• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90. Cố tình.

Vài ngày sau đó, di thể của anh Quách được đưa đến nhà tang lễ gần đây, Hàn Linh Hi cùng Hứa Hân và cha mẹ anh Quách xử lý hậu sự cho anh. Luật sư ủy thác tìm được bọn họ, công bố di chúc lưu lại khi anh Quách còn sống, với ba phần bảo hiểm kếch xù, người được hưởng theo thứ tự là Hứa Hân và mẹ Quách.

Hứa Hân vừa đau khổ vừa khóc một hồi ở tang lễ của anh Quách, cuối cùng lau khô nước mắt, chăm sóc hai đứa bé và hai cha mẹ già bị đả kϊƈɦ lớn, để em họ của anh Quách tiếp tục xử lý chuyện làm ăn của anh Quách để lại.

Hàn Linh Hi thổn thức không thôi với kết cục như vậy, may mắn Hứa Hân tìm được nơi gởi gắm tình cảm mới, chỉ mong đứa con anh ấy để lại có thể tiếp tục cho chị thật nhiều dũng khí.

Quay lại công ty làm việc, Tiếu Mặc lại điều chỉnh phân công các nhiệm vụ công việc trong văn phòng của mình, chuyển một đồng nghiệp từ phòng ban khác sang làm công việc của thư ký, Hàn Linh Hi làm thư ký đặc biệt được cho nhiều quyền lợi hơn, còn phạm vi công việc của Lâm Diệu Diệu vẫn căn cứ dựa theo trợ lý và thư ký, đơn giản mà nói là chỉ đi đâu thì đi đó.

Điều này làm cho Lâm Diệu Diệu có rất nhiều bất mãn, mặc dù nói năng lực của mình được sắp xếp làm việc bên cạnh tổng giám đốc là nhờ quan hệ, nhưng mà nội dung công việc được giao lại không "quyền cao chức trọng" như mình tưởng tượng.

Trong khoảng thời gian này, cô ta từ từ thăm dò bối cảnh gia đình của Hàn Linh Hi trong công ty, không còn sợ hãi Hàn Linh Hi như ban đầu. Có người nói trước đây Hàn Linh Hi vừa vào làm việc đã được tổng giám đốc coi trọng, phạm vi quyền hạn lớn hơn so với mình bây giờ, cô gái này không có bối cảnh gì gia thế cũng thường thường, vì sao có thể được quan tâm nhiều hơn? Nói gì mà nhờ vào thực lực, không phải quyền hạn chỉ dựa vào một câu nói của tổng giám đốc thôi sao, chắc là Hàn Linh Hi được hưởng từ gương mặt đó.

Nghĩ đến những thứ này cô ta lại hâm mộ Hàn Linh Hi, có được xinh đẹp thật tốt, có thể tiếp xúc với nhân vật lớn cùng tổng giám đốc, còn được trai đẹp giàu có ngu ngốc theo đuổi đằng sau, chuyện gì cũng được ưu tiên.

"Tiểu Lâm, em còn đứng đó làm gì?"

Hàn Linh Hi ngẩng đầu lên thấy Lâm Diệu Diệu nâng cằm hai mắt nhìn ra xa, "Bây giờ không phải thời gian để em ngẩn người như vậy đâu nhỉ."

"Em hơi mệt, nghỉ ngơi chút thôi." Lâm Diệu Diệu nhìn chằm chằm Hàn Linh Hi, làm bộ mặt sầu thảm hỏi: "Chị tiểu Hàn, chị nói xem, có phải Tiếu tổng không thích em không?"

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Nói theo cách khác, vì sao anh ấy luôn để em làm mấy chuyện râu ria không à?" Lâm Diệu Diệu bĩu môi, "Lúc nào mới có thể được như chị tiểu Hàn thì tốt biết mấy, có thể ra lệnh thay sếp, đúng là bên người thánh chỉ, haiz, tiếc là em lớn lên bình thường, miệng lại nát..."

"Công ty là một bộ máy lớn, nếu cần vận hành thì từng linh kiện đều không thể thiếu, cho dù là một viên ốc nho nhỏ, nội dung làm việc của mọi người khác nhau, không phải là râu ria. Chị cũng chỉ đang thực hiện nhiệm vụ ủy thác của Tiếu tổng, không có nghĩa là chị có thể thay thế Tiếu tổng."

Hàn Linh Hi liếc cô ta một cái, "Muốn được trọng dụng, sao trước tiên em không cố gắng nâng cao năng lực làm việc của mình? Em mới vào công ty không bao lâu, còn rất nhiều không gian bay lên."

Ban đầu cô bé này làm việc cũng khá chăm chỉ, không biết bị cái gì ảnh hưởng mà Lâm Diệu Diệu bắt đầu đăng ảnh chụp hàng xa xỉ và khách sạn năm sao trong vòng bạn bè, lúc nói chuyện còn mang theo giọng điệu kiêu ngạo và thỏa mãn, lại trở nên bốc đồng mất tập trung trong công việc, nhiều tâm trạng tiêu cực hơn. Có vài lần Hàn Linh Hi làm xong việc đi về, Lâm Diệu Diệu lại ném hết chuyện của mình qua đầu không làm, trò chuyện mấy tin nhảm trong công ty với các đồng nghiệp ở phòng nghỉ, cô ta còn hỏi thăm các đồng nghiệp tính cách và sở thích của Tiếu Mặc.

Hàn Linh Hi biết trong công ty có vài người đánh giá mình, chẳng có gì ngoài cảm thấy mình ỷ vào sắc đẹp mà được cưng chiều, tôi xin cô, Tiếu Mặc không phải cái dạng người nông cạn như Ô Tử Ba, đề bạt chỉ biết nhìn mặt. Cho dù rất xinh đẹp có ưu thế nhưng cũng phải có đầu óc chứ, công việc vẫn phải có người làm, nếu không chỉ bằng mấy bình hoa thì có thể làm công ty lớn mạnh à?

Phải, mấy nữ chính trong phim thần tượng chỉ cần bày ra cái mặt thiên sứ sắm vai ngốc nghếch thì có thể được khắp nơi giúp đỡ, nhận được cưng chiều yêu thương từ hàng vạn hàng nghìn trai đẹp giàu có, tỉnh lại đi, đó cũng chỉ là phim thần tượng, trong thực tế chỉ có quan hệ chống lưng thoát khỏi cuộc sống thôi.

Cho dù chiếm được công nhận của Tiếu Mặc, Hàn Linh Hi vẫn đang cố gắng nâng cao tư cách của mình để đảm nhiệm phần công việc này, một mặt là lo lắng mất đi sức cạnh tranh, cùng lúc là bị Chu Đình Vũ kϊƈɦ thích, cô hy vọng mình có thể xứng đáng làm bạn đời của cô ấy.

Nhìn lại Lâm Diệu Diệu, mọi việc sau này đều do Hàn Linh Hi chỉ dạy, thậm chí ngay cả cách đóng bao bì kiểu thư từ cũng không biết viết, thời gian lâu dài kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được là đi cửa sau vào, đi cửa sau thì không cần làm việc? Có thời gian nghiên cứu sếp thích uống trà gì, làm sao giữ quan hệ với người khác, chẳng bằng ghi nhớ trong lòng, suy nghĩ lại xem rốt cuộc mình đến làm gì, nhận điện thoại còn quên mất khách hàng đã nói gì.

Hàn Linh Hi tức giận đứng lên nói chuyện không khỏi hơi nặng lời, nhưng trong lòng là vì tốt cho cô ta, cô bé đó lại không nghe vào, nhiều lần thành ra Hàn Linh Hi lười nói, nếu lúc người khác cố gắng bạn không cố gắng thì đừng trách khi người ta thu hoạch thì oán giận bất công.

Lâm Diệu Diệu thấy sắc mặt của Hàn Linh Hi không tốt, biết mình nhất thời hưng phấn nói sai, được rồi, tốt nhất là ngoan ngoãn câm miệng làm việc, nếu như làm sai còn bị mắng nữa.

