"Bà nói xem hai đứa con nhà chúng ta, rốt cuộc bọn nó nghĩ thế nào vậy?"
Lâm Ngọc Chi vừa cắt tỉa nhánh hoa trêи ban công, vừa nói chuyện phiếm với Trương Phượng Lan, hôm nay hai người vừa tham gia họp lớp xong, những người có quan hệ tốt năm đó có con gái thì đều đã làm bà ngoại cả rồi, chỉ còn bà và Trương Phượng Lan là vẫn đang sắp xếp xem mặt cho con gái.
Hàn Linh Hi, người rất xinh đẹp, lại biết nói chuyện, lẽ ra không thiếu mối, còn Chu Đình Vũ, thành tích học tập tốt, có tương lai, điều kiện bản thân cũng không tính là tệ, các bạn học cũ đều cho rằng người kết hôn trước là hai đứa này, kết quả thì ngược lại hai đứa tụt lại phía sau.
Trong bữa tiệc bà nói một câu tôi tiếp một câu, nói đến con gái của Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi lý do gì hai tám tuổi rồi còn chưa kết hôn, là vì ánh mắt quá cao, chọn tới chọn lui hoa cả mắt hay sao, các bà bày mưu tính kế cho hai người, nói là rèn sắt khi còn nóng, đốt thêm hai ngọn lửa, trăm ngàn lần đừng để mặc tính tình con cái, để các cô không vội không kịp, đợi qua ba mươi tuổi thì không ai thèm.
Trương Phượng Lan cũng cảm thấy rất kỳ lạ, "Lẽ ra con gái đến tuổi này rồi chắc chắn là rất muốn gả đi, kết quả Đình Vũ nhà bà lại chia tay Tề Chính ngay trong thời điểm quan trọng, còn con bé nhà tôi, ngày ngày không tích cực, chẳng lẽ con cái bây giờ đều vậy à?"
"Ai nói không phải đâu." Lâm Ngọc Chi thở dài, "Trước đây nó cố ý muốn chia tay với Tề Chính, khuyên thế nào cũng không nghe, không làm tôi tức đến đau tim thì không chịu được mà, giờ chia tay cũng chia tay rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, xem mặt thế nào cũng không chịu đi."
"Có phải không, Đình Đình có người yêu rồi," Trương Phượng Lan xoay tròn mắt, "Này, bà Năm, bà không nghe nó nói tới à."
"Sao chưa nói qua." Lâm Ngọc Chi ném nhánh hoa đã cắt bỏ vào thùng rác, lại kiểm tra trong chậu hoa có lá cây khô không, "Nó nói không cần chúng tôi phải quan tâm, con bé có người thích rồi. Có người yêu thì mang về xem đi, thời gian lâu vậy rồi, đến cả ảnh người còn không có. Tôi thấy cũng chỉ là mượn cớ."
Nếu nói là vì không buông bỏ được Tề Chính không muốn yêu, không có ý nghĩa, nhưng mà trước đây người chủ động nói chia tay với đối phương là con gái mình, nói đi cũng phải nói lại, cái thằng Tề Chính kia cũng thật bạc tình bạc nghĩa, lúc bị bỏ thì đau lòng muốn chết làm như không muốn yêu nữa, giờ mới chưa được một năm, thì quen bạn gái, còn vội vàng đính hôn với đối phương. Nghe giọng điệu vợ chồng Tề Lỗi nói chuyện, như là đang lấy le con bọn họ quý hiếm, tiện thể oán trách con gái mình không biết phân biệt hàng tốt xấu.
Lâm Ngọc Chi càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát vứt kéo lên bàn, không cắt nữa.
Trương Phượng Lan bị giật mình, nghi hoặc hỏi: "Bà làm gì thế bà Năm?"
"Tức." Lâm Ngọc Chi uất ức đầy bụng, "Tâm huyết cả đời của tôi đều đặt trêи người đứa con này, Đình Đình lại không chịu thua kém, từ nhỏ đến lớn thành tích vẫn luôn cầm cờ đi trước, còn xuất ngoại đi du học lấy bằng tiến sĩ. Lúc đó tôi còn nói với lão Chu, con gái chúng ta đúng là tăng thể diện cho nhà mình mà, không phí công tôi bỏ nhiều tâm huyết như vậy. Chúng tôi đợi con bé và Tề Chính kết hôn hoàn thành một bước cuối cùng của đời người, kết quả thì sao, nhọc nhằn khổ sở làm không công."
"Ôi trời, cũng đã chia tay lâu vậy rồi bà còn nói tới nó làm gì, nói không chừng là cái tên nhãi Tề Chính kia bắt nạt Đình Đình của chúng ta, mới bị chia tay." Trương Phượng Lan vỗ tay bà an ủi, "Đình Đình làm không sai, ít nhất còn có điểm sáng, nhìn Nhiễm Nhiễm của chúng ta xem, là một con nhỏ ngốc không tim không phổi..."
"Được chị em tốt an ủi như thế," tâm trạng của Lâm Ngọc Chi thoáng tốt hơn, ngược lại dời đề tài lên người Hàn Linh Hi: "Con gái bà, tới giờ vẫn chưa quyết định à?"
"Chứ còn sao nữa," Trương Phượng Lan làm biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Chuyện xưa có câu phụ nữ vì người yêu mình mà làm đẹp, nhìn nó ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, bên cạnh lại luôn có đàn ông xoay quanh, còn nhận rất nhiều quà, nhưng tới giờ lại chưa từng dẫn ai về, hỏi nó, nó nói từng tiếp xúc sau đó phát hiện tính cách hai bên không hợp."
"Không phải Nhiễm Nhiễm và Đỗ Dật có quan hệ rất tốt à? Không có khả năng phát triển sao?"
"Đừng nói nữa, nó nói chúng là bạn thân." Trương Phượng Lan than thở, khựng người lại, ngẩng đầu trừng mắt với Lâm Ngọc Chi, la hoảng lên: "Ối dời, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta, không phải nó thích con gái đó chứ?!"
"Nói bậy, lúc Đình Đình còn nhỏ tôi đưa chúng đi học hoài, toàn thấy Nhiễm Nhiễm và mấy cậu bé chơi ở ngoài tay trong tay không hà." Lâm Ngọc Chi trực tiếp bóp chết suy đoán của Trương Phượng Lan, "Hai đứa con gái thì làm được chuyện gì."
Nghĩ đến những hành vi không có chí tiến thủ như xe bị tuột xích mấy năm qua của con gái mình, Trương Phượng Lan không còn câu nào ngoài câu không trông chờ gì vào con rể vàng với Hàn Linh Hi nữa rồi, miễn là không thất bại trong tay mình, bà sẵn lòng giảm bớt vài tiêu chuẩn, "Mặc kệ nó có làm được gì không, có tiền cũng được không có cũng không sao, nam cũng tốt nữ cũng được, chỉ cần nó dẫn một "người" về là tôi đủ hài lòng rồi."
Nếu Hàn Linh Hi biết cô ở trong lòng mẹ mình là tình trạng không có ai thèm, sợ rằng sẽ tức đến phun máu.
Lúc này hai người mẹ lao tâm khổ trí lại liếc nhau, đều uể oải gục đầu xuống.
Sau một lát, Lâm Ngọc Chi đẩy Trương Phượng Lan một cái, "Hay là, ta thử thăm dò chút đi, mai tôi nấu nồi canh ngon, chúng ta đến xem hai con bé đó nhỉ?"
Trương Phượng Lan cũng ăn nhịp với bà, "Được, chúng ta đi chung!"
------------------------------------------
"Đúng vậy, chỗ này cần phải sửa lại."
"Được, tôi biết rồi."
Mười giờ mười lăm phút tối, bộ phận sáng tạo vẫn sáng đèn, các nhân viên trong bộ phận đang họp một chỗ, bận rộn công việc trêи tay. Chu Đình Vũ xoa xoa ấn đường, muốn đến phòng trà lấy nước uống lên dây cót tinh thần.
Trêи hành lang chỉ có một phần ba sáng đèn, đi qua phòng họp nhỏ, Chu Đình Vũ dừng bước lại, sau đó đẩy cửa ra đi vào.
Đối diện phòng họp là một hộp đèn quảng cáo cỡ lớn, ánh sáng xuyên thấu chiếu từ ngoài cửa sổ vào, tập trung trêи người của người ấy. Hàn Linh Hi vùi mình trong ghế, trêи người đắp áo khoác, đang ngủ say.
Cô hơi nghiêng đầu, ngọn đèn chiếu sáng hơn nửa sườn mặt, lông mi uốn cong từng cọng rõ ràng, giống như quạt nan nho nhỏ. Chu Đình Vũ cúi người xuống dựa sát vào, nghe được tiếng hít thở đều đều của Hàn Linh Hi.
Văn phòng của Tiếu Mặc đã trống không từ hai giờ chiều, Hàn Linh Hi đi rồi lại quay về, khăng khăng muốn ở đây đợi cô tan làm. Người này bướng bỉnh nhưng cũng rất đáng yêu. Tự trách mình quá nhiều chuyện phải làm, không thể bên cô thật tốt.
Suy nghĩ một chút, cô nhón chân đi khẽ ra cửa, đến phòng trà lấy một bình cà phê nóng giữ nhiệt, lại quay về phòng họp.
Lúc còn bé từng rất mê một đoạn trong "Thám tử lừng danh Conan", trong đó Kudo Shinichi lấy coca lạnh chọc Mori Ran, lúc này Mori Ran sẽ quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt ngây ngô đáng yêu, cảnh ấy để lại dư vị rất lâu với Chu Đình Vũ. Nếu như lấy cách này đánh thức Hàn Linh Hi, không biết cậu ấy sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Nói không chừng là mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ ra, khóe miệng có nước bọt sắp chảy xuống...
Chậm rãi dán cà phê nóng lên mặt Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ cười khanh khách đợi Hàn Linh Hi phản ứng, ai ngờ vào lúc này Hàn Linh Hi lại thong thả tỉnh dậy, mắt vẫn chưa mở bỗng nhiên có đồ gì đó nóng dán lên, đang nửa tỉnh nửa mê nên cô bị giật mình không nhẹ, hét lên một tiếng dùng cả tay chân đánh ra, đạp một phát làm Chu Đình Vũ ngã xuống đất.
Đợi tỉnh hẳn rồi Hàn Linh Hi xoa xoa mắt, phát hiện Chu Đình Vũ ở trước mặt, kỳ quái hỏi: "Đình Vũ, cậu làm gì mà ngồi dưới đất vậy? Vào lúc nào thế?"
Sao lại ngồi trêи đất, không phải do cậu đạp à. Thái dương của Chu Đình Vũ bốc lên mấy đường chấm đen, cổ tích đều là gạt người, quả nhiên phim hoạt hình chỉ hợp cho con nít xem thôi.
"Đến được một lúc rồi." Cô vỗ vỗ góc áo đứng lên, chỉ vào khóe miệng Hàn Linh Hi nheo mắt lại: "Mình thấy cậu len lén chảy nước miếng kìa."
"Hả? Không, không thể nào!" Hàn Linh Hi xấu hổ vội vàng lau miệng, sờ nửa ngày cũng không sờ thấy gì, mới biết bị Chu Đình Vũ đùa, hung dữ trừng mắt liếc cô, "Cậu lừa mình."
Chu Đình Vũ nở nụ cười, "Sao lừa cậu được, nhất định là bị cậu nuốt vào miệng rồi."
"Thôi đi, tin cậu mới lạ đó." Hàn Linh Hi lấy áo khoác xuống đi tới bên cửa sổ, mở rộng cánh tay duỗi vòng eo, Chu Đình Vũ ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là mệt lắm không? Đã bảo cậu về trước đi rồi, cậu lại không thích, lỡ lại bị bệnh thì sao đây."
"Cậu tưởng mình là hoa trong phòng kính, không chịu nổi gió táp mưa sa à." Hàn Linh Hi vỗ vỗ mặt cô, "Yên tâm, chỉ là thỉnh thoảng phát sốt cảm mạo thôi, mình khỏe hẳn rồi."
Xoay người đối mặt với Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi hơi oán giận nhìn cô, "Mình về cũng chỉ có một mình, không có ý nghĩa gì cả."
"Mình xin lỗi, "Chu Đình Vũ áy náy nói, "Đợi xong khoảng thời gian này, mình dẫn cậu ra ngoài dạo mát nhé."
"Được rồi, cậu cứ làm việc trước đi đã, công việc quan trọng hơn."
Người trước mặt xích gần thêm vài bước, đè Hàn Linh Hi lên cửa sổ thủy tinh, Hàn Linh Hi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của Chu Đình Vũ, trong mắt cô có ánh sáng nhỏ vụn, như là nước sông phun trào trong đêm tối.
"Với mình mà nói, cậu mới là quan trọng nhất."
Chu Đình Vũ vuốt ve gò má hơi lạnh của Hàn Linh Hi, tuy rằng ngoài miệng Hàn Linh Hi không nói, nhưng đã hiện hết lên mặt, ánh mắt buồn bã tủi hờn này làm Chu Đình Vũ yêu thích lại đau lòng.
Cô cúi đầu, hôn xuống cánh môi khẽ vểnh của Hàn Linh Hi. Nụ hôn của Chu Đình Vũ rất nhẹ nhàng, tựa như tính cách ôn hòa của cô, từng chút từng chút, kiên nhẫn bao vây lấy Hàn Linh Hi.
Hàn Linh Hi được cô hôn như vậy, cơ thể dần dần có phản ứng, hô hấp nặng thêm, dang hai cánh tay ôm lấy Chu Đình Vũ, cắn môi dưới của cô.
"Giám đốc Chu, chị ở đâu?"
Bên ngoài phòng họp bỗng truyền tới giọng nói, lúc này Hàn Linh Hi giật mình cảnh giác hai người đang ở công ty, bên ngoài còn có rất nhiều người. Nghe tiếng bước chân đang tới gần hướng bên này, một giây tiếp theo là có thể đẩy cửa vào, cô căng thẳng kéo Chu Đình Vũ một cái, dưới chân đứng không vững trực tiếp ngồi lên thảm, Chu Đình Vũ bị cô kéo cúi đầu đập vào kính thủy tinh, rầm một tiếng đau đớn, ôm trán ngồi xổm xuống.
Lệ Lệ đẩy cửa phòng họp nhỏ ra nhìn khắp nơi không tìm thấy người, vừa đóng cửa lại vừa lầm bầm, "Kỳ lạ, rốt cuộc giám đốc đi đâu rồi..."
Ở góc tường Hàn Linh Hi nhỏ giọng hỏi Chu Đình Vũ, "Đình Vũ, cậu không sao chứ? Vừa rồi mình không cố ý đâu..."
"... Hàn Linh Hi, cậu đúng là đồ ngốc mà!"
***
Cố ý, rõ ràng là cố ý, tuyệt đối là cố ý!