Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chẳng qua là chạm vào chỗ thương tâm.
Hơn nữa nước mắt này một khi đã rơi, thì không dễ dàng dừng lại được.
Hôm nay Liễu Tiểu Đồng chính là như vậy, trực tiếp khóc lớn một hồi.
Không khí phòng ngủ 403 trở nên có chút quái dị.
Tùy Qua, Giang Đào và Cao Phong cũng không lên tiếng khuyên nhủ Liễu Tiểu Đồng, mặc cho hắn khóc thỏa thích một trận.
Sau một hồi, Liễu Tiểu Đồng mới thổ lộ tâm sự trong lòng mình.
Thì ra, khi Liễu Tiểu Đồng vào cấp hai, ông nội của hắn đột nhiên bị bệnh nặng, cần làm giải phẫu, nhưng chi phí giải phẫu lên tới năm vạn. Với tình hình kinh tế của nhà Liễu Tiểu Đồng mà nói, đây chắc chắn là con số khổng lồ. Khi nghe thấy phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, ông nội của Liễu Tiểu Đồng quyết đoán từ bỏ trị liệu, hơn nữa còn kêu cha Liễu Tiểu Đồng không nói cho Liễu Tiểu Đồng biết, tích góp từng đồng trong nhà để Liễu Tiểu Đồng lên đại học. Ba tháng sau, ông nội Liễu Tiểu Đồng qua đời. Sau khi trở về tham dự tang lễ của ông nội, Liễu Tiểu Đồng mới biết chân tướng sự tình.
Từ khi đó, Liễu Tiểu Đồng bắt đầu liều mạng cố gắng phấn đấu, rốt cục thi đậu đại học Đông Giang với thành tích đứng đầu huyện. Đối với rất nhiều học sinh ở thành phố lớn mà nói, thành tích như vậy đại khái không là gì, nhưng đối với những nơi còn bận lo việc ăn trước việc học, Liễu Tiểu Đồng lấy được thành tích như vậy, đã là vô cùng giỏi rồi.
Nghe Liễu Tiểu Đồng kể chuyện, ba người Tùy Qua, Cao Phong và Giang Đào đều trầm mặc.
So với Liễu Tiểu Đồng, ba người bọn họ chắc chắn là may mắn hơn rất nhiều.
Ít nhất, ba người bọn họ không mang trong lòng nỗi đau áy náy khi mất đi người thân.
Trong lòng Liễu Tiểu Đồng, hắn vẫn cho rằng bởi vì hắn, mà ông nội hắn mới ra đi sớm như thế. Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, chưa bao giờ nhắc tới với người khác, nhưng hôm nay đột nhiên đụng đến, hắn bất giác lại muốn nói ra hết.
- Liễu Tiểu Đồng, ông nội cậu ra đi như thế, không phải là lỗi của cậu!
Giang Đào chợt nói:
- Có trách thì trách xã hội coi trọng đồng tiền! Khiến con người ngày càng mất đi thiện tâm!
- Không sai! Trái tim bọn họ đều tê liệt cả rồi!
Huyết tính của Cao Phong cũng bị kích thích:
- Liễu Tiểu Đồng, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi, quan trọng nhất là hiện tại và tương lai! Mình nghĩ ông nội cậu trên trời có linh thiêng, cũng sẽ hi vọng nhìn thấy cậu làm nên kỳ tích trong tương lai!
Liễu Tiểu Đồng khẽ thở dài:
- Mình đương nhiên cũng hi vọng như vậy. Nhưng kể từ khi tiến vào khoa chuyên nghiệp rác rưởi nhất Đông Đại này, mình cũng đã hết hy vọng. Cho dù có thể tốt nghiệp với thành tích ưu dị, thì có thể làm gì? Cho dù tìm được một công việc mấy ngàn đồng thì thế nào? Mua không nổi một căn nhà, không cưới được vợ, cả ngày bôn ba, lao lực vì cái gì? Trước kia mình thật sự quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần cố gắng học tập, thi vào một đại học trọng điểm, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, quả thực là quá ngu xuẩn. Người giống như mình, nhất định chỉ có thể trở thành tầng lớp dưới của xã hội, nhẫn thụ chịu các loại bóc lột và cuộc sống áp bách, đến khi lao lực mà chết!
Ngôn luận của Liễu Tiểu Đồng rất tiêu cực, nhưng Cao Phong và Giang Đào cũng không thể nào phản bác.
Bởi vì sự thật chính là như thế.
Nếu như xã hội này thật sự có chân thiện mỹ, ông nội của Liễu Tiểu Đồng cũng sẽ không qua đời như thế.
- Không có cái gọi là khoa chuyên nghiệp rác rưởi, chỉ có tên vô dụng!
Tùy Qua đột nhiên nói:
- Trên đời này có rất nhiều người không học đại học, không phải cũng làm ra sự nghiệp hay sao? Không sai, xã hội bây giờ có rất nhiều bất công, có rất nhiều quy tắc ngầm, nhưng cũng không có nghĩa cậu không có tiền có quyền, chỉ có thể bị người tôi giày xéo dưới chân, hoàn toàn không có cơ hội tung mình! Thay vì ở đây than trời trách đất, lãng phí thời gian mắng xã hội chết tiệt này, chi bằng lên tinh thần, thử mưu đồ nỗ lực phấn đấu, sau đó đi thay đổi quy củ của xã hội chết tiệt này. Có lẽ các cậu sẽ nói ý nghĩ này quá ngây thơ, căn bản không cách nào thực hiện, nhưng nếu dám suy nghĩ, có can đảm thực hiện, như vậy là đủ rồi! Người đáng buồn nhất, chính là chấp nhận số mệnh, tình nguyện bị nô dịch, tình nguyện bị bóc lột và áp bách!
Những lời này của Tùy Qua đối với Liễu Tiểu Đồng mà nói, giống như cảnh tỉnh.
Đối với Cao Phong và Giang Đào, cũng đưa tới mấy phần cộng minh.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Tiểu Đồng thu liễm vẻ mặt đau khổ, nói với Tùy Qua:
- Tùy Qua, cậu nói không sai. Mặc dù số mệnh của mình không tốt, nhưng đúng là không nên chấp nhận số mệnh! Thành thật mà nói, nghe những lời này của cậu, thật sự mình rất phấn chấn tinh thần, sau này sẽ cố gắng làm ra sự nghiệp, nhưng….
- Nhưng mình thật sự không biết hiện tại nên làm cái gì?
Liễu Tiểu Đồng cười khổ nói:
- Nhất là ở bộ môn này.
Cao Phong cũng nói:
- Đúng vậy, mình cũng thật sự không biết ngành nghề của chúng tôi sẽ có tiền đồ gì. Đến sân golf trồng cỏ cho người tôi sao? Hay là sau này đi trồng cỏ nuôi súc vật, hắc, tạm thời thật đúng là không tìm được phương hướng nghề nghiệp.
- Tối thiểu, có thể đi thi nhân viên công vụ.
Giang Đào đột nhiên cười nói:
- Nếu như nhân phẩm của cậu đủ tốt, có hi vọng trúng tuyển.
Tùy Qua, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng cũng phá lên cười, không khí nhất thời từ trầm muộn, nghiêm túc trở nên sinh động .
- Thật ra, nói thật, khoa thảo nghiệp của chúng tôi cũng không hoàn toàn không có đất dụng võ.
Tùy Qua cười nói:
- Ít nhất các cậu xem tình huống bây giờ đi, khắp thế giới đều đang vô cùng coi trọng vấn đề lương thực thực phẩm, điều này nói rõ nông nghiệp và lương thực mới là căn bản của con người, học viện nông nghiệp chúng tôi trong tương lai sẽ rất có giá trị . Hơn nữa khoa thảo nghiệp của chúng ta, thật ra cũng không chỉ trồng mặt cỏ cho sân bóng, trồng cỏ nuôi súc vật, con người cũng phải ăn cỏ, không phải sao?
- Người ăn cỏ?
Cao Phong nói:
- Cậu nói là ăn rau sao?
- Ăn cỏ.
Tùy Qua nói:
- Dược thảo, cũng là cỏ, đúng không?
- Chúng tôi cũng không phải trung y chuyên nghiệp, trồng dược thảo gì chứ.
Giang Đào không hiểu nói.
- Cậu sai lầm rồi.
Tùy Qua nói:
- Người của khoa trung y chỉ học về trung y, về phương thuốc, bọn họ sẽ không nghiên cứu làm thế nào trồng được dược thảo. Mà điều này mới là điểm trọng yếu nhất của trung y.
- Mẹ kiếp, Tùy Qua cậu đúng là tên đại lừa gạt, mình có cảm giác như đang bị cậu lừa dối vậy.
Giang Đào nói:
- Cậu nói tiếp đi!
Tùy Qua hắng giọng một cái, có một chút ra vẻ ném ra lý luận trung y kinh điển của hắn:
- Trên đầu chữ “thuốc” chính là chữ thảo. Bất luận trung y huyền ảo, thần diệu cỡ nào, phương thuốc thần kỳ cỡ nào, cũng không thể rời bỏ thảo - dược thảo! Thần Nông sau khi học bách thảo, mới phân chia ra ngũ cốc và dược thảo. Nhưng trung y hiện tại lại đi vào mê cung, tôn sùng bài thuốc, nhưng có rất ít người quan tâm đến vấn đề nghiên cứu dược thảo.