Hàn Linh Hi chăm chú làm việc, cửa sổ thông báo thình lình bật lên, ngón tay run lên, suýt nữa là làm hư bản kê khai mới chỉnh sửa rồi, cái tên Đỗ Dật chết tiệt này!

Người đẹp ơi, khi nào mới đi với anh

Anh hẹn?

Đỗ Dật không hề biết Hàn Linh Hi đang bận chuyện công việc, nhàn nhã thoải mái trêu cô.

Hàn Linh Hi oán giận gõ vài chữ: Hẹn cái em gái anh!

Em chính là em gái anh mà, anh không hẹn em hẹn ai? Chuyện em chơi anh lần trước vẫn chưa tính sổ đâu đó, đúng rồi, anh còn giải quyết chuyện đăng ký bệnh việc giúp em nữa chứ, định báo đáp thế nào đây hả?

Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, Hàn Linh Hi xoa xoa ấn đường, trả lời: Mấy ngày nữa hẹn anh, đúng lúc có chuyện bàn bạc với anh.

Làm gì thế?

Ba mẹ em với ba mẹ Đình Vũ hẹn cuối tuần đi du lịch.

Ế, đi gặp cha mẹ chồng tương lai hả?

Nghĩ lại thừa biết mặt Đỗ Dật lúc này nhất định là biểu cảm bỉ ổi, Hàn Linh Hi nói ít ý nhiều: Cút.

Lâm Ngọc Chi và Trương Phượng Lan khóc lóc kể lể là hai đứa con gái vì công việc mà không cần mẹ, yêu cầu các cô nhất định phải nhín chút thời gian ra ngoài chơi với các bà, lúc đó nghe mẹ giả vờ kiểu cách trong điện thoại mà Hàn Linh Hi cười muốn rớt cằm, bình thường vênh mặt hất hàm sai khiến người ta giả dịu dàng thật làm người ta không quen, quả nhiên nói không hai câu thì lộ nguyên hình, hung ác uy hϊế͙p͙ Hàn Linh Hi phải tham gia hoạt động gia đình lần này.

Đừng thấy là người già hơn mấy chục tuổi, có đôi khi cũng giống con nít cần phải được chú ý. Đi thì đi thôi, dù sao cũng lâu rồi mình và Chu Đình Vũ không đi công viên.

------------------------------------------

Cuối tuần, công viên đập nước.

Diện tích công viên đập nước rất lớn, có thể đi cả ngày. Mấy ngày trước vừa có tuyết rơi, trêи ngọn cây tùng còn đội mũ tuyết trắng, bụi lau sậy giữa hồ cũng trắng xóa, may mà có mặt trời, chiếu lên người ấm áp. Mặc dù phong cảnh mùa đông không sôi động rực rỡ màu sắc như mùa hè, nhưng có những mảnh hoa mai và hoa xuân nở tươi, lạnh lùng tao nhã, hương thơm xông vào mũi có một hương vị đặc biệt khác.

Trương Phượng Lan hào hứng rất vui vẻ, mặc áo khoác đỏ đi trong đám người đặc biệt nổi bật, lôi kéo đám người Chu An chụp ảnh lưu niệm. Lâm Ngọc Chi thì có vẻ tâm sự nặng nề, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi.

Lần du lịch này là Lâm Ngọc Chi nói, kêu hai đứa con gái đi cùng cũng cố tình làm.

Lúc này Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi tay trong tay đi phía trước, nhìn bóng lưng vô cùng thân mật, Lâm Ngọc Chi có vài phần tức giận, lại có vài phần nôn nóng.

Bà kéo tay áo Trương Phượng Lan, "Này, Nhiễm Nhiễm nhà bà gần đây có động tĩnh gì không?"

Trương Phượng Lan đang phấn khích, không biết Lâm Ngọc Chi nói gì, mơ màng hỏi: "Gì, động tĩnh gì?"

"Yêu đương đó!"

