Sáng sớm Hàn Linh Hi đi đến nhà xưởng đã bị Chu Manh Manh chặn đường, tất nhiên cô sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt gì, Cô vòng qua Chu Manh Manh tiếp tục đi về phía trước.
Chu Manh Manh đi theo sau cô vẫn không từ bỏ ý định, còn đi thẳng theo tới phòng nghỉ.
Hàn Linh Hi bỏ túi lên bàn, xoay người đối mặt với Chu Manh Manh, "Sáng sớm cô theo tôi muốn nói gì?"
"Cũng không có gì," Chu Manh Manh cười ngây thơ vô cùng, "Chỉ muốn nói với chị, một đêm không gặp, em rất nhớ chị."
Hàn Linh Hi liếc một cái, ra cửa quẹo trái đến toilet, ai ngờ Chu Manh Manh cũng đi theo, lần này cô tức thật, "Tôi nói chứ đời trước cô là cao dán chó bôi trêи da à, cứ dính sát tôi làm gì?!"
"Chị nói không sai, em rất thích dính chị." Chu Manh Manh lấn người tới khoác cánh tay cô, bị Hàn Linh Hi hất ra rất nhanh, "Chu Manh Manh, tôi không rảnh chơi với cô, rốt cuộc cô muốn làm gì, nói rõ cho tôi!"
"Sao vậy, không kiên nhẫn với người ta như thế, em đau lòng lắm đó." Chu Manh Manh làm vẻ mặt tủi thân, "Chị ghét em quấn quít dính lấy chị sao, chị không cho em đi theo chị cũng được, chỉ cần chị đồng ý với em một điều kiện thôi."
Cô tiến đến bên tai Hàn Linh Hi, thấp giọng thì thầm: "Chỉ cần chị đồng ý làm bạn gái của em, em sẽ không quấy rối liên tục nữa."
"Chu Manh Manh, cô phải hiểu rõ, chúng ta đều là con gái."
"Em không để ý vấn đề giới tính." Chu Manh Manh nhún vai một cái, thờ ơ nói: "Ai quy định con gái và con gái không thể yêu nhau đâu?"
"Tại sao cô lại muốn tôi làm bạn gái cô?"
"Vì em thích chị."
"Cô yêu điểm gì ở tôi?"
Chu Manh Manh lại lộ ra nụ cười kiểu đó, cô nhìn vào mắt Hàn Linh Hi, bình tĩnh nói: "Em thích thưởng thức thứ xinh đẹp."
Hàn Linh Hi cười khinh thường, cô có một trăm phần trăm lý do nghi ngờ mục đích của Chu Manh Manh, cô bé này thật tùy tiện, hai người chỉ mới quen biết hôm qua mà thôi, cả hai bên còn chưa hiểu rõ nhau, gần như có thể nói là người xa lạ, cô ta mở miệng có thể nói thích, còn nói mình làm bạn gái cô ta. Con gái xinh đẹp đây ngoài đường, lẽ nào đầy đường đều là bạn gái cô ta?
"Ngày hôm qua tôi với cô vừa mới gặp lần đầu tiên, hôm nay cô lại thổ lộ với tôi, Chu Manh Manh, có phải cô quá vội vàng rồi không."
"Hôm qua không phải lần đầu gặp."
"Hả?"
Hàn Linh Hi không hiểu được, lời này của cô ta có ý gì.
Chu Manh Manh biết Hàn Linh Hi không có ấn tượng gì, nên nói ra: "Quên rồi ư, đường trong công viên."
Hàn Linh Hi sửng sốt vài giây, bỗng hiểu ra, cô ta chính là cô gái đội mũ mình thấy dưới tàng cây buổi tối đó? Thảo nào luôn cảm thấy nụ cười kia của cô ta như đã gặp ở đâu đó. Vậy vậy cô gái bị cô ta đè lên cây là... tiểu Vân?
Trước đó không bao lâu hôn môi với người ta ở công viên, bây giờ lại chạy tới tỏ tình xin làm quen với mình, Hàn Linh Hi cảm thấy vô cùng khinh bỉ coi thường loại sinh hoạt cá nhân bữa bãi này của Chu Manh Manh, nhịn không được châm chọc: "Nếu trí nhớ của tô không sai, đêm hôm đó cô hẹn hò với bạn gái nhỉ, thấy các cô dính như keo sơn, bây giờ lại chạy tới quấn lấy tôi, cô đúng là rất vội vàng đấy."
