Lôi Dương dẫn theo Hàn Linh Hi tham gia bữa tiệc đứng của người bạn Lâm Nhạc tổ chức sinh nhật cho bạn gái, quyết định ở câu lạc bộ của mình. Những người có mặt đều là người quen.
Bởi vì Lôi Dương có tính cách khiêm tốn, nên trong giới bạn bè rất được hoan nghênh, tất nhiên có không ít người khác phái quan tâm, người đàn ông này làm việc có tiếng nghiêm túc, hôm nay là lần đầu tiên dẫn theo bạn gái đến, vừa đến đã làm cho mọi người chú ý, bạn bè đều vây quanh, lao nhao hỏi người bên cạnh Lôi Dương lại ai vậy.
Đêm nay cô gái được sắp xếp hẹn hò với Lôi Dương cũng ở đây, cô ta đã thấy Lôi Dương và Hàn Linh Hi từ sớm, đứng đằng xa quan sát đợi mấy người hiếu kỳ tản hết mới bưng ly rượu từ từ đi tới.
"Lôi Dương."
"Cô Văn." Lôi Dương khách sáo chào hỏi với cô ta, "Linh Hi, anh giới thiệu một chút, đây là cô Văn Thấm, cô Văn Thấm đây chính là Hàn Linh Hi, bạn tốt của tôi."
Anh ta không nói các loại từ bạn gái quan trọng, nhưng đàn ông độc thân hôm nay tham gia tiệc cố gắng mang bạn nữ tới, ý tứ rất rõ ràng, tất nhiên Văn Thấm hiểu rõ, Lôi Dương cố ý làm cho cô ta xem.
"Nói vậy vị này chính là người trong miệng anh, cô gái anh thích?"
Một tay Văn Thấm cầm ly rượu, một tay nâng khuỷu tay, cô ta đối mặt với Hàn Linh Hi nhìn đánh giá, nhíu mày, "Tôi còn tưởng rằng anh nói đùa, không ngờ thật đúng là có người thích, quả nhiên, trẻ tuổi xinh đẹp, rất xứng với anh, khó trách anh lại bỏ qua cô gái tốt như tôi đây mà đi thích cô ta."
"Chuyện gặp gỡ là cha mẹ chúng ta quyết định, nên tôi được biết cô Văn, là vinh hạnh của tôi." Lôi Dương vươn tay hữu nghị, "Nhưng mà tình cảm phải tự chúng ta quyết định, tôi cảm thấy tôi và cô Văn hợp làm bạn hơn, nên mới muốn giải thích rõ ràng sớm với cô, cô là cô gái tốt, sẽ gặp được người tốt hơn."
"Đó là tất nhiên, chuyện này đúng là người nhà quyết định, không phải xuất phát từ ý của anh, cũng không xuất phát từ ý của tôi." Văn Thấm không hề để ý lắc đầu, tuy nói biểu hiện của cô ta rất thoải mái, nhưng Hàn Linh Hi nhìn thấy rõ ý cười ẩn dụ trong đôi mắt hẹp dài của cô ta, không hề giống như thái độ không để ý.
"Nếu hai chúng ta đều không hài lòng với đối phương, vậy sau này sẽ làm bạn bè bình thường, Lôi Dương, anh yên tâm, con người của tôi rất sảng kɧօáϊ, không phải loại đàn bà nhỏ mọn." Văn Thấm giơ ly rượu lên với Lôi Dương và Hàn Linh Hi, "Quen biết nhau, làm một ly chứ?"
Lôi Dương thở phào nhẹ nhõm, "Tất nhiên có thể."
Anh ta và Hàn Linh Hi giơ ly lên, uống cạn với Văn Thấm, Văn Thấm thỏa mãn lau mép, "Được rồi, bầu không khí đêm nay tốt vậy, anh Lôi, cô Hàn, hai người chơi vui vẻ, tôi không làm phiền nữa."
"Cảm ơn cô, cô Văn."
Văn Thấm xoay người, nhìn như định rời đi, nhưng lúc đi qua bàn bày đồ uống, bỗng nhiên cô ta vươn tay lấy một ly champagne mới, quay đầu tạt về hướng Hàn Linh Hi và Lôi Dương.
Vừa rồi còn mỉm cười lập tức thay đổi sắc mặt, đột ngột làm Lôi Dương không kịp chuẩn bị, Hàn Linh Hi cũng kinh ngạc, mắt thấy lý champagne kia sẽ tạt vào váy, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng lớn chặn lại công kϊƈɦ bất ngờ của ly champagne, chỉ có điều có một chút bắn tung tóe lên góc váy và cánh tay của Hàn Linh Hi.
Vốn là muốn để bọn họ xấu mặt trước mọi người, ai biết giữa chừng sẽ có một Trình Giảo Kim xuất hiện, Văn Thấm nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: "Lôi Dương, đừng tưởng mặt anh đẹp trai thì ngon, bản tiểu thư tôi từ nhỏ đến lớn đều được mọi người vây quanh, trước giờ chỉ có tôi bỏ rơi người khác, không có chuyện người khác bỏ tôi! Tôi cho anh biết, không phải anh từ chối tôi, mà là bà đây không cần anh, đồ xấu xa!"
Cô ta nói xong vứt bể cái ly rồi đi nhanh rời khỏi, Lôi Dương kinh ngạc chết lặng, đêm nay Văn Thấm biểu hiện khác một trời một vực với ngày thường mà anh tiếp xúc, đây mà là người trong sáng dễ đỏ mặt trong lời nói trước kia sao?
Hàn Linh Hi không nói gì trừng mắt với Lôi Dương, "Đây là cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, am hiểu lòng người trong miệng anh à?"
Trong ngoài không đồng nhất quá rồi, một giây trước còn nho nhã điềm đạm, một giây sau đã trở thành mẫu dạ xoa.
"Xem ra tôi phải đánh giá anh Lôi lại một lần nữa rồi, tuy rằng cậu nhàm chán, như vẫn còn rất quý hiếm đó." Mới vừa rồi Lý Kha giúp hai người chắn ly rượu kia, anh ta liếc mắt nhìn áo sơ mi nát bét của mình, vươn tay thấm chút rượu còn sót trêи cà vạt để bên môi, thở dài chậc chậc: "Tiếc thay một ly rượu ngon."
"Linh Hi, xin lỗi, anh không đoán được sẽ xảy ra chuyện như thế, để em bị hoảng sợ rồi." Lôi Dương xấu hổ nói áy náy, "Quần áo em dính nhiều, có muốn đi thay bộ khác không?"
"Dính chút thôi, em thấy người cần thay áo là anh ta đó." Hàn Linh Hi thấy trêи quần áo của Lý Kha ướt một mảng lớn, nhíu nhíu mày, nếu không có người đàn ông này tới nhanh, sợ là toàn bộ tạt lên người cô rồi.
"Anh Lý, cảm ơn anh."
"Chỉ tiện tay thôi, tôi không đành lòng để đối phương không thương hoa tiếc ngọc, nhất là cô Hàn xinh đẹp như vậy nữa." Lý Kha cười cười, cởi cà vạt ra, "Tôi đi tìm bộ khác mặc, cô Hàn cũng nên đi rửa chút đi."
Hàn Linh Hi gật đầu: "Tôi đến toilet một chút."
Lôi Dương lo lắng Hàn Linh Hi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bước chân muốn đi theo thì bị Lý Kha kéo lại, "Người ta đến nhà vệ sinh nữ, cậu đi theo làm gì?"
"Chuyện đó... mình sợ cô ấy lại gặp Văn Thấm."
"Được rồi, không sao đâu, nhiều bạn bè ở đây vậy, cô ta có thể làm gì Hàn Linh Hi được, với lại vị đại tiểu thư đó có lòng tự trọng rất mạnh, cậu dẫn bạn gái theo làm cô ta khó chịu, cô ta còn ở đây được à? Lái xe về nhà từ lâu rồi."
Lý Kha nhìn vẻ mặt lo lắng của Lôi Dương thì cười ha ha, nắm bả vai anh trêu chọc: "Cậu vẫn rất để ý cô ấy mà, thích thì sao không theo đuổi đi? Giả thành thật cho rồi."
"Chuyện này cần hai bên tình nguyện, chỉ có mình đơn phương thì vô dụng." Lôi Dương chắp hai tay sau lưng thở dài, "Linh Hi có người thích rồi."
"Sẽ không phải là lấy cớ từ chối chứ," Lý Kha cười nhạo, "Cô ấy thích ai là chuyện của cô ấy, cậu thích cô ấy là chuyện của cậu, muốn theo đuổi thì theo đuổi, chuyện này đâu có xung đột, kiên trì đến cùng mới là người thắng."
"Mình không muốn ép buộc." Lôi Dương lấy tay Lý Kha ra, "Được rồi, mình giúp cậu đổi bộ khác."
Lý Kha hừ một tiếng, nhét hai tay vào trong túi đứng im, nhìn xa xa lẩm bẩm, "Hơ, nếu ai yêu cũng thân sĩ như cậu thì còn gì là thú vui nữa."
------------------------------------------
Hàn Linh Hi rửa sạch rượu trêи người mình trong toilet, ra ngoài đứng tại chỗ tìm Lôi Dương, vì là lần đầu tiên đến chỗ này, xung quanh lại có rất nhiều người qua lại, Hàn Linh Hi chóng mặt, cô đứng bên cạnh hồ bơi ngoài trời nhìn xung quanh, quái lạ, người đâu rồi.
Dưới chân dần dần khó chịu như nhũn ra, cô cúi người xuống xoa bắp chân mà không có chút sức nào, không biết gần đây bị làm sao nữa, thể lực tệ hơn rất nhiều so với trước đây, chẳng lẽ vì gót giày quá cao sao, Chu Đình Vũ từng nhắc nhở rất nhiều là không nên mang cao gót quá nhiều, không tốt cho chân, nhất là giày gót nhọn, Hàn Linh Hi vốn chẳng để bụng, lúc này cô có hơi nghi ngờ, có lẽ đứng cao dễ tụt huyết áp sao?
Xa xa có mấy đứa trẻ vẫy vẫy pháo hoa chạy tới bên hồ bơi này, Hàn Linh Hi dịch sang một bên, lúc thẳng người lên, cảm giác choáng váng theo sau.
"Này, Linh Hi! Ở đây!"
Ngọn đèn bốn phía biến thành điểm sáng nhiều màu sắc rực rỡ, có người đang gọi tên mình, Hàn Linh Hi muốn chuyển cái đầu nặng trịch của mình nhìn xem là ai, bước chân bị gì đó đụng vào, cô lảo đảo lui về phía sau vài bước, dưới chân nhẹ như không, cả người ngã vào bể bơi.
Phía sau cơ thể ngã vào trong nước cuộn lên bọt nước lớn, cơ thể nóng lên của Hàn Linh Hi nhanh chóng bị lạnh lẽ vây quanh, há miệng muốn nói, nước lập tức sặc vào miệng và mũi khiến cô không thể hít thở.
Cô đang dần chìm xuống, chìm xuống nữa, tựa như đẩy thân mình vào trong biển sâu không thấy đáy, bao vây lấy cô chỉ có nước.
"Linh Hi! Linh Hi!"
Trêи bờ có tiếng nói đang sốt ruột la hét, Hàn Linh Hi mơ hồ nghe được tiếng vật nặng xuống nước.
Cơ thể đang chìm xuống được một đôi tay nâng lên, cánh tay kia rắn chắc mạnh mẽ, nâng cô lên chuyển đến trêи mặt nước.
Lý Kha dẫn đầu bắt lấy Hàn Linh Hi, sau đó là Lôi Dương cùng với anh ta lôi cả người ướt đẫm của Hàn Linh Hi lên bờ, ôm đến bãi cỏ trống.
Người xung quanh đều tụ tập lại, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tóc dài của Hàn Linh Hi tản ra, ướt sũng dính trêи mặt, đồ cô mặc cũng ướt đẫm, dán chặt trêи da, phác họa đường cong cơ thể. Ánh trăng trải đều trêи người Hàn Linh Hi, nếu như không phải môi trắng bệch, nhìn cô chỉ như ngủ say đơn thuần.
Lý Kha nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi Hàn Linh Hi, hô hấp hơi chậm lại.
"Linh Hi, Linh Hi?"
Người nằm trêи bãi cỏ vẫn không nhúc nhích, hai người đàn ông liếc nhau, "Muốn làm hô hấp nhân tạo không?"
Không đợi Lôi Dương trả lời, Lý Kha trực tiếp nắm cằm Hàn Linh Hi, đẩy tóc trêи mặt cô ra cuối người muốn hôn. Hàn Linh Hi mở mắt trong sương mù thấy cái mặt đang phóng đại thì hoảng hốt không thôi, nhanh chóng vươn tay cản cái đầu của Lý Kha đang đến gần, ngồi dậy che miệng ho khan kịch liệt.
"Anh... anh muốn làm gì? Xảy ra chuyện gì? Khụ khụ..."
"Tất nhiên là muốn cứu cô." Lý Kha thấy cô tỉnh, nụ cười lại đọng trêи mặt, "Về phần xảy ra chuyện gì, tôi còn muốn hỏi cô đây. Đang yên đang lành tự dưng rơi vào hồ bơi."
Anh ta lau chút nước trêи mặt, gãy giọt nước trêи áo sơ mi, lại phải thay đồ lần nữa rồi.
Trong bóng đêm Hàn Linh Hi ướt đẫm lạnh run, cảm thấy cực kỳ hối hận với quyết định ban đầu của mình, chắc cô và Lôi Dương từng xung khắc trong số mệnh rồi, chỉ cần ở gần một chút là xảy ra chuyện không tốt liền, lần trước ở công viên với anh thì trật chân, lần này đi xã giao với anh thì bị rơi vào hồ bơi, nếu không phải được vớt lên nhanh, cô ngất sợ rằng sẽ xong đời trong hồ bơi này rồi.
Giúp người làm niềm vui vốn không phải chuyện nên làm mà.
Lôi Dương tìm áo khoác phủ thêm cho Hàn Linh Hi, nương theo đèn trắng thấy mặt cô hiện đỏ, giơ tay lên sờ trán cô kiểm tra nhiệt độ, lập tức hiểu ra.
"Linh Hi, em phát sốt rồi, anh lập tức đưa em về."
"Này..."
Hàn Linh Hi yếu ớt muốn mở miệng ngăn Lôi Dương lại, Chu Đình Vũ bận rộn nhiều việc, cô vốn không nói chuyện ra ngoài với Lôi Dương cho đối phương biết, bây giờ lại chật vật được đưa về như vậy, cô gái ấy không tức giận mới là lạ.
Tiếc là đối phương quá nhanh, đã bấm gọi cho Chu Đình Vũ, nghe Lôi Dương và Chu Đình Vũ đối thoại, Hàn Linh Hi vô lực nhắm mắt lại, lần này sợ là trốn không thoát rồi.
***