Mục lục
KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trịnh thượng thư cũng thật là già quá nên hồ đồ rồi, đã cáo lão từ quan, tấu chương ban thưởng cũng truyền xuống rồi, vậy mà hôm qua còn trước mặt mọi người cầu tình cho Dũng Nghị hầu phủ tại nghị sự nội các nữa. Có ai không biết hiện tại thánh thượng đang nổi nóng chứ? Chuyện này hắn thật đúng là không biết nhìn tình thế. Không phải sao, hắn nói xong thánh thượng liền nổi giận. Mình hắn gặp nạn không quan trọng, ngược lại liên lụy đến một đám đồng liêu, ai nấy đều lo lắng hãi hùng, aiiiii...” Trần Doanh thở dài một tiếng. Than xong vẫn không khỏi dò xét thần sắc Tạ Nguy ngồi đối diện.



Đây là tại Tạ phủ.



Chiều hôm qua, trong khi nội các nghị sự đã xảy ra tranh chấp, suýt nữa thì gây chuyện lớn. Nhưng lúc đó Tạ Nguy hình như đi Phụng Thần điện dạy nữ học sinh nào đó, không ở nội các, do đó không bị liên lụy tới chuyện này. Trần Doanh nhịn không được mà nghĩ trong chuyện này liệu có huyền cơ gì không. Cho nên thừa dịp sáng nay không cần lên triều sớm, tranh thủ đưa bái thiếp đến gặp Tạ Nguy, tự thuật lại chuyện xảy ra hôm qua, dò xem ý vị thiếu sư đại nhân này thế nào.



Tạ Nguy dù không có mặt ở nội các thời điểm đó, nhưng mọi chuyện đều nhất thanh nhị sở. Thái giám đến thiên điện Phụng Thần điện lúc đó đã bẩm rõ tình huống cho hắn. Cho nên khi nghe Trần Doanh nói những lời này, hắn không mấy kinh ngạc, chỉ nói: “Chính là bởi vì Trịnh thượng thư đã cáo lão hồi hương, tấu chương truyền xuống rồi, coi như gần đất xa trời, nên vướng bận ít hơn những người khác, mới dám làm ra chuyện như vậy. Đổi lại là kẻ khác sợ còn phải lo lắng mũ miện trên đầu, ấn tín bên hông có giữ được hay không. Thánh thượng mặc dù tức giận, nhưng cũng đề phòng miệng lưỡi thiên hạ, nên sẽ không đến mức xử phạt Trịnh thượng thư quá nặng.”



Những lời này, nói có khác gì không nói đâu? Trần Doanh đương nhiên biết lão đầu tử Trịnh thượng thư này vì sao lại dám nói như thế. Nhưng... Vẻ mặt hắn có chút khó xử, nhìn Tạ Nguy nói: “Nhưng Trịnh thượng thư đã bị bắt giam rồi, chẳng lẽ còn có thể được thả ra?”



Tạ Nguy cười một tiếng: “Cái này thì phải xem Trần đại nhân cùng thuộc hạ cũ trong Hình bộ ra sao.” Trần Doanh như có điều suy nghĩ. Tạ Nguy thản nhiên nói: “Thánh thượng là người ghi nhớ tình xưa nghĩa cũ, Trịnh thượng thư nửa đời vì triều đình cúc cung tận tụy, nay công nhiên trong nghị sự của nội các chọc giận thánh thượng, nếu không bắt giam, người người bắt chước, vậy thì uy nghiêm thiên tử còn đâu? Nhưng người đến lúc cũng cần bậc thang để bước xuống. Huống chi Trần đại nhân cùng các đồng liêu Hình bộ, đều là thuộc hạ ngày trước của Trịnh thượng thư, Trịnh thượng thư làm việc như thế nào, đã rõ như ban ngày. Tình người ấm lạnh, chỉ trong một ý niệm mà thôi.”



Hành tẩu trên quan trường, ai không muốn xu cát tị hung? Nếu chỉ dựa vào hai chữ “Nhân nghĩa”, căn bản không thể đi được xa. Trần Doanh từ trước đến nay đều là mặc kệ sống chết của người ngoài, chỉ một lòng suy nghĩ xem người bề trên nghĩ thế nào, nghe lời ấy, trong lòng có chút nghiêm nghị, liền hiểu được ngụ ý của Tạ Nguy: Hoàng đế cố nhiên đã tống giam Trịnh thượng thư, thế nhưng lại muốn xem thử những người khác trên triều phản ứng thế nào; vả lại, Trịnh thượng thư làm cấp trên của hắn đã nhiều năm, đến vị trí này của hắn cũng là Trịnh thượng thư cất nhắc, nếu nay hắn bỏ đá xuống giếng, người khác trước mặt sẽ không nói gì, nhưng sau lưng không khỏi cảm thấy hắn bạc tình bạc nghĩa, âm thầm xa lánh; huống chi tân thượng thư Cố Xuân Phương sắp lên đảm nhiệm, chỉ sợ cũng quan tâm tới phẩm tính của thuộc hạ. Quan mới đến đốt ba đống lửa (quan mới lên phải làm gì đó để lập uy). Ai biết lửa này có đốt tới chỗ hắn không?



Trần Doanh vừa nghĩ đến đây, đã thông suốt, cũng biết Tạ Nguy sắp phải vào cung giảng bài, không dám quấy rầy thêm nữa, đứng dậy vươn người vái chào, cung kính nói: “Hạ quan lại làm phiền Tạ tiên sinh chỉ điểm rồi.”



Tạ Nguy rất bình thản: “Trần đại nhân tâm tư kín đáo, đợi một thời gian nhất định cũng sẽ nghĩ tới thôi, quá lời rồi.”



Trần Doanh biết lời này bất quá chỉ là khách khí. Cái gọi là “Đợi một thời gian”, tất có sớm hay muộn, nhưng một số việc nếu không làm sớm một chút sẽ biến thành sai. Mà Tạ Nguy lợi hại nhất, cũng đáng sợ nhất ở chỗ ngay lúc hết thảy vừa phát sinh liền nhìn rõ đại cục, trong lòng nắm chắc, điều khiển thế cờ, bày mưu nghĩ kế. Hắn cười một tiếng, cũng không phản bác, cúi người lần nữa, mới cáo từ.



Kiếm Thư đứng hầu bên cạnh, khi Trần Doanh đi ngang qua thì hơi cúi người (chào, tỏ ý tôn trọng), nhưng sau khi bóng dáng Trần Doanh biến mất ở ngã rẽ cuối hành lang, đôi mày hắn lại nhíu chặt, nói với Tạ Nguy: “Vị Trần đại nhân này làm người thật đúng là khôn khéo, vạn sự đều muốn hỏi cho rõ mới làm, mọi chuyện đều đến thỉnh giáo ngài, thứ nhất là hắn thật sự cẩn thận, thứ hai cũng có ý lấy lòng ngài, nhưng đáng ra nếu vậy hẳn nên nghe lời tiên sinh răm rắp mới đúng. Nhưng chuyện trong cung lần trước, hắn lại làm không thỏa đáng. Rõ ràng lời ngài dặn là một mình hắn, nhưng lúc người trong cung tới Hình bộ, hắn lại mang theo Trương Già chủ sự thanh lại tư tra án cực kỳ lợi hại. Rõ ràng là không muốn đắc tội hai bên, đã muốn làm theo lời ngài nhắn, nhưng cũng không muốn liên lụy vào, nhìn thế nào cũng giống kẻ ba phải.” Ý hắn nhắc tới chuyện Ninh nhị bị hãm hại kia.



Nhiều năm như vậy lòng người hiểm ác Tạ Nguy nhìn đã quen, nên cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, Trần Doanh làm như vậy nằm trong dự liệu của hắn, không làm vậy mới đáng phải suy nghĩ, bản thân có phải đã tính sai gì không. Dù sao thiên hạ này nào có ai không cân nhắc lợi hại đâu? Cho nên hắn chỉ nói: “Người này có thể dùng, không thể tin, trong lòng ta lường được.”



Dứt lời, hắn đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy, từ gian khách sảnh đi về phía Chước Cầm đường. Ở đây lại có người. Nếu Trần Doanh nhìn thấy người này, chỉ sợ trong lòng sẽ nghi hoặc: Sớm như vậy, lão bản của U Hoàng quán trong kinh sao lại xuất hiện ở chỗ này?



Lữ Hiển hôm qua ngủ lại tại Tạ phủ, vừa tỉnh không bao lâu, đang ngáp một cái thật to, còn tranh thủ chà đạp trà ngon của Tạ Nguy. Đại Hồng Bào loại tốt nhất đã pha ba phao. Nhìn thấy Tạ Nguy vào, hắn liền cười: “Trở về thật đúng lúc, vừa pha xong một phao. Đuổi được Trần thị lang kia đi rồi?”



Tạ Nguy lại đi đến đứng đối mặt với bức tường trống không kia, đưa tay day day mi tâm mình, khóe mắt thoáng qua một chút mệt mỏi, nói: “Hoàng đế kiêng kị cùng chán ghét hầu phủ. Nếu có ai lên cầu xin cho hầu phủ, đều như chọc một gậy vào lưng hoàng đế. Hắn sẽ không làm gì đám triều thần này, nhưng lại ghi nợ hết lên trên đầu hầu phủ.”



Lữ Hiển nheo mắt: “Trịnh thượng thư không phải người của chúng ta?”



Tạ Nguy hơi rũ mắt: “Có người không dồn hầu phủ vào chỗ chết thì không chịu được.” Mọi chuyện xảy ra từ sau khi nghịch đảng Bình Nam vương lộ diện ở kinh thành, lần lượt hiện ra trong đầu hắn, liên kết dần lại, vô cùng rõ ràng. Chỉ là càng rõ ràng, cỗ lệ khí trong lòng như càng đè nặng hơn. Hắn nhẹ đưa ngón tay phủ lên một bên mắt, cũng che đi nửa gương mặt, bất chợt kêu: “Kiếm Thư!”



Kiếm Thư theo hắn đến Chước Cầm đường, nhưng chưa vào trong, chỉ đứng chờ cạnh cửa, lập tức nói: “Có.”



Tạ Nguy nói: “Lập tức sai người tới đại doanh hai nơi Phong Đài cùng Thông Châu, canh chừng kỹ dịch đạo từ các nơi (đường truyền thư từ thời xưa), tin truyền ra không sao, nhưng phàm có tin truyền vào thành, hết thảy phải chặn lại, đến người vào thành cũng không được! Nếu có ai định truyền tin Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, có thể bắt thì bắt, không thể bắt thì giết.”



Giọng nói của hắn lãnh khốc, từng từ như chứa đầy sát khí. Lữ Hiển nghe vậy trong lòng phát lạnh. Kiếm Thư lĩnh mệnh, nhưng hơi do dự hỏi lại: “Nếu, nếu là người trong giáo muốn vào thành...”



“...” Bàn tay Tạ Nguy phủ trên mặt chậm rãi hạ xuống, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm đầy khí thế nhà binh, sát phạt chuyển dần sang âm ngoan, trầm mặc hồi lâu, mới cất giọng trầm trầm: “Chống lại đều giết.”



Sương sớm phủ trắng ngoài sân. Bên trong Chước Cầm đường lại có hương trà phiêu đãng. Nhưng mà giờ khắc này Kiếm Thư chỉ cảm thấy hàn khí của mùa đông đã xâm nhập vào xương cốt hắn! Hắn cẩn thận nhìn Tạ Nguy vài lần, cuối cùng cũng biết được, chuyện đến nước này, đối với Tạ tiên sinh đã không thể vãn hồi được nữa, cho nên thu lại tâm tình, cúi người lĩnh mệnh lui ra ngoài.



Lữ Hiển lại là thật lâu sau mới tỉnh hồn lại. Hắn đánh giá thần sắc Tạ Nguy, hiếm khi nghiêm túc không đùa giỡn, hỏi: “Tình hình trong giáo, đã tệ hại đến vậy rồi sao?”



Tạ Nguy nhắm nghiền hai mắt nói: “Tuổi tác hắn dần dần cao, đợi không được, ta cùng Công Nghi Thừa xưa nay lại không hợp nhau, sau khi ta lên kinh, những chuyện ở Kim Lăng không kiểm soát hết được, nếu hắn không thừa cơ chiếm lấy thì thật có lỗi với dã tâm hắn. Thế đạo bất loạn, thiên giáo bất khả truyền. Dũng Nghị hầu luyện quân kỷ cương nghiêm khắc, danh tiếng trong dân vô cùng cao. Một khi bẫy được hầu phủ đâm vào tử huyệt của hoàng đế khiến hắn xuất thủ diệt trừ, triều đình liền mất đi dân tâm, như thế thiên giáo mới có thể ngóc đầu trở lại. Huống chi Dũng Nghị hầu phủ chưởng quản ba phần binh quyền trong thiên hạ, hai đại doanh Phong Đài, Thông châu đều có trọng binh đóng quân, chỉ nghe Dũng Nghị hầu xuất lĩnh. Nếu có người mượn cơ hội này truyền tới tin tức kích động quân tâm, dẫn tới trong quân bất ngờ làm phản...”



Đây là điều tối kỵ của quân vương. Đến lúc đó, vô luận Dũng Nghị hầu phủ có trong sạch hay không, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi tru di cửu tộc! Điểm này, Lữ Hiển cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là... Kỳ thật hắn muốn nói, nếu Dũng Nghị hầu phủ thật sự xảy ra chuyện, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt. Dù sao triều đình đánh mất dân tâm, hoàng đế không còn được thần phục, binh lực hai đại doanh Phong Đài, Thông châu càng có thể thừa cơ lôi kéo, chỉ cần đem cờ hiệu trả lại trong sạch cho hầu phủ, thảo phạt hôn quân mà đánh tới, thuộc hạ cũ của Dũng Nghị hầu rất có thể sẽ quay trở lại. Như thế, hi sinh một hầu phủ, lại có thể đổi lấy đại cục. Nhưng đối với Tạ Nguy, chuyện này hình như rất quan trọng.



Hắn không biết lợi hại trong đó, cũng không dám nói bừa, cho nên sau khi nhìn Tạ Nguy hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì thêm về chuyện này, chuyển đề tài: “Ngươi phái Đao Cầm đi nơi nào? Ta nghe nói hôm nay Vưu Phương Ngâm kia muốn gặp Nhâm Vi Chí, ta đang cần người thám thính một chút.”



Tạ Nguy liếc nhìn hắn một cái nhíu mày: “Đao Cầm không rảnh.” Lữ Hiển lập tức trừng mắt. Tạ Nguy nhàn nhạt nhắc hắn: “Ngươi để tâm tới chuyện của Vưu Phương Ngâm nhiều quá.”



Lữ Hiển hoàn toàn không để trong lòng, xùy một tiếng, đầy vẻ tính toán chi li: “Lữ Chiếu Ẩn ta khảo học nhập sĩ thua Tạ Nguy ngươi đã đủ mất mặt, khổ tâm nghiên cứu con đường buôn bán này, tự tin rằng nắm thời cơ, tính toán hơn thua đều là thượng thừa. Tóm lại chỉ cần Tạ Nguy ngươi không đi buôn, tin chắc không ai vượt nổi ta. Nhưng mối tơ sống lần trước, đã bị người nhanh chân đoạt mất. Cơn tức này, nếu là ngươi, ngươi nhịn nổi không?”



Biểu cảm Tạ Nguy không chút thay đổi: “Ta có thể.”



Lữ Hiển: “...” Đây cmn còn có thể nói chuyện bình thường được không hả! Hắn có lòng muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại tình cảnh Tạ Nguy những năm qua, lại không bắt bẻ nổi câu nào, cuối cùng nắm chặt tay, cả giận: “Mặc kệ, ngươi không cho mượn người thì thôi, chẳng lẽ ta không thể tự mình tra ra? Một Vưu Phương Ngâm nho nhỏ, Lữ Chiếu Ẩn ta còn không làm gì được nàng ta sao!” Dứt lời liền bưng chén trà nhỏ kia một hơi uống cạn, trực tiếp đi ra khỏi Chước Cầm đường.



Tạ Nguy cũng không ngăn cản hắn.



Lữ Hiển đi đến cửa viện thì quay đầu nhìn lại, họ Tạ đã lại quay mặt vào tường, không khỏi chửi thầm một tiếng: “Nãi nãi ngươi, thật sự không thèm ngăn lão tử lại! Được lắm, đủ ác. Ta nhất định sẽ làm đâu ra đấy, cho ngươi lau mắt mà nhìn!” Mắng xong liền hừ một tiếng, chắp một tay sau lưng, phe phẩy cây quạt, thong thả đi ra phố.



Khách điếm Thục Hương vẫn như mấy hôm trước. Lữ Hiển định qua tìm Nhâm Vi Chí tâm sự, tiện bề hỏi thăm xem có ai cũng định gia nhập cổ phần không. Không ngờ, hắn vừa bước vào cửa khách sạn, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Vưu Phương Ngâm đứng nói chuyện cùng chưởng quỹ bên kia.



Hay lắm, lại là oan gia ngõ hẹp. Nghe nói gần đây Nhâm Vi Chí lại nhận được một khoản tiền, Lữ Hiển âm thầm điều tra, vậy mà lại đến từ Thanh Viễn bá phủ, tựa hồ là của Vưu nhị cô nương trong hậu trạch. Mà thời gian đó, hắn tình cờ gặp được Vưu Phương Ngâm ở khách điếm này. Một thoáng suy nghĩ, chuyện hắn thắc mắc hình như đã có manh mối. Chẳng lẽ chuyện tơ sống lần trước, đích thực là bá phủ chỉ đạo sau màn, thứ nữ này chỉ là tiểu tốt được phái ra?



Nghĩ tới đây, trên mặt Lữ Hiển liền phủ lên một tầng ý cười, phối hợp với bộ trường sam trên người nhìn qua có vẻ nhã nhặn, lại tiến lên chủ động chào hỏi Vưu Phương Ngâm: “Lần trước tình cờ gặp cô nương ở đây, nghe nói cô nương cũng có quen biết Nhâm công tử, hôm nay không ngờ lại có duyên gặp được. Tại hạ nay cũng đến tìm Nhâm công tử, chi bằng cùng đi?”



Vưu Phương Ngâm lập tức khẽ giật mình. Nàng bây giờ còn đang ở trong nhà lao, chuyện nàng cùng Vưu Nguyệt phải vào nha môn cũng không phải vẻ vang gì, nên Vưu phủ căn bản không để lộ ra bên ngoài. Mà nàng thì chờ sau khi Vưu Nguyệt vào cung, mới chọn thời gian thích hợp, xin Chu Dần Chi thả mình ra, chuẩn bị xử lý chuyện Khương Tuyết Ninh giao phó. Gặp được Lữ Hiển, là chuyện ngoài ý muốn. Càng không ngờ đối phương vậy mà chủ động đến chào hỏi.



Lữ Hiển thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, thử thăm dò lại hỏi một câu: “Cô nương?”



Vưu Phương Ngâm lúc này mới hoàn hồn, vừa câu nệ lại thận trọng, không biết thân phận người này ra sao, lại càng không biết hắn có dụng ý gì, huống chi nàng hôm nay gặp Nhậm Vi Chí, còn có chuyện khác phải nói, không tiện có mặt người ngoài. Cho nên nàng hơi cúi mặt nói: “Ta không quen ngài, vẫn nên đi một mình thôi.”



“...” Lữ Hiển làm ăn đã lâu, còn chưa từng nghe ai lấy lý do đó ra cự tuyệt. Không quen... Nụ cười trên mặt hắn có chút cứng ngắc: “Cô nương nói cũng phải.”



Vưu Phương Ngâm cũng không dám nhiều lời, chỉ khom người một cái coi như thi lễ, liền cám ơn chưởng quỹ bên cạnh, cúi đầu đi lên lầu. Lữ Hiển đành phải ở phía dưới chờ. Vưu Phương Ngâm càng đi lên cao, càng khẩn trương, đến trước cửa phòng Nhâm Vi Chí, mới hít sâu một hơi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại đã là một mảnh kiên định, gõ cửa nói: “Nhâm công tử có ở đó không?”



Nhâm Vi Chí những ngày này đều ở khách điếm. Bởi vì có người gửi tiền đến đầu nhập cổ phần, hắn bắt đầu có hi vọng trở lại Tứ Xuyên sửa sang lại ruộng muối nhà mình, cho nên những ngày này, hắn không còn tiều tụy mà lấy lại được mấy phần thư thái, thoáng có chút anh tuấn tiêu sái. Hắn cười, mời Vưu Phương Ngâm đi vào: “Từ hôm qua sau khi nhận được tin liền không ra ngoài nữa, vẫn ở đây chờ, không ngờ Vưu cô nương tới sớm như vậy.”



