Dương Chấn Thanh nói:
- Nếu là những người khác, nói ra ý nghĩ như vậy, anh tuyệt đối sẽ không cho em tham gia. Bởi vì trong mắt anh, phục hưng trung y căn bản là chuyện không thể nào làm được. Chưa nói những nơi khác, chỉ nhìn Đông Đại chúng ta, hàng năm kinh phí nghiên cứu của quốc gia ở phương diện nghiên cứu sinh vật y dược, cao hơn mấy chục lần kinh phí nghiên cứu trung y. Có tài chính mới có sản xuất, nếu cứ tiếp tục như vậy, trung y sẽ chỉ bị tây y càng ngày càng kéo dài khoảng cách, cái gọi là thuốc bắc phục hưng, là chuyện không thể nào!
- Vậy ý của anh là, chúng ta không nên quăng tiền vào?
Ninh Bội nói.
- Anh cũng không có ý tứ này.
Dương Chấn Thanh nói:
- Anh còn chưa nói hết. Những người khác nói lên ý nghĩ như vậy, còn dám tới tìm anh bàn chuyện hợp tác, anh khẳng định sẽ gạt bỏ; nhưng tiểu tử Tùy Qua thì khó nói, cho dù hắn không thể phục hưng trung y, nhưng ít ra những loại thảo dược của hắn, cho dù không kiếm được tiền, ít nhất cũng sẽ không mất tiền. Dù sao, em cũng đừng quên, tiểu tử này là người cung cấp thuốc men cho quân đội.
- Đúng vậy, làm sao em lại quên mất chuyện này chứ.
Ninh Bội chợt nói:
- Tiểu tử này có môn lộ như vậy, chắc chắn sẽ không hao vốn của chúng ta. Như vậy, chúng ta cứ quăng vào hai trăm vạn đi?
- Để anh suy nghĩ thêm.
Dương Chấn Thanh nói:
- Hai trăm vạn, đây cũng là vốn quan tài của chúng ta rồi.
- Phì, vốn quan tài gì chứ, lão nương còn trông cậy anh thăng quan phát tài.
Ninh Bội cười mắng.
- Ninh Bội, cha nuôi của Đường Đường rút cuộc là ai, tại sao một học sinh, thậm chí ngay cả đại thị trưởng cũng không nể mặt.
Ninh Nghiên mới vừa làm xong việc nhà, đang trêu chọc Đường Đường chợt hỏi.
- Dù sao cũng là người rất lợi hại.
Ninh Bội nói:
- Chị à, chị chớ thấy hắn là một tiểu tử học sinh, nhưng người ta đã là lão bản của công ty thuốc rồi, hơn nữa công ty thuốc của hắn, còn dành được quyền cung cấp thuốc men cho quân đội. Cho nên, Đường Đường chính là có phúc khí, tìm được một cha nuôi như vậy, đúng là còn lợi hại hơn nhận thị trưởng làm cha nuôi. Đúng rồi, nói ra mới nhớ, Tùy Qua nói, hắn sẽ cho Đường Đường mười phần trăm cổ phần.
- Cái gì. . . Mười phần trăm cổ phần?
Ninh Nghiên đầu tiên là cả kinh, sau đó thở dài nói:
- Hiện tại chị làm gì có tiền nhập cổ phần.
- Chị coi thường Tùy Qua rồi.
Ninh Bội nói:
- Hắn cho Đường Đường chính là cổ phần danh nghĩa, hai người không phải mất một đồng nào hết!
- Thật sao?
Ninh Nghiên sợ hãi nói:
- Số phần trăm cổ phần này rút cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
- Dựa theo phép tính của hắn, đoán chừng không sai biệt lắm là một trăm vạn.
Ninh Bội nói.
Ninh Nghiên hít một hơi khí lạnh:
- Một trăm vạn? Tùy Qua huynh đệ, thật đúng là hào phóng.
- Chứ gì nữa. . .
Dương Chấn Thanh vốn đang do dự, nghe tỷ muội Ninh Bội và Ninh Nghiên nói đến đây, đột nhiên nói:
- Ninh Bội, anh thấy như vậy đi, chúng ta đóng góp mười phần trăm cổ phần trước. Nói với Tùy Qua, tiền mặt của chúng ta có chút khẩn trương. . .
Lúc nói lời này, Dương Chấn Thanh đưa mắt ra hiệu cho Ninh Bội.
Ninh Bội hiểu ý gật gật đầu.
Ý tứ của Dương Chấn Thanh là, tiểu tử Tùy Qua vừa mở miệng đã xuất ra mười phần trăm cổ phần, như vậy rất có thể hàm xúc ý tứ mười phần trăm cổ phần thật ra trị giá không nhiều tiền.
Nếu quả thật như vậy, Dương Chấn Thanh đương nhiên phải suy nghĩ thật kỹ hướng đi số tiền của hắn.
Sau đó, Dương Chấn Thanh lại nói với Ninh Bội:
- Đúng rồi, Tùy Qua tính toán xây dựng nhà kính trồng dược thảo ở đâu?
- Hình như ở chung quanh giáo khu Phát Phong.
Ninh Bội nói.
- Được rồi! Chuyện này coi như quyết định!
Dương Chấn Thanh nói.
Trong phòng VIP của “Nhân Gian tiên cảnh”, không chỉ có Tùy Qua, Sơn Hùng, Dao Găm còn có Mắt Kiếng.
Mặc dù Sơn Hùng không còn hai tay, nhưng bởi vì gần đây có tình yêu nâng đỡ, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền từ công ty dược, cho nên tâm tình cũng rất tốt. Nhưng, khi hắn nghe thấy Tùy Qua có cách trị lành hai tay của hắn, Sơn Hùng quả thực vui mừng phát điên.
Nhục Bạch Cốt.
Loại linh dược này Sơn Hùng không phải chưa từng nghe đến, nhưng cũng chỉ là nghe qua trong truyền thuyết.
Đây chính là thuốc thần tiên trong truyền thuyết.
Nếu như người khác nói cho Sơn Hùng chuyện này, hắn khẳng định sẽ cho một tát tai, bởi vì chuyện này nghe rất ảo tưởng. Nhưng lời này lại do Tùy Qua nói ra, trong cảm nhận của Sơn Hùng, Tùy Qua là ai, tiểu tử này quả thực chính là không gì không làm được. Từ nhỏ Sơn Hùng đã là hạng người cuồng vọng, chưa từng khuất phục người nào, nhưng Sơn Hùng lại kính phục Tùy Qua. Thứ nhất vì Tùy Qua công phu cao, thứ hai là hắn rất hào hiệp, thứ ba chính là nói lời giữ lời.
- Tùy huynh đệ, hai cánh tay của tôi, thật sự có thể mọc lại?
Tiếng nói của Sơn Hùng cũng đang run rẩy.
Dao Găm và Mắt Kiếng, lộ ra vẻ có chút khẩn trương.
Dù sao Sơn Hùng cũng là đại ca của hai người bọn họ, thân như huynh đệ, hai người bọn họ đương nhiên rất quan tâm đến tình trạng của Sơn Hùng.
- Anh cảm thấy tôi có cần thiết nói láo không?
Tùy Qua hơi mỉm cười nói.
- Nhìn Tùy huynh đệ tự tin như vậy, tôi tin.
Mắt Kiếng nói:
- Vậy thì tốt rồi. Dao Găm, cậu đi chuẩn bị hai chai rượu ngon nhất tới đây, đợi lát nữa chúng ta ăn mừng một phen.
- Hai chai làm sao đủ!
Dao Găm cười nói:
- Mẹ kiếp, đợi lát nữa phải lấy hết toàn bộ rượu ngon!
- Được rồi, để lát nữa tôi lấy.
Mắt Kiếng nói:
- Dao Găm, công phu của cậu cứng rắn, đợi lát nữa canh cửa cho Hùng ca và lão bản, đừng để người khác ảnh hưởng đến lão bản trị liệu cho Hùng ca.
- Được.
Dao Găm đáp:
- Mắt Kiếng, vậy anh đi chuẩn bị rượu, tôi gác cửa. Tên khốn khiếp nào dám tới quấy rầy, tôi sẽ cho hắn biết tay!
Lúc này, Tùy Qua lại nói với Sơn Hùng:
- Đợi lát nữa khi cánh tay mới mọc ra, tình huống có thể sẽ có chút máu tanh, cũng sẽ rất đau. Cho nên, anh nhất định phải có chuẩn bị mới được.
- Tùy huynh đệ, cậu chê cười tôi phải không? Sơn Hùng này là ai, trước kia từng trải qua cuộc sống đao kiếm đổ máu, tôi còn sợ đau?
- Anh không sợ là tốt rồi.
Tùy Qua cười cười, lấy từ trên người ra một cái hộp ngọc thạch, sau đó lấy ra một mầm đậu màu đỏ giống như mầm rau giá, nhưng lớn hơn gấp mấy lần. Sau khi lấy ra, Tùy Qua cũng không nhiều lời, vươn ra đầu ngón tay, điểm vào miệng vết thương trên đoạn tay cụt của Sơn Hùng.
Vù!
Tiên Thiên chân khí để lại một lỗ nhỏ bằng ngón tay trên chỗ tay cụt của Sơn Hùng.
Bởi vì Tùy Qua hành động quá nhanh, Sơn Hùng thậm chí cũng không cảm giác được đau đớn.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, khi Tùy Qua đặt mầm đậu màu đỏ vào trong lỗ thủng, Sơn Hùng lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Không chỉ như vậy, Sơn Hùng thậm chí thiếu chút nữa đau đến bất tỉnh.
- Được lắm!
Chỉ chốc lát sau, Sơn Hùng mới cắn răng nói một tiếng.