"Cái con nhỏ chết tiệt đó ai biết nó đang làm gì." Trương Phượng Lan vừa trả lời vừa dời lực chú ý, "Này, tới chỗ này chụp đi, bà Năm, bà chụp ảnh chung với tôi đi!"

"Vậy bà không cảm thấy kỳ lạ à?" Lâm Ngọc Chi lưỡng lự tìm từ, bí mật dưới cái nhìn của bà khó mà nói ra miệng, "Tôi thấy... Đình Đình và Nhiễm Nhiễm rất thân mật."

"Vậy không tốt à, có gì kỳ lạ đâu? Này này này, ông Hàn, ông đừng qua đó, qua hướng bắc đi!"

"Này..."

Lâm Ngọc Chi đành phải nuốt mấy lời còn lại vào bụng, Trương Phượng Lan vốn không nghe vào. Cũng đúng, trước giờ bà ấy toàn vô cảm, trông cậy gì vào bà ấy phát hiện khác thường, còn không bằng tự mình tìm.

"Dì, nước nóng cho dì nè!"

Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ mua vài lon nước dừa ở cửa hàng phía trước muốn cho mấy vị phụ huynh làm ấm tay, mấy người lớn đã chia nhau ra đi, cô và Chu Đình Vũ đành chia hai đường đưa nước.

"Sao dì lại đi phía sau vậy?"

"À, dì thấy phong cảnh này không tệ, thưởng thức từ từ."

Lâm Ngọc Chi cười cười với Hàn Linh Hi, thấy cô đeo bao tay của Chu Đình Vũ thì khẽ hỏi: "Đình Đình đâu con?"

"Cậu ấy tới phía trước tìm các chú rồi, dì, con đi với dì nha."

"Ừm." Lâm Ngọc Chi cầm cái lon nước nóng, suy nghĩ nói ra, "Nhiễm Nhiễm à, dì mượn điện thoại dùng chút được không, điện thoại dì hết pin rồi, vừa rồi có người tìm dì có việc gấp dì phải gọi lại chút."

Hàn Linh Hi không hề do dự lấy điện thoại ra mở khóa đưa cho Lâm Ngọc Chi, cùng lúc đó, tay Lâm Ngọc Chi nhẹ buông lỏng, nhìn thì như vô ý, nước dừa rớt xuống đất, lăn ra thật xa.

"Ấy, rớt!" Hàn Linh Hi vội vàng đuổi theo nhặt, lúc khom lưng bắt được thì trong lòng rùng mình, trong điện thoại cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ của cô, chẳng lẽ Lâm Ngọc Chi thấy rồi?

Cô căng thẳng quay đầu lại, Lâm Ngọc Chi đang nói chuyện với người khác, Hàn Linh Hi thở phào một hơi, chắc là mình quá lo lắng thôi.

"Được rồi, dì dùng xong rồi, cảm ơn con nha Nhiễm Nhiễm."

Lâm Ngọc Chi rất bình tĩnh, đưa điện thoại cho chủ nhân, bước chân đuổi theo Trương Phượng Lan đang đợi.

"Mẹ, còn muốn uống nước không..."

Chu Đình Vũ và mẹ mình sượt qua người, đối phương lại làm như không thấy mình bỏ đi thẳng, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Ngọc Chi, vừa rồi vẫn còn tốt, sao bỗng nhiên tâm trạng có vẻ không tốt rồi?

Bên kia Chu An giơ camera chụp ảnh cho vợ chồng Trương Phượng Lan, bảo vợ lại chụp chung, ai ngờ Lâm Ngọc Chi lạnh lùng trừng mắt liếc ông một cái, "Chụp gì mà chụp, có gì đẹp đâu, ông chỉ biết chơi thôi!"

"Hôm nay ra ngoài không chơi thì làm gì?" Vô duyên vô cớ bị mắng, Chu An thật bó tay cuốn chiếu, ông và Hàn Tục nhìn nhau, "Bà ấy sao vậy, ăn phải thuốc nổ à?"

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK