Người này một lòng hướng về quyền thế cùng địa vị, vì đạt được thành mục đích luôn không từ thủ đoạn, nhưng làm việc vốn cẩn thận, giọt nước không lọt, khó mà bị người ta tóm lấy sai lầm. Đây là nguyên nhân Khương Tuyết Ninh kiếp trước dùng hắn rất thuận tay. Chỉ là đời này nàng không muốn vào cung nữa, nếu dính dáng tới hắn, không khác bảo hổ lột da. Nhưng hắn là kẻ duy nhất nàng biết có liên can đến chuyện Dũng nghị hầu phủ bị liên lụy vào án cũ Bình Nam Vương, còn có Tạ Nguy chẳng biết lúc nào sẽ thủ tiêu nàng, dù không muốn liên hệ cũng phải liên hệ. Chỉ mong đời này có thể bỏ qua hết thảy nhiễu loạn, có được “Tự do” như Vưu Phương Ngâm từng nói. Nội tâm nàng thở dài, nói: “Đi Tầng Tiêu lâu.”
*
Lúc này trời đã sẩm tối.
Cuối thu rồi cũng không còn thấy hồng nhạn nữa. Mấy kẻ uống rượu ở Tầng Tiêu lâu cũng thưa thớt. Hình bộ thị lang Trần Doanh mới thăng chức nửa năm trước vuốt vuốt ly rượu, nhàn tản nói: “Cẩm Y vệ từ trước đến nay chỉ nghe thánh thượng điều khiển, muốn điều tra Dũng Nghị hầu phủ chỉ sợ cũng là ý tứ thánh thượng. Những dư nghiệt của Bình Nam vương đã bị giam ở đại lao Hình bộ mấy ngày, thẩm không ra cái gì, hôm nay lại đặc biệt gọi ta tới giày vò một phen, xem có thể nạy ra được gì không. Thiếu sư đại nhân, ngài thường ở gần thánh thượng, có thể chỉ điểm hạ quan, thánh thượng muốn tra gì từ bọn hắn?” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Trần Doanh nổi danh ác quan những năm gần đây, thủ đoạn dùng hình tra tấn phạm nhân mười phần tàn khốc, thậm chí cực kỳ tàn ác. Nhưng cũng bởi vậy phá được mấy án lớn, chiến tích ở địa phương không tệ. Trong này còn có án lớn phản loạn ở phân đà Giang Tô. Chỉ là hắn cũng để ý phỏng đoán tâm tư người bề trên. Ngay dưới mắt thiên tử làm việc, có đôi khi chân tướng là gì không quan trọng, quan trọng là hoàng đế muốn nghe gì.
Người ngồi đối diện hắn hôm nay không nhật giảng, cũng không tiến cung, cho nên chỉ mặc một thân áo bào rộng rãi màu trắng, không đeo bất kỳ vật thừa nào, thậm chí trên đầu cũng chỉ có một cây trâm bằng gỗ đàn hương màu đen đơn giản. Lúc này cũng không ngẩng đầu nhìn Trần Doanh.
Trên bàn có đặt một cây đàn mới chế tác, đã qua mười một khâu, sơn sáng như gương, nhạn đã lắp đủ, mà hắn thì cúi đầu, chăm chú lắp dây đàn từng dây từng dây một. Ánh mắt Trần Doanh lấp lóe, lại nói: “Vị thánh thượng này, nhìn thì khoan hậu, nhưng Trần mỗ cảm thấy, thánh thượng đa nghi quá nặng.” Tạ Nguy xỏ xong dây thứ nhất, sau đó quấn quanh vài vòng ở đầu căng dây. Trần Doanh nhịn không được dò xét thần sắc hắn: “Như thiếu sư đại nhân, nói thế nào cũng là công thần phụ tá thánh thượng đăng cơ năm đó a? Nhưng bây giờ chỉ phong ngài một chức ‘Thiếu sư’ không thực quyền gì, còn không phải ‘Thái sư’, thực là có thực lực đế sư nhưng không có danh hào. Còn Viên Cơ hòa thượng ngồi mát ăn bát vàng kia, thánh thượng phong hắn là quốc sư, còn để hắn chấp chưởng Lễ bộ, ngang mức thượng thư. Trần mỗ nếu có một hai phần mười năng lực của ngài, hẳn sẽ không chấp nhận được chuyện hoang đường như thế. Thiếu sư đại nhân thật sự không có nửa phần bất bình sao?”
Ngón tay Tạ Nguy trời sinh để đánh đàn. Móng tay sạch sẽ trong suốt, ôn nhuận. Hắn không dừng động tác xuyên dây đàn chỉ nói: “Trần thị lang nói cẩn thận. Thánh thượng chính là cửu ngũ chí tôn, tâm tư thiên tử sao có thể ngông cuồng ước đoán? Huống chi Nguy chỉ là thư sinh, chỉ biết đánh trận trên giấy. Viên Cơ đại sư ngày xưa lúc thánh thượng còn ẩn giấu, cùng Nguy đàm đạo Phật học, tuyệt không phải hư danh. Thánh thượng phong làm quốc sư, tự có đạo lý. Lôi đình mưa móc, đều là quân ân, dựa vào đâu mà bất bình?”
Trần Doanh cười một tiếng, tựa hồ xem thường: “Công bằng triều chính trong lòng hiểu là được. Ngài liền chỉ điểm ta, người này, hạ quan nên thẩm án ra như thế nào?” Tạ Nguy nói: “Nên làm sao thì cứ làm như vậy.” Trần Doanh nhíu mày: “Nếu muốn cũng thẩm không ra thì sao?” Tạ Nguy nói: “Trần đại nhân thẩm không ra, tự nhiên sẽ có cái đại nhân có thể thẩm ra để thay thế.” Trần Doanh run lên trong lòng đã có tính toán, liền buông ly rượu xuống, vái chào: “Tạ tiên sinh chỉ điểm.” Tạ Nguy tiếp tục vùi đầu xuyên dây đàn, ngẫu nhiên nhẹ nhàng gảy thử âm một chút. Tầng lâu thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn thưa thớt.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Mặt trời lặn dần về phía tây phủ lên hắn thêm một tầng hào quang nhu hòa, lại không thể che nổi nửa phần nhan sắc, chỉ kéo dần bóng hắn về phía sau. Trần Doanh biết cây đàn này hắn đã làm ba năm nay, cực kỳ trân trọng, tới lúc hắn lên dây đàn mà để hắn nể mặt nói dăm ba câu như vậy đã là quá tốt, hắn hiểu nên cảm tạ rồi cáo từ, đi xuống lầu.
Sau khi Trần Doanh đi, Kiếm Thư vẫn ôm kiếm đứng ở một bên, lông mày nhíu chặt, hắn tuy có khuôn mặt thiếu niên nhưng lại không xúc động, suy nghĩ một phen, mới chần chờ nói: “Tiên sinh, tùy ý để bọn hắn tra sao?” Tạ Nguy nói: “Không có Trần Doanh cũng sẽ có người khác.” Kiếm Thư trầm mặc.
Một lúc sau, có tiểu nhị dưới lầu đi lên bưng mâm son đầy rượu thịt: “Tiên sinh, đồ ngài gọi đến rồi.” Kiếm Thư nói: ” Tiên sinh chúng ta chưa từng gọi đồ?” Tiểu nhị kia kinh ngạc: “Không phải vị vừa đi xuống kia gọi giùm sao?” Tiểu nhị này bộ dáng bình thường, lại rất lạ mặt, lúc nói chuyện thì mang theo một chút khẩu âm Ngô Việt. Tầng Tiêu lâu từ khi nào có tiểu nhị như thế? Kiếm Thư cảm giác không thích hợp, đột ngột nhướng mày, rút kiếm ra khỏi vỏ, quát to một tiếng: “Tiên sinh cẩn thận!”
“Soạt!” Lúc Kiếm Thư lên tiếng, “Tiểu nhị” này liền biết mình đã bại lộ, gương mặt giả vờ thuần thiện lấy lòng lập tức biến thành dữ tợn hung ác, lại hất mâm son đầy rượu thịt tới Kiếm Thư, từ khay nhỏ lấy ra một thanh đoản đao một thước rưỡi đánh thẳng tới Tạ Nguy! “Chịu chết đi!”
Tạ Nguy vừa ôm đàn đứng dậy, đoản đao đã chém tới, chỉ nghe “Tranh” một tiếng, bốn dây đàn mới xỏ xong, đã bị đao chém đứt! Trên thân đàn cũng có một vết đao! Hắn mới còn thần sắc bình thản ấm áp, lập tức băng lãnh.
*
Tà Nhai Hồ Đồng cách Tầng Tiêu lâu không quá xa, Khương Tuyết Ninh nghĩ Yến Lâm chắc cũng đến rồi, nên dặn dừng xe bên đường phía đối diện, lại phân phó xa phu vào trong trong mời người. Nàng hoàn toàn không ngờ, xa phu mới rời đi, đã có một bóng đen từ bên ngoài xông vào!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Chỉ thấy lưỡi đao sáng lóe lên, đoản đao đã đặt trên cổ nàng. Đường nhi trong xe còn không kịp kêu lên đã bị người này bổ vào phần gáy một chưởng, mất đi tri giác, ngã xuống bên chân Khương Tuyết Ninh! Giờ khắc này, cảm nhận được hơi lạnh trên cổ, trong đầu Khương Tuyết Ninh chỉ có một suy nghĩ —— Đáng chém ngàn đao! Họ Tạ kia quả nhiên muốn giết bản cung diệt khẩu!
Nhưng mà rất nhanh, nàng liền ý thức được tình huống bất thường: Trong lầu đối diện tựa hồ có tiếng hò hét, lại có người kêu lục soát trong ngoài, lại thêm một hồi tiếng bước chân hỗn loạn. Có người bẩm nói, không tìm thấy người. Khương Tuyết Ninh không nhìn thấy người bắt mình ra sao, chỉ cảm giác tay cầm đao có run rẩy rất nhỏ, như mới trải qua một trận kịch chiến, lại như đang rất căng thẳng.
Rất nhanh, có tiếng bước chân gần tới xe ngựa. Một người dừng lại trước xe. Khương Tuyết Ninh nghe âm thanh kia nói: “Trong xe là Ninh nhị cô nương?” Chỉ có Tạ Nguy gọi nàng là “Ninh nhị cô nương”, dù không nhận ra giọng nói này, nàng cũng biết kẻ đó là ai!
Nhất thời phải nghĩ lại. Người gác đao trên cổ nàng phân nửa là thích khách; Tạ Nguy muốn bắt người này; Đối phương không động thủ, chắc là nhìn xe ngựa mà đoán thân phận nàng không tầm thường, muốn giữ nàng làm con tin; Trong xe nàng bị người ta cầm đao uy hiếp, nhưng mà… Ngoài xe thì là ma quỷ đáng sợ! Tình hình này đáng sợ nhiều so với lúc Tạ Nguy đơn thuần sai người giết nàng diệt khẩu! Bởi vì Tạ Nguy hoàn toàn có thể lấy lý do tru sát thích khách hoặc loạn đảng giết luôn nàng, sau đó đổ tội cho loạn đảng; hoặc là tùy ý để đối phương cưỡng ép nàng làm con tin lại không đáp ứng bất kỳ điều kiện nào, chờ thích khách giết chết nàng! Như thế thì không cần phải giấu diếm hay giải thích gì thêm. So ra đây là kiểu chết khiến thiên hạ bớt lo nhất, Tạ Nguy cũng không bị trách móc gì, nhiều lắm là nói một câu “Lực bất tòng tâm”.
Khương Tuyết Ninh nghĩ vậy, liền tê cả da đầu, cũng không dám quay đầu nhìn thích khách cầm đao kia, đối phương huých nàng một cái, nàng giật mình thanh âm run rẩy nói: “Là ta.” Tạ Nguy lại nói: “Chỉ một mình ngươi?” Khương Tuyết Ninh không đoán được ý thích khách, không dám trả lời. Thích khách kia lại âm u cười một tiếng: “Đương nhiên không chỉ một mình nàng.”
Lúc nãy người bên cạnh Tạ Nguy phản ứng quá nhanh khiến hắn hành thích thất bại, lấp tức nhiều người bao vây hắn, không nghĩ họ Tạ ra ngoài lại có không ít người âm thầm bảo vệ. Hắn bất đắc dĩ bỏ chạy, cũng chỉ có xe ngựa này có thể ẩn thân. Tạ Nguy đã có thể phụ tá cẩu hoàng đế không tài đức đăng cơ, tất nhiên có năng lực, đoán được hắn trên xe cũng không lạ, cho nên hắn cũng không cần che giấu. Bất ngờ là hắn mơ hồ nhận ra Tạ Nguy quen cô nương trong xe này. Như thế, liền có chuyện để nói.
Cầm đao đẩy đẩy cổ Khương Tuyết Ninh, hắn hỏi nàng: “Ngươi quen họ Tạ kia?” So với vị bên ngoài, thích khách này kỳ thật không phải nguy hiểm nhất. Khương Tuyết Ninh đã sơ hở một lần trước mặt Tạ Nguy, rất sợ lần này hắn lại nhìn ra manh mối thừa cơ hại chết nàng, nên càng thêm sợ hãi, run rẩy nói: “B, biết. Bốn năm trước ta đã cứu mạng Tạ tiên sinh. Dù không biết tráng sĩ là thần thánh phương nào, nhưng chuyện gì cũng từ từ, xin chớ xúc động…”
Lời này không chỉ nhằm vào thích khách, còn nói với Tạ Nguy. Kiếp trước, thời khắc cuối cùng, vì bảo vệ Trương Già, trả lại danh dự một đời cho hắn, mới dùng tới ân tình nhiều năm trước; nhưng bây giờ trùng sinh trở về mới mấy ngày? Biết rõ chuyện một đời, thông minh thêm một đời… Vậy mà, phải dùng tới ân cứu mạng này sớm như vậy!
Tạ Nguy đứng ngoài xe, cách người bên trong màn xe rủ xuống. Nghe thấy thích khách kia nói, hắn cũng không bất ngờ. Ngược lại nghe lý do thoái thác của Khương Tuyết Ninh mi mắt hắn hơi động, có chút ý tứ sâu xa.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Xung quanh vắng lặng, người đi đường đã chạy hết, chỉ còn sát khí quanh quẩn. Kiếm Thư mặt lạnh lùng nhìn trong xe. Tạ Nguy lại nhìn thiếu niên mang ống tên đứng bên cạnh, hơi phẩy tay, ra hiệu hắn đi, sau đó mới nói: “Không sai. Ninh nhị cô nương có ân cứu mạng, phụ thân nàng còn cùng Nguy giao hảo. Tráng sĩ bất mãn với triều đình, cũng coi là chuyện đại sự thiên hạ; bây giờ cưỡng ép một cô nương không hiểu thế sự, không ngại tổn thương người vô tội sao. Bắt nghịch đảng cùng cứu ân nhân, Nguy đương nhiên chọn cái sau. Nghĩ đến các hạ cũng không muốn mất mạng ở đây, nếu các hạ nguyện thả Ninh nhị cô nương, tại hạ có thể sai người mang tới lệnh bài để họ mở cửa thành, đưa các hạ bình yên rời kinh.”
Nói bậy nói bạ! Khương Tuyết Ninh một chữ cũng không tin. Chỉ là nàng bị khống chế, không thể tùy tiện mở miệng. Mà trước mặt Tạ Nguy, cũng không dám nói ra câu này. Thích khách kia lại không ngờ vận khí mình tốt như vậy, tùy tiện xông lên xe ngựa lại trúng ân nhân cứu mạng của Tạ Nguy, thế là cười lớn một tiếng: “Xem ra là ông trời chiếu cố, muốn cho ta đường sống. Chỉ nghe người nói Tạ thiếu sư dốc lòng học đạo, không gần nữ sắc, không ngờ cũng biết thương hương tiếc ngọc. Ngươi đã nói đây là ân nhân cứu mạng ngươi, muốn nàng bình an, đơn giản thôi, không bằng ngươi thay nàng! Ta mang ngươi rời thành,không tốt hơn sao? Nếu không…” Thanh âm hắn dừng lại, đột nhiên âm tàn đến cực điểm. “Lão tử liền cứa một đao!”
Khương Tuyết Ninh đổ mồ hôi lạnh, nội tâm mắng to thích khách ngu xuẩn này! Ngươi chưa nghe nói dù là Bình Nam vương nghịch đảng hay phiên quân loạn lạc đều thất bại trong tay Tạ Nguy sao, mà óc heo nhà ngươi còn kém xa không biết bao nhiêu dặm nữa! Lời Tạ Nguy nói mà dám tin? Còn định dùng nàng để uy hiếp, đòi Tạ Nguy thay nàng làm con tin! Tạ Nguy mà chịu, nàng lấy đầu mình xuống xách đi chơi!
Bên ngoài đều trầm mặc. Thích khách không kiên nhẫn: “Ta đếm chục tiếng, ngươi còn không có cân nhắc xong —— “
“Không cần đếm.” Tạ Nguy nhàn nhạt ngắt lời hắn. Tim Khương Tuyết Ninh muốn vọt tới cổ họng. Lại nghe hắn nói: “Thỉnh các hạ đưa Ninh nhị cô nương ra, ta thay nàng.” Khương Tuyết Ninh: “…” Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, thích khách cực kỳ vui mừng, đế sư Tạ Nguy trong truyền thuyết cũng có lúc hồ đồ, muốn cứu người còn bàn điều kiện với hắn. Thật ra một khi hành động, hắn không hy vọng còn sống trở về. Để Tạ Nguy thay nữ nhân này chỉ để tranh thủ tới gần thừa cơ giết hắn (Tạ Nguy) mới là mục đích thực sự!
“Ngươi kéo rèm ra.” Hắn ra lệnh cho Khương Tuyết Ninh, đao gác ở cổ nàng cũng không bỏ xuống. Khương Tuyết Ninh chậm rãi nghiêng về phía trước vươn tay ra nhấc màn xe lên. Sắc trời ửng đỏ lập tức ùa vào. Nàng nhìn thấy Tạ Nguy đứng cách xe nàng ba trượng, mi dài đạm mạc, hai mắt sâu tĩnh lặng, một thân áo dài rộng không nhiễm bụi trần. Ngũ quan đẹp đến cực điểm, khiến mọi người lần đầu gặp, chú ý tới vĩnh viễn sẽ là một thân khí độ vững chãi như núi cao sừng sững, trầm ổn mà thong dong, lại ẩn giấu ba phần nặng nề. Khiến người nhớ tới núi cao, nhớ tới biển cả, nhớ tới thánh nhân thời cổ trong thơ văn, hoặc là ẩn sĩ trong núi Thải Vi. Ánh mắt của hắn vượt qua hư không rơi trên người nàng, bình thản mà sâu xa.
Khương Tuyết Ninh lại rùng mình. Nàng sực nhớ: bên người Tạ Nguy ngoại trừ một kiếm khách tên là Kiếm Thư, còn có một kẻ không thích nói chuyện thông thạo cung tiễn, lệ bất hư phát (không bao giờ trượt)! Quét mắt xem xét, bên ngoài là Tầng Tiêu lâu cao cao… Chỉ sợ, lúc thích khách ra khỏi xe ngựa chính là lúc hắn chết! Chỉ là không biết, Tạ Nguy có mười phần “Thuận tiện” xử lý nàng hay không…
Thích khách sau lưng nàng cũng nhìn thoáng qua, nói với Tạ Nguy: “Bảo người của ngươi lui ra ba mươi trượng!” Một đám người cầm đao kiếm đều nhìn Tạ Nguy. Tạ Nguy khoát tay cho bọn họ lui lại, sau đó nhìn thích khách nói: “Xin các hạ yên tâm, Nguy không dám đem tính mệnh ân nhân cùng ái nữ của bằng hữu đặt vào hiểm cảnh, quân tử nhất ngôn, nếu các hạ chịu thả người, tuyệt đối không tổn hại đến tính mạng các hạ.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đám người lui lại, chỉ còn mình Tạ Nguy. Thích khách nói: “Ngươi tới đây.” Tạ Nguy tiến tới. Đến khi cách xe ngựa chỉ còn sáu thước, thích khách kia mới nói hắn dừng lại, sau đó đẩy Khương Tuyết Ninh một cái. Khương Tuyết Ninh thật sự không muốn xuống, có trời mới biết xuống dưới xong có phải sẽ bị một mũi tên xuyên qua đầu nàng. Nhưng đao ngay trên cổ, không xuống cũng phải xuống.
Thích khách kia mang theo nàng, chậm rãi tới gần Tạ Nguy. Toàn thân Khương Tuyết Ninh đều đang phát run. Nàng cảm thấy Diêm vương đã gõ cửa rồi. Đột nhiên, lúc tới gần Tạ Nguy, thích khách kia đẩy nàng, giơ đao chém tới Tạ Nguy!
Tạ Nguy sắc mặt không đổi. Trong khoảnh khắc, Khương Tuyết Ninh cảm thấy đó là cơ hội tốt, lập tức không chút do dự nhào tới chỗ Tạ Nguy—— nàng không tin, có Tạ Nguy, tên thiện xạ kia còn dám bắn nàng! Một cỗ mùi hương nhàn nhạt ùa tới, Tạ Nguy tính được hành động của thích khách, lại không tính được Khương Tuyết Ninh sẽ “nhào” tới như vậy, nhất thời khóe mắt cũng hẹp lại, may mà hắn phản ứng không chậm, kịp giơ tay ra một tay đỡ nàng, một tay giữ khoảng cách trước khi nàng đụng phải! Đồng thời, không trung “Sưu” một tiếng, trong không khí tĩnh lặng mà nguy hiểm phảng phất có tiếng dây cung vang vọng khoan thai quanh quẩn! Từ trên Tầng Tiêu Lâu có một mũi tên như chớp giật bắn tới!
Giờ khắc này con ngươi Khương Tuyết Ninh co lại, nghĩ rằng mình sắp chết.
Nhưng một khắc, liền có một mảng trắng lóa như tuyết ngăn trước mắt nàng. Là Tạ Nguy đưa tay áo rộng ngăn nàng lại. Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, không nhìn thấy phía trước. Trong tai chỉ nghe tiếng mũi tên xuyên xương sọ người vang lên, tựa như xuyên qua một quả dưa hấu. Tiếp theo liền thấy máu tươi bắn tung tóe, rơi trên ống tay áo sạch sẽ kia. Nhìn thấy mà giật mình!
Đao của thích khách chỉ cách Tạ Nguy hai ba tấc, vẻ dữ tợn trên mặt còn chưa biến mất, một mũi tên cắm ở mi tâm hắn, xuyên qua xương sọ, mũi tên xuyên ra sau đầu! Đủ để thấy người bắn tên dùng lực đạo kinh khủng bực nào! Hắn bị một mũi tên này thì ngã xuống, đáy mắt còn mang mấy phần không dám tin. Tạ Nguy lại mặt đầy lạnh lùng, chỉ nhìn một chút, sau đó nới lỏng tay vịn Khương Tuyết Ninh, cũng thả tay kia xuống.
Chính Khương Tuyết Ninh đứng vững vàng, không có tay áo che, nàng mới nhìn rõ, thích khách kia đã mất mạng dưới mũi tên. Lại nhìn lên Tằng Tiêu lâu bên cạnh, một thiếu niên mặc áo lam đeo túi đựng tên ở bên cạnh lan can đã thu hồi cung, lui vào bóng tối bên trong. Trên mặt đất đỏ máu bắn tung toé, có máu tươi cũng có óc. Nếu không phải Tạ Nguy nâng tay áo lên che, những thứ này tất nhiên dính đầy người nàng. Khương Tuyết Ninh đứng ở một bên, chỉ ngửi mùi máu tươi, cảm giác buồn nôn, sắc mặt trắng bệch, thế là quay đi không dám nhìn nữa.
Mấy hộ vệ lùi lại lúc nãy vội vàng chạy lại. Có người xem xét tên thích khách. Kiếm Thư thì trực tiếp đi tới bên cạnh Tạ Nguy. Tay áo bên trái của Tạ Nguy đầy máu, cả bàn tay thon dài như trúc cũng dính không ít. Hắn thấy, liền lấy ra một khăn gấm sạch sẽ từ trong tay áo hai tay dâng lên: “Tiên sinh.” Tạ Nguy nhận lấy, chuyển mắt, nhìn thấy tai Khương Tuyết Ninh. Hắn nhìn một lát, liền đưa khăn gấm ra.
Khương Tuyết Ninh lập tức sửng sốt. Chậm chạp đưa tay lên tai mình, chạm vào gì đó dinh dính, đưa tay nhìn thì ra máu đã bắn lên tai mình từ lúc nào. Nhất thời rùng mình. Nàng rất sợ Tạ Nguy. Nhưng mới rồi nàng nhào vào hắn không thành, cũng không có tên bắn nàng, lúc này lại thấy hắn đưa khăn gấm, thất kinh lại chuyển thành hoảng hốt. Do dự thật lâu, mi mắt run rẩy, nàng mới cẩn thận vươn tay ra, nhận khăn gấm từ tay Tạ Nguy, thấp giọng nói: “Cám ơn đại nhân.” Vừa rồi là tình thế bắt buộc. Nhưng bây giờ… Bởi vì kiếp trước từng bị hắn nói “Tự trọng”, cho nên nàng hết sức cẩn thận. Chỉ cầm khăn gấm, ngón tay cũng không dám chạm lên bàn tay hắn chút nào. Nhưng mà khăn gấm tơ lụa tuyết trắng mềm mại, lúc nàng lấy đi, một góc rủ xuống, vẫn như có như không trượt qua lòng bàn tay Tạ Nguy. Ngón tay thon dài của Tạ Nguy có chút co rút, đồng thời cũng nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt lộ ra trên cổ tay nàng, ẩn ẩn cảm thấy trong miệng đầy mùi máu tươi như năm đó.
Hắn thu tay lại, chắp sau lưng nắm chặt. Lúc này, mới nhìn chăm chú nàng nói: “Khiến Ninh nhị cô nương sợ hãi rồi.” Khương Tuyết Ninh lau đi vết máu trên tai. Khăn gấm trắng đã nhiễm vết máu. Nàng cụp mắt: “May mà gặp được đại nhân, tin rằng ngài tất có biện pháp cứu giúp, cho nên không sao.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“Phải không?” Nhìn nàng lau vết máu, siết chặt khăn gấm trong tay, Tạ Nguy đưa tay ra, thản nhiên nói, “Lúc nãy nghe Ninh nhị cô nương trong xe nhắc tới ân cứu mạng, lại giống như sợ Nguy ngồi yên không cứu, xem ra là Nguy đa tâm.” Khương Tuyết Ninh nghe thế suýt nữa bị dọa hồn bay phách lạc, cố gắng trấn định nói: “Thích khách hỏi ta ta không dám không đáp, nhất thời không biết làm sao, lại sợ hắn cảm thấy ta bình thường thì tùy ý giết ta, là, là ta nói sai sao?”
Nói xong nàng mới nhìn thấy hắn đưa tay, thế là vội vàng đưa khăn gấm ra. Tạ Nguy nhận lại khăn gấm, liền dùng khăn tay dính máu đó, chậm rãi cẩn thận lau sạch tay trái dính đầy máu tươi, thu ánh mắt, không nói nữa. Trầm mặc làm trong lòng Khương Tuyết Ninh bồn chồn. Kiếm Thư thấy thế, nhìn Tạ Nguy một chút, im lặng cất đi chiếc khăn gấm khác vừa đưa ra.
Chốc lát sau, có người đến báo: “Thiếu sư đại nhân, Yến thế tử từ đầu phố đang đến.” Động tác lau của Tạ Nguy dừng lại, ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, nhân tiện nói: “Kiếm Thư, đưa Ninh nhị cô nương về.” Kiếm Thư đáp: “Vâng.” Khương Tuyết Ninh nín thở ngưng thần, thi lễ với Tạ Nguy, cũng không dám hỏi nha hoàn trong xe nàng ra sao, chỉ đi theo Kiếm Thư đến chỗ Yến Lâm.
Sau khi hai người rời đi, Đao Cầm trên lầu đi xuống tay ôm một cây đàn. Tạ Nguy tiếp nhận, đưa tay mơn trớn dây đàn đã đứt, còn có vết đao sâu hoắm trên thân đàn, khuôn mặt không biểu lộ gì, hồi lâu mới nói: “Thi thể đưa cho Hình bộ, gọi Trần Doanh tới gặp ta.”
Vũ: Trong chương có nhắc đến đàn, từ được dùng là “cổ cầm” nhưng cổ cầm không có con nhạn, chỉ có cổ tranh có. Ta không rõ là do ta hiểu lầm hay do tác giả. Các nàng chịu khó lướt qua đoạn đó ha. Có gì sai hay lỗi chương thì comment giúp ta, ta sẽ sửa sớm. Đa tạ.