Lữ Hiển đứng bên ngoài sờ sờ cằm suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đi đến: “Aiyo wei, sao mà nóng tính vậy a?”
Tạ Nguy ngồi bên cạnh bàn, hai mắt nhắm nghiền, cho đến lúc này, những ồn ã náo động quấy nhiễu tâm trí hắn mới lui đi.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc. Lữ Hiển sáng nay ở trong phủ, tùy thời nghe ngóng động tĩnh sát vách, sao có thể không biết chuyện gì được? Chỉ là hắn không thân thiết Dũng Nghị hầu phủ, đồng tình thì đồng tình, thổn thức thì thổn thức, nhưng có thể mười phần tỉnh táo đối diện—— Chuyện này có lợi với bọn họ.
Từ góc nhìn của hắn mà nói, hắn hi vọng Tạ Nguy cũng tỉnh táo như mình, chỉ tiếc lời này không dám nói ra khỏi miệng.
Tạ Nguy nửa ngày không nói gì. Lữ Hiển cân nhắc một hồi, tạm thời chưa nghĩ ra làm sao để mở miệng. Nhưng mà trôi qua một lát, lại nghe Tạ Nguy kêu: “Đao Cầm.”
Vẫn đứng trong góc ngoài cửa, Đao Cầm lúc này mới lặng yên không một tiếng động đi đến, ngước mắt nhìn Tạ Nguy một chút: “Tiên sinh?”
Ánh mắt Tạ Nguy cực kỳ bình tĩnh, chỉ nói: “Tra xem Công Nghi Thừa đang nơi nào, thỉnh hắn qua phủ một lần.”
Mời Công Nghi Thừa đến?! Lữ Hiển bỗng nhiên có chút khẩn trương, ẩn ẩn cảm thấy trong lời nói Tạ Nguy cất giấu một loại hung hiểm bất thường, nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi cùng hắn không phải trước nay nước sông không phạm nước giếng sao?”
Tạ Nguy không trả lời hắn, dừng một chút, lại nói: “Sau đó cũng tìm Định Phi tới.”
Lần này đến phiên Đao Cầm kinh ngạc.
Tạ Nguy ngồi bất động, không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nói: “Tới lúc nên dùng hắn rồi.”
*
Ngõ liễu tường hoa, Tần lâu sở quán.
Trong kinh thành nổi danh nhất là Túy Lạc phường, vừa đến buổi tối liền diễn ra khung cảnh sa hoa phung phí, ăn uống linh đình, thanh âm sáo trúc cùng nữ nhân điểm trang, đích thị là động tiêu tiền, ngập trong ôn nhu hương.
Bất quá hiện tại lại là giữa trưa. Từ sau khi tuyết rơi, đường đi phía trước đã trở nên yên tĩnh. Thỉnh thoảng có mấy gã tạp sự hay nha hoàn ra ngoài chạy việc vặt cho các cô nương, che dù vội vã đi qua, lưu lại một chuỗi dấu chân trên tuyết, sau đó lại đi vào bằng cửa sau kỹ viện.
Trong phòng Hồng Tiên cô nương ở Túy Lạc phường, trên giường mềm, phủ một lớp lông chồn thật dày, sa trướng màu phấn hồng thơm nồng, mềm mại rủ xuống trên mặt đất.
Trên bục gỗ hoa lê, hai kiện áo bào tinh xảo như tùy ý thả ở đó. Một thanh trường kiếm cắm lệch vào bình gốm họa tinh xảo.
Bên ngoài không biết nha đầu của ai lúc bưng trà làm đổ, bị ma ma nghiêm khắc điêu ngoa quở trách. Âm thanh này, rốt cục cũng đánh thức người đang ngủ say trên giường êm.
Một cánh tay tay rắn rỏi, từ trong chăn gấm ấm áp đưa ra ngoài, nam nhân nằm trên giường chậm rãi mở mắt, là một đôi mắt hoa đào phong lưu ẩn tình, ánh mắt lưu chuyển liền lộ ra vẻ quyến rũ vô lại. Hắn nhìn chằm chằm ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên vào phòng hồi lâu.
Hồng Tiên cô nương đã sớm tỉnh, giờ phút này liền rúc vào bên người hắn, giọng mềm mại yêu kiều cười: “Công tử ngủ ngon a.”
Làm hoa khôi đầu bài của Túy Lạc phường, Hồng Tiên bình thường đã vô cùng xinh đẹp, giờ phút này, không mang xiêm y, nằm sát bên cạnh, chỉ cần vừa động đã có thể khiến người ta dục vọng sôi trào.
Nam tử kia thu hồi ánh mắt, nhìn xuống nàng, thế là lại một phen mây mưa phóng túng.
Mãi đến khi cô nương dưới thân nỉ non khóc không thành tiếng, hắn mới ngừng lại, lúc ngửa mặt lên, có giọt mồ hôi từ gương mặt trượt xuống, ngừng lại nơi hầu kết nhấp nhô, khêu lên tiếng rên đầy khoái cảm. Xong chuyện, hắn thở dốc một hơi, lại đứng dậy ra khỏi giường êm, nhặt quần áo rơi trên đất từ tối qua lên, tuần tự mặc vào.
Lúc này liền có thể nhìn ra, nam nhân này vóc người rất cao, cánh tay cùng đường cong eo đều vô cùng đẹp. Sau khi mang đai lưng vào, vạt áo trước ngực cũng không sửa lại, hơi tán loạn, lộ ra một mảng lồng ngực rắn chắc, thấm ướt mồ hôi khiến người ta đỏ mặt.
Thân thể Hồng Tiên đã như nhũn ra, động đậy cũng đau nhức, chống tay nửa nằm nửa ngồi tựa trên gối, nhìn vị khách ra tay vô cùng hào phóng xa xỉ tối qua, có chút ưu sầu chua sót, hỏi: “Công tử không ở thêm mấy ngày sao?”
Nam nhân kia đang nhặt ngoại bào thì bỗng run lên một chút, mặt mày lại toát ra vẻ phóng đãng làm liều. Hắn ngoái nhìn nàng: “Ở lâu trong kinh, nếu cứ yên một chỗ, chỉ sợ sẽ có phiền phức tìm tới.”
Hồng Tiên không hiểu: “Chẳng lẽ ngài phạm tội? Giết người?”
Nam nhân kia cười một tiếng, mang ngoại bào vào, trên nền màu xanh thẫm điểm xuyết hoa văn lất phất trắng như tuyết, dáng vẻ trông vô cùng lỗi lạc: “Phạm tội thì còn chưa có. Làm sao, không nỡ xa ta?”
Hồng Tiên hờn dỗi: “Ai cũng nói kỹ nữ vô tình, kì thực vô tình nhất vẫn là nam nhân các ngươi, ngủ xong liền đi.”
Hắn dùng một cây trâm ngà nhanh nhẹn búi tóc lên, lại một lần nữa đi tới hướng giường êm. Sa tướng hồng phấn bị hắn đẩy lùi vào trong, mềm mại phất phơ. Như một làn gió, đến trước mặt Hồng Tiên, hắn cúi người, cách lớp màn, hôn nhẹ lên đôi môi thơm mềm của Hồng Tiên, cười đến có chút tà khí bất kham: “Nếu có người tới đây tìm ta, ngươi cứ nói ta đi “Thập Niên Nhưỡng” (rượu mười năm ủ) ở thành đông tìm rượu uống, rõ chưa?”
Dứt lời hắn đã xoay người, cầm kiếm lên, không đi cửa chính, mà đẩy cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống.
Bên ngoài là mênh mông tuyết phủ. Cửa sổ vừa mở liền bị gió lạnh thổi ập vào. Ánh mắt Hồng Tiên cách một tầng phấn sa, dù đã quen nghe những lời phong hoa tuyết nguyệt, nhưng nhẹ nhàng đưa tay khẽ chạm môi, hồi tưởng lại cái hôn lúc nãy, tâm tư vẫn có chút dao động.
Người đi rồi, nàng vẫn còn si ngốc nhìn ra cửa sổ, ngẩn ngơ.
*
Lúc đi là cùng xe ngựa với Chu Bảo Anh, nhưng Chu Bảo Anh đã bị đám người Tiêu Xu lôi đi mất, cho nên Khương Tuyết Ninh chỉ đành một mình trở về.
Tay nắm chặt túi hạt thông Yến Lâm cho, nàng ngồi thất thần thật lâu. Trong đầu đều là câu Tạ Nguy nói lúc nãy, nhưng nàng khi đó vừa trùng sinh trở về, đối mặt với Tạ Nguy trong lòng chỉ có sợ hãi, chỉ nghĩ tới chuyện đối phương muốn giết mình, cái khác thật đúng là không quá để ý đến. Cho nên, hiện tại nàng vắt hết óc cũng không nhớ ra cái gì hữu dụng.
Sau một hồi, nàng bỗng nhíu mày: Nàng nghĩ tới Tạ Nguy làm gì? Mặc kệ người này ngày trước từng nói gì, nhưng trong câu lúc nãy tựa hồ ý hắn là sẽ không động thủ với nàng, huống chi dù có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám đâm sau lưng hắn. Như thế tính ra, nàng kỳ thật đã an toàn rồi.
Khương Tuyết Ninh thế là lắc đầu cười một tiếng. Sau khi trải qua chuyện của Dũng Nghị hầu phủ, cuối cùng nàng cũng coi như trong áp lực lo sợ tìm được một chút an tâm.
Trong xe buồn buồn, nàng mới nhẹ nhàng vén màn cửa sổ lên, cho gió bấc lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi qua gò má, mang theo hơi lạnh đến run người, sau đó lại thở dài một hơi.
Ngoài đường vắng người đi. Các cửa hàng phần lớn cũng đã đóng cửa. Nàng nhìn một hồi, cũng đã thấm lạnh, liền buông màn xe xuống.
Nhưng mà ngay lúc đó, lại có một con bạch mã cao lớn giẫm lên tuyết trắng phi vượt qua bên cạnh xe ngựa nàng.
Người cưỡi ngựa bên hông mang bội kiếm, trường bào màu xanh thẫm đón gió phần phật bay múa, bóng dáng tuấn dật thâm trầm của hắn lướt nhanh qua cửa sổ xe... Tiêu Định Phi?!
Trong chớp mắt màn xe rủ xuống, ký ức đã phủ bụi trong đầu Khương Tuyết Ninh đột nhiên bị phát động, cơ hồ lập tức liền nhấc màn xe lên lần nữa. Nhưng con ngựa kia đã đi xa, người phóng ngựa mà đi kia cũng không thấy rõ nữa.
Nàng thế là nghi ngờ mình gặp ảo giác: Kiếp trước vị “Định Phi thế tử” này là sau khi Thẩm Lang băng hà, Thẩm Giới đăng cơ, mới xuất hiện ở kinh thành, trở về Tiêu thị. Đời này tại sao lại sớm như vậy đã ở đây?
Hẳn là nàng nhìn lầm rồi. Màn xe xốc lên, rốt cục chậm rãi thả trở xuống. Chỉ là Khương Tuyết Ninh chợt nhớ lại: Người này thực sự rất xấu xa. Nếu có thể sớm tìm ra hắn, tiễn hắn về Tiêu gia hết ăn lại uống, đảm bảo có thể khiến Tiêu thị nhất tộc từ trên xuống dưới gà bay chó chạy, tức giận đến ăn cũng nuốt không trôi...
Đoạn đường từ Dũng Nghị hầu phủ hồi cung không xa lắm, chưa đầy một lát đã tới. Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, cả hoàng cung đều tỏa ra một loại sát khí lạnh đến đóng băng.
Đến Ngưỡng Chỉ trai cũng yên tĩnh hơn trước đây rất nhiều. Chuyện xảy ra ở Hầu phủ hôm nay, tất cả thư đồng đều đã nhìn thấy rõ: Lần này hoàn toàn khác với chuyện đấu khẩu giữa nữ nhi với nhau lần trước, Khương Tuyết Ninh cư nhiên đứng về phía hầu phủ, còn dám động chân với công tử Tiêu thị, không khác gì tuyên bố đối địch với Tiêu Xu.
Ngay cả Phương Diệu xưa nay hơi thân cận cùng nàng một chút cũng khó xử cực kỳ, không dám cùng nàng nói chuyện.
Còn như Trần Thục Nghi, Diêu Tích đã kết thù, thì càng không cần phải nói, dù không ra mặt làm gì, nhưng rõ ràng là đang bàng quan, đứng chờ nàng gặp xui xẻo. Thỉnh thoảng có cơ hội, những người này còn lạnh nhạt trào phúng vài câu.
Từ sau khi từ hầu phủ về cung, Thẩm Chỉ Y không đến lớp nữa, không biết có phải lại chịu phạt gì không. Sau đó Phụng Thần điện cũng đã nghỉ vài ngày, dù sao trưởng công chúa điện hạ không đến, các tiên sinh chẳng lẽ lại dạy cho thư đồng?
Khương Tuyết Ninh ngược lại không quan tâm đám người kia đối với mình thế nào, sau khi hồi cung chỉ lo lắng an nguy của Dũng Nghị hầu phủ, lại lo lắng cho Thẩm Chỉ Y bên kia, nên ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
Bất quá chợt có một lần đi ngang qua, lại nghe người ta nói Trịnh Bảo không còn ở Khôn Ninh cung nữa. Thế là nàng rốt cục kìm không được, bí mật nhờ người tìm cái cớ gọi Trịnh Bảo ra gặp mặt một lần, muốn hỏi chút tình hình.
Trịnh Bảo bây giờ đã ở Tư lễ giám, quần áo trên người cũng đổi sang một bộ khác, nguyên bản đã mi thanh mục tú, bây giờ càng đẹp hơn. Hắn đứng ở đó, dưới tường hoàng cung nói với Khương Tuyết Ninh: “Nhị cô nương không tìm ta, ta cũng sẽ đến tìm nhị cô nương.”
Khương Tuyết Ninh nhíu mày hơi nghi hoặc một chút. Trịnh Bảo lại cười cười: “Chuyện trong nhà, đa tạ Khương thị lang đại nhân giúp đỡ.”
Khương Tuyết Ninh lúc này mới nhớ ra, hôm quan lễ có nhắc tới với Khương Bá Du, không ngờ lại làm nhanh như vậy, ước chừng Khương Bá Du cũng sợ thời cuộc đặc thù, nàng ở trong cung tứ cố vô thân a?
Đáy lòng nhất thời có chút phức tạp. Nhưng nàng cũng không tranh công, chỉ thản nhiên nói: “Có qua có lại thôi. Chuyện của Hầu phủ hiện tại thế nào rồi?”
Trịnh Bảo bây giờ đã được hầu hạ ngự tiền (trước mặt vua), tự nhiên rất nhiều chuyện đều biết rõ, mới nói: “Mấy ngày liên tiếp triều nghị đều đang tranh luận việc này, huyên náo xôn xao. Chuyện đại ấn của Trung Thư tỉnh, Chử Hi Di đại nhân tức giận đến đổ bệnh, lại bị hoàng thượng cách chức, tân nhậm Trung Thư lệnh bây giờ là tâm phúc của thánh thượng. Kê biên tài sản hầu phủ còn rất nhiều thứ liên quan, kết thúc hết thảy chỉ sợ mất chút thời gian, nói không chừng sẽ kéo tới năm sau.” Kiếp trước chỉ mất hai tháng đã xong.
Khương Tuyết Ninh vẫn có mấy phần ưu tư như cũ, lại hỏi: “Trưởng công chúa điện hạ thì sao?”
Trịnh Bảo nói: “Tính khí Trưởng công chúa điện hạ, ngài cũng biết, thái hậu nương nương sai người đón nàng hồi cung vốn muốn giáo huấn một phen. Không ngờ điện hạ hồi cung lại đi Càn Thanh cung trước, đại náo một trận, chất vấn thánh thượng, khiến long nhan giận dữ, đích thân phạt nàng cấm túc trong cung. Chẳng qua điện hạ dù sao cũng là thân muội muội của thánh thượng, sẽ không có chuyện gì lớn, xin nhị cô nương yên tâm.”
Yên tâm? Làm sao yên tâm được? Khương Tuyết Ninh cười khổ một tiếng, nói: “Ta đã biết, đa tạ ngươi.”
Trong cung bây giờ người người lo lắng bất an, thần hồn nát thần tính, bởi vì án ngọc như ý lần trước, chỉ sợ làm sai lại dính dáng tới nghịch phản, nên không có chuyện gì cũng không dám ra ngoài.
Khương Tuyết Ninh gặp Trịnh Bảo cũng là mạo hiểm. Nàng hỏi xong liền chuẩn bị đi, dù sao buổi chiều Tiêu thái hậu lên tiếng, kêu lên một đám phi tần, cũng kêu thư đồng Ngưỡng Chỉ trai các nàng, đi ngâm mai thưởng tuyết. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị, nếu nàng về trễ khó tránh khỏi khiến cho người ta hoài nghi.
Nhưng không ngờ, nàng mới bước một bước, Trịnh Bảo đã gọi: “Nhị cô nương...”
Khương Tuyết Ninh quay người: “Làm sao vậy?”
Trịnh Bảo há miệng, tựa hồ do dự thật lâu, rốt cục vẫn nhắc nàng: “Buổi chiều ngâm mai thưởng tuyết, nếu ngài không thể không đi, vậy tốt nhất hãy cách Ôn tiệp dư của Phi Hương điện, xa một chút.”
Khương Tuyết Ninh lập tức sửng sốt. Nàng muốn hỏi nhiều hơn một câu.
Trịnh Bảo lại không nói thêm nữa, cúi người hành lễ với nàng, quay người dọc theo tường cung đi ra dần.