Cảnh tượng trước mắt như thế, Vạn Hưu Tử hoàn toàn có lý do tin tưởng nữ nhân này hễ run tay hoặc kích động có thể kết liễu ông ta. Thấy đám đạo đồng bên dưới ngơ ngẩn bất động như bị ngốc vậy, đau đớn dữ dội trên cổ lại khiến ông ta cảm nhận được mối đe doạ của sinh mệnh đang rời đi, nhất thời mặt mũi trở nên dữ tợn, miệng hùm gan sứa kêu lên: “Thả hắn ra, ngơ ngẩn đó làm gì, thả hắn ra!”
Chỉ là tuy miệng hô hào nhưng người lại không dám cử động loạn.
Máu tươi chảy xuống đã nhuộm đỏ một phần vạt áo.
Các đạo đồng bên dưới nhìn Tạ Nguy, đến cùng vẫn tâm không cam tình không nguyện lùi lại.
Tay Tạ Nguy thả lỏng bên người còn đang chảy máu.
Hắn lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng đang đứng trên cao, cởi bỏ sự nhu hoà của thiếu nữ ngày trước, mặc vào vẻ sắc sảo hiển lộ, phảng phất nhớ lại dáng vẻ năm đó nàng ép hắn nóng nảy đập đàn của mình, thế là khóe môi chậm rãi cong lên, thế mà hắn còn cười được.
Người đầy máu nhưng vẻ mặt dịu dàng.
Người đánh từ ngoài vào vốn đã không ít, hơn nữa tụ lại từ bốn phương tám hướng, hầu như không có cơ hội cho đám người phân đà Thiên Giáo trốn thoát, rất nhanh đã tạo nên ưu thế nghiền ép, khống chế tràng diện.
Khương Tuyết Ninh trông thấy Yến Lâm cùng Lữ Hiển từ ngoài cửa đi vào.
Rất nhanh liền có âm thanh ồn ào huyên náo.
Vẻ mặt Kiếm Thư hoảng sợ sốt ruột thoáng qua trong đám người, rất nhiều người gần như lập tức đi lên, xem xét tình hình của Tạ Nguy, hắn vẫn nhìn Khương Tuyết Ninh, đồng thời bình tĩnh ra lệnh gì đó với mấy người bên cạnh.
Nhưng lúc tiếng nói ngừng lại, cơ thể lại lung lay rất khẽ.
Cả người liền ngã xuống không hề có dấu hiệu nào!
Trong nháy mắt đó, phảng phất như đất sập núi lở.
Đủ các thanh âm sắc nhọn ập vào tai Khương Tuyết Ninh, nhưng chỉ giao thoa lại với nhau trong đầu mà không có ý nghĩa gì, tạo nên tiếng vù vù hỗn loạn, trái lại khiến cho hình ảnh nàng thấy trước mắt, tràn đầy cảm giác yên tĩnh mâu thuẫn.
Thế giới đều gần như sụp đổ theo.
Chung quanh yên tĩnh giây lát, ngay sau đó là đại loạn.
Người giống như kênh ngòi tuôn về biển lớn, vây lại quanh Tạ Nguy.
Nàng lại giống như một khối đá trên bờ, không nhúc nhích, ánh mắt bị ngăn cản hơn phân nửa, không thấy hắn đâu.
Ngón tay Khương Tuyết Ninh vẫn nắm chặt lưỡi đao như cũ, không hề thả lỏng nửa phần, càng không buông Vạn Hưu Tử ra, cả người không hề nhúc nhích. Mãi đến khi người bên dưới hoảng loạn đỡ Tạ Nguy đi, lại có người nhanh chóng tiến tới áp giải Vạn Hưu Tử từ tay nàng rời đi.
Nàng ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy một đôi mắt đầy lo lắng.
Yến Lâm đứng trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn được ánh lửa chiếu rọi, chỉ dùng ánh mắt vô cùng trầm mặc nhìn nàng, đáy mắt trải qua muôn vàn sắc thái, hồi lâu sau mới chầm chậm nói: “Ninh Ninh, muội thích người như tiên sinh sẽ rất mỏi mệt.”
Khương Tuyết Ninh lại chỉ nhìn vết máu nhỏ trên mặt đất kia.
Nàng phảng phất không nghe thấy gì.
Người như đang trong mộng, chỉ nghĩ: Ta cũng biết. Nhưng một người như thế, bảo sao ta quên được, lại làm sao dám quên…
*
“Ninh Ninh…”
Thẩm Chỉ Y vốn đến đánh cờ với nàng, nhìn nàng hạ cờ dần dần lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một quân cờ trong đó, dáng vẻ mất hồn mất vía, đáy mắt liền có thêm mấy phần sầu lo, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Lúc này Khương Tuyết Ninh mới hoàn hồn.
Hai ngày sau sự kiện, Thẩm Chỉ Y mới đến Nhữ Ninh phủ.
Nàng vốn muốn đi cùng Yến Lâm, nhưng chuyện Hoàng Châu có quân đóng, sao có thể bằng lòng để một công chúa hoàng tộc biết được? Thế nên hắn đã từ chối khéo léo, chỉ sai người chuẩn bị xa giá cho nàng, khởi hành muộn hơn rất nhiều ngày.
Đợi đến khi chuyện đã định mới đến nơi.
Chuyện Khương Tuyết Ninh cùng Tạ Nguy trải qua nguy hiểm, Thẩm Chỉ Y cũng có nghe nói.
Có điều dù sao cũng không còn là công chúa ngây thơ năm đó.
Tạ Nguy trông như tấm lòng rộng mở, bên trong xé ra lại là tâm tư đen tối, nàng chỉ lo, người này giống như vực sâu sẽ kéo Khương Tuyết Ninh ngã xuống.
Nếu là thường ngày, chỉ sợ Khương Tuyết Ninh đã chú ý tới ánh mắt muốn nói lại thôi của Thẩm Chỉ Y, nhưng mấy ngày nay ngay cả chuyện của bản thân nàng cũng quá chăm lo, cho nên có vài chi tiết rất rõ ràng cũng lơ là, không chú ý tới.
Lập tức còn cười hỏi: “Đến ta hạ cờ rồi sao?”
Thẩm Chỉ Y nhìn nàng hồi lâu, trong lòng thực sự có ngàn vạn điều muốn nói với nàng, thậm chí cả chuyện khiến nàng do dự rất lâu kia, nhưng lúc này rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ che đi phức tạp trong đáy mắt, cười nói: “Đến ngươi hạ cờ rồi.”
Khương Tuyết Ninh liền hạ lung tung vài nước.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Chỉ Y thắng.
Cách chơi ngơ ngơ ngác ngác này của nàng, dù Thẩm Chỉ Y có lòng muốn nhường cũng không thực sự ra được kết quả gì, cuối cùng cũng biết hiện tại nàng không có tâm tư đánh cờ gì, kéo nàng nói chuyện một lúc, sau đó nói nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi rời đi.
Khương Tuyết Ninh ngồi trong phòng, nhưng không ngủ.
Trận tập kích đột ngột hai ngày trước, đương nhiên đã tiêu diệt phân đà này của Thiên Giáo, tất cả đầu sỏ kể cả Vạn Hưu Tử và Lỗ Thái, đều bị bắt, giam giữ trong địa lao.
Thương thế của Tạ Cư An không tính là nhẹ.
Chu Kỳ Hoàng cùng vài vị đại phu khác bận trước bận sau cũng cuống cuồng một phen.
Có điều, Khương Tuyết Ninh lại không hề qua thăm.
Phảng phất nàng muốn dành chút thời gian, triệt để sắp xếp suy nghĩ bản thân cho thấu đáo.
Cũng có lẽ, chỉ là sợ.
Cho tới giờ khắc này, nàng mới rũ mắt, hỏi nha hoàn đến bên hầu hạ một câu: “Phía Tạ tiên sinh thế nào rồi?”
Nha hoàn vốn dĩ phục vụ trong phủ tướng quân.
Địa vị nàng thấp kém cũng không dám hỏi thăm linh tinh, chỉ nói: “Hôm trước các đại phu giày vò đến gần nửa đêm, sau đó người tỉnh lại, dường như không sao nữa, nghe nói chỉ là ngoại thương, tĩnh dưỡng sẽ khỏi.”
Ngoại thương.
Một cái tay mà thôi, quả thực cũng chỉ có thể xem như “ngoại thương”.
Khương Tuyết Ninh nghe xong, thực sự khó mà nói đáy lòng mình đến tột cùng có bao nhiêu cảm xúc hoà lẫn, dứt khoát không phân biệt rõ, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Lúc này đang là buổi chiều.
Ngoài cửa sổ tiếng chim oanh gáy êm tai.
Bóng cây như ngọc bích, dưới ánh mặt trời tươi đẹp.
Nơi Tạ Cư An ở vẫn được chọn tại một sân viện an tĩnh như cũ.
Đài cao xây lên bằng đá ở bên ngoài, vết máu tươi mới vừa khô, nàng cũng không nhìn, đi thẳng theo rìa đình viện, đã nhìn thấy một cánh cửa đóng chặt bên cạnh cây hoa vô ưu.
Đao Cầm còn ở kinh thành chưa về.
Người bây giờ hầu hạ bên cạnh Tạ Nguy, một là Kiếm Thư, một là Tiểu Bảo vừa cứu ra từ tay Thiên Giáo.
Hai người thấy nàng, thần thái không hề giống nhau.
Tiểu Bảo là thẹn mà day dứt.
Đáy mắt Kiếm Thư lại thoáng chút ảm đạm, nhưng lúc thấy Khương Tuyết Ninh, rốt cuộc lại ôm mấy phần mong đợi.
Trong phòng phảng phất có tiếng đàn run run.
Chỉ là không hề trôi chảy như ngày trước.
Ngay cả âm điệu cũng tệ hơn một chút, hàm chứa sự đình trệ gượng gạo.
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh bỗng co rút đau đớn, suýt nữa không nói nên lời, đứng yên thật lâu, nhưng lại không nghe thấy tiếng đàn trong phòng vang lên nữa.
Kiếm Thư khẽ nói: “Tiên sinh không muốn gặp ai.”
Khương Tuyết Ninh đứng ngoài cửa phòng, nói vọng vào trong: “Tiên sinh, ta muốn vào.”
Bên trong thật lâu không có hồi âm.
Nàng cố nén sự sôi trào nơi đáy lòng, treo lên mặt nụ cười, chỉ xem như hắn đã chấp nhận, đưa tay đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng chát.
Tạ Nguy mặc trường sam trắng đơn giản, khoanh chân ngồi trên giường la hán bên cửa sổ, trên đó có một bàn nhỏ, trên đặt một cây đàn. Vết thương trên người hắn đã sớm xử lý, tay trái đã đắp thuốc, dùng vải lụa tuyết trắng băng lại, ngón tay thon dài lộ ra còn có thể trông thấy vết thương mơ hồ.
Sự tái nhợt bệnh trạng trên mặt khiến nàng nhớ đến lần đầu gặp hắn.
Chỉ là khi đó…
Mắt Khương Tuyết Ninh cay cay, an tĩnh đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống trên ghế con cạnh giường la hán, lại cười ngắm nhìn hắn: “Chàng cố ý, đúng không?”
Tạ Nguy nhìn nàng, không đáp lại.
Nàng kéo tay hắn lại nhìn, có một thoáng suýt nữa nước mắt lăn khỏi khoé mắt, nhưng nàng cố nén, hơi trêu chọc mắt cười cong cong nhìn hắn: “Người khác đều nói chàng tính toán không bỏ sót, nhưng có thời điểm, chàng rõ ràng không hề khôn khéo, cực kỳ ngu ngốc. Năm đó ta cứu chàng, không phải xuất phát từ lương thiện gì, ta chỉ không muốn chàng chết bên cạnh ta, ta sợ.”
Tạ Nguy há lại không nhận ra sự chống đỡ gượng gạo của nàng.
Nhưng cũng không vạch trần.
Chỉ rũ mi mắt, cũng kéo tay nàng. Cổ tay trái mảnh khảnh kia, có vết sẹo rất nhỏ hẹp còn chưa nhạt đi, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng áp lên, vẫn có thể cảm nhận được chút vết tích.
Hắn bình thản trấn an nàng: “Ta cũng sợ.”
Rất khó tưởng tượng, một câu nói như vậy lại phát xuất từ miệng Tạ Nguy.
Hắn sát phạt quả đoán, nào sợ một người chết?
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, cảm thấy khó chịu, nói chầm chậm: “Vì ta, không đáng.”
Tạ Nguy cười khẽ: “Chẳng qua chỉ là nhất thời đàn không đúng điệu mà thôi, vốn cũng chỉ là chấp niệm không buông bỏ được, giờ đây buông xuống cũng tốt.”
Khi còn bé hắn học đàn kém nhất.
Nhưng tính hắn lại cứ hiếu thắng. Mẫu thân còn nói, trên đời vốn không có chuyện không giỏi được, chỉ sợ người vất vả lao lực. Chịu học, chịu luyện, thời gian dài, dù thế nào cũng có thể lỗi lạc vượt qua người thường. Trời không cho người cùng của, người giàu có chỉ nhờ mình mà thôi. Cho nên hơn hai mươi năm như một ngày, chưa từng ngừng nghỉ, khó khăn kham khổ rồi cũng thành người có tài đàn cao.
Thứ bình sinh hắn vốn không phục, đó là chữ “thua”.
Học đàn chẳng qua chỉ là một trong số đó.
Khương Tuyết Ninh lại suýt nữa vì một câu vân đạm phong khinh này của hắn mà rơi lệ, nỗi lòng như mây cuộn sóng trào, xoay chuyển không ngừng, phiêu đãng chân trời.
Nhưng nàng không dám hỏi hắn còn có thể đàn không.
Sau một lúc, chỉ nói thật nhỏ: “Tạ Cư An, về sau ta đàn cho chàng nghe, được không?”
Ngón tay Tạ Nguy vuốt ve nhẹ gò má nàng, cười nàng, mang nửa phần ghét bỏ: “Nàng đàn khó nghe như thế, cầm khúc cũng chẳng biết mấy bài…”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn chăm chú.
Sau đó chầm chậm ngồi dậy, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng lại gần, hôn thật nhẹ như lông vũ trên đôi môi mỏng của hắn, đáy mắt lại có ánh sáng ướt át như bao phủ hơi sương mịt mờ, nói: “Vậy sau này chàng dạy ta.”
Danh sư xuất cao đồ.
Hắn nghiêm túc dạy, nàng nhất định có thể học được.
Nếu không học được, vậy nhất định đều là lỗi của hắn.