Mục lục
KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans & Beta: Vũ



Bòn được của tên keo kiệt rồi! Suýt chút nữa Khương Tuyết Ninh nhảy lên cao ba thước, chỉ là ngại còn đang trước mặt Tạ Nguy, ít nhiều phải giữ chút hình tượng đoan trang, nhẫn nhịn không bùng phát ra mà thôi, nhưng ý cười và vui vẻ ở đáy mắt đã không che giấu chút nào nữa. Không tiếc lời khen tặng: “Tiên sinh thật sự khéo hiểu lòng người, vô cùng quan tâm săn sóc!”



Tạ Nguy khoát tay bảo Kiếm Thư đi lấy ngân phiếu cho nàng, lại hỏi: “Ngươi gióng trống khua chiêng như thế, không sợ người khác trông thấy sẽ chỉ trích sao?” Khương Tuyết Ninh đảo mắt nhanh như chớp: “Trương đại nhân cứu mạng ta, là ta báo ân mà!”



Báo, ân.



Trong lòng Tạ Nguy nặng nề lặp lại, ung dung liếc nàng một phen: “Lại tìm cớ ổn thỏa cả rồi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn thừa dịp này bày tỏ tâm ý với hắn chứ.”



Bốn chữ “bày tỏ tâm ý” này giống như mấy hạt châu, chợt rơi ở đáy lòng nàng, vốn tưởng chỉ rung động một chút như vậy thôi, ai ngờ chúng bỗng lăn ra, phát ra chuỗi tiếng vang không dứt, càng khiến lòng nàng loạn cào cào lên.



“Sao, sao lại có thể như thế?” Nàng phản bác theo bản năng, dù sao quả thật chưa từng có ý nghĩ này.



Tạ Nguy thấy nét mặt nàng thoáng qua, giống như bị câu nói này của hắn dọa sợ, đáy lòng chỉ cười: Nghĩ đến mà chưa dám làm thôi.



Vừa lúc Kiếm Thư đã đưa ngân phiếu tới. Khương Tuyết Ninh vội vàng nhận lấy, thoáng lấy lại bình tĩnh, liền cúi người chào Tạ Nguy, sau khi rời khỏi sân viện thở dài một hơi, mới phát hiện thì ra lúc bản thân đối mặt với Tạ Nguy vẫn một mực căng thẳng không thôi.



Kiếm Thư giao ngân phiếu, đứng bên cạnh không dám nói lời nào.



Tạ Nguy vịn khung cửa thấy bóng dáng nàng biến mất ở chỗ ngoặt cuối hành lang, liền buông tay đi trở về phòng ngồi xuống, lại cảm giác như lúc nãy mở cửa bị tuyết bên ngoài chiếu vào, đáy mắt giống như bị ánh sáng thấp thoáng dao động. Hắn chậm rãi khép mắt lại, nghỉ một chút. Sau đó mới nói: “Gọi Tiêu Định Phi tới.”



*



Quả nhiên lúc chạng vạng tối chưởng quỹ tửu lâu kia đã phái người đến đây, ngân phiếu một ngàn lượng tới tay Khương Tuyết Ninh, trái lại những ngày này xa hoa hiếm thấy, trước ánh mắt vạn phần kinh ngạc của Tiểu Bảo, lập tức liền thanh toán. Bên phía tửu lâu tự có người chuyên đến thương lượng đồ ăn, rượu với nàng.



Khẩu vị Trương Già đại khái nghiêng về phía thanh đạm, xưa nay không phải người ham mê sơn hào hải vị gì, cho nên cũng không cần phải phô trương quá mức, chỉ cần mỗi món ăn tinh tế mới mẻ là được. Còn rượu, xưa nay tửu lượng người này rất kém, đại phu nói đã nghỉ ngơi dưỡng thương đã mấy ngày, nay uống một chút cũng không sao. Trời rất lạnh, thích hợp nhất là Thiệu Hưng Hoa Điêu thượng phẩm, làm ấm trên bếp lò rồi uống thì không còn gì ấm hơn.



Thời gian còn làm hoàng hậu trong cung lúc trước, hai năm đầu vì khoe khoang, đã từng làm mấy yến hội vụn vặt, mấy năm sau đó thì buông tay lười quản, Khương Tuyết Ninh cũng không ngờ bản lãnh này lại được mình nhặt lên dùng, mà còn trong tình huống thế này. Đại yến trong cung đã xử lý, một bàn nho nhỏ thế này, không đáng kể. Chưa đến nửa canh giờ đã xong.



Có thể người phía tửu lâu nhận ra thân phận của nàng không tầm thường, nên cũng không dám qua loa, trước hết bảo đầu bếp đến xem trù phòng của Thượng Thanh Quan có thể dùng hay không, còn sớm đưa đồ dùng, cần cho yến trừ tịch ngày mai, thậm chí còn mang rượu tới. Vốn dĩ mấy người Tiêu Viễn muốn khao thưởng binh sĩ đi cùng chưa thể về kinh, đám người này lui tới cũng không có mấy người chú ý.



Khương Tuyết Ninh ở ngoài trù phòng xem bọn họ khuân đồ vào trong, nhìn một lát lại thất thần. “Ta còn tưởng ngươi muốn nhân cơ hội này bày tỏ với hắn nữa chứ…” Lời Tạ Nguy nói lúc trước, quanh quẩn trong đầu nàng như có quỷ. Trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn một chút, dù nàng biết mình vốn quả thật không có ý nghĩ này, cũng không nên nghĩ theo hướng này, nhưng ai bảo câu nói của tên họ Tạ kia lại tràn đầy dụ hoặc khiến người ta không ngừng đắn đo chứ?



Khương Tuyết Ninh phát hiện, nàng căn bản không có cách nào thoát khỏi câu nói này. Người ta thường nói, nam theo đuổi nữ cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách lớp vải thưa. Đúng là nàng thích Trương Già mà. Theo đuổi người mình thích, bộc lộ tâm ý của mình, có gì mà hổ thẹn, có gì không thể được? Cho nên, cho nên đêm mai…



“Khương Nhị cô nương! Khương Nhị cô nương!” Một bàn tay bống đạp lên vai nàng, Khương Tuyết Ninh suýt chút nữa bị dọa hết hồn, cả người đều run run, suy trong đầu vừa nãy lập tức giấu sạch đi.



Nàng quay đầu nhìn, vậy mà lại là Tiêu Định Phi.



Tay ăn chơi này vài ngày trước bị một mũi tên của Tạ Nguy bắn xuyên qua bả vai, bị áp giải đi với thân phận Thiên Giáo tặc tử hết sức thê thảm, lại vì thân phận đặc thù mà bị giam lỏng. Ai bảo hắn tên là “Định Phi”?



Có thể nói sau khi người phía triều đình thẩm vấn sơ bộ xong, tất cả mọi người liền chú ý đến khuôn mặt giống Định Quốc công Tiêu Viễn đến mấy phần, lại liên tưởng đến cái tên này, lập tức đủ loại suy đoán lan truyền ra.



Nghe nói Định Quốc công Tiêu Viễn đã đi gặp hắn một lần. Trước khi vào mười phần thấp thỏm, sau khi ra lại mặt mày tái xanh.



Mặc dù là tù nhân, nhưng bên trong Thượng Thanh Quan này, không một ai dám bất kính với hắn, vì thế người này còn sống thoải mái hơn khi còn ở Thiên Giáo nữa. Vết thương trên bả vai cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn tản bộ khắp nơi.



Hôm qua còn dẫn hai binh sĩ trông coi hắn đi dạo kỹ viện, gặp mấy kỹ nữ còn nói: “Giờ bản công tử phất lên rồi, biết bản công tử là ai không? Là con trai trên trời rơi xuống của Định Quốc công trong kinh thành quyền thế ngập trời hoàng đế cũng phải sợ hãi ba phần!” Lời này truyền về khiến Tiêu Viễn tức giận đến nỗi sắp bể phổi.



Chỉ là dù sao cũng là người Tạ Nguy bắt, dù hắn có ý muốn làm gì với Tiêu Định Phi, trước khi áp giải về kinh thành, không thể động đến, chỉ sợ làm cho Tạ Nguy sinh nghi, đành phải nhịn trong bụng. Chậc chậc, đừng nhắc mà bực mình!



Trái lại Tiêu Định Phi vẫn y phục lụa là như cũ, giữa mùa đông còn cầm cây quạt mạ vàng trên tay giả vờ phong nhã, cũng không biết đã đứng sau lưng nàng bao lâu, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?”



Khương Tuyết Ninh vừa thấy hắn lại đau đầu. Lập tức chỉ nói: “Định Phi công tử có việc gì sao?”



Tiêu Định Phi cười ha hả nhìn thoáng qua phía ngoài trù phòng, trên mặt mang mấy phần thèm rõ dãi, lại nói: “Nghe nói cô nương mời đầu bếp đến tới làm trừ tịch yến?”



Toàn thân Khương Tuyết Ninh cứng đờ, cảnh giác: “Không có chuyện đó, ngươi nghe ai nói vậy?”



Tiêu Định Phi nói: “Động tĩnh lớn như vậy, Thiệu Hưng Hoa Điêu tốt nhất, chỉ riêng bình rượu kia, ta đi ngang qua ngoài cửa thôi đã ngửi thấy rồi. Haha, cô nương, dù sao chúng ta cũng có giao tình cùng trải qua hoạn nạn nhỉ? Ké bữa cơm?”



Ké bữa cơm?



Nếu Khương Tuyết Ninh là mèo, chỉ sợ lúc này lông toàn thân đã dựng ngược lên, lạnh lùng nói: “Ngươi nằm mơ đi!” Nàng biết người này có tính quấn chặt không buông, nên không nói gì nữa, phất tay áo rời đi, sợ người này dính vào làm rối chuyện của mình.



Tiêu Định Phi này lại là tên giỏi bắt quàng làm họ. Hắn mang dáng vẻ thèm rượu thèm ăn, vốn hắn còn cao hơn Khương Tuyết Ninh, bước một bước bằng hai bước của nàng, đi theo không tốn sức chút nào, cố chấp: “Đừng vội mà, đêm trừ tịch, yến đoàn viên, chẳng phải nên nhiều người đông vui sao? Cô nương khổ tâm chuẩn bị nhiều như vậy, một mình ăn hết thế nào được? Hay là cô nương còn mời người khác nữa?” Khương Tuyết Ninh nhẫn nhịn, sắc mặt rất khó coi, tiếp tục đi.



Tiêu Định Phi chợt gõ cây quạt trong lòng bàn tay: “Ồ, chẳng lẽ người ngươi mời là tên họ Tạ đấy chứ? Nghe nói hắn là tiên sinh của ngươi…”



Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn hằm hằm: “Ngươi nói linh tinh gì vậy?”



Tiêu Định Phi lại buông tay ra: “Vậy ta ké bữa cơm có gì đáng nói? Này, chờ đã, bữa cơm trừ tịch này đừng nói có tiên sinh của ngươi cũng không được mời nhé, hắn biết không?”



Khương Tuyết Ninh thật muốn tìm cái khăn lau chặn miệng tên này lại: “Tiên sinh của ta không đến!”



Tiêu Định Phi nói: “Mời rồi à?”



Khương Tuyết Ninh là vì Trương Già mới phải giày vò phen này, sao có thể mời một tên sát tinh đến vướng chân mình, mà còn có chút tâm tư nhỏ nàng chưa cân nhắc xong, đâu thể để người ngoài có mặt ở đó được? Lập tức nóng lòng muốn thoát khỏi người này, tức giận nói: “Tiên sinh đương nhiên phải đi cùng vị phụ thân từ trên trời rơi xuống kia của ngươi khao thưởng binh sĩ, không thể nào có thời gian được!”



Tiêu Định Phi kinh ngạc cười: “Ngay cả cô nương cũng biết thân thế của ta rồi à?”



Khương Tuyết Ninh đã đi đến trước cửa phòng mình, cười nhạt.



Thế là Tiêu Định Phi cố ý bày ra tư thái phong lưu, nháy mắt mập mờ với nàng: “Chờ trở về kinh thành, bản công tử chính là thế tử quốc công gia, Khương Nhị cô nương không cân nhắc xem…”



“Ầm!” Đáp lại hắn chỉ là vẻ mặt Khương Tuyết Ninh không hề thay đổi và tiếng đóng cửa phòng vang lên. Lời còn chưa nói xong lập tức đều bị chặn đứng ngoài cửa. Tiêu Định Phi chợt cảm thấy vô vị, nói vọng vào trong: “Cô nương trong kinh đều mặt lạnh vô tình như ngươi sao? Coi thường bản công tử quá đi mất!”



Bên trong không truyền ra chút âm thanh nào.



Tiêu Định Phi đứng đó nửa ngày, cuối cùng dậm chân một cái, rời đi. Khương Tuyết Ninh dỏng tai nghe, thấy tiếng bước chân kia đi xa, hé cửa ra, thấy trong đình viện thật sự không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rốt cuộc cũng gạt được con đỉa này đi rồi.



*



Ngày hôm sau, Tiêu Định Phi cũng không xuất hiện. Trong lòng Khương Tuyết Ninh yên tâm hơn không ít. Tới chạng vạng tối, đầu bếp tửu lâu đã làm xong bàn tiệc, cố ý chọn một góc Đạo Tàng Lâu yên tĩnh phía sau Thượng Thanh Quan, bày biện lên. Lúc này nàng mới nói Tiểu Bảo đi thông báo cho Trương Già một tiếng, sau đó thay một thân váy áo màu xanh như nước, khoác áo choàng lên muốn đi ra ngoài, tiện đường qua gọi Trương Già cùng đi.



Nhưng ai ngờ mới đi nửa đường, một bóng dáng chợt lao ra, cười nói: “Được rồi, xem như bản công tử đuổi kịp rồi, nghe nói bàn tiệc dọn xong cả rồi, giờ đi qua à?” Trong chớp nhoáng này, sắc mặt Khương Tuyết Ninh xấu đi trông thấy. Nàng dừng lại, cắn răng: “Định Phi công tử, ta đã nói không mời ngươi!”



Tiêu Định Phi xảo quyệt như hồ ly, khoát tay: “Ây da, không sao cả, buổi chiều ta đã thay ngươi đi mời Trương đại nhân trước rồi, giờ vừa khéo đi cùng mọi người, chẳng phải quá đúng lúc sao?”



Hắn đã đi mời Trương Già từ chiều rồi? Khương Tuyết Ninh tức đến nỗi mũi muốn lệch đi, ngón tay chỉ hắn cũng đang phát run lên: “Ta chuẩn bị tiệc, ngươi dựa vào đâu mà đi mời? Không đúng, sao mặt ngươi dày quá vậy!”



Tiêu Định Phi nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Trương đại nhân đáp sẽ lát nữa sẽ cùng đi, nếu Khương Nhị cô nương thực sự không muốn, vậy ta phải cáo tội với Trương đại nhân bên kia, có sao nói vậy thôi…”



Khương Tuyết Ninh nghẹn lại: “Ngươi…”



Dưới bầu trời này, luôn là kẻ không biết xấu hổ ức hiếp kẻ sĩ diện, mặt dày ức hiếp kẻ mặt mỏng, về điểm này Khương Tuyết Ninh thua Tiêu Định Phi khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm, thực sự không thể đuổi kịp được, chịu thua thiệt lần này suýt chút nữa khiến nàng tức chết. Nàng cắn răng, nghiêm mặt, nhìn chằm chằm đối phương, rốt cục chậm rãi áp lửa giận xuống, ngược lại thản nhiên cười khẽ, nói ba chữ: “Được, được, được.”



Hôm nay trời lại đổ tuyết.



Khắp cả Thượng Thanh Quan, những nơi chưa quét sạch giờ giống như bị chôn trong tuyết, bước lên có thể để lại vết ấn. Nàng đứng giữa đất trời đầy tuyết, che ô, bộ váy áo màu xanh bị áo lông chồn màu tuyết trắng bao phủ lấy, nhướng mày cười một tiếng thực sự kinh tâm động phách.



Tiêu Định Phi cảm thấy nửa người mình mềm nhũn đi. Hắn chưa từng có sức chống cự với những gì xinh đẹp, suýt chút nữa đã muốn nói “Vậy ta không đi nữa”, cũng may lời tới bên môi thì rút lại kịp, ngượng ngùng cười: “Thế chẳng phải không có chỗ ngồi ăn sao? Thứ lỗi, thứ lỗi.”



Dáng vẻ này thật sự khiến người ta vừa thấy liền nổi giận.



Khương Tuyết Ninh đi về phía trước vài bước, tính tình khó chịu, thực sự cảm thấy trong lòng không nhịn nổi, ném ô đi, dứt khoát dùng hai tay vốc tuyết từ dưới đất lên, làm thành quả cầu nhỏ, ném về phía Tiêu Định Phi!



Tiêu Định Phi đâu ngờ mình bị tai họa ập tới như thế! Hắn kêu lên: “Ây da, cô nương này làm sao thế? Nói không thắng được người khác thì liền ra tay, ngươi còn là quân tử sao? Y phục ta vừa mua mấy hôm nay đấy, cô nương Hạnh Xuân Lâu hôm qua còn khen là đẹp! Đừng, ây da, đừng ném nữa!”



Sao Khương Tuyết Ninh chịu nghe cho được? Nàng không nói lời nào, chỉ một lòng ném tuyết về