Vưu Phương Ngâm đi vào, ngồi xuống. Nàng trực tiếp lấy từ trong tay áo ra hai thứ, đặt trên bàn: Hai tấm ngân phiếu tổng là một vạn lượng đặt bên trái, một tờ giấy thật mỏng có viết ngày sinh tháng đẻ đặt ở bên phải.



Nhâm Vi Chí nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người. Hắn nói: “Vưu cô nương hôm nay...”



Vưu Phương Ngâm nói: “Ta bỏ tiền ra nhập cổ phần.”



Nhâm Vi Chí trong lòng nhảy thót một cái, cơ hồ lập tức muốn nói có một vạn lượng này tiền vốn coi như đủ rồi, nhưng nhìn lại thần sắc Vưu Phương Ngâm, tựa hồ chuyện không đơn giản như thế, thoáng chút chần chừ, liền không lên tiếng.



Quả nhiên, Vưu Phương Ngâm nói: “Bất quá ta có hai điều kiện.”



Nhâm Vi Chí nghiêm mặt: “Cô nương cứ nói.”



Vưu Phương Ngâm ngồi đối diện hắn, nói: “Thứ nhất, tiền ta xuất ra để nhập cổ phần, lúc ký kết khế ước phải viết rõ có thể chuyển sang tay người khác, mà ngươi không có quyền can thiệp.”



Nhâm Vi Chí lập tức nhíu mày, ngay sau đó lại thả lỏng ra. Hắn nói: “Người khác chịu xuất tiền đã rất khó, nay cô nương chịu xuất tiền, tiền đến tay ta, liền thành nhập cổ vào ruộng muối. Sau này chia hoa hồng thế nào, đối với ta không có gì khác biệt. Mặc dù trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy, nhưng không phải là không thể.” Đây là đáp ứng.



Vưu Phương Ngâm nhẹ gật đầu.



Nhậm Vi Chí nói: “Vậy còn điều thứ hai?”



Vưu Phương Ngâm xiết chặt hai tay trước người, hơi rũ mắt xuống, im lặng một lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn, nói: “Thứ hai là, cưới ta.”



Nhậm Vi Chí: “...” Hắn ngồi đối diện Vưu Phương Ngâm, nhìn trân trân cô nương mi thanh mục tú này, sợ đến ngây người.



*



Lữ Hiển này cái gì cũng tốt, trí tuệ mưu kế cũng là hạng nhất, nhưng tính tình lại vô cùng tệ. Trước khi Tạ Nguy rời phủ tiến cung, ngẫm lại cuối cùng phân phó Kiếm Thư vừa trở về: “Lữ Chiếu Ẩn làm việc ly kinh phản đạo (không theo quy luật, lẽ thường), kinh thành đang hỗn loạn, lại còn đi lo Vưu Phương Ngâm gì đó. Khi nào Đao Cầm trở về vẫn nên tạm nghe Lữ Chiếu Ẩn sai sử, tránh hắn suốt ngày phân tâm, không làm việc đàng hoàng.”



Kiếm Thư cười rộ lên, đáp lời: “Vâng.”



Tạ Nguy lúc này mới hạ màn xe xuống, vào cung. Hôm nay tuy có bài giảng, nhưng không nhật giảng, cũng không lên triều nghị sự, cho nên giờ vào cung trễ hơn. Lúc hắn đến Phụng Thần điện, Hàn Lâm viện thị độc học sĩ Vương Cửu giảng xong môn thư pháp vừa rời đi.



Đám người đang nghỉ ngơi chơi đùa. Chu Bảo Anh lặng lẽ từ trong điện chạy ra, nấp sau cây cột lớn ngoài hành lang, trên mặt cười tươi rói, hai mắt sáng long lanh lấy trong tay áo mình ra một túi giấy dầu nho nhỏ. Nàng cẩn thận từng li từng tí mở ra, đếm hết một lượt, liền thở dài: “Càng ăn càng ít, nhưng cũng không thể kêu Ninh tỷ tỷ lại chia cho ta thêm một ít nữa, như vậy có hơi quá phận a...”



Tạ Nguy đi tới vừa lúc nhìn thấy cảnh này, bởi vì biết tiểu cô nương nhà Chu đại nhân rất thích ăn, nên vốn cũng không lưu tâm. Nhưng sau một khắc, Chu Bảo Anh lại lấy từ trong túi giấy dầu kia ra một miếng đào phiến cao. Bước chân Tạ Nguy liền ngừng lại.



Chu Bảo Anh vừa mới cắn một miếng, chợt thấy dưới bậc thang xuất hiện một góc vải đạo bào xanh biếc, liền cứng đờ người, ánh mắt từ góc áo này nhìn lên, đã thấy Tạ Nguy đứng tại trước mặt nàng. Nàng giật mình đến nỗi lập tức lấy miếng đào phiến cao đang cắn dở giấu vội đi, nghiêm túc vấn an Tạ Nguy: “Chào Tạ tiên sinh.”



Ánh mắt Tạ Nguy nhìn vào tay nàng, cùng với túi giấy dầu bên trên, ôn hòa cười, nói: “Trong cung hôm qua cũng có làm đào phiến cao sao?”



Diện mạo hắn rất tuấn tú, cười lên càng hòa ái, ấm áp. Chu Bảo Anh không chút khẩn trương, dù ngoại trừ đi học bình thường rất ít tiếp xúc với Tạ Nguy, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy Tạ tiên sinh là người hiền hoà, thế là cũng cười lên, rất vui vẻ nói: “Hình như không có, nhưng chỗ Ninh tỷ tỷ lại có, đào phiến cao này là Ninh tỷ tỷ cho, ăn rất ngon đấy! Ngon hơn tất cả đào phiến cao trong cung làm trước đây, còn ngon hơn lần trước Dung Dung mang tới nữa!”



Tạ Nguy bình thản nhìn nàng chăm chú: “Ngon như vậy sao?”



Chu Bảo Anh gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên!” Nàng nhìn Tạ Nguy một chút, lại nhìn mấy miếng đào phiến cao còn lại trong túi giấy dầu, nhớ tới lời dăn dạy của phụ thân mẫu thân, cắn cắn môi, tựa hồ phân vân lắm, cuối cùng đành mở túi giấy dầu ra đưa về hướng Tạ Nguy: “Ngài muốn nếm thử không?”



Ý cười bên môi Tạ Nguy dường như có thêm gì đó sâu xa, nói: “Vậy thì nếm thử.” Hắn đưa tay liền cầm luôn túi giấy dầu đi.



Chu Bảo Anh lập tức mở to hai mắt, nhìn bàn tay trống trơn của mình, miệng nhỏ cũng há hốc, tựa như muốn nói gì.



Tạ Nguy nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao?”



Trong chớp nhoáng này, cảm giác lạnh lẽo kỳ quái từ sau lưng lan lên, Chu Bảo Anh nhìn gương mặt mỉm cười trước mắt, không biết vì sao lại liên tưởng tới Diêm phủ yêu ma hay vẽ trên tường chùa miếu. Nhưng đây cũng chỉ là ảo giác trong nháy mắt. Nàng có chút mờ mịt, muốn nói “Ta chỉ định cho ngài cầm một miếng nếm thử, không phải muốn cho ngài hết”, nhưng lời đến khóe miệng, bị ánh mắt Tạ tiên sinh ấm áp đạm mạc nhìn chăm chú, nàng lại không thể nói ra nổi, chỉ đành gãi gãi đầu, có chút tiếc nuối, nói: “Không có gì.”



Tạ Nguy cứ vậy dùng bàn tay với các ngón dài mảnh khảnh cầm túi giấy, xoay người rời đi. Trong một khắc này, mọi biểu cảm phúc hậu, ấm áp trên mặt đều biến mất.



Hắn vào thiên điện. Tiểu thái giám bên ngoài lập tức tiến đến bố trí trà cụ, đưa ấm đun nước. Tạ Nguy đặt túi giấy chứa đào phiến cao lên thư án, ngồi yên hồi lâu.



Tiểu thái giám cúi người nói: “Thiếu sư đại nhân, hôm nay ngự thiện phòng có làm điểm tâm mới, hay là bảo bọn họ đừng đưa tới?” Tạ Nguy dời tầm mắt không nói gì. Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ.



Qua hồi lâu, Tạ Nguy mới chỉ túi giấy đặt trên bàn, bình tĩnh thản nhiên nói: “Về sau không cần chuẩn bị nữa, còn có, ném thứ này đi đi.”



SHARE THIS:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK