Những ngày này hắn phái người nhìn chằm chằm Thanh Viễn bá phủ. Hành tung của Vưu Phương Ngâm, Lữ Hiển rõ như lòng bàn tay.
Ngày mai nàng sẽ xuất phát từ kinh thành đi đất Thục, cô nương trước khi xuất giá đương nhiên sẽ đến chùa miếu nào đó thắp hương, cầu cho nhân duyên thuận lợi. Vưu Phương Ngâm tuy giả thành hôn, nhưng việc nên làm bề ngoài nhất định sẽ làm đủ, không để ai nhìn ra sơ hở gì. Lần này nàng đi cùng một nha đầu trong phủ tới Bạch Quả tự.
Lữ Hiển cũng không để nhân vật nhỏ như vậy vào mắt, tùy tiện sai một người giữ chân nha đầu kia lại nói chuyện ở bên ngoài, còn hắn không chút khách khí, gõ cửa hỏi: “Bên trong có phải là Vưu Phương Ngâm Vưu cô nương không? Tại hạ Lữ Chiếu Ẩn, có một mối làm ăn muốn tìm cô nương bàn một chút.”
Vưu Phương Ngâm hôm nay đến dâng hương lễ phật, còn thuận đường cầu một xâm, giờ phút này đang ngồi đọc những lời trên đó, nghe tiếng gõ cửa thì run lên một cái, lại nghe người bên ngoài tự giới thiệu, trong đầu liền xuất hiện một khuôn mặt.
Nhị cô nương tính quả nhiên không sai, người này lại thật sự tìm tới. Trong nội tâm nàng không khỏi cực kỳ bội phục Khương Tuyết Ninh, nhưng cũng có một chút căng thẳng, cố bình tĩnh lại, nói: “Mời vào.”
Lữ Hiển liền đẩy cửa đi vào. Một gian phòng thiền đơn giản, mộc mạc, treo bức tranh chữ đơn giản chỉ có một chữ “Không”. Chỉ là lúc Lữ Hiển nâng mắt lên nhìn Vưu Phương Ngâm, hắn không khỏi ngẩn người:
Ngày trước hắn từng gặp cô nương này ở khách điếm Thục Hương, mặc một thân y phục nha hoàn thô ráp, da dẻ thậm chí có chút xanh xao vàng vọt, nhìn dù thanh tú nhưng cũng mười phần thấp kém; bây giờ khí sắc tốt hơn, hai má cũng đỏ hồng, không biết có phải do sắp xuất giá hay không, gương mặt tỏa ra sự dịu dàng như nước, vậy mà lại khiến hắn có chút mất tự nhiên.
Cho đến lúc này, Lữ Hiển mới ý thức được —— Đúng a, con gái nhà người ta ngày mai gả đi, mình hôm nay lại dám chạy tới bàn chuyện làm ăn, thật sự rất to gan a.
Vưu Phương Ngâm hỏi: “Hình như trước kia ta có từng gặp qua ngài, không biết Lữ lão bản tìm đến, là vì mối làm ăn gì đây?”
Lữ Hiển lúc này mới hoàn hồn, cười một tiếng cố ém đi chút bất ổn trong lòng, nói: “Người khác không biết, nhưng Vưu cô nương cùng ta hẳn đều biết. Người thông minh không nói vòng vo, hôm nay ở khách điếm Thục Hương nghe đồn lại có người muốn bán cổ phiếu, là cô nương, à không, là người sau lưng cô nương sao?”
Vưu Phương Ngâm không nói. Lữ Hiển nói thẳng ra dự tính của mình: “Lữ mỗ dù không biết cô nương rốt cuộc cần tiền vào việc gì, nhưng chắc hẳn đang vội bán chỗ cổ phiếu này đi đúng không? Chỉ là thương nhân trong kinh chú ý cổ phiếu này tuy nhiều, nhưng có thể một lúc bỏ ra khoản tiền lớn như vậy mua lại, chỉ sợ không có mấy người. Lữ mỗ làm ăn nhiều năm nay, chữ tín vẫn luôn giữ vững. Các ngươi cứ chia lẻ ra từng một ngàn cổ bán đi, xử lý phiền phức, còn phải cẩn thận không để bị phát hiện, chi bằng có bao nhiêu đều bán cho ta, ta mua hết. Vưu cô nương thấy sao?”
