, nhưng bỗng nhiên Hàn Linh Hi đẩy cô ra, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc chỉ trích: "Cậu nói xem cậu ở Mỹ rất tốt tại sao lại về, cậu và Tề Chính yêu nhau rất tốt sao lại chia tay, cậu có biết cũng là vì cậu đột nhiên xuất hiện đã phá hủy hết cuộc sống của tôi không! Cái tên quỷ đáng ghét này, cậu luôn luôn là người tỏa sáng nhất còn chưa đủ hay sao, đến cả nhân sinh giá trị quan cuộc sống của tôi đều bị cậu đảo lộn nữa!"
Chu Đình Vũ đã hết cách rồi, "Cậu nói có lý chút được không, đừng quậy nữa được không?"
Hàn Linh Hi không chịu yên phận vì lời nói như thế, ngược lại càng trầm trọng hơn, cô tóm cổ áo Chu Đình Vũ đến gần trước mặt mình, hơi thở nóng phả lên mặt Chu Đình Vũ.
"Ai mà đoán được, cái tên mà tôi ghét như vậy, trong vô thức, lại có sức hấp dẫn với tôi... rõ ràng tôi đã quyết định xong rồi, coi tất cả như chưa từng xảy ra, nhưng mà vẫn không nhịn được thích cậu... từ trước giờ, chưa từng có chuyện như thế này.. cũng là vì cậu mới có thể khiến tôi có nhiều rối rắm như vậy, khiến tôi không có cách nào nào khống chế tâm tình của mình thật tốt, Chu Đình Vũ cậu thật đúng là rất đáng ghét..."
"Cậu vừa nói gì?"
Hàn Linh Hi say bí tỉ chỉ lo trút hết tâm tình của mình, vốn không có mục đích trả lời câu hỏi. Hai mắt sương mù của cô nhìn chăm chú vào đôi mắt của Chu Đình Vũ, nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, đến gần bên môi Chu Đình Vũ, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, dùng giọng nói hơi khàn khàn tràn ngập mê hoặc mà nói: "Hôn tôi."
Cô thấy tất cả kinh ngạc của Chu Đình Vũ, vì thực hiện được chọc ghẹo ác ý, Hàn Linh Hi cười càng êm tai hơn, cô khẽ vuốt gương mặt Chu Đình Vũ, dùng giọng điệu khiêu khích nói: "Sao, sợ à, không phải cậu thích tôi à?"
Đối phương nhìn chằm chằm đôi mắt cô hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Linh Hi, cậu biết mình là ai không?"
"Biết, sao không biết chứ, cậu có hóa thành tro tôi cũng nhận ra." Hàn Linh Hi dựa vào lòng cô, ngước mặt lên, đầu ngón tay vẽ một vòng trêи xương quai xanh của đối phương.
"Cậu là... Chu Đình Vũ..."
Gương mặt thanh tú của đối phương phóng đại trong con ngươi, lại phóng đại lên, Hàn Linh Hi mở khóe mắt mỏi nhừ, lúc sau nhắm mắt lại, bên môi truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại.
Nụ hôn này không phải là bất ngờ chạm vào, mà là đôi môi chân thành tha thiết dán lên. Lúc đầu chỉ là cọ xát chuồn chuồn lướt nước, theo sau đó ngày càng hôn môi nhiệt tình. Hô hấp rối loạn quẩn quanh trong căn phòng yên tĩnh, tựa như đôi môi không phải của tôi và cậu. Hàn Linh Hi vịn cổ Chu Đình Vũ mà đáp lại nụ hôn của cô, Chu Đình Vũ siết chặt tay trêи eo cô, chặt chẽ đến nỗi ôm siết người này vào trong lòng, đè cô ngã xuống thảm trải sàn.
Không nhớ rõ là kết thúc nụ hôn này như thế nào, ấn tượng sau cùng của Hàn Linh Hi dừng lại ở cái ôm ấm áp tràn ngập hương thơm của Chu Đình Vũ, sau khi mở mắt chỉ nhớ một nét bình minh mơ hồ, đã trở thành một đám sương trong tia nắng ban mai.
***