"Chị chị hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái của em." Chu Manh Manh chắp hai tay sau lưng, "Bọn em chỉ là quan hệ bạn tốt thôi. Hôm đó kết thúc công việc sau đó uống chút rượu không tỉnh táo, mới có thể làm ra chuyện như vậy."
Bạn tốt, ai lại ôm ôm ấp ấp, tùy tiện hôn môi với bạn tốt? Hàn Linh Hi vốn không tin lý do chối đây đẩy này của Chu Manh Manh, ma ranh này không chỉ đanh đá, còn là một yêu tinh miệng lưỡi dẻo quẹo chuyên nói dối nữa.
"Rốt cuộc các người có quan hệ thế nào thì đó là chuyện của cô, nói chung đừng mơ tưởng lấy được bất kỳ quan hệ gì với tôi." Cô lạnh lùng đẩy Chu Manh Manh ra, "Tôi không có hứng thú với cô."
"Này..."
Chu Manh Manh còn muốn tranh cãi thêm, đối phương đã bước nhanh chân đi thật xa. Người của tổ công tác lục tục đến rồi, Vương Duyệt đang kêu mọi người đi lấy quần áo. Cô ta tiếc hận thở dài một hơi, trêи mặt lại mỉm cười đi đến tấm nền bên kia.
Hàn Linh Hi được chia cho một chiếc váy dài hai tầng màu đen, thợ trang điểm đã son môi màu đỏ tươi đẹp và đánh mắt màu tối cho cô, kết hợp cùng với kiểu tóc hơi lộ ra hỗn độn, có một loại khí chất phù thủy ma quỷ.
Nhϊế͙p͙ ảnh bảo cô nằm trêи gấm nhung trải trêи sàn nhà, dùng ánh mắt nhìn xuống nhìn vào ống kính chụp hình.
Chu Đình Vũ đứng sau lưng nhϊế͙p͙ ảnh gia, ánh mắt rơi trêи người Hàn Linh Hi, một tay cô để tự nhiên khoát trêи bụng, một tay để trêи môi, ánh mắt không bị trói buộc. Màu đen và trắng tương phản mạnh mẽ đầy sống động, làm hình ảnh càng tươi đẹp tuyệt vời hơn. Mà cô gái tiêu điểm tạo nên hình ảnh ấy, lúc này đang lộ ra một nụ cười thật mê hoặc.
"Wow, tay nghề của thợ trang điểm thật khéo." Tiểu Kim đứng bên cạnh Chu Đình Vũ, nắm chặt hai tay, ước ao hiện đầy trong mắt: "Đây là Linh Hi sao, gần như là không nhận ra luôn, khí chất khác hoàn toàn so với lúc em ấy bình thường nha, giám đốc Chu, cô thấy đúng không?"
Chu Đình Vũ gật đầu, mỉm cười: "Linh Hi là trời sinh quyến rũ."
"Tôi cũng muốn chụp chân dung nha." Tiểu Kim chỉ lo phấn khích, không chú ý đến xưng hô của Chu Đình Vũ với Hàn Linh Hi.
"OK, thay người tiếp theo."
Hàn Linh Hi ngồi dậy từ trêи thảm, sửa sang lại làn váy rời khỏi, lui sang một bên. Dựa vào tường duỗi tứ chi, cô nhìn sang xung quanh, không biết Chu Đình Vũ chạy đi nơi nào.
Bỗng đối mặt với ánh mắt cười híp của Chu Manh Manh, giả vờ như không thấy xoay mặt sang chỗ khác.
Lúc này cô có chút đói bụng, trong dạ dày trống rỗng kêu réo đến nỗi làm người ta khó chịu. Mấy người mẫu ở công ty chuyên người mẫu này thật đáng sợ, cả ngày làm việc, ăn từng bữa ăn còn ít hơn mèo, không chấp nhận cơm hộp công ty mình đưa, mà do người công ty người mẫu trực tiếp xuống phân cơm. Chỉ vì duy trì vóc người mà phải nhịn đến mức này, Hàn Linh Hi chỉ nhìn chút thực đơn của các cô thôi đã đau đầu.
Còn chưa tới giờ trưa, giao hàng bên ngoài sẽ không đến, hơn nữa vì bảo đảm chất lượng ghi hình Vương Duyệt luôn giám sát cô, Hàn Linh Hi thở dài, được rồi, chỉ khổ mấy ngày này thôi, tạm thời uống nhiều nước chút lấp bao tử.
Đến bên cạnh tìm cái ghế trống ngồi xuống, Hàn Linh Hi giơ tay lấy ly thấy Chu Đình Vũ ở xa xa, cậu ấy đang vẫy tay với mình, xoay người đi vào chỗ có một đống vali đạo cụ phía sau.
Hàn Linh Hi liếc nhìn những người khác, xác định không ai chú ý, mới đứng dậy đi đến nơi Chu Đình Vũ đợi.
"Đình Vũ, sao vậy?"
Chu Đình Vũ dẫn Hàn Linh Hi đi sâu vào trong thêm một chút nữa ấn cô ngồi xuống một cái vali, nhanh chóng lấy ra một cái túi đưa cho cô.
Hàn Linh Hi thắc mắc nhận cái túi rồi mở ra, kinh ngạc phát hiện là hộp bánh trứng.
"Có phải đói bụng lắm không? Mấy hôm nay ghi hình với Seven, cậu không thể ăn cơm thật ngon rồi." Chu Đình Vũ xoa xoa gương mặt của Hàn Linh Hi nói: "Tất nhiên hiệu quả của quảng cáo là quan trọng, nhưng làm bạn gái của cậu, mình không muốn để cô gái của mình đói bụng."
"Vừa rồi cậu đi ra ngoài là vì mua cái này à?" Hàn Linh Hi cảm động, Chu Đình Vũ đúng là một cơn mưa đúng lúc, luôn có thể đoán trúng suy nghĩ của cô. Nếu không phải trêи miệng có son môi, bây giờ cô đã muốn hôn Chu Đình Vũ rồi.
"Xuỵt, nhỏ tiếng chút, mình lén mua đó." Chu Đình Vũ nhìn xung quanh bên ngoài, "Mình đi trước nhé, cậu ăn xong rồi hãy ra, nhớ đừng để dính trêи môi, không là sẽ bị Vương Duyệt thấy đấy."
"Ừ, mình biết rồi."
Chờ Chu Đình Vũ ra ngoài rồi, Hàn Linh Hi vui vẻ mở hộp ra, vừa mới cắn một miếng nhỏ, bên cạnh có thêm một bóng người dọa cô giật nảy mình, "Này, em ở đây chi vậy?"
Thấy trong tay Hàn Linh Hi là bánh trứng thế là hai mắt tiểu Kim phát sáng, kìm lòng không được nuốt ngụm nước miếng, nhìn thẳng Hàn Linh Hi chờ mong, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết chị ta đang chú ý cái gì rồi.
Cô miễn cưỡng đưa hộp tới, "Muốn ăn à, chia cho mình chị thôi đó, đừng để người khác thấy."
Tiểu Kim vui vẻ chen đến bên cạnh cô, "Ừ ừ ừ, em yên tâm, chị sẽ không nói với trưởng phòng Vương đâu!"
Vừa dứt lời, đỉnh đầu hai người vang lên một giọng nói âm trầm: "Hàn Linh Hi, cô trốn ở đây làm gì?"
Không biết tại sao Vương Duyệt tìm được chỗ này, anh ta thấy bánh trứng trêи tay Hàn Linh Hi thì cực kỳ kinh ngạc, "Trời ạ, tôi phát hiện ra gì đây, vậy mà cô dám ăn vụng ở đây!"
Chộp lấy hộp bánh trứng của Hàn Linh Hi nhét vào trong lòng tiểu Kim, anh ta bắt đầu trách mắng: "Cô đã mập nhất trong mấy người họ rồi, còn không chú ý, tôi không quan tâm bình thường cô ăn uống thế nào, mấy hôm nay ăn ít lại cho tôi, đừng có làm hỏng quảng cáo, tôi cũng đã thanh toán tiền lương rồi, làm phiền cô chuyên nghiệp vào cho tôi!"
Hàn Linh Hi bị Vương Duyệt hối thúc đuổi ra ngoài, có chút không nỡ nhìn hộp bánh trứng tiểu Kim ôm trong lòng, đây chính là Chu Đình Vũ đặc biệt mua cho cô, mới ăn một miếng, cứ vậy mà uổng phí làm lợi cho người khác, đúng là đáng tiếc mà.
Trong lòng tiểu Kim đầy vui mừng: "Linh Hi, em yên tâm làm việc đi, mấy cái này chị giải quyết giúp em hết cho!"
"Đợi lát nữa chụp thêm mấy tấm, phải đi thay quần áo chuẩn bị nhóm tiếp theo, nhớ kỹ cho tôi, nhất định phải khống chế ăn uống của cô lại..."
"Biết rồi biết rồi." Nghe Vương Duyệt nhắc mãi bên tai, Hàn Linh Hi buồn bực nhíu mày lại, cô ngước mắt lên nhìn tấm nền, bây giờ Chu Manh Manh và hai cô bé khác đang chụp, lúc thấy mình, đối phương còn lộ ra biểu cảm giảo hoạt.
Hàn Linh Hi hơi dừng bước dưới chân, không phải là cái tên nhóc vô lại này mách lẻo với Vương Duyệt mới hại cô bị chộp túi ăn đấy chứ, cái tên ranh làm người ta ghét này!
------------------------------------------
Buổi sáng trôi qua, mọi người đã chuẩn bị đi ăn trưa.
Chu Manh Manh lại mang theo gương mặt làm người ta ghét của cô ta xuất hiện trước mặt Hàn Linh Hi, "Chị, đề nghị em nói chị nghĩ thế nào rồi?"
"Làm phiền cách xa tôi ra một chút, tôi đã nói tôi không có hứng thú với cô." Hàn Linh Hi tức giận liếc cô ta một cái.
"Em không hiểu, rốt cuộc em có chỗ nào chưa đủ tốt để chị chướng mắt như vậy." Chu Manh Manh nói đúng lý hợp tình, tràn đầy tự tin: "Bàn về sắc đẹp em tuyệt đối xứng với chị."
"Không phải tôi đã nói với cô rồi à, chúng ta là con gái, không thích hợp." Hàn Linh Hi không muốn để Chu Manh Manh biết mình cũng thích con gái, như vậy sẽ chỉ làm Chu Manh Manh càng tệ hại hơn, hơn nữa cô vẫn không thể hiểu rõ suy nghĩ của Chu Manh Manh, tất nhiên không thể tin cô ta, ở đây còn có nhiều đồng nghiệp làm chung khác, ai biết Chu Manh Manh sẽ chơi đùa ra chiêu gì.
"Thật sao?" Chu Manh Manh như là đang hỏi Hàn Linh Hi, hoặc như đang lẩm bẩm, cô ta đánh giá gương mặt của Hàn Linh Hi, "Tiếc là nhiều người đang để ý chị như vậy, chị lại không có cảm giác gì à?"
Giọng nói của Hàn Linh Hi phát ra đầy lãnh đạm: "Tôi không hiểu ý của cô."
"Cái cô gái tên Chu Đình Vũ kia, là giám đốc sáng tạo của công ty chị nhỉ."
Chu Manh Manh quan sát gương mặt của Hàn Linh Hi, không buông tha bất kỳ một biểu cảm nhỏ nào của cô, thấy lông mày ngọn núi của cô hơi run, động tác trêи tay dừng lại, trong lòng hiểu rõ.
"Em biết chị thích ai."
***
Tiểu Ái: Phát hiện ra chưa, Hàn ngạo kiều không có cách với thế tấn công mềm, nếu như đối phương là đàn ông, hoặc là thái độ cứng rắn chút, cô có thể giải quyết với một bạt tai là ok, nhưng mà cái cô bé Chu Manh Manh này đi lộn đường, (~o~) bị phiền vậy mà không chịu tìm tiến sĩ Chu giúp đỡ, trái tim ngạo kiều mà.