- Tận cùng của Bạch Lưu Câu, chính là tổ đường của tổ tiên. Có người nói, từ đường đã có được mấy trăm năm rồi.
Sau đó, tiểu Hoa lại thấp giọng nói rằng:
- Bất quá, nữ nhân bên trong câu, không ai thích chỗ kia. Từ đường cho tới bây giờ đều là địa phương khi dễ nữ nhân, hơn nữa nữ nhân còn không có một chút địa vị nào. Bây giờ là xã hội mới, tình huống còn khá hơn nhiều rồi, có người nói khi ở xã hội cũ, bên trong từ đường đó là đã xử trí không ít nữ nhân rồi.
- Ngươi đừng sợ, bất kể là xã hội ra sao, chỉ cần có ca ở đây, sẽ không có ai dám khi dễ ngươi.
Tùy Qua nói rằng.
Tiểu Hoa lại nở nụ cười ngọt ngào, lôi kéo tay của Tùy Qua, tựa sát bờ vai của hắn, bước chậm hướng về tận cùng dòng suối đi đến.
Mẫu thân Ngưu Tiểu Hoa thấy một màn như vậy, lấy tay chống lên ven hông mà nói rằng:
- Yến nhi, tiểu Hoa cuối cùng là được sống cuộc sống tốt rồi. Ai, chỉ hy vọng nàng chớ có trách cha mẹ năm đó ngoan tâm như vậy...
- Mẹ, chớ có suy nghĩ lung tung.
Vương Yến an ủi nói:
- Tiểu Hoa đây là khổ tận cam lai, cuộc sống trải qua tốt như vậy, nàng còn có thể oán trách ngươi sao? Nếu như cha mẹ ta đem t gả cho nhà người tốt như vậy, ta cao hứng đến phát điên ấy chứ.
Bởi vì nguyên nhân Ngưu Tiểu Hoa, Vương Yến gọi một tiếng "mẹ" này cũng gọi được rất tự nhiên. Vương Yến coi như là người mù, cũng nhìn ra được Ngưu Tiểu Hoa rốt cuộc triệt để lấy được một kim quy tế. Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, sau này nàng sống đến già ở Ngưu gia cũng khẳng định sẽ có những ngày tốt đẹp.
- Đúng vậy, người sống, không phải là mưu cầu những ngày tháng hạnh phúc hơn sao.
Lưu Phương thở dài một tiếng, không biết là thở dài vì nữ nhi, hay là đang thở dài vì chính bản thân nàng nữa.
Khe suối Bạch Lưu Câu đích xác rất sâu, Tùy Qua cùng với Ngưu Tiểu Hoa đi hơn bốn mươi phút, lúc này mới đi tới đầu cùng của khe suối. Dọc theo đường đi, không ít người nhìn thấy Tùy Qua và Ngưu Tiểu Hoa, đều lộ ra thần sắc hâm mộ. Ngưu Tiểu Hoa cũng không biết, hiện tại hầu như toàn bộ Bạch Lưu Câu đều biết nàng gả cho một thiếu gia nhà giàu siêu cấp có tiền, điều này đương nhiên quy công cho cái miệng của Lý Tuệ rồi.
Chỗ đầu cùng của khe suối là một tòa cao sơn bất ngờ.
Chân núi, có một tòa từ đường cao to cũ kỹ, nghe đồn là hơn hai trăm năm trước, một vị cử nhân lão gia tu kiến tại Bạch Lưu Câu.
Tùy Qua đối với từ đường này không hề có chút hứng thú nào cả. Chính theo như lời của Ngưu Tiểu Hoa nói, bên trong cái từ đường này, ghi lại đều là máu và nước mắt của nữ nhân cổ đại. Chỗ như vậy, thực sự không đáng để hắn đi chiêm ngưỡng.
Chân chính khiến Tùy Qua cảm giác hứng thú là nguồn gốc của Bạch Lưu Câu.
Đầu nguồn ở một chỗ ngay cách từ đường không xa, nơi đó có một thủy đàm hơn mười mét vuông, bên cạnh đường dùng hòn đá xây thành. Nước trong hồ cũng không sâu, đại khái chỉ có chừng hai thước, trong suốt thấy đáy, bên trong như trước có thể thấy được không ít con cá nhỏ màu bạc.
Hồ nước tới gần vách núi, có một cái động lớn rộng cỡ thùng nước, nước suối chính là từ trong sơn động này chảy ra.
Thấy Tùy Qua có hăng hái như vậy nhìn chằm chằm vào nước, tiểu Hoa giải thích:
- Nước suối nơi này chưa từng có khô cận bao giờ. Vô luận thời tiết có hạn hán cỡ nào, có người nói nước ở nơi này cũng không thấy ít đi. Nghe các lão nhân đồn đại rằng, con suối này nối thẳng với Hồng Lan giang bên kia. Thế nhưng, trong lịch sử Hồng Lan giang cũng đã trải qua hạn hán, do đó rất hiển nhiên lời đồn này là không đáng tin.
- Đúng vậy con suối này tất nhiên là không phải hợp với Hồng Lan giang.
Tùy Qua bỗng cười nói:
- Cùng ta tới nơi này ngồi một chút đi.
Ngưu Tiểu Hoa không biết Tùy Qua tại sao phải ngồi ở chỗ này, bất quá Tùy Qua muốn nàng ngồi cùng, nàng sẽ ngồi cùng hắn.
Bất quá, Ngưu Tiểu Hoa vẫn chưa chú ý tới, trên người của Tùy Qua có một chút ngân quang bắn vào trong đầm nước, sau đó ngân quang tiềm nhập trong nước, hướng về nước suối u ám thâm thúy bơi vào.
Ở trên tảng đá bên cạnh đầm nước ngồi khoảng nửa canh giờ, Tùy Qua đứng lên nói:
- Được rồi, chúng ta trở về đi.
Khi Tùy Qua đứng dậy, một điểm ngân quang lại trở về trên người của hắn.
Màn đêm buông xuống.
Toàn bộ Bạch Lưu Câu, triệt để lâm vào trong bóng tối.
Cũng may hiện tại đã sắp tới tết âm lịch, Bạch Lưu Câu vẫn chưa bị cúp điện, do đó mơ hồ có thể thấy được một vài ngọn đèn mờ nhạt.
Trường kỳ ở trong thành phố ban đêm cũng như ban ngày, đại khái rất khó tưởng tượng khe suối quanh năm bị cúp điện là một phen tình cảnh như thế nào đi.
Lúc này Tùy Qua một mình đứng ở ngoài phòng, đem tiểu Ngân Trùng gọi tới.
- Lão đại, đại tạo hóa a.
Tiểu Ngân Trùng nói rằng:
- Ngươi suy đoán thật không sai, trong con suối kia quả nhiên là có ảo diệu khác.
- Nói điểm chính.
Tùy Qua nói.
- Ta từ sau khi đi vào con suối, đã phát hiện không gian bên trong thật lớn, có một sơn phúc không nhỏ, lại còn có linh khí nồng đậm tụ tập. Sau đó, ta thấy trên vách đá sơn phúc, mọc ra một loại Huyết Đằng màu đỏ. Huyết Đằng này leo quanh trên vách đá sơn phúc, sau đó đem gốc rễ đưa vào trong nước suối, hút lấy cá nhỏ màu bạc trong nước suối. Lão đại, Huyết Đằng này đến tột cùng là thứ đồ gì vậy a?
- Ngũ Dực Huyết Đằng.
Tùy Qua đáp, trong giọng nói có vẻ có chút kinh hỉ:
- Lần này không nghĩ tới, trong Bạch Lưu Câu lại còn có thứ này tồn tại.
- Ngũ Dực Huyết Đằng?
Tiểu Ngân Trùng không hiểu nói:
- Như vậy thứ này còn có thể mọc ra cánh nữa phải không? Nó chính là một cây tử đằng mà thôi a.
- Phàm là linh thảo đều có chỗ không giống bình thường.
Tùy Qua nói rằng:
- Ngũ Dực Huyết Đằng này biết hút lấy huyết nhục của đám cá bạc trong nước, như vậy phải có một ít linh trí. Bất quá, hiện tại nó nhiều nhất chỉ có hai cánh mà thôi. Thật sự muốn trưởng thành có năm cánh, đó chính là yêu thảo rồi. Ta ngươi cộng lại với nhau cũng không thể bắt nó hàng phục được.
- Vậy hiện tại bắt nó cũng dễ như trở bàn tay?
Tiểu Ngân Trùng cười nói:
- Xem ra rất nhanh thì có đồ tốt để ăn.
- Ai, lại nói tiếp, cũng là bởi vì bây giờ linh khí quá mỏng manh, trong ngẫy nhiên đản sinh ra một gốc linh thảo, cũng không có khả năng tu thành yêu thảo, càng không thể nào trở thành tiên thảo, hóa thành hình người được.
Tùy Qua nhẹ giọng thở dài nói.
- Bất quá, lão đại có Thần Nông Tiên Thảo Quyết trong tay, có thể cải biến loại tình huống này không phải sao?
Tiểu Ngân Trùng lại bắt đầu vuốt mông ngựa:
- Kỳ thực, linh thảo này rơi vào trong tay lão đại mới thật sự là quy túc. Cũng chỉ có lão đại mới có thể làm cho những linh thảo này sinh sôi nẩy nở phát triển....Hắc, đương nhiên ta cũng có thể dựa vào lão đại nếm thử tư vị linh thảo.