Mục lục
KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám người đi thương lượng của Thiên Giáo vì thế mới mời Trương Già ra một nơi vắng người để nói chuyện, trông dáng vẻ là muốn thương nghị chút chuyện.



Trương Già hiển nhiên không sợ.



Hắn còn âm thầm mang theo một số tín vật cùng mật hàm của Thiên Giáo tìm ra được từ trên người Công Nghi Thừa, vừa khéo mượn cơ hội này lấy được sự tín nhiệm của đám người này, liền quay đầu lại dặn dò Khương Tuyết Ninh một câu: “Đừng đi loạn, chờ ta về.”



Thấy Khương Tuyết Ninh gật đầu đáp lại, mới đi cùng đám người kia.



Khương Tuyết Ninh nghe lời, cũng không đi loạn.



Chỉ là hiện tại đã không giống như đêm qua trời tối đen, rối ren hỗn loạn, không ai chú ý tới. Ngoài trời đã sáng tỏ, cho dù trên mặt bôi đen xám, cũng nhận ra được ngũ quan vô cũng xinh đẹp, là mỹ nhân từ trong trứng. Tiêu Định Phi lại nói toạc thân phận nữ nhi của nàng ra, Trương Già vừa đi, ánh mắt đám người còn lại đều lướt đến gương mặt nàng.



Tiểu Bảo ở trong góc nhìn nàng thật lâu.



Một lát sau, không biết tìm ở đâu ra một chậu nước, lấy nước từ con suối, cười hì hì nói với nàng: “Thì ra lại là muội muội của Trương đại nhân, đêm qua đã chậm trễ rồi, tỷ tỷ rửa mặt không?”



Khương Tuyết Ninh không khỏi khẽ giật mình.



Nàng vô thức nhìn ngón tay Tiểu Bảo, có lẽ sáng sớm đã rửa mặt, vết mực trên tay tối qua đã không còn bóng dáng nữa.



Ánh mắt đối phương nhìn nàng sáng lấp lánh.



Nhưng trong lòng nàng lại có chút nghiêm nghị e sợ.



Trương Già đã cho nàng một thân phận, nói nàng là muội muội hắn, mà Tiểu Bảo không biết thân phận nhưng trước mắt là người của Thiên Giáo, lại tự mình bưng nước đến, thực sự khiến người ta không thể đoán được dụng ý của nó.



Nhìn quang, những người khác cũng đã đến bên suối rửa mặt.



Tiếp theo đây còn một chặng đường phải đi, nước đã được đưa đến trước mặt, nếu nàng còn không rửa, tiếp tục mang khuôn mặt đen xám kia, chỉ sợ là chột dạ, có vẻ lạy ông tôi ở bụi này, còn sợ sẽ liên lụy khiến người khác nảy sinh lòng nghi ngờ Trương Già. Giữa hai chuyện có hại thì chọn chuyện nhẹ hơn, đáy lòng Khương Tuyết Ninh suy nghĩ một phen, liền trấn định tự nhiên cười một tiếng, ôn hòa nói tiếng cám ơn, thật sự cúi người xuống rửa mặt.



Tiểu Bảo tò mò nhìn nàng như đứa trẻ đầu đường nhìn cô nương xinh đẹp, không rời đi.



Nước suối sáng sớm lạnh lẽo rửa trôi đi cát bụi.



Gương mặt trắng nõn nà xinh đẹp của thiếu nữ lộ ra, dù không phấn son, tại nơi rừng núi hoang dã này cũng xinh đẹp hơi quá rồi.



Những tù nhân khác ngoài giáo chúng Thiên Giáo cùng trốn từ nhà lao ra ngoài, phần lớn đều là người nhà nông thô kệch, người xinh đẹp nhất ngày thường từng gặp được e rằng chỉ là cô nương nhà bên hoặc kỹ nữ tô son điểm phấn trong thanh lâu, dung mạo diễm lệ nhường này nào đã có duyên được nhìn thấy?



Vừa nhìn, không ít người đều ngây ra.



Tiểu Bảo trông thấy gương mặt này lại âm thầm nhướng mày, nhưng không ai phát hiện, sau đó lại vô tay vui vẻ kêu lên: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp!”



Khương Tuyết Ninh có lòng muốn nhân cơ hội này bắt chuyện vài câu cùng đứa trẻ này, thăm dò thực hư.



Không ngờ, nàng còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Bảo đã vỗ đầu mình, chỉ nói: “Hỏng bét, quên việc mất rồi!”, sau đó chạy biến đi như một làn khói.



Đám người chỉ nói đứa trẻ quên việc nên hoảng hốt vội vã đi làm, đều không để ý.



Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lại cảm giác có gì đó sai sai, cũng không tham gia náo nhiệt với đám người bên kia, mà rảo bước, nhìn xa xăm về phía rừng rậm mà đám người đang bàn chuyện.



Gương mặt nàng đã rửa sạch, lông mày và lông mi ươn ướt còn vương giọt nước, trên người còn mặc áo choàng của nam tử không quá vừa người còn có vẻ quá đơn giản, lại càng làm nổi bật lên nhan sắc trong trẻo như phù dung, ánh mắt toát ra vẻ thông minh.



Thế là Trương Già kết thúc thương nghị cùng mọi người, từ trong rừng rậm đi về, liền phát hiện tình hình dường như có gì đó kỳ lạ.



Trên đường đi, những ai nhìn thấy hắn đều bày ra vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn có chút ân cần.



Một tên cướp sông đã thay áo tù đi rồi, lúc hắn đi ngang qua còn chủ động đưa bánh hấp ra, cười nói: “Trương đại nhân hẳn còn chưa ăn sáng, ngài ăn một chút trước đi?”



Trương Già tùy ý nhìn hắn: “Đa tạ, có điều ta không đói.”



Lại có một nam nhân cường tráng, trên mặt có vết sẹo như đao chém, hào sảng tiến tới đón: “Trương tiên sinh thật đúng là thần thông quảng đại, Lão Cừu ta đã rất lâu rồi chưa gặp một nhân vật nào lợi hại như ngài. Đêm qua là chúng tôi hiểu lầm rồi, không ngờ tiểu cô nương yểu điệu kia thì là lệnh muội, ngài yên tâm, cả chặng đường này có chúng tôi ở đây tuyệt đối không để người ngoài làm tổn thương nàng chút nào.”



Trương Già: “…”



Không đợi hắn kịp trả lời, một giáo chúng Thiên Giáo bên cạnh đang chỉnh lại yên ngựa, đã khinh bỉ xùy một tiếng, lại xen vào nói: “Cô nương nhà họ có thân phận ra sao, ngươi lại có thân phận thế nào, nóng lòng muốn ăn thịt thiên nga như thế, cũng không sợ cắn phải môi.”



Biểu cảm của nam nhân có sẹo trên mặt kia lập tức thay đổi.



Trương Già cuối cùng cũng hiểu được cảnh tượng diễn ra nãy giờ, bởi vì lúc hắn về tới nơi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đứng trước bức tường. Trên người thiếu nữ còn mặc áo choàng của hắn, nhưng gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay hắn đã lộ ra rồi, đang ngước mắt nhìn bức bích họa đã bị mưa gió ăn mòn gần hết, nắng sớm xuyên qua sương mù nhẹ nhàng chiếu xuống khóe mắt đuôi mày nàng, khiến người ta không thể dời tầm mắt.



Mà lúc này, bên cạnh nàng còn có một người rất chướng mắt.



Chính là tên Định Phi công tử của Thiên Giáo nhân lúc mọi người thương nghị lấy cớ nhàm chán trốn mất tăm.



Tiêu Định Phi không hề cảm thấy hứng thú chút nào với những chuyện xúi quẩy của Thiên Giáo, lúc tại nhìn thấy Trương Già lấy tín vật ra, hắn liền tin chắc lão Công Nghi Thừa như rùa rụt cổ kia đã ngỏm củ tỏi rồi, suy nghĩ xoay chuyển, còn không bằng ra ngoài đi dạo.



Dù sao trong lòng hắn còn nhớ mãi bên ngoài có mỹ nhân kia.



Lúc ăn quay trở lại, vừa khéo trông thấy Khương Tuyết Ninh đứng bên cạnh bức tường đổ nát kia, có một thoáng hoảng hốt vì ngỡ như Vu Sơn thần nữ trên bức họa kia, không kiềm được mà tiến tới.



Bức họa trên tường chẳng qua chỉ vẽ phật, hơn nữa nhìn tới nhìn lui, màu vẽ đã sớm nhem nhuốc, không rõ đường nét nữa.



Cái này có gì đáng xem?



Tiêu Định Phi dốt nát, nóng lòng muốn giả vờ phụ họa mấy câu, nhưng dốc hết ruột gan cũng không nghĩ ra được từ nào tốt đẹp, dứt khoát bắt chuyện vô cùng thẳng thắng: “Cô nương có lòng tại Phật học sao?”



Khương Tuyết Ninh chẳng qua chỉ là đang chờ Trương Già, lại kiêng kị Thiên Giáo cùng những người trong thiên lao ra, không tiện tiếp xúc, nên cứ đứng bên tường tùy tiện ngắm nhìn thôi.



Nàng nào phải người học thức uyên bác?



Ở kiếp trước, về điểm “học không hay, kéo cày không biết” này, trái lại nàng cùng Tiêu Định Phi rất giống nhau.



Khóe mắt nàng đã nhìn thấy Tiêu Định Phi đi tới từ lâu, giờ phút này nghe hắn bắt chuyện như thế cũng không kinh ngạc, trong lòng cười thầm, lại cố ý ra vẻ không để ý, trả lời: “Không có gì cả.”



Mấy chữ này đơn giản là không để cho người ta tiếp được lời nào.



Nếu như là người khác nghe thấy câu này chỉ sợ đã nghẹn chết, nhưng dù sao Tiêu Định Phi cũng không phải người bình thường.



Sắc mặt hắn không thay đổi chút nào, vỗ tay cười lên: “Vậy thì vừa khéo, ta cũng không hiểu chút nào về nó, mấy thứ bỏ đi này ta nhìn thôi cũng chán ghét. Không ngờ cô nương cũng không có hứng thú, vậy là cùng chung chí hướng rồi.”



Đã qua một đời, da mặt người này vẫn dày như vậy.



Khương Tuyết Ninh bước sang bên cạnh một bước, không nói câu nào.



Tiêu Định Phi liền cực kỳ tự nhiên theo sau: “Cô nương ở kinh thành sao? Ta cũng đã ở kinh thành một thời gian rồi, lại chưa từng nghe phương danh của cô nương, thật là trễ nải rồi. Ta tên là Định Phi, cô nương cứ gọi thẳng tên ta là được. Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào đây?”



Khương Tuyết Ninh ngước mắt, lại bất ngờ nhìn thấy Trương Già đang đi về phía này từ đằng sau Tiêu Định Phi, nhất thời không hiểu sao lại nghĩ đến một câu “Xá muội” mà người này nói lúc trước, thế là mỉm cười nói với Tiêu Định Phi: “Trương đại nhân họ Trương, ta là muội muội của hắn, vậy Định Phi công tử cảm thấy nên xưng hô với ta thế nào đây?”



Tiêu Định Phi: “…”



Hắn hỏi câu vừa rồi, hoàn toàn là bởi không tin chuyện vớ vẩn mà Trương Già nói! Kết quả ngược lại bị Khương Tuyết Ninh dùng lý do này chặn họng, thật xui xẻo!



Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vén ít tóc rũ xuống trước trán, tỏ ra dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, mở miệng nói chuyện vô cùng trực tiếp: “Vậy không biết cô nương nay đã bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa, trong nhà bao nhiêu người?”



Ánh mắt Khương Tuyết Ninh dừng lại ở người phía sau hắn, không nói chuyện.



Trương Già vừa bước đến gần đó, vừa khéo nghe được những lời này của Tiêu Định Phi, gương mặt vốn không có biểu cảm gì lại càng trở nên lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng mà rằng: “E rằng Định Phi công tử hỏi nhiều quá rồi.”



Lúc này Tiêu Định Phi mới ý thức được phía sau mình có người.



Tuy lời bị người ta nghe thấy, nhưng hắn suy xét, cũng thật sự không sợ người này.



Ai bảo hắn tự nói đây là muội muội của hắn chứ?



Tiêu Định Phi mỉm cười quay lại, trên mặt tỏ vẻ rất chân thành, lại không tức giận vì lời nói của Trương Già quá lãnh đạm, bày ra vẻ gia giáo vô cùng tốt: “Không nhiều không nhiều, tuyệt đối không nhiều. Thực ra tuổi tại hạ cũng không lớn, chung thân đại sự cũng một mực chưa hoàn thành, chỉ là thân thế không tốt, không có người thân, nên mọi việc đều phải tự mình tính toán. Vừa nãy nhìn thấy lệnh muội lần đầu, liền cảm thấy rất hợp ý. Trương đại nhân đến rất đúng lúc, hẳn ngài có sinh thần bát tự của lệnh muội chứ?”



Đề nghị kết thông gia mới đi hỏi ngày sinh tháng đẻ…



Tên này tính toán cũng hay lắm!



Khương Tuyết Ninh nghe vậy, khóe miệng cũng không khỏi giật giật.



Ấn tượng của Trương Già đối với người này trong nháy mắt xấu tới cực điểm, mặt mày như nhuốm sương lạnh, lãnh đạm bất thường, dứt khoát nói: “Không biết.”



Tiêu Định Phi cảm thấy không có lý: “Nàng là muội muội của ngài, sao ngài lại không biết?”



Sắc mặt Trương Già càng kém.



Khương Tuyết Ninh nhìn thấy thì cười trộm.



Trương Già liền không nhìn Tiêu Định Phi nữa, nhìn xuống, nói với nàng: “Đi thôi.”



Cũng không biết sao Khương Tuyết Ninh lại rất vui, cười híp mắt với Tiêu Định Phi, cũng nói một câu “Đi nào.” Sau đó hiên ngang lướt qua bên cạnh hắn, đi theo bước chân Trương Già.



Thiên Giáo bên này đã thương nghị thỏa đáng, lường trước phía triều đình có chuyện cướp thiên lao to lớn như vậy, nhất định sẽ phái binh lục soát bốn phía, chỗ ẩn thân này của họ mặc dù vắng vẻ, nhưng cả chặng đường khó tránh khỏi sẽ để lại dấu vết, vẫn nên nhanh chóng đến Thông Châu là an toàn nhất.



Cho nên đám người lập tức chuẩn bị lên đường.



Chỉ là những người thương nghị hành trình này đều là của Thiên Giáo, không có ai là tù nhân từ thiên lao ra. Thiên Giáo nói kế hoạch này ra, hoàn toàn không hỏi ý kiến bọn họ, khiến những người có tâm tư mẫn cảm âm thầm cau mày.



Có mấy người không khỏi lặng lẽ nhìn Mạnh Dương.



Không ngờ Mạnh Dương từ trong góc kia đứng dậy, dáng vẻ không để ý, dường như đi đâu cũng được, hoàn toàn không có vẻ để ý đến vấn đề này chút nào, theo đám người Thiên Giáo đi về phía trước.



Số ngựa có hạn, nhưng Thiên Giáo đã tín nhiệm Trương Già, lại nói hắn làm việc cho Độ Quân Sơn Nhân, không dám chần chừ, cũng cho hắn một con ngựa.



Trương Già đang chỉnh lại yên ngựa.



Khương Tuyết Ninh chắp tay sau lưng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, quan sát vẻ mặt hắn, nhịn cười, nói: “Huynh trưởng vậy mà không biết sinh nhật ta, điều này không ổn đâu nhỉ?”



Hai chữ “Huynh trưởng” này của nàng nghe thì bình thường, nhưng thực ra có mấy phần chế giễu cười nhạo.



Nếu Trương Già không biết nàng cũng là trùng sinh mà quay về, e rằng còn không nghe ra được ý nghĩa gì, nhưng đời trước xem như hắn cũng hiểu được nàng, biết được tính tình của nàng, nên nghe ra được nàng không dễ chịu lắm.



Chỉ là hắn đành phải giả vờ không biết.



Tay cầm dây cương của hắn hơi dừng lại, hắn nói khẽ: “Chỉ là kế tạm thời, mong Khương Nhị cô nương thứ lỗi.”



Khương Tuyết Ninh nói: “Nhưng Trương đại nhân đã nói, ta là muội muội của ngài, nếu không biết sinh nhật ta, sau này người khác hỏi, không phải sẽ để lộ sơ hở sao?”



Trương Già không đáp.



Khương Tuyết Ninh nói: “Trương đại nhân không hỏi xem sinh thần của ta sao?”



Trương Già vẫn không nói như cũ.



Khương Tuyết Ninh liền cảm thấy trong lòng tức giận, thế nhưng không dám thể hiện tính nết được nuông chiều ra với hắn như kiếp trước, uất ức đáng thương nói: “Sinh nhật của ta là mười sáu tháng giêng, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa là đến rồi.”



Đương nhiên Trương Già biết sinh nhật nàng.



Nàng là hoàng hậu mà.



Mỗi mười sáu tháng giêng, dù sau khi Tiêu Xu nhập cung, Thẩm Giới cũng mở cung yến cho nàng, mời gánh hát, treo hoa đăng khắp hoàng cung, còn cho Hàn Lâm viện chọn thơ phú mà nhóm Hàn Lâm đã viết cho nàng từ một năm trước, đám văn võ đại thần cũng vì niềm vui của hoàng đế, dâng lên các loại kỳ trân dị bảo.



Nàng thấy trân bảo liền vui vẻ, nghe thơ phú lại chán ngán.



Hắn liêm khiết thanh bạch, cũng không biết nên tặng gì.



Đêm đó trong ngự hoa viên trang hoàng tinh xảo đẹp đẽ, yến tiệc linh đình, hội tụ đông đủ người tài, phần lớn đều là người có công danh.



Khi ấy, Hoàng đế phái người thưởng cung hoa.



Hắn không thích tụ tập, một mình một hướng, hoặc e là người khác không thích, nên lấy hắn làm trò đùa, nói đại đa số văn võ trong triều đều xuất thân khoa cử, đều từng có trâm hoa ở Quỳnh Lâm yến, chỉ có Trương thị lang xuất thân từ kỳ thi chọn quan lại, thiếu mất chuyện tốt này.



Có lẽ Thẩm Giới cũng đã uống không ít, lại cười sai người đưa đến một đóa cho hắn.



Văn nhân triều đại Đại Càn có văn nhã đều yêu một chữ đẹp, thích có trâm hoa trên đầu.



Trương Già lại không phải kiểu người như vậy.



Hắn nhận đóa cung hoa kia, cảm tạ thánh ân, sau đó cầm trên tay, không đeo lên đầu.



Yến tiệc tàn, bởi vì có nhiều việc nên ở lại thêm một lát, vì vậy ra ngoài trễ hơn một chút.



Kết quả lúc đi qua hành lang, lại gặp Khương Tuyết Ninh.



Khi đó hai má nàng hây hây, cũng không biết đi từ đâu tới, bên cạnh lại không có cung nhân đi theo, đôi mắt trong suốt như phủ thêm lớp sương mù nặng nề, dáng vẻ không hề vui vẻ chút nào. Nhưng vừa thấy hắn, chút yếu đuối kia liền giấu thật sâu trong lớp vỏ dày, châm chọc nói: “Những đại nhân khác tốt xấu gì cũng tặng lễ, Trương đại nhân thì hay rồi, gửi một phong chúc mừng qua loa cho xong. Bản cung khiến ngươi nhượng bộ lui binh đến thế sao?”



Trương Già nói: “Hạ quan bần hàn, không có gì để tặng.”



Dường như nàng chỉ hỏi một câu vậy thôi, không hề có ý truy cứu.



Sau đó ánh mắt nàng lướt qua, liền thấy đóa cung hoa trong tay hắn, vẻ mặt thế là có chút thay đổi, lại nhếch môi hỏi hắn: “Bần hàn thì bần hành, nhưng cũng có người thích đó thôi.”



Vừa nãy lúc Hoàng đế thưởng cung hoa, Khương Tuyết Ninh không ở đó.



Hẳn nàng đã hiểu lầm rồi.



Trương Già muốn giải thích, nhưng mà vừa muốn mở miệng bỗng nhiên lại nghĩ: Vì sao hắn phải giải thích chứ?



Khương Tuyết Ninh thấy hắn không nói lời nào, liền càng buồn bực thêm mấy phần, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra chút nào, từng bước một đi đến cạnh hắn, trên môi mang ý cười, lại nhẹ nhàng đưa tay rút đóa cung hoa từ tay hắn.



Ngón tay nàng dài mảnh, xinh đẹp vô cùng.



Sau đó liền chậm rãi cài cung hoa kia lên đầu mình, run run nở rộ bên cạnh trâm cài của nàng, nói: “Hẳn ngươi cũng không lấy ra được kỳ trân dị bảo gì mà tặng, bản cung đành nhận lấy đóa hoa này. Đẹp không?”



Hắn không biết trả lời như thế nào.



Khương Tuyết Ninh liền nói: “Nếu ngươi dám nói không đẹp, lát nữa bản cung gặp thánh thượng, liền nói với hắn trong cung có người thích ngươi, lén lút tình chàng ý thiếp với ngươi.”



Hắn ngay thẳng chính trực, nào sợ nàng nói bậy?



Chỉ là chốc lát đó, trên hành lang hoàng cung treo đèn ngũ sắc kéo dài, bóng dáng mặc cung trang ung dung của nàng có vẻ yếu đuối trong màn đêm, đóa cung hoa rung động trên tua rua của trâm cài, khiến cho khuôn mặt tái nhợt của nàng thêm mấy phần kiều diễm làm cho người ta rung động, cuốn lấy ánh mắt hắn.



Có lẽ là ma quỷ ám.



Hắn lại không giải thích, chỉ nói: “Đẹp lắm.”



Nào ngờ Khương Tuyết Ninh nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, đóa cung hoa kia lại bị nàng lạnh lùng tháo xuống, ném bên cạnh chân hắn, cười nhạt: “Thật đúng là cấu kết với nha đầu nào đó trong cung rồi, ta còn coi Trương Già ngươi là chính nhân quân tử gì nữa chứ!”



Dứt lời nàng xoay người rời đi.



Trên hành lang chỉ còn một mình hắn, qua hồi lâu mới nhặt đóa cung hoa kia lên.



Trương Già vốn cho rằng cảnh tượng này đã bị lãng quên từ lâu, giờ phút này lại hiện ra trong đầu hắn, rõ ràng đến từng chi tiết.



Khương Tuyết Ninh vẫn còn đang nhìn hắn, âm thầm bất mãn: “Ta nói một lần, Trương đại nhân có nhớ được không?”



Trương Già nghĩ, sinh nhật nàng, sao ta lại không nhớ được?



Nhưng chỉ giấu đi hồi ức như thủy triều cuồn cuộn kia, chậm rãi nói: “Đã ghi nhớ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK