Sau khi tan làm Hàn Linh Hi thật sự về nhà đúng giờ, đứng ngoài cửa nhấn chuông hai lần mới có người ra mở cửa. Trương Phượng Lan bất mãn cằn nhằn cô: "Có chìa khóa con không tự mở đi, sao cứ nhấn chuông cửa hoài vậy? Đúng là phiền chết đi được mà."
Hàn Linh Hi cũng tức giận, "Thấy con phiền, thì để con dọn ra ngoài đi!"
Trương Phượng Lan không để ý đến cô, liếc mắt xoay người đi vào nhà.
Hàn Linh Hi đi theo mẹ mình vào nhà, nhìn thấy nhiều người trong phòng cách thì bị kinh ngạc.
Ngoại trừ cha mẹ đã về nhà từ sớm, còn có hai vợ chồng dì Năm đang cười khanh khách, tất nhiên, nếu hai người bọn họ đều ở đây, cũng sẽ không khó hiểu tại sao lại thấy bóng dáng của Chu Đình Vũ.
Nói về nhà sớm, cũng không hề nói bọn họ sẽ đến làm khách mà? Tại sao mẹ lại, lại lừa người như vậy!
Lúc này Chu Đình Vũ đang ngồi bên cạnh Trương Phượng Lan, tay bị Trương Phượng Lan nắm, nhìn vẻ mặt của mẹ mình, chắc là hai người vừa có một cuộc tán gẫu thú vị với nhau.
Hàn Linh Hi nghĩ, hành vi này của mẹ mình rất xu nịnh, làm như có thêm một cô con gái thật vậy, vừa nghĩ đến mẹ mình dường như thật sự càng ngày càng thích Chu Đình Vũ, cô không ngăn được giấm chua trong bụng trào ra ngoài, còn chưa đồng ý đến nhà cô ta làm khách, mẹ cô còn nhanh nhẹn lưu loát mời người ta tới trước như vậy.
"Nhiễm Nhiễm, về rồi à?"
Lâm Ngọc Chi vẫy tay liên tục, "Mau đến đây ngồi xuống, dì mới nói với ba mẹ con về con đó."
"Nói về con, nói gì về con ạ?"
Hàn Linh Hi cởi giày ra lấy áo khoác xuống, kiên trì đến cùng di chuyển về phía bên kia sô pha, khóe mắt liếc nhìn về phía Chu Đình Vũ, muốn tránh ngồi bên cạnh cô và cha mình, bỗng một bàn chân nhấc lên đụng gót chân, cô liền lảo đảo ngã trực tiếp vào người Chu Đình Vũ.
Chu Đình Vũ kịp thời mở rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, ân cần hỏi: "Cẩn thận một chút, không sao chứ?"
Lúc ngã xuống, Hàn Linh Hi rõ ràng cảm giác được đầu gối mình đè lên bắp đùi không có bao nhiêu thịt của Chu Đình Vũ, đầu khớp xương đụng đầu khớp xương, tất nhiên là sẽ cảm thấy đau, nhưng cô ta lại quan tâm ngược lại mình có sao không, xấu hổ hơn là Hàn Linh Hi không có thời gian hưởng thụ sự quan tâm vì người quên mình của Chu Đình Vũ, quay sang dùng ánh mắt hung tợn róc thịt Trương Phượng Lan, có thể làm ám chiêu kiểu này ngoại trừ bà ấy còn có ai?
"Nào nào nào, Nhiễm Nhiễm à, ngồi xuống nhanh đi."
Bỏ qua ánh mắt oán độc của con gái mình, Trương Phượng Lan tự mình kéo Hàn Linh Hi ấn cô ngồi đàng hoàng bên cạnh Chu Đình Vũ, vui vẻ nói: "Con cái con bé này, làm chuyện tốt sao không nói cho mẹ biết, nếu không phải dì Năm của con nói với mẹ, mẹ cũng không biết có chuyện trùng hợp như vậy! Đình Vũ vậy mà đến công ty của con làm à? Còn là giám đốc sáng tạo nữa? Ôi trời ơi, mẹ nói rồi, là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng, Đình Đình nhà chúng ta thật xuất sắc!"
Hàn Linh Hi chợt thấy đau đầu, đã biết trước là không có chuyện gì tốt, nhanh vậy đã tìm tới cửa. Được rồi, bị phát hiện thì bị phát hiện, ai bảo mình nhất thời mềm lòng đưa Chu Đình Vũ về nhà làm gì.
Cô lười biếng chơi với ngọn tóc, bâng quơ nói: "Con quên."
"Đừng chỉ nói tới Đình Đình, đứa nhỏ Nhiễm Nhiễm này cũng không tệ, tôi rất thích." Lâm Ngọc Chi cười híp mắt nhìn Hàn Linh Hi, "Hôm qua dì còn nói với Đình Đình, để con bé mời con đến nhà chúng ta chơi, hôm nay mẹ con đã gọi chúng ta tới trước rồi, bà ba, hai chị em chúng ta nghĩ thật giống nhau."
"Đúng thế." Trương Phượng Lan cười đến không thể khép miệng, "Tôi thấy hai đứa con nhà chúng ta cũng rất hợp nhau, sau này chắc chắn cũng là chị em tốt!"
"Hai em đừng chỉ lo vui vẻ của mình." Chu An mỉm cười đưa cho Hàn Linh Hi một quả quýt, "Nhiễm Nhiễm, công việc vẫn vừa ý chứ? Sau này cùng Đình Đình đi làm chung, có thể cho con bất tiện gì không?"
"Ha ha, làm gì có ạ." Hàn Linh Hi đánh thái cực, "Dù sao bọn con cũng không cùng bộ phận, mỗi người đều có chức vụ riêng."
"Đình Đình tìm được việc nhanh như vậy," Hàn Tục ân cần hỏi: "Không tính quay về Mỹ à?"
Trước đó, thông qua vợ chồng Chu An ông biết Chu Đình Vũ không muốn nhắc tới Tề Chính, cố ý tránh đề tài này.
"Tạm thời không có ý định như vậy ạ." Chu Đình Vũ nhìn Hàn Linh Hi trả lời: "Đã lâu không trở về, con muốn nán lại một đoạn thời gian ở trong nước."
"Con cũng biết rất lâu rồi con chưa về à." Lâm Ngọc Chi quở trách, phàn nàn với Trương Phượng Lan, "Con bé này đúng là quen độc lập, không đi nữa không thảo luận với chúng tôi, tìm việc làm cũng không trao đổi với chúng tôi, bây giờ còn muốn dọn ra ngoài sống một mình, bà nói thử xem, con gái tôi vậy đấy!"
"Mẹ..." Chu Đình Vũ nhíu mày, bất đắc dĩ giải thích, "Đã nói với mẹ rồi, là vì công việc. Ở gần công ty một chút sẽ giảm bớt rất nhiều thời gian."
"Chuyện công việc là quan trọng, bọn nhỏ có suy nghĩ của chúng, chúng ta nên tôn trọng." Trương Phượng Lan thay đổi thái độ thường ngày, cực kỳ tán thành, "Thì ra Đình Đình muốn dọn ra ngoài sống à, Nhiễm Nhiễm chúng ta cũng định dọn ra ngoài ở, gần đây đang kiếm phòng đó!"
Hàn Linh Hi cực kỳ nghi ngờ, lúc trước mẹ không chịu vẫn luôn phản đối mạnh mẽ, sao bỗng nhiên nói với vợ chồng dì Năm mình muốn dọn ra ngoài ở? Chẳng lẽ...
Sau lưng chợt tập kϊƈɦ từng cơn lạnh, không đợi Hàn Linh Hi suy nghĩ cẩn thận âm mưu ở bên trong, Trương Phượng Lan đã nói tiếp: "Nếu hai con bé đều muốn dọn ra ngoài sống, vậy không bằng sống với nhau đi?"
"Ôi... đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ!"
Lâm Ngọc Chi cực kỳ vui vẻ, ngay sau đó cùng Trương Phượng Lan ăn nhịp với nhau: "Vừa khéo hai đứa đều làm chung công ty, có thể chăm sóc phối hợp với nhau!"
"Mẹ! Sao mẹ lại có thể như vậy!"
Hàn Linh Hi vụt đứng lên từ trêи ghế sô pha, thấy vẻ mặt mọi người kinh ngạc, biết là mình phản ứng thái quá, cô chột dạ tránh né ánh mắt dò xét của Chu Đình Vũ, nói lắp tìm một lý do giải thích: "Con, con nói, con ngửi thấy mùi thơm rồi, không phải canh trong nồi vẫn còn đang nấu đấy chứ? Sao mẹ có thể chú ý nói chuyện phiếm mặc kệ nồi canh, lỡ như cạn luôn thì sao, không phải mời nhà dì Năm ăn cơm sao? Nên chuẩn bị!"
Cô kéo mẹ mình cùng nhau vào nhà bếp, lạch cạch khóa cửa phòng lại, lập tức đổi sắc mặt.
"Mẹ, sao mẹ có thể không hỏi ý kiến của con đã đồng ý với dì Năm để cho con với Chu Đình Vũ sống chung rồi?"
Trương Phượng Lan không đồng ý, "Hai con đều là nữ, dù sao cũng làm chung công ty, sống chung thì sao đâu? Thế nào, vì nguyên nhân này mà con kéo mẹ vào phòng ăn à? Nếu không phải Đình Đình muốn dọn ra ngoài sống, mẹ mới không đồng ý cho con ra ngoài sống! Bây giờ không phải theo ý con rồi à? Đến lúc đó, giúp mẹ trông Đình Đình, tốt nhất là có thể hỏi con bé với Tề Chính rốt cuộc là làm sao vậy."
"Con trông cô ta?"
Trong lòng Hàn Linh Hi viết đầy chữ vô cùng căm phẫn: "Con cũng không phải bảo mẫu của cô ta, con trông cô ta làm gì, có phải mẹ hơi quá đáng rồi không, cô ta về nước con phải đi đón máy bay, tâm trạng cô ta không tốt con phải theo cô ta giải sầu, bây giờ cô ta muốn dọn ra ngoài sống con còn phải sống cùng, đến lúc đó cô ta cô đơn quá thiếu bạn trai, có phải mẹ muốn nhét con gái mẹ vào cho đủ chỗ không! Có phải còn muốn ăn ở với nhau luôn không!"
Trương Phượng Lan quan sát tỉ mỉ con gái mình từ đầu đến chân, nói một câu chọc Hàn Linh Hi tức muốn ngất, "Mẹ cũng muốn lắm, vậy cũng phải xem Đình Vũ người ta có để ý con hay không mới được."
"Mẹ...!"
Cả người Hàn Linh Hi tức run, cũng thẳng thừng nói: "Bà Trương, ngài khai báo thành thật đi, con là đứa con trúng thưởng nạp thẻ điện thoại của mẹ à, có mẹ ruột nào mà bóc lột con gái như mẹ không?"
Trương Phượng Lan khinh bỉ hừ một tiếng: "Con tưởng điện thoại ngu ngốc à, lưu lượng lên mạng còn không tặng đủ số, còn miễn phí tặng một đứa con gái lớn như con phụng dưỡng người già chăm sóc người thân trước lúc lâm chung à? Mẹ chỉ không hiểu, rốt cuộc Đình Vũ có điểm nào không tốt, làm cho con bài xích con bé như thế."
Bà có suy nghĩ nhỏ của riêng mình, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho dù con gái mình không xuất sắc như Chu Đình Vũ, có thể giao cho người bạn như vậy soi sáng ảnh hưởng cũng được, bạn bè của con gái ở bên ngoài chẳng biết nhân phẩm như thế nào, có hiểu rõ bầu bạn trông coi con gái mình, mình mới yên tâm, vả lại mình và Lâm Ngọc Chi có tình hữu nghị thắm thiết, bà rất hy vọng hai đứa con có thể tiếp tục kéo dài tình nghĩa này, mặc dù vốn liếng nhà họ Hàn bà bình thường khả năng bình thường, đời này không mong muốn làm một "Phú nhị đại", "quan nhị đại", có một "khuê nhị đại" cũng là chuyện đáng để khoe.
Nghĩ tới những điều này, Trương Phượng Lan một chút cũng không cảm thấy xấu hổ vì sự độc tài của mình, vỗ vỗ hông của Hàn Linh Hi, thay đổi chiến lược, giả vờ bày tỏ thái độ rộng lượng: "Vậy tự con nói xem, sống chung với con bé có chỗ nào không tốt, chỉ cần con có thể nói ra lý do đàng hoàng, mẹ lập tức đi ra ngoài nói với dì Năm của con."
"Con..."
Lần này đến phiên Hàn Linh Hi lắp bắp, cô cũng không thể thừa nhận với mẹ mình, là bụng dạ hẹp hòi của mình quấy phá, để ý Chu Đình Vũ từ nhỏ đến lớn đoạt quá nhiều ánh sáng trong cuộc đời mình, không cam lòng tiếp tục làm lá xanh của hoa hồng nổi bật, nên mới bài xích thân thiết với cô ta?
"Con xem, không nói nên lời chứ gì."
Trương Phượng Lan đã đoán trước từ lâu, vui vẻ tiếp tục: "Được rồi được rồi, cứ quyết định vậy đi, con cứ sống cùng Chu Đình Vũ trước thử xem, con bé thật sự là một đứa nhỏ tốt, được rồi, dọn cơm thôi, đến giúp mẹ cầm đồ ăn ra đi..."
Vốn chính là vì cha mẹ luôn khen Chu Đình Vũ từ nhỏ đến lớn nên mới không thích cô ta, bây giờ mẹ lại bắt đầu niệm kim cô chú với cô, tâm trạng Hàn Linh Hi vốn đã hỏng bét nay càng khó chịu hơn, cô kéo dài mặt, dứt khoát không nói gì thêm.
------------------------------------------
"Mẹ, con sống cùng với Linh Hi, có thể không tiện lắm không?"
Chu Đình Vũ không xác định được hỏi mẹ mình, bản thân cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, bây giờ đoán sẽ liên lụy đến Hàn Linh Hi, vừa rồi thấy sắc mặt cô gái kia không đúng lắm, nếu là không cam tâm tình nguyện, cần gì phải miễn cưỡng, Chu Đình Vũ cô từ trước đến nay không thích ép buộc người khác làm chuyện họ không thích.
Thật ra ấn tượng đối với Hàn Linh Hi cũng không tệ lắm, cô gái kia tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn lạnh nhạt, không phải kiểu người lấy giúp người làm niềm vui, nhưng thật ra nội tâm vẫn là một người thiện lương, bằng không thì cũng không đưa mình về nhà, nhưng Hàn Linh Hi đối tốt với mình, bề ngoài giống như không quá muốn chấp nhận, mặc kệ phụ huynh hai bên giải thích thế nào, cô vẫn luôn có loại cảm giác này.
Nghĩ đến việc Hàn Linh Hi có thể ghét sống cùng mình, Chu Đình Vũ có hơi mất mát.
"Con bé ngốc này, đang đoán mò gì vậy, các con đều là con gái, có gì mà tiện với không tiện."
Lâm Ngọc Chi xoa dịu Chu Đình Vũ, "Con vào phòng bếp nhìn xem, có cần giúp gì hay không."
"Dạ, được."
Chu Đình Vũ vừa đứng dậy rời đi, điện thoại cô để trong túi xách đột nhiên vang lên ong ong, Lâm Ngọc Chi lấy điện thoại trong túi xách của Chu Đình Vũ ra, thấy dãy số gọi đến là số nước ngoài, mượn cớ phải đi rửa tay, cầm điện thoại của Chu Đình Vũ vào phòng vệ sinh.
"Alo?"
"Đình Đình! Sao em không nhận điện thoại của anh, sao không nghe anh giải thích?"
"Tiểu Chính?"
"...Dì Lâm?"
Bản thân đoán không sai, đúng là Tề Chính gọi điện đến, con bé Đình Vũ này, còn nói với mình là không liên lạc với Tề Chính.
Lâm Ngọc Chi vội vàng hỏi: "Tiểu Chính à, chúng ta đang muốn tìm con đây, Đình Đình nói các con chia tay, con thành thật nói với dì, các con rốt cuộc là làm sao vậy?"
***