Mục lục
KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến này Đao Cầm đi kinh thành, không hề thuận lợi như tưởng tượng.





Chu Dần Chi sớm đã không còn như thời chưa phất lên, giờ đây phủ đệ mới xây, lại giữ chức vụ quan trọng trong Cẩm Y Vệ, vô cùng chú trọng an nguy của bản thân, hộ vệ trong phủ phần lớn đều tài giỏi, còn tuần tra ngày đêm. Muốn thần không biết quỷ không hay bắt một người sống sờ sờ từ hậu viện ra, quả thực phải hao phí tâm tư một phen. Cuối cùng vẫn là vất vả dây dưa có chủ ý với Tiêu Định Phi giữa phố chợ, tìm nữ thích khách trước kia Thiên Giáo huấn luyện chuyên tới ám sát mệnh quan triều đình, giả trang làm tú nương, mang một rương lớn đầy y phục vào, lại mang một rương lớn chứa người sống đi ra, quả thực là đổi trắng thay đen, làm ảo thuật ngay dưới mi mắt Chu Dần Chi.





Ra khỏi cửa thành lại giày vò một phen.





Như vậy mới đưa được người đến Chân Định phủ.





Đương nhiên Khương Tuyết Ninh biết nỗi sợ hãi của Yêu Nương, nhưng ai sẽ trả lại cho nàng một Phương Ngâm còn sống đây?





Cho dù có thương hại cũng bị cừu hận áp xuống.





Nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ rút tay lại, dặn dò: “Đưa người đi, trông chừng cẩn thận, dù sao cũng là người có thai, nên chú ý một chút.





Đao Cầm liền đưa người đi trước.





Dường như Yêu Nương có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vốn miệng lưỡi đã vụng về, nói không nên lời.





Huống hồ Khương Tuyết Ninh cũng không muốn nghe.





Sau khi người rời đi, một mình nàng ngồi trong phòng một lúc, trông thấy sao giăng đầy trời ngoài cửa sổ, trăng khuyết dần dần trong, cảm giác trong lòng có nỗi thê lương lan tràn, không hề buồn ngủ.





Thế là nàng dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài.





Binh sĩ tuần tra trong đêm đều bước đi rất khẽ, thấy nàng liền dừng lại gọi “Ninh Nhị cô nương”, nàng chỉ gật đầu ra hiệu, cũng không ngừng lại, đi thẳng đến đình viện an tĩnh nhất, nơi Tạ Nguy ở.





Nhưng trong sân viện đêm khuya, lại rất yên lặng.





Dù trong phòng thắp đèn, lại không có một ai.





Chỉ có Tiểu Bảo ngồi trên hành lang ngoài phòng, vừa nhìn thấy nàng liền cười lên, cũng không cần nàng hỏi đã mở miệng nói: “Tiên sinh đã đến nhà bếp rồi.”





Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ giờ đã quá nửa đêm, Tạ Cư An còn đi phòng bếp làm gì?





Nàng cũng không hỏi thêm, xoay người rời đi.





Đến ngoài phòng bếp, quả nhiên bên trong thắp đèn, có tiếng dao khe khẽ liên tục dày đặc, không nhẹ không nặng vừa khéo băm trên thớt gỗ, nghe ra được khả năng dùng dao thuần thục của người dùng, có lẽ đang thái thịt.





Khương Tuyết Ninh đi vào, vừa nhìn đã nói: “Chàng đói rồi sao?”





Trên bàn bếp đặt bát đĩa sạch sẽ.





Lửa nhỏ trong lò đang ninh cháo nóng.





Tạ Nguy vươn người đứng cạnh bếp lò, xắn tay áo, rũ mắt cắt củ mài trên thớt thành hạt lựu, đẩy sang đống bên cạnh, mới ngước mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ta không đói, nhưng nghĩ có lẽ đêm nay nàng sẽ muốn ăn một chút.”





Sau bếp không so được với thư phòng, chỉ thắp hai ngọn đèn, rất mờ tối. Nhưng trong ánh sáng không tỏ tường như thế, lại vừa khéo phác hoạ thân hình cao cao của hắn, tô chiếc bóng nhàn nhạt trên gáy hắn, giống như bao phủ một lớp khói lửa thế tục rõ ràng.





Khương Tuyết Ninh cảm nhận đáy lòng tuôn ra sự chua sót.





Người này luôn luôn biết tất cả mọi chuyện.





Nàng từng tưởng nếu thật sự ở bên Tạ Cư An, hắn giỏi giang như thế, tính tình vừa không hề dễ chung đụng, bên trong vừa cố chấp lại điên cuồng, hẳn sẽ rất mệt mỏi như Yến Lâm nói, thậm chí còn không tự tại.





Nhưng gần nửa năm qua…





Gần nửa thời gian học đàn, hơn phân nửa thời gian là đi đường, từ đồ ăn đến đồ dùng, từ người đến việc, lại chưa từng có lần nào không vui. Lúc nào Tạ Cư An cũng an bài mọi thứ thật tốt. Chuyện nào nàng không nên lo nghĩ, sẽ không để cho nàng nhúng tay. Chuyện nên là nàng xử lý, hắn sẽ không bao giờ hỏi nhiều.





Học đàn ấy à, có khi khiến nàng buồn bực lười biếng, hắn vẫn cầm thước quất nàng.





Chỉ là nàng giả vờ kêu khóc mấy tiếng, hắn nắm chặt tay nàng, mím mím môi, không nhẫn tâm tiếp tục đánh nàng nữa. Cuối cùng phần lớn chỉ có thể tuỳ theo ý nàng, thậm chí còn pha cho nàng ấm trà, bê đĩa điểm tâm, để nàng nghỉ ngơi ăn một lát mới tiếp tục học.





Nhưng cũng có lúc hắn kiên quyết.





Thời điểm như thế, Tạ Cư An sẽ rất khó mà nhẹ nhàng buông tha nàng. Có hai lần đã nổi giận, giữa ban ngày vạch một bên y phục của nàng ra, ép nàng vào bên tường, mặt dán vào khung cửa sổ, làm cho lòng nàng sợ hãi, toàn thân như nhũn ra, sau đó hỏi nàng rõ từng tiếng: Còn dám nữa không?





Nàng nói không dám, hắn mới thả nàng ra.





Nếu bướng bỉnh lên không nhận sai, vậy là tự mình chuốc khổ, chờ luyện đàn xong, tay chưa chắc đã đau nhưng chân chắc chắn sẽ mỏi.





Có điều sau đó thường đến lượt Tạ Cư An dỗ dành nàng, kéo vào vào lòng hôn lên lệ nơi khoé mắt, lại chỉ cười nói: Cho nàng lần sau còn mạnh miệng nữa không.





Khương Tuyết Ninh thật sự còn cảm thấy hắn đã dung hợp hai mặt thánh nhân và ma quỷ làm một thể.





Nhưng bất kể lúc nào, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, luôn là bình thản sâu sắc an tĩnh. Có lúc nàng nói chuyện với người khác, tình cờ ngẩng đầu lên, thường sẽ bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn. Ban đầu bị nàng phát hiện, người này còn hơi chút mất tự nhiên. Có điều lâu dần, hắn sẽ quang minh chính đại, cực kỳ thản nhiên.





Nàng cũng từng hỏi: Nhìn không đủ sao?





Lúc đầu Tạ Cư An không trả lời nàng.





Mãi đến khi họ đặt chân xuống địa phận phủ Tế Nam, trên tiệc mừng công, hắn bị nhiều người kính mấy chén rượu Thiêu Xuân, đêm đó không biết từ đâu kiếm được một nắm hạt khiếm thảo, ngồi xuống trên ghế đệm bên giường nàng, bóc từng hạt cho nàng ăn.





Nàng tưởng hắn uống say.





Tạ Nguy nói: Ta tỉnh táo lắm.





Thời khắc đó, trong phòng không có ánh sáng, đôi mắt hắn như đã đắm trong nước, sau đó sáp lại gần hôn nàng, cẩn thận từng li từng tí như thể sợ chạm vỡ một giấc mộng ảo, sau đó hỏi nàng: Nàng sẽ không đi đâu, đúng không?





Khương Tuyết Ninh trầm mặc.





Nàng thực sự không biết thời khắc này rốt cuộc là thứ gì đang dâng trào trong đáy lòng.





Một lúc lâu sau, nàng mới trả lời: Không đi.





Khương Tuyết Ninh không hề hỏi hắn từ đâu biết được thỉnh thoảng nàng thích ăn những thứ này, nhưng về sau cũng rất ít khi gặp Yến Lâm, ngẫu nhiên gặp cũng luôn có người khác ở đó, hàn huyên đôi câu sẽ việc ai nấy đi.





Hôm nay, nàng cũng không nói gì, chẳng hề làm gì, nhưng Tạ Nguy lại như thể thật sự biết nàng đang nghĩ gì.





Quả thực nàng đang muốn tìm người nói chuyện.





Chỉ là sau khi biết hắn đã rõ, đều không nói gì nữa, dường như cũng không cần phải nói gì thêm.





Khương Tuyết Ninh yên lặng ngồi xuống ghế gỗ nhỏ bên cạnh bếp lò, nhìn Tạ Nguy cho hết những loại đã cắt hạt lựu vào trong nồi cháo đã hầm, cầm muôi chậm rãi khuấy bên trong, cuối cùng cũng nói: “Ta còn chưa từng thật sự giết người.”





Tạ Nguy đã khuấy đều, lại đậy nắp nồi đất lên.





Hắn cũng ngồi xuống cạnh lò, sát bên nàng, ánh mắt thì rơi xuống lửa than cháy đỏ, vô cùng bình tĩnh: “Dù thế nào cũng có lần đầu tiên.”





Khương Tuyết Ninh chầm chậm ôm đầu gối mình, rạp người xuống, chớp chớp mắt nhìn, dường như nghĩ đến nhiều việc, không nói gì.





Tạ Nguy ở bên, ngồi cùng nàng.





Đợi khá lâu, bên ngoài cũng hoàn toàn an tĩnh lại, mới lấy ít cháo đã ninh xong ra bát, bưng cho nàng. Hai người cũng không đi bê thêm một chiếc bàn đến, chỉ ngồi bên cạnh lò, trong đêm lạnh sương sa, ăn chừng nửa bát cháo nóng, đến khi than hồng dần tối đi, mới cùng nhau ra khỏi phòng bếp.





Tạ Nguy đưa nàng về phòng, biết tâm trạng nàng không tốt lắm, trông người đã nhét mình vào chăn, hôn lên môi nàng, nói: “Sáng mai không luyện đàn, nàng có thể ngủ nướng.”





Cả người Khương Tuyết Ninh đang quấn trong chăn, chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra.





Nàng cười: “Chàng gần đây cũng rất chính nhân quân tử đó.”





Tạ Nguy ngước mắt, nhìn nàng chằm chằm: “Quá nửa đêm rồi, nếu nàng muốn chết sung sướng, giờ ta sẽ thoả mãn nàng.”





Khương Tuyết Ninh lập tức rụt đầu lại, sau đó lại cười lên ha ha, nhưng thật sự cũng không dám trêu chọc hắn thêm nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.





Tạ Nguy nhìn một lúc lâu, mới nói: “Ta đi đây.”





Khương Tuyết Ninh lại mở mắt ra nhìn hắn.





Tay Tạ Nguy đáp lên trán nàng, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt đang buông xuống của nàng, mới thật sự buông tay, đi ra khỏi phòng nàng, lúc rời đi còn quay người khép cửa lại.





Trăng sao đã thưa.





Gió mát phả vào mặt.





Hắn vốn muốn trở về, chỉ là sắp đến ngã rẽ hành lang, lại dừng bước, nhìn lại cánh cửa Khương Tuyết Ninh đã đóng chặt trong chốc lát, cuối cùng mới về lại phòng mình.





Đao Cầm vừa trở về.





Kiếm Thư đang chỉnh lý trác án.





Tạ Nguy tiến đến, rũ mi mắt, trong đáy mắt lãnh đạm lại nhuốm mấy phần u tối của màn đêm, ngồi xuống cạnh bàn để đàn, hồi lâu không nói gì.





Hai người Đao Cầm Kiếm Thư đều ở bên cạnh hắn hồi lâu, phỏng đoán ý hắn.





Kiếm Thư muốn nói lại thôi.





Đao Cầm lại là người chân thật nói lời thẳng thắn, nói: “Giữ lại là tai hoạ, đợi xong chuyện, dứt khoát giết đi, nhổ cỏ tận gốc.”





Chu Dần Chi phải chết là điều chắc chắn, bất kể là Khương Tuyết Ninh hay Tạ Nguy, đều sẽ không giữ lại tính mạng cho hắn.





Nhưng Yêu Nương này lại là tai hoạ.





Đã vậy trong bụng nàng còn có hài tử, làm sao biết tương lai sẽ nuôi nấng ra sao?





Tạ Nguy nhìn xuống vết sẹo trong lòng bàn tay, nhớ tới ánh mắt ấm áp nhưng nhìn chằm chằm hắn ban nãy của Khương Tuyết Ninh, cũng nhớ lại trận tuyết lớn trong cung rất nhiều năm trước kia, chầm chậm nắm chặt tay, một lát sau mới nói: “Không cần đâu.”





Đao Cầm Kiếm Thư đều nhìn hắn.





Hắn nói: “Chu Dần Chi mà chết, là gieo gió gặt bão, ta cùng Ninh Nhị không thẹn với lương tâm, không cần phải chém tận giết tuyệt.”





Thả Thiên Giáo, tranh thiên hạ, việc gì hắn cũng tính toán, chưa bao giờ nhân từ nương tay.





Có đôi khi vì bảo đảm không có sơ hở nào, hắn lại ở trong khe hẹp giữa triều đình cùng Thiên Giáo, làm những chuyện dính đầy máu tươi nhiều không đếm xuể, tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì.





Đối với Yêu Nương, hắn đã muốn giết đi.





Chỉ vì chính hắn đã đi con đường như thế, biết rõ sức mạnh của cừu hận lớn bao nhiêu. Chỉ là ba trăm mộ nghĩa đồng, oan hồn còn đó, trận tuyết hơn hai mươi năm trước còn chồng chất trong lòng hắn, chưa tan hết…





Tạ Nguy lại hỏi: “Tình hình trong kinh thế nào?”





Đao Cầm nói: “Đã có dấu hiệu loạn lạc, Cẩm Y Vệ âm thầm bắt giết rất nhiều triều thần, khắp nơi lòng người bàng hoàng. Lúc thuộc hạ ra khỏi thành, nghe phong thanh rằng Viên Cơ cũng đã thu dọn châu báu, đại thấy tình thế không tốt, nên lén chạy khỏi thành.”





Tạ Nguy cười nhạt.





Kiếm Thư hỏi: “Trước kia người này thường đối nghịch với tiên sinh, lần này…”





Tạ Nguy nói: “Ắt có Mạnh Dương đối phó ông ta, biết đâu hiện tại đã phơi thây bãi tha ma rồi. Trước kia chẳng qua chỉ là dùng hắn sẽ ngăn được Vạn Hưu Tử, bây giờ Thiên Giáo đánh tới kinh thành, đã không còn công dụng gì của hắn, chết sớm một chút cũng tốt.”





Kiếm Thư liền gật đầu.





Chỉ là chân mày Đao Cầm nhíu lại, dường như còn lời chưa nói.





Tạ Nguy ngước mắt thoáng nhìn thấy, liền hỏi: “Còn việc gì nữa?”





Đao Cầm không dám nói cho lắm: “Trong cung truyền tin tức đến, hình như sắp phái người đến đây thuyết khách, liên thủ diệt Thiên Giáo trước…”





Điều đó hoàn toàn không thể nào.





Nhưng việc này không đủ để khiến Đao Cầm do dự.





Tạ Nguy nghĩ đến điều gì, khóe mắt bỗng khe khẽ giật một cái, trầm giọng hỏi: “Thẩm Lang muốn phái ai đến?”





Đao Cầm cúi đầu xuống không dám ngẩng lên, giọng nói nhỏ đi rất nhiều: “Hình bộ Trương đại nhân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK