- Sao anh không nói em trai không nên thân của anh đoạt phòng tôi đặt trước đâu.
- Bất quá chỉ là đoạt một căn phòng mà thôi, cần động súng sao?
Thang Vân Bằng lạnh lùng nói.
- Thang Vân Bằng, anh đừng lánh nặng tìm nhẹ, nếu em trai của anh đoạt phòng của tôi, nếu tôi còn không lên tiếng, sau này tôi làm sao hỗn trong Đế Kinh đây?
Đường Vân hừ lạnh một tiếng.
- Vậy anh nói giải quyết như thế nào?
Thang Vân Bằng nói:
- Tóm lại em trai tôi không thể chịu một phát súng oan uổng.
- Thang Vân Long thêu dệt chuyện trước, cho nên nhiều lắm chúng tôi đền tiền.
Đường Vân nói:
- Đây là biện pháp giải quyết của tôi.
- Anh nghĩ rằng Thang gia thiếu tiền sao?
Thang Vân Bằng hừ lạnh nói:
- Xem ra anh căn bản không muốn giải quyết vấn đề. Tôi cho anh biết, nổ súng bắn người, dù đến cục công an công khai xử lý, các người cũng không chiếm được tiện nghi.
- Yêu cầu của anh, đừng hòng chúng tôi đáp ứng!
Đường Vân không nhường một bước.
Cục diện nhất thời căng thẳng lên.
Sắc mặt Thang Vân Bằng xanh mét, tựa hồ muốn gây khó dễ.
- Tôi xem, không bằng dựa theo biện pháp thứ nhất giải quyết đi.
Tùy Qua đột nhiên nói.
Nghe xong lời này, Đường Vân hoảng sợ.
Hai anh em họ Thang cũng kinh ngạc khó hiểu nhìn Tùy Qua. Trong ánh mắt Thang Vân Bằng cũng lần đầu xem trọng Tùy Qua, cảm thấy được tiểu tử này vì không muốn liên lụy Đường gia đem sự tình gánh xuống, xem như là một nhân vật.
- Tùy Qua, cậu điên rồi sao?
Đường Vân khó hiểu hơn nữa có chút căm giận nói:
- Cho dù chuyện bắn người chúng ta có chút quá phận, nhưng không có đạo lý người gây sự là Thang gia bọn hắn, dựa vào cái gì còn muốn chúng ta có hại!
- Sự tình luôn cần giải quyết có phải không?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ chút đánh rắm như vậy, thật sự phải qua cục công an ra tòa án, nhiệt náo dư luận xôn xao sao?
- Thang Vân Bằng phải không, không biết anh nói chuyện có giữ lời không?
Tùy Qua nhìn Thang Vân Bằng hỏi.
- Tùy Qua…
Đường Vân quả thật muốn qua đời, thật sự để Tùy Qua bị bắn hai phát, hắn làm sao giải thích với Đường Vũ Khê!
- Cứ như vậy đi.
Tùy Qua dùng ánh mắt ý bảo Đường Vân không cần can thiệp vào quyết định của mình, sau đó nhìn Thang Vân Bằng nói:
- Anh nói chuyện giữ lời?
- Đương nhiên!
Thang Vân Bằng đáp:
- Thang Vân Bằng này nhất ngôn cửu đỉnh!
- Tốt lắm.
Tùy Qua nói.
- Động thủ đi!
Đường Vân còn muốn ngăn cản, nhưng Tùy Qua lại ý bảo hắn đừng vọng động.
Ánh mắt Thang Vân Long tản ra ánh sáng nóng rực, tiểu tử Tùy Qua đồng ý chịu hai phát súng, đây quả thật là kẻ điên! Thang Vân Long rất rõ ràng, với khả năng bắn súng của anh trai, hai chân Tùy Qua sẽ hoàn toàn phế bỏ! Đương nhiên Thang Vân Long không chỉ muốn lấy hai chân của Tùy Qua, còn muốn mạng của hắn! Nhưng trước phế bỏ hai chân hắn, ít nhất làm trong lòng mình dễ chịu hơn một ít.
Thang Vân Bằng rút súng gắn ống hãm thanh, sau đó nói:
- Đây chính là anh tự chuốc lấy!
- Động thủ đi!
Tùy Qua nói.
Trong mắt Thang Vân Bằng hiện lên tia sáng lạnh, bóp cò súng.
Phốc! Phốc!
Hai viên đạn bắn trúng đầu gối của Tùy Qua.
Tiếng súng không lớn nhưng kinh động không ít người.
Nhất là cảnh vệ bên ngoài, tựa hồ muốn chạy vào phòng khách nhưng bị Đường Vân ngăn cản.
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, Tùy Qua không chút để ý ngồi trên ghế, dùng hai tùng châm ghim vào huyệt vị cầm máu.
- Hi vọng anh nói chuyện giữ lời.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng.
- Đương nhiên!
Thang Vân Bằng nói:
- Chuyện này coi như thanh toán xong.
- Tốt lắm.
Tùy Qua nói, dùng tay vỗ lên miệng vết thương, bức đầu đạn đi ra.
Thang Vân Bằng thấy thế trong lòng cười lạnh:
- Tiểu tử này, cho dù mày lấy ra đầu đạn, nhưng hai chân mày cũng phế bỏ!
Lấy ra đầu đạn, Tùy Qua lại lấy ra Bồi Nguyên Cao, rót vào miệng vết thương.
Thang Vân Bằng cùng Thang Vân Long đang định rời khỏi, nhưng nhìn thấy Tùy Qua đang tự trị liệu cho mình, nhất thời cảm thấy có chút tò mò, bị lòng hiếu kỳ quấy nhiễu, nhưng vẫn chưa lập tức rừi đi.
Trong lòng hai anh em đều sinh ra cảm giác cổ quái:
- Chẳng lẽ chân tiểu tử này có thể khỏi hẳn hay sao? Điều đó không có khả năng!
Nhưng hai anh em đồng thời thật nghi hoặc, bởi vì biểu hiện của Tùy Qua rất trấn định. Bất luận người nào bị phế hai chân, đều khó có khả năng trấn định như vậy, giống như không có việc gì. Phải biết rằng hai chân bị phế, chẳng khác nào tàn phế cả đời!
Tùy Qua bôi xong Bồi Nguyên Cao, nhìn Đường Vân cười nói:
- Anh xem, sự tình liền giải quyết. Chỉ là trúng hai viên đạn, xương cốt bị bắn vài lỗ thủng mà thôi, cũng chẳng có gì. Tôi lau chút thuốc mỡ, lập tức có thể khỏi hẳn. Giải quyết vấn đề như vậy, mọi người đều vui vẻ, không phải thật tốt sao.
Nghe xong lời này Thang Vân Long tức giận muốn chửi váng lên.
Khỏi hẳn, con mẹ nó làm sao có thể!
Nhưng đã tới thời điểm này, hai anh em làm thế nào cũng không chịu rời khỏi đây. Bất kể ra sao, bọn hắn cũng muốn biết rõ Tùy Qua rốt cục đang làm cái quỷ gì.
Tùy Qua tựa hồ cũng muốn cho hai anh em thấy rõ ràng tình huống, đem miệng vết thương lộ ra, sau đó nhìn Đường Vân nói:
- Anh nghe đi, đây là thanh âm xương cốt bắt đầu khép lại. Nghe thấy không?
Đường Vân đích thật nghe được thanh âm xương cốt răng rắc khép lại.
Không chỉ có Đường Vân nghe được, hai anh em họ Thang cũng nghe thấy.
Khác nhau chính là sắc mặt hai người rất khó xem, mà Đường Vân thật cao hứng.
- Nhìn xem, xương cốt khép lại rồi.
Tùy Qua cố ý nói, kích thích hai anh em họ Thang.
- Nhiều nhất qua thêm mười phút chút tổn thương xương cốt đó có thể khép lại. Nếm chút đau khổ là có thể giải quyết phân tranh hai nhà, đây là chuyện có lợi bao nhiêu ah.
Đến thời điểm này, dù Đường Vân có ngu ngốc cũng biết Tùy Qua đang đùa giỡn hai anh em họ Thang.
Đúng vậy, Tùy Qua trúng hai phát súng, đến tận xương, nhìn vào bị tổn thất nặng. Nhưng nếu chân của Tùy Qua có thể khỏi hẳn, như vậy chỉ sợ có hại không phải hắn, mà là hai anh em họ Thang. Bởi vì Tùy Qua lành hẳn, nhưng chân của Thang Vân Long thì sao?
Chỉ sợ hắn vẫn phải làm người què cả đời!
Hơn nữa người của Thang gia cũng không thể tiếp tục truy cứu chuyện này.
Bởi vì Thang Vân Bằng đã nói trước!
- Di, thật sự là vậy đâu.
Đường Vân cố ý kinh ngạc nói:
- Không sai, Tùy Qua, cậu thật là lợi hại, thuốc này hiệu quả tốt lắm thôi.
- Phải, chờ xương cốt lành lại, tôi rắc chút thuốc bột vào, ngay cả da thịt cũng sinh ra đâu.
Tùy Qua lại nói.
Đường Vân cười đáp:
- Đây không phải giống như chưa từng bị thương sao?
- Không kém bao nhiêu đâu.
Tùy Qua nói:
- Dù sao nhất định không cần làm người què cả đời. Nhưng vẫn nhờ Thang Vân Bằng tiên sinh rộng lượng, đáp ứng dùng biện pháp này giải quyết vấn đề.
Nghe xong lời này, Thang Vân Bằng chỉ hận không thể lập tức giết chết Tùy Qua.
Sau một lát, xương cốt đã lành, Tùy Qua rắc thuốc bột lên vết thương.
Quả nhiên da thịt cũng dần dần sinh trưởng.
- Thần kỳ!
Đường Vân kinh hô:
- Tùy Qua, thuốc của cậu thật lợi hại!