Mở mắt ra, đôi mắt mơ mơ màng màng liếc nhìn đồng hồ báo thức trêи đầu giường, Hàn Linh Hi vọt đứng dậy từ trong chăn, cầm đồng hồ báo thức nhìn lại thật kỹ, nhanh chóng vén chăn lên bắt đầu mặc quần áo.
Chết tiệt chết tiệt, mơ giấc mơ quá đẹp nằm ngủ quên mất!
Đẩy cửa ra chạy thẳng đến nhà vệ sinh, phòng Chu Đình Vũ đã trống không từ sớm. Mỗi ngày cô làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, luôn luôn đến trước giờ làm việc, còn Hàn Linh Hi thì luôn thức dậy sát giờ, dành nửa tiếng để sửa soạn trang điểm, sau đó từ từ lái xe đến công ty.
Liếc thoáng qua đồng hồ treo tường, thời gian eo hẹp, lái xe đến công ty mất hai mươi phút, trang điểm không kịp rồi, cô chỉ có thể rửa mặt đơn giản sau đó cầm túi xách chạy thật nhanh ra ngoài cửa.
Chạy ra khỏi thang máy, Hàn Linh Hi thấy một bóng người quen thuộc, đây không phải là Lôi Dương sao? Người đàn ông kia mặc áo thun quần short, khoác khăn lông trêи cổ, vừa lau mồ hôi vừa lên bậc thang, dễ nhận thấy là anh ta cũng nhìn thấy Hàn Linh Hi, mỉm cười giơ tay lên chào hỏi, "Hi, cô Hàn, đi làm à?"
"À, vâng, anh đây là đi đâu vậy?"
"Ừm, tôi vừa tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng về, định lên lầu tắm rửa."
Hàn Linh Hi cúi đầu nhìn đồng hồ, bên mình lửa cháy đến nơi rồi, anh ta thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi thoải mái đi tắm?
"Anh không cần đi làm sao?"
"Ha ha, thời gian làm việc của tôi là mười giờ, chậm một chút cũng không sao." Lôi Dương không hề sốt ruột, "Vì dư nhiều thời gian, nên mỗi ngày tôi đều sẽ đến công viên gần đây tập thể ɖu͙ƈ, tập thành thói quen."
Lần trước anh ta nói với mình có thói quen tập thể ɖu͙ƈ, thật sự không nói dối, mười người đàn ông bây giờ hết tám người là tập trêи bàn rượu rồi, rất hiếm mới có người biết chăm sóc cơ thể như vậy, người mỗi ngày tập thể ɖu͙ƈ ở công viên khỏe mạnh hơn nhiều người đi uống rượu trong bar.
Hàn Linh Hi gấp gáp đi làm, cũng không suy nghĩ nhiều, vội vã chào hỏi Lôi Dương rồi lái xe rời đi.
Nôn nóng hốt hoảng chạy vội đến công ty quẹt thẻ tên, Hàn Linh Hi lại nhìn thời gian, thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn dư hai phút.
"Tiểu Hàn, hôm nay em xảy ra chuyện gì mà đến muộn vậy, còn có mình em thôi!"
Tiểu Kim ôm văn kiện đi qua bên cạnh, cười toe toét gọi cô, đập một phát suýt nữa sốc đến nội thương, đánh trúng làm Hàn Linh Hi lùi lại hai bước, "Em nói này chị, chị xuống tay nhẹ một chút, mỗi lần đánh như vậy em chịu không nổi!"
"Ôi trời, đáng ghét, người ta chỉ đùa với em, sao đánh thật được."
Hàn Linh Hi liếc một cái, thế này mà không tính là thật, vậy nếu đánh thật chắc mình phải nôn ra máu. Cô lau mồ hôi trêи trán, "Nè, chị thấy Tiếu Tổng không?"
"Không có, anh ấy chưa tới." Tiểu Kim nâng kính mắt, "Nhưng mà chị thấy cô Khương."
"Cô Khương, Khương Tử Doanh?"
Hàn Linh Hi nháy nháy mắt, kỳ quái, người phụ nữ này gần đây có phải quá chịu khó rồi không, cho dù cô ta và Kỳ Tư có làm ăn qua lại, nhưng làm bà chủ của một công ty trang sức, không cần vì một quảng cáo mà làm hết mọi việc chứ, chẳng lẽ bên cạnh cô ta không có lấy một người có thể được việc sao?
"Này." Tiểu Kim đẩy đẩy Hàn Linh Hi, trêи mặt đầy phấn khích, giống như khám phá ra bí mật gì đó ghê gớm lắm, "Em đã nhìn ra chưa?"
Hàn Linh Hi kinh ngạc quét hai vòng trêи mặt cô, "Nhìn ra cái gì, nhìn ra chị bôi phấn à?"
"Ôi trời không phải." Tiểu Kim khoát khoát tay, "Em không phát hiện ra à, cô Khương này trông giống như rất thân với giám đốc sáng tạo mới của chúng ta, không biết các cô ấy trước đây thế nào chứ, từ lúc tiếp xúc với bộ phận sáng tạo, khi không có việc gì cô Khương toàn chạy đến chỗ chúng ta."
"Cái gì, chuyện này sao có thể, trước giờ Chu Đình Vũ đều ở nước ngoài, sao quen biết Khương Tử Doanh được." Hàn Linh Hi không cho là đúng, "Với lại không phải lúc trước cô ấy cũng thỉnh thoảng đến à."
"Sao giống được, trước đây cô ấy đến tìm Tiếu Tổng, nhưng mà bây giờ toàn là trực tiếp tìm giám đốc Chu mà."
"Vậy không phải nói nhảm à, Tiếu Tổng giao việc này cho bộ phận sáng tạo, anh ấy bận như vậy không có thời gian quản lý, tất nhiên Khương Tử Doanh phải đi tìm giám đốc Chu rồi!"
Nghĩ là tin sốc gì, thì ra là tin đồn nhảm liên quan đến Chu Đình Vũ. Tuy rằng trong lòng Hàn Linh Hi cũng có thắc mắc, nhưng cô không muốn biết nhiều về chuyện của Chu Đình Vũ.
Đẩy tiểu Kim ra, Hàn Linh Hi cầm túi xách đi đến phòng làm việc, nào biết tiểu Kim theo kịp, tiếp tục nói: "Không đúng, cô ấy vừa đến đã chờ rất lâu, hai hôm nay chị hay thấy các cô ấy cùng nhau, buổi trưa còn ăn chung, nè, sáng sớm hôm nay, cô Khương và giám đốc Chu đến cùng nhau, em biết cô ấy gọi giám đốc Chu là gì không, gọi là Đình Vũ, cực kỳ thân thiết nha!"
Bước chân Hàn Linh Hi chậm lại, cô quay sang, giữ tâm trạng khó hiểu hỏi một câu: "Vậy Chu Đình Vũ gọi cô ấy là gì?"
"Tất nhiên là gọi Tử Doanh rồi."
Có lẽ kϊƈɦ thước kính không đạt tiêu chuẩn, luôn rớt xuống, tiểu Kim vừa dùng ngón tay đẩy kính lên sống mũi vừa dùng giọng điệu hâm mộ nói: "Con người cô Khương rất tử tế, lại xuất sắc như vậy, đổi lại là chị chị cũng sẽ vui vẻ kết bạn với cô ấy."
Không biết tại sao, đáy lòng nổi lên một trận chua, cào lấy Hàn Linh Hi, khiến cô khó chịu vô cùng. Trêи mặt cô vờ cười nhạt, hừ một tiếng, "Bây giờ đang có trào lưu làm bạn với cường hào."
"Cô Khương không phải là cường hào." Tiểu Kim đã xem Khương Tử Doanh như là nữ thần mà đối đãi, lập tức vì cô ta mà sửa danh tiếng cho đúng: "Sự nghiệp thành công, tự chủ, gia sản giàu có, vẻ đẹp tự nhiên, đây chính là nữ thần bạch phú mỹ thứ thiệt!"
Kẻ thù lớn nhất của phụ nữ chính là phụ nữ, làm sao dễ dàng nghe người khác khen người cùng giới bên tai mình, Hàn Linh Hi nghe vậy không nhịn được, không khỏi nói kháy cô một câu: "Thích cô ấy như vậy, chị cứ cưới cô ấy về luôn đi."
"Vậy không được, không phải chúng ta đều là nữ sao?"
Đã đến bàn làm việc rồi mà tiểu Kim vẫn còn đi theo, Hàn Linh Hi dứt khoát giơ tay đuổi người, "Đi đi, đi làm việc của chị đi, em muốn làm việc chính."
Đợi đến khi đuổi được tiểu Kim, cô nhìn sang đối diện, vị trí của Hứa Hân trống không, áo khoác lại treo trêи ghế.
Hàn Linh Hi lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra soi soi, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh chỉnh sửa lớp trang điểm.
Sáng sớm là thời gian bận rộn nhất, trong phòng vệ sinh trống rỗng không có ai. Cô cần yên tĩnh, tâm trạng vui vẻ lấy mascara ra, đối diện với cái gương kẻ lông mày trang điểm mắt.
Phấn nền trải đều trêи mặt càng lộ ra tinh tế nhẵn mịn, mí mắt sáng lấp lánh bóng mắt màu tím, lông mi uốn cong lên, sau đó vẽ lông mày mỏng, đánh má hồng, thoa son bóng lên môi. Trang điểm vừa phải, không đậm không nhạt, cả người thêm nhiều sức sống.
Hàn Linh Hi cực kỳ hài lòng với mình trong gương, đang định dọn đồ trang điểm, bỗng phía sau vang lên một tiếng rầm.
Cô bị giật mình, lập tức quay đầu, thấy một cô gái đi ra từ trong buồng vệ sinh cuối cùng, nhìn kỹ thì không phải là người tên Lý Lâm nói với các đồng nghiệp khác là cô không coi ai ra gì trong phòng nghỉ hôm đó sao?
Trước đây trong lòng có khúc mắc với cô ta, lại bị dọa sợ, giọng điệu Hàn Linh Hi không được tốt lắm: "Sáng sớm cô làm gì thế, đóng cửa nhẹ chút không được à?"
Dường như Lý Lâm không nghe thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, lúc đi qua người Hàn Linh Hi, còn đụng mạnh vai cô.
Lần này Hàn Linh Hi tức giận hoàn toàn, nếu như nói vừa rồi là không cẩn thận, vậy lần này chính là cố ý kiếm chuyện, thấy mình dễ bắt nạt à!
Ngay sau đó cô hét lên một câu: "Cô bị thần kinh gì thể hả!"
------------------------------------------
Lúc Hàn Linh Hi đang cãi nhau với Lý Lâm trong phòng vệ sinh, Khương Tử Doanh lại nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc của Chu Đình Vũ uống cà phê.
Cô buông ly xuống, ngồi trêи ghế sô pha nhìn xung quanh, tầm mắt rơi vào giàn trồng hoa trước cửa sổ. Những vị trí trống lần lượt đặt vài chậu hoa có khuôn mẫu độc đáo, nhưng lại không có hoa, mùi thơm nhàn nhạt trong phòng làm việc bắt nguồn từ góc cây xanh.
"Chậu hoa của em rất đẹp."
Chu Đình Vũ đang chú ý trêи máy tính, nghe lời khen của Khương Tử Doanh thì ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói cảm ơn: "Cám ơn."
"Tại sao không trồng gì đó bên trong?"
Chủ nhân không rảnh tiếp khách, khách tùy ý, Khương Tử Doanh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cầm một chậu trong đó lên đánh giá tỉ mỉ, "Là chậu trồng hoa nhưng không có hoa, vậy chẳng phải lãng phí giá trị tồn tại của nó."
Chu Đình Vũ lắc đầu, không đồng ý với quan điểm của Khương Tử Doanh, hỏi ngược lại: "Ai nói chậu hoa nhất định phải trồng hoa, chỉ đơn giản thưởng thức không được sao?"
"Từ xa xưa, bảo kiếm phối anh hùng, chậu hoa tất nhiên là có hoa mới có linh hồn."
"Bảo kiếm phối anh hùng, nhưng anh hùng yêu mỹ nhân." Chu Đình Vũ mỉm cười, "Nói gì đến tuyệt phối hay không tuyệt phối, không phải đều là suy nghĩ cá nhân, người xưa không nhất thiết là đúng, chị nghĩ, bảo kiếm đưa cho anh hùng, nhưng kết hợp với bảo kiếm chính là vỏ kiếm, anh hùng cần bảo kiếm, nhưng anh ta không thể yêu thanh kiếm được đúng không. Thật ra, miễn là chị thích, thì đó chính là kết hợp hoàn hảo, chấp nhận hình thức mình thích nhất là được rồi, không cần phải giống người khác."
Khương Tử Doanh bị lời giải thích dí dỏm này của Chu Đình Vũ chọc cười, cũng cười theo, "Tư tưởng của em thật đặc biệt. Vậy... trạng thái em thích nhất chính là bây giờ sao?"
Nét cười của Chu Đình Vũ phai đi, cô do dự vài giây vừa muốn nói gì đó, trợ lý Lệ Lệ hấp tấp chạy vào.
"Ôi ôi ôi, giám đốc, chị biết chưa, công ty chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh nhìn nhau, "Làm sao vậy?"
Tâm trạng Lệ Lệ kϊƈɦ động vẫn chưa bình tĩnh lại, nói lộn xộn, "Chị không nghe thấy à, bên ngoài loạn cả rồi, có người muốn nhảy lầu, cái người, người kia, đúng đúng rồi, trợ lý tiểu Hàn của tổng giám đốc."
Chu Đình Vũ đông cứng, nghi ngờ mình nghe nhầm, "Cái gì? Em nói ai muốn nhảy lầu?"
"Tiểu Hàn, Hàn Linh Hi ạ! Bây giờ tất cả mọi người đều nằm sấp trêи cửa sổ để khuyên..."
Trợ lý Tiếu Mặc muốn nhảy lầu? Tình huống gì đây? Chẳng lẽ là có liên quan đến Tiếu Mặc... nhưng hình tượng bên ngoài của người đàn ông này là tính cách ngay thẳng yêu gia đình che chở vợ, không giống như người sẽ kiếm người tình lung tung bên ngoài...
"Này, này giám đốc, chị đi đâu vậy?"
Khang Tử Doanh không hiểu ra sao, vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận là xảy ra chuyện gì, cô gái bên cạnh bàn làm việc chưa kịp đóng máy tính lại đã vội vã chạy ra ngoài, trông cô không giống người sốt ruột đi xem náo nhiệt, vẻ mặt hành động đó giống như lo lắng vô cùng.
Dù sao thì mạng người quan trọng, dưới sự ngạc nhiên, Khương Tử Doanh lập tức đứng dậy đi ra ngoài xem rõ rốt cuộc là xảy ra những gì.
***