Khi Tùy Qua xuất hiện trước mặt ba người, ba người đang đốn củi tôi luyện trong rừng.
Thấy Tùy Qua, Giang Đào giật mình nói:
- Tùy Qua, cái tên này, giống như sống rất thoải mái, da thịt còn mịn màng như vậy? Nhìn dáng vẻ hiện tại của ta, trở về thế tục tán gái, chỉ sợ cũng không có ai phản ứng.
- Thúi lắm!
Cao Phong hừ lạnh một tiếng:
- Đen là đen khỏe. Cái này mới nên là màu sắc tiêu chuẩn của nam nhân! Huống chi, sau khi thấy mỹ nữ của giới tu hành, lực hấp dẫn của mỹ nữ của giới thế tục đối với chúng ta cũng nhỏ hơn rất nhiều.
- Không tệ, ánh mắt ngươi cao như vậy sao?
Tùy Qua trêu chọc:
- Làm sao, gần đây các ngươi nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ của giới tu hành sao?
- Ở đâu mà nhiều, nơi này ngoại trừ một mỹ nữ của giới tu hành, ngay cả một con khỉ cái cũng không có.
Cao Phong cười hắc hắc, nhưng rất nhanh thu thanh, tựa hồ lo lắng bị Cát Hiểu Mẫn nghe thấy, dù sao đối phương cũng là cường giả Tiên Thiên kỳ, hơn nữa cũng không chỉ một lần thu thập ba người bọn họ.
- Ngươi nhìn cái gì?
Tùy Qua cười nói:
- Cát Hiểu Mẫn đáng sợ như vậy sao?
- Nàng không đáng sợ, hơn nữa còn khả ái, chỉ là thủ đoạn của nàng có chút đáng sợ.
Giang Đào thở dài nói:
- Ngươi xem xem, chúng ta đều bị nàng thao luyện thành cái gì rồi.
- Làm sao, hối hận rồi sao?
Tùy Qua hỏi.
Ba người cùng lắc đầu, sau đó Liễu Tiểu Đồng nói tiếp:
- Nhưng thật ra chúng ta đã làm liên lụy tới Hiểu Mẫn, nếu như không phải vì ba người chúng ta, nàng cũng sẽ không phải chịu khổ. Nói ra, ba người chúng ta cũng vô dụng, không biết ngày tháng năm nào mới có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên kỳ.
- Đúng vậy, nhìn dáng dấp rất là khó.
Cao Phong buồn rầu nói.
- Đúng rồi Tùy Qua, hiện tại ngươi đã đạt tới cảnh giới gì rồi?
Giang Đào đột nhiên hỏi Tùy Qua.
- Ta. . . Ta?
Tùy Qua suy nghĩ một lát, làm bộ ngại ngần nói:
- Ta đã đạt đến Tiên Thiên kỳ.
- Cái gì!
- Tên súc sinh này!
- Ngươi thật là không có nghĩa khí!
- . . .
Nhìn bộ dạng phẫn nộ của ba người , Tùy Qua khó hiểu nói:
- Làm sao, tại sao ta không thể đạt tới Tiên Thiên kỳ?
- Ngươi biết cái gì gọi là có phúc cùng hưởng không?
Giang Đào chất vấn nói:
- Tiểu tử ngươi tăng lên Tiên Thiên kỳ nhanh như vậy, ngươi kêu huynh đệ chúng ta làm sao chịu nổi?
- Quả thực là mất mặt!
Cao Phong thở dài nói.
- Thật ra cũng không thể nói như vậy.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Tùy Qua tăng lên Tiên Thiên kỳ nhanh như vậy, khẳng định là vì hắn đã cực khổ cố gắng, xem ra ba người chúng ta vẫn cố gắng chưa đủ.
- Đúng vậy, xem ra nhất định sẽ khiến Hiểu Mẫn thất vọng.
Giang Đào thở dài nói.
- Tại sao ngươi lại thở dài?
Tùy Qua hỏi Giang Đào.
- Anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, nhụt chí, đương nhiên là phải thở dài rồi.
Giang Đào hừ một tiếng.
- Được rồi, đừng thở dài nữa.
Tùy Qua nói:
- Các ngươi không phải vừa nói, có phúc cùng hưởng sao? Nếu là huynh đệ, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp các ngươi một tay.
- Giúp làm sao?
Tâm niệm Cao Phong khẽ động, mặt đầy mong đợi nhìn Tùy Qua:
- Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ngươi còn có đan dược trong truyền thuyết ?
- Đan dược, vật này ngươi cũng biết?
Tùy Qua giả bộ hoảng sợ.
- Cái này. . . Trước kia ta từng thấy trong trò chơi.
Cao Phong cười hắc hắc:
- Trong trò chơi, không phải có đan dược bổ sung thể lực, đề thăng lực lượng sao? Cho nên ta nghĩ, trong giới tu hành chân chính có thể cũng có vật này.
- Không sai, ngươi đã đoán đúng!
Tùy Qua thấp giọng nói:
- Sư phụ ta rất coi trọng ta, nhất là sau khi ta đột phá Tiên Thiên kỳ, hắn càng tín nhiệm ta, cho nên vì đặc biệt bồi dưỡng ta, ban thưởng cho ta mấy viên thuốc. Vật này, có thể cải thiện thể chất, có thể kéo dài tuổi thọ. Cho nên, làm huynh đệ với nhau, ta liền nghĩ đến các ngươi đầu tiên, đây không phải ta có phúc cùng hưởng sao?
- Cha mẹ nó! Tùy Qua ngươi thật sự quá tốt!
Giang Đào kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng, giống như sợ bị người khác nghe thấy chuyện tốt này:
- Có đan dược, như vậy có phải chúng ta có thể tăng lên Tiên Thiên kỳ rất nhanh không?
- Không dễ dàng như vậy!
Tùy Qua vội vàng gạt bỏ ý niệm trong đầu Giang Đào:
- Đan dược chỉ là phụ trợ, chân chính còn phải dựa vào tự mình dụng công. Nhưng, sau khi dùng đan dược, có thể làm ít công to, nếu như các ngươi cố gắng hơn nữa, Tiên Thiên kỳ hẳn không phải vấn đề. Nhưng, đừng nghĩ một bước lên trời, con đường tu hành, cũng không phải một ngày là có thể đi hết, hãy thành thực đi từ Tôi Thể kỳ, Luyện Khí kỳ đi.
- Tùy Qua nói không sai, Giang Đào, ngươi cũng đừng nghĩ có được đan dược là sẽ có mọi thứ, nếu không cố gắng tu hành, đến lúc đó không thể đột phá Tiên Thiên kỳ, ba người chúng ta bị đuổi ra khỏi sơn môn còn chưa nói, còn dính líu đến Cát Hiểu Mẫn, ba người chúng ta còn có thể coi là nam nhân sao?
Liễu Tiểu Đồng nhắc nhở Giang Đào giữ vững tác phong.
- Ta nói có đan dược là sẽ có mọi thứ lúc nào?
Giang Đào buồn khổ nói:
- Ta chỉ nói như vậy, sau này ta còn phải cố gắng tu hành hơn trước kia. Bởi vì nếu như chúng ta vẫn không thể tăng lên Tiên Thiên kỳ đúng thời hạn, không chỉ có lỗi với Cát Hiểu Mẫn, hơn nữa còn có lỗi với Tùy Qua đã vất vả lấy đan dược cho chúng ta. Tùy Qua, mặc dù ngươi không nói, nhưng ta cũng biết, để có được những đan dược này ngươi nhất định rất vất vả.
- Nói nhảm, khẳng định rất vất vả!
Tùy Qua cảm khái một tiếng:
- Nếu để sư phụ biết ta đem những đan dược này cho các ngươi, nhất định sẽ cắt đứt chân của ta. Nhưng các ngươi yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không biết. Hơn nữa, ta sẽ nghĩ cách lừa gạt nhiều đan dược hơn từ trên người hắn cho các ngươi. Nhưng, các ngươi cũng đừng để ta thất vọng.
- Chắc chắn là như vậy! Cái này gọi là huynh đệ đồng tâm.
Giang Đào cười ha ha nói.
Lúc này Tùy Qua mới “cẩn thận” lấy ra ba viên Tinh Nguyên Đan, chia ra ba người, sau đó phân phó nói:
- Sau khi dùng đan dược, ngàn vạn không nên đi ngủ, lãng phí dược lực. Sau khi dùng, biện pháp hấp thu dược lực tốt nhất chính là huấn luyện, như vậy có thể loại bỏ tạp chất hậu thiên trong thân thể ra ngoài, nhanh chóng tôi thể thành công. Đây cũng là bí quyết nhỏ, các ngươi phải nhớ kỹ!
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không lãng phí hảo ý của ngươi.
Giang Đào vội vàng bảo đảm.
Sau đó, Giang Đào lại thấp giọng nói với Tùy Qua:
- Tùy Qua, van xin ngươi một việc.
- Giữa huynh đệ chúng ta, cần gì dùng chữ “van xin”, ngươi nói đi.
Tùy Qua nói.
- Chuyện này, ngươi đừng nói cho Cát Hiểu Mẫn có được không?
Giang Đào nói.