Kim đan trong tay Tùy Qua càng lúc càng sáng, nguyên khí cất chứa ngày càng mãnh liệt.
Khi kim đan không còn cách nào cất chứa, Tùy Qua mới dừng tay lại.
- Sư phụ, ngươi thật sự thành công!
Ngữ khí Trúc Vấn Quân tràn ngập vui mừng.
- Sư đồ đồng lòng, đương nhiên được lợi mà thôi.
Tùy Qua cười cười, tâm tình thật khoan khoái.
Giải quyết vấn đề bổ sung nguyên khí cho kim đan, đối với hắn mà nói chẳng những giúp Bát Hoang Vân Vũ đại trận liên tục hoạt động, thậm chí còn có thể rót vào nguyên khí cho yêu đan. Nếu như vậy hắn không cần lo lắng vấn đề đại lượng sản xuất ma dược.
Đây mới là thu hoạch lớn!
Thí nghiệm thành công, Tùy Qua cùng Trúc Vấn Quân vẫn chưa lập tức rời nơi đó.
Tùy Qua hiển hiện vân gỗ giáp trụ trên thân, vùng đất vốn hoang vu dưới chân hắn bắt đầu xuất hiện chút màu xanh biếc.
Lúc này Tùy Qua giống như gốc đại thụ cắm rễ nơi hoang dã, dưới sự bao che của hắn, cỏ cây khắp bốn phía không ngừng sinh trưởng.
- Nhập thảo mộc mà đắc đạo, nhập thảo mộc mà đắc đạo…
Tùy Qua thì thào lẩm bẩm, những lời này hắn đã nói qua thật nhiều lần, nhưng hôm nay khi nói ra lại có thể hội hoàn toàn mới. Đối với hắn mà nói, trọng yếu nhất trước mắt không phải dùng lối đi khác, mà là đột nhiên tăng mạnh, làm đến nơi đến chốn, một lần nữa quay về đường chính đạo.
Trúc Vấn Quân nhìn thấy Tùy Qua như có suy nghĩ gì, không nói xen vào, mặc cho hắn trầm tư trong cảm ngộ.
Ánh mặt trời dần biến mất ở phương xa.
Ánh trăng hiện lên, sao trời nhấp nháy.
Ánh sáng ban mai hiện ra ở phương đông xa xăm.
Tùy Qua rốt cục mở mắt:
- Có thể rời đi nơi này rồi.
Nói xong hắn thu Trúc Vấn Quân vào Hồng Mông Thạch, bay lên trời.
Khi Tùy Qua rời đi, vùng hoang vu đã rậm rạp màu xanh biếc mênh mang.
Tùy Qua cùng Trúc Vấn Quân quay về nơi ở trước kia của nàng, bên trong sơn cốc mọc đầy rừng trúc rậm rạp.
Trúc Vấn Quân cung kính dập đầu trước ngôi mộ sư phụ trước kia, báo cho sư phụ đã báo xong đại thù.
Theo sau hai người rời khỏi sơn cốc.
Đi ra khỏi sơn cốc, Trúc Vấn Quân thay đổi trận pháp nghịch chuyển, đem lối vào sơn cốc hoàn toàn phong bế.
Tùy Qua biết nàng muốn dùng phương thức này cáo biệt hoàn toàn quá khứ của mình. Từ nay về sau nàng là đệ tử chân truyền của Thần Thảo tông, hết thảy nơi này nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Sau đó nàng quay vào trong Hồng Mông Thạch.
Đối với Trúc Vấn Quân mà nói, nàng đã thói quen cuộc sống tu hành lãnh lãnh thanh thanh, cuộc sống bên ngoài rực rỡ đối với nàng mà nói không có bao nhiêu hấp dẫn, chỉ là thay đổi một chỗ tu hành khác mà thôi. Không gian trong Hồng Mông Thạch có linh khí sung túc dị thường, hơn nữa rất an toàn, còn có nơi mà Tùy Qua dựng lên chuyên dành riêng cho nàng yên tâm tu luyện.
Hiện giờ dựa theo ý tưởng của Tùy Qua, nàng đã đem kim đan bố trí Bát Hoang Vân Vũ đại trận, trung tâm trận pháp chính là linh mạch mà Tùy Qua thu được từ Nam Cung thế gia. Mặt khác nàng đem Vạn Niên Linh Ngọc Phong mà Tùy Qua lấy được đặt vào giữa linh mạch, thoạt nhìn như một tiểu đảo nằm giữa con sông, lại lấy linh tuyền từ chỗ Bùi gia đoạt về đặt lên đỉnh Vạn Niên Linh Ngọc Phong. Như vậy linh tuyền từ bên trong tràn ra sẽ giống như thác nước chảy xuống, sau đó dung nhập vào “con sông” do linh mạch hình thành.
Hiện giờ thế giới trong Hồng Mông Thạch xem như đã có quy mô mới.
- Lão đại! Lão đại! Có tin tốt lành!
- Cái gì? Thật sự?
- Thật sự!
Tùy Qua khó thể tin nhìn tiểu Ngân Trùng, vẻ mặt vừa sợ hãi lại vui mừng.
Phù Mộc Quả rốt cục có biến hóa!
Tùy Qua làm xằng làm bậy rốt cục lại nảy sinh hiệu quả, từ khi hắn biết thi thể Cốc Ngạn Tuyết cũng là một loại đan dược khác, Tùy Qua lại dựa theo ý tứ làm thử nghiệm, lấy Phù Mộc Quả đặt lên mặt Cốc Ngạn Tuyết, hi vọng có thể dựng dục tinh luyện linh tính của Phù Mộc Quả, đem linh tính ngưng luyện đi ra.
Vốn Tùy Qua cũng không nắm chắc trong chuyện này, nhưng không nghĩ tới lại có thể thành công!
Trong lòng chợt động, Cốc Ngạn Tuyết cùng thi thể của nàng xuất hiện trước mặt Tùy Qua.
Thi thể Cốc Ngạn Tuyết vẫn đặt trong Đan Mộc, trước ngực đặt Phù Mộc Quả đen như than. Nhưng hiện tại Phù Mộc Quả không còn là màu đen, chuẩn xác mà nói vẻ ngoài đen như than đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cỡ viên bi, mà viên bi màu tím đen, còn có một vầng sáng màu đỏ quay chung quanh.
Tuy viên bi thật nhỏ, nhưng Tùy Qua là người biết hàng, đương nhiên biết đây là tinh hoa cuối cùng do Phù Mộc Quả lưu lại, là đồ vật mà Tùy Qua từng trăm phương ngàn kế muốn luyện ra.
Phù Mộc Quả chính là tiên quả thật sự, nghe đồn cho dù là người thường ăn vào đều có thể kết thành kim đan, có được mấy ngàn năm thọ nguyên. Nếu là người tu hành dùng hoặc luyện thành đan dược, ưu đãi càng khó thể tưởng tượng.
Nhưng hiện tại chỉ còn lại một viên bi nhỏ, cho dù Tùy Qua có ăn cũng chỉ lấy được ưu đãi có hạn. Đương nhiên vận khí của Tùy Qua đồng học không thấp như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ ăn thứ này vào. Đối với hắn mà nói linh tính của Phù Mộc Quả chỉ giống như chút đốm lửa nhỏ mà thôi.
Chút đốm lửa nhỏ này, không thể cung cấp bao nhiêu ấm áp cho người khác, nhưng nếu biết lợi dụng thích đáng, không chỉ là một tia lửa.
- Lão đại, thật sự làm người hưng phấn!
Tiểu Ngân Trùng nhìn viên bi, ánh mắt toát ra ánh sáng:
- Lão đại, đây chính là tiên quả, nếu ăn…
- Ăn vào thì ưu đãi cũng chỉ có hạn!
Tùy Qua không chút khách khí gạt bỏ ý tưởng của tiểu Ngân Trùng:
- Chút linh tính này chỉ chưa tới một phần ngàn của Phù Mộc Quả, nếu ngươi ăn vào, ưu đãi thậm chí còn không bằng một viên Địa Nguyên Đan.
Nghe Tùy Qua nói như thế, tiểu Ngân Trùng suy sụp, nghi hoặc nói:
- Lão đại, đây chính là tiên quả đi?
- Đích thật là tiên quả, nhưng trải qua năm tháng dài đăng đẵng như vậy, tiên quả cũng biến thành cục than củi.
Nhìn vẻ thất vọng của tiểu Ngân Trùng, Tùy Qua cười cười:
- Nhưng hiện giờ nó rơi vào trong tay của ta, dù chỉ có chút linh tính cũng có hi vọng khiến cho nó nở rộ sinh cơ lần nữa, kết xuất ra tiên quả chân chính.
- Lão đại, chẳng lẽ thứ này có thể làm mầm móng?
Tiểu Ngân Trùng tựa hồ không tin.
- Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Tùy Qua vốn định giải thích, nhưng phỏng chừng tiểu Ngân Trùng cũng không hiểu, vì vậy nói:
- Nguyên lý cụ thể nói cho ngươi cũng không hiểu, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, chân chính cho ngươi thấy hứng thú là phải đợi khi nó kết xuất ra tiên quả. Cho nên ta cũng lười giải thích với ngươi – Cốc tiểu thư, cảm ơn ngươi.
- Tiên sinh khách khí.
Cốc Ngạn Tuyết khiêm nhượng nói:
- Đây đều là chủ ý của tiên sinh, ta cũng không làm gì.