Vưu Phương Ngâm nhớ lại lời Khương Tuyết Ninh dặn dò, liền hỏi: “Ngươi hẳn không bỏ ra nổi giá một lượng một cổ a?”
Lữ Hiển tựa tiếu phi tiếu: “Bên ngoài số lượng nhỏ nên giá tiền cao, nhưng nếu Vưu cô nương muốn bán hết một lượt, vậy làm sao còn có giá đó nữa.” Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a, thực hành chính là như vậy. Lữ Hiển phát huy rất tốt tinh túy của câu này.
Vưu Phương Ngâm nghe xong, trong lòng liền ép nhịn xuống mọt hơi nghẹn ở cổ, cũng may Khương Tuyết Ninh lúc trước đã nói qua với nàng, nên bây giờ nghe từ miệng Lữ Hiển, cũng không phẫn nộ bao nhiêu. Chỉ là, Nhị cô nương quả thật liệu sự như thần. Đến chuyện người này cắn câu còn thừa cơ ép giá cũng tính ra được. Nàng nhíu mày hỏi: “Vậy Lữ lão bản ra giá bao nhiêu?”
Lữ Hiển hỏi ngược lại: “Vưu cô nương muốn bán bao nhiêu cổ?”
Vưu Phương Ngâm đáp: “Một vạn năm ngàn cổ.”
Lữ Hiển vụng trộm hít sâu một hơi, không khỏi chau mày nói: “Một vạn ba ngàn lượng.”
Vưu Phương Ngâm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đanh lại, nói: “Lữ lão bản căn bản không phải thật lòng đến mua.”
Lữ Hiển lại cười: “Cực kì thật lòng.”
Vưu Phương Ngâm muốn tiễn khách. Lữ Hiển hết lần này tới lần khác né tránh không chịu đi, ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy mép bàn, đột nhiên thong thả ném ra một câu: “Ngươi, hoặc là đông gia sau lưng ngươi, thì ra thiếu một vạn năm ngàn lượng a.”
Trong mắt Vưu Phương Ngâm liền bốc lên mấy phần lửa giận. Lữ Hiển thấy nàng như vậy, càng tin rằng mình đoán đúng. Loại cảm giác mình biết rõ hết thảy lại còn nắm quyền chủ động khiến hắn vô cùng khoái chí, càng tỏ ra lười biếng, bổ sung thêm: “Vưu cô nương đừng dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn tại hạ, ngồi với thương nhân thì bàn chuyện bán buôn nha. Làm ăn, ai cũng có thời điểm tình hình kinh tế căng thẳng, Lữ mỗ trước nay là người hảo tâm, có thể giúp ai cũng đều giúp. Nếu thiếu một vạn năm ngàn lượng, chi bằng đưa một vạn bảy ngàn cổ cho ta, cô nương đỡ phải lo lắng chạy vạy?”
Có lẽ lời này đánh động tâm khảm của Vưu Phương Ngâm, hắn thấy thần sắc đối phương tựa hồ lộ vẻ do dự, giống như đang nghiêm túc cân nhắc lời hắn nói. Lữ Hiển liền vô cùng có tâm, không ngừng cố gắng, cổ động nàng. Tiếp theo là một tràng tận tình khuyên bảo, nhọc lòng liệt kê hậu quả nếu nàng đem bán lẻ số cổ này ra, khiến người ra hoài nghi người đứng sau có chuyện gì, nói không chừng còn không bán được cổ. Nhưng Vưu Phương Ngâm vẫn không nói nửa lời.
Lúc này, Lữ Hiển trổ ra đòn sát thủ, nghiêm mặt, nói: “Đã nói nhiều như vậy, Vưu cô nương vẫn không muốn bán, xem ra mối làm ăn này không thành rồi. Vậy Lữ mỗ xin cáo từ!”
Dứt lời liền đứng dậy chắp tay với Vưu Phương Ngâm. Vưu Phương Ngâm không cản hắn. Lữ Hiển từ trong phòng thiền đi ra ngoài, đồng thời trong lòng yên lặng đếm, quả nhiên, mới đếm tới ba, phía sau liền truyền đến tiếng nàng vội vàng gọi: “Lữ lão bản xin dừng bước!”
Ý cười liền thoáng hiện trên mặt Lữ Hiển. Hắn biết, chuyện thế là thành rồi. Biện pháp mặc cả này, dù cũ, nhưng vô cùng hiệu quả a!
Chỉ là lúc này hắn đưa lưng về phía Vưu Phương Ngâm, nên căn bản không nhìn thấy trên khuôn mặt trung thực thật thà của cô nương này cũng xẹt qua ý cười chiến thắng y như vậy.
Một bên vội vã đòi tiền, một bên vội vã muốn lấy cổ. Song phương cực kỳ ăn khớp với nhau, Lữ Hiển mang theo ngân phiếu cùng ấn tín tới, tất nhiên không cần phải nói nhiều; nhưng khiến hắn hơi kinh ngạc chính là, Vưu Phương Ngâm vậy mà cũng mang theo ấn tín, cơ hồ lập tức liền ký kết khế ước với hắn.
Một tay đóng ấn tín, một tay giao tiền. Lữ Hiển cầm khế ước đi, Vưu Phương Ngâm cầm ngân phiếu về.
Lúc vừa rời khỏi Bạch Quả tự, Lữ Hiển quả thực vô cùng phấn chấn, thầm nghĩ, đại đa số cổ phần ruộng muối Nhâm thị đều đã nằm trong tay mình, tương lai chỉ cần ngồi đếm bạc nữa thôi.
Nhưng mới đi được chừng ba bước, tươi cười trên mặt hắn đột nhiên cứng ngắc. Hắn nhét khế ước vào tay áo, nhưng trong đầu chợt lóe qua hình ảnh thứ nữ Vưu phủ kia lúc nàng lấy ấn tín ra, “Ong” một tiếng: Nếu như không phải đã sớm chuẩn bị, ai đi ra ngoài dâng hương lại mang theo ấn tín chứ! Hắn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhưng người ta chẳng lẽ lại không đoán ra được có người sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy trong lòng đã lạnh đi một nửa, lập tức biết mình quá gấp gáp: “Tuyệt đối thiếu tiền! Đối phương tuyệt đối thiếu tiền đến cùng cực! Nếu ta kiến nhẫn lchờ thêm một chút, nhất định có thể ép giá xuống càng nhiều nữa a! Đáng chết…”
Vậy mà lại nhảy vào hố bọn họ đào sẵn! Khuôn mặt Lữ Hiển sắp chuyển sang màu đen, cùng một con đường lúc đi mất chừng nửa canh giờ, khi về cứ đi một chốc lại dừng một chốc, đến khi trời sẩm tối mới về đến U Hoàng quán, thần sắc quả thực như đất trời sụp đổ, đáng sợ cực kỳ.
Tạ Nguy lúc này vẫn còn chưa đi. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tạ Nguy ngẩng đầu nhìn thấy Lữ Hiển cả người đầy oán khí, không khỏi nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Lữ Hiển mặt mày xanh lét, không nói gì, chỉ thả tấm khế ước kia lên bàn. Tạ Nguy liếc mắt nhìn, nói: “Đây không phải đã đàm phán thành công sao?”
Lữ Hiển nói: “Ta bị chặt chém rồi.” Đối với một thương nhân mà nói, mua một món đồ với giá cao hơn giá vốn có, tuyệt đối là điều sỉ nhục lớn nhất! Lữ Hiển bây giờ nghĩ lại, mới thấy mình bị chơi một vố rồi.
Tạ Nguy nghe hắn nói, cũng hiểu được tại sao sắc mặt hắn lại kém đến vậy: Người như Lữ Chiếu Ẩn, chính là kiểu có thể ăn mười phần, nếu chỉ ăn chín phần sẽ cảm thấy mình lỗ to. Rõ ràng có thể ép xuống giá thấp hơn nhưng lại không làm được, vì thế mà oán hận.
Có trời mới biết lúc này đầy trong đầu Lữ Hiển đều là gương mặt của Vưu Phương Ngâm, còn nhớ lại vụ đoạt mất tơ sống lần trước, càng nghĩ càng hận đến nghiến răng.
Nửa ngày sau, hắn mới đè được oán khí xuống, sau đó mới chú ý tới Tạ Nguy trời đã tối vậy mà vẫn chưa về Tạ phủ, vì vậy hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?”
Tạ Nguy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Tối nay có việc, đang chờ tin tức.”
*
Trời đã tối đen như mực.
Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu kia từ Vưu Phương Ngâm chuyển qua chỗ Khương Tuyết Ninh, lại đến tay Chu Dần Chi, cuối cùng giao cho hai tên áo đen che mặt. Chu Dần Chi chỉ dẫn theo Vệ Khê. Đối phương cũng chỉ có hai người. Bọn họ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, một tay giao tiền, một tay giao thư. Song phương đều rất cẩn thận, chuyện như vậy cực kì đặc thù, lại không dám để nhiều người biết, một bên xem thư không có vấn đề, một bên nhìn qua ngân phiếu không có vấn đề, không nói nhiều, ai nấy rời đi.
Hai tên áo đen kia ẩn vào bóng đêm, đi xa dần. Đi nửa đường, nhìn hai bên không thấy người nào qua lại, liền tiến một ngõ nhỏ, lúc trở ra đã đổi lại y phục bình thường, bỏ khăn che mặt ra, đều là những gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt.
Công Nghi Thừa mất liên lạc. Ngân phiếu cũng đã tới tay. Mấy người này, trong nội tâm vẫn nghĩ Dũng Nghị hầu phủ là hào môn trung liệt, đã từng cùng thiên giáo đồng mưu đại nghiệp, nên nay bán thư đi cũng coi như làm việc thiện. Nhưng hiện tại nếu cứ tiếp tục ở lại, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cho nên nhận được tiền liền dựa vào vài mối quan hệ của Thiên giáo rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay.
Ngay lúc bọn hắn giấu mớ ngân phiếu kếch xù trong lòng, đi đến gần cửa thành, ra ám hiệu với người liên lạc, bất ngờ nghênh đón bọn hắn lại là màn tên bắn như mưa! Sưu! Sưu sưu sưu!
Trong bóng tối, mũi tên xẹt qua, dễ dàng ghim vào người bọn hắn, ngân phiếu cầm chưa ấm tay, căn bản còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã ngã gục xuống đất, trợn trừng mắt, tắt thở.
Từ trên cổng thành, Đao Cầm đã mai phục từ lâu, nay đứng trong góc khuất, cất cung tên, lệnh cho những người khác: “Xuống dưới tìm kiếm cẩn thận, xem thử có đồ tiên sinh muốn hay không.”
Lập tức liền có mấy bóng dáng nhảy xuống dưới. Cẩn thận lục soát từ đầu tới chân, không thấy thư từ gì, chỉ có một xấp ngân phiếu thật dày, giao cho Đao Cầm, chần chờ nói: “Đao Cầm công tử, đã lục soát hết, trên thân đám người này không có vật đó.”
Đao Cầm vừa sờ vào xấp ngân phiếu, liền nhíu mày. Những người chết này trước đó đều âm thầm nghe lệnh Công Nghi Thừa điều khiển, không thể có nhiều ngân phiếu như vậy. Số này từ đâu mà có? Hắn thoáng nghĩ một chút, nội tâm bỗng có dự cảm cực kỳ không tốt, sắc mặt lập tức biến đổi, không nói lời nào, vội vàng lên ngựa, từ cổng thành phi thẳng về U Hoàng quán.
Trong phòng thắp đèn, ánh sáng khẽ lay động. Lữ Hiển mặt than đang ngồi gảy bàn tính, âm thanh vang lên như muốn phát tiết hết tức giận của hắn. Trong tay Tạ Nguy đang mân mê một quân cờ bằng bạch ngọc, lại nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, đã rất lâu không hạ nước cờ nào, thẳng đến khi tiểu đồng bên ngoài thông truyền nói Đao Cầm công tử trở về, hắn mới ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt bình tĩnh chôn dấu mấy phần sát khí sắc bén!
Đao Cầm đi vào. Tạ Nguy hỏi: “Thế nào rồi?” Đao Cầm biết chuyện này khẩn cấp, không dám nhiều lời, chỉ đưa xấp ngân phiếu thật dày trình lên cho Tạ Nguy, nói: “Không tìm thấy thư Công Nghi Thừa sai bọn hắn gửi, chỉ lục ra được năm vạn lượng ngân phiếu này!”
“Chỉ có ngân phiếu, không có thư?” Đáy lòng Tạ Nguy đột ngột phát lạnh, cảm giác run rẩy như lan dọc theo sống lưng ra toàn thân. Hắn hiểu rất rõ lòng người, cơ hồ trong nháy mắt liền đoán được chuyện gì xảy ra: Sau khi mất liên lạc với Công Nghi Thừa, trong tay đám người này có phong thư, nhất định sẽ nảy lòng tham, dùng phong thư này đổi lấy một khoản tiền lớn!
Quân cờ trên đầu ngón tay hắn chợt chuyển vào trong lòng bàn tay, nắm chặt. Giữa mi tâm Tạ Nguy xẹt qua lệ khí, bàn cờ đen trắng trước mặt như trêu ngươi, khiến hắn tâm phiền ý loạn, liền vung tay hất bàn cờ xuống, quân cờ rơi đầy đất.
Lốp bốp. Trong gian phòng tĩnh lặng, âm thanh như chói tai hơn.
Tâm tình Lữ Hiển cũng không được tốt, nhưng lúc này cũng không dám thở mạnh. Chỉ là lúc ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua xấp ngân phiếu kia, chợt “A” một tiếng: Hai tấm ngân phiếu trên mặt này, sao mà, sao mà… nhìn quen quá vậy?
Trong lòng hắn đột ngột “ầm” một tiếng. Một ý nghĩ kinh người bỗng nhiên xẹt qua trong đầu, khiến hắn đưa tay vội vã cầm xấp ngân phiếu này lên, nhìn kỹ từng tờ một. Càng nhìn, đôi mắt hắn càng sáng lên. Nhịp tim Lữ Hiển quả thực nhanh đến sắp phát nổ, thậm chí có một loại phấn khởi không nói ra được ập tới, trực tiếp từ bên trong đó rút ra một vạn năm ngàn lượng, giơ ra trước mặt Tạ Nguy, giọng run rẩy nói: “Ngươi thấy quen không?”
Tạ Nguy nhíu mày: “Cái gì?”
Lữ Hiển hít sâu một hơi: “Đây rõ ràng là ngân phiếu buổi chiều ta mang ra ngoài để mua cổ phiếu ruộng muối kia! Không chỉ con dấu, ký hiệu, đến nếp gấp cũng giống nhau như đúc!”
Điều này có nghĩa gì, thật đúng là không thể rõ ràng hơn được nữa! Lữ Hiển sợ Tạ Nguy không tin, xòe ra từng tờ một, chỉ rõ từng chi tiết cho hắn xem: “Ta còn nghĩ tại sao đang êm đẹp, giá tăng ào ào lại bán tháo cổ phần đi, không ngờ lại dùng vào chỗ này. Nếu hắn dùng ngân phiếu này để mua lá thư vậy nhất định có quan hệ sâu xa với thứ nữ Thanh Viễn bá phủ kia!”
Vả lại… Ai sẽ tiêu một khoản tiền lớn như vậy để mua một phong thư là chứng cứ xác thực cho tội trạng của hầu phủ chứ? Hoặc là kẻ thù hận không thể đưa hầu phủ vào chỗ chết. Hoặc là…
Tạ Nguy bỗng trầm mặc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ lên mép xấp ngân phiếu vừa bị Lữ Hiển xòe ra trên bàn, tâm tư xoay chuyển, cuốn một góc lên, chợt nhìn thấy vết mực nho nhỏ, hẹp hẹp bên rìa ngân phiếu. Hắn nhíu mày lại, ánh mắt chợt dùng lại ở đó. Lữ Hiển cũng chú ý chỗ hắn nhìn, không khỏi giật mình, nói: “Làm sao ta lại nhớ lúc trước không có những vết mực này…”
Tạ Nguy ngước mắt nhìn hắn một cái. Sau đó, giống như nghĩ đến cái gì, lật hết từng tờ ngân phiếu lại. Lữ Hiển lập tức trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì rìa bên phải mỗi một tấm ngân phiếu, đều có vết mực ấy!
Tạ Nguy suy nghĩ một chút, liền thay đổi trình tự, xếp lại tờ này trên tờ kia, rìa bên phải đều dịch ra một khoảng nhỏ, để các vết mực kia nối liền lại với nhau.
Lại có người viết lên trên rìa những tấm ngân phiếu này!
Chữ viết không quá tinh tế, thậm chí còn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, đọc lên lại có mấy phần ủy ủy khuất khuất, tỏ vẻ đáng thương, viết rằng: “Tiên sinh, là ta. Ta biết sai rồi.” Cuối cùng còn vẽ thêm một con rùa nhỏ.
Trong chớp nhoáng này, Tạ Nguy không nhịn được, cười ra tiếng, lệ khí trong đáy mắt bỗng như băng tuyết hoàn toàn tan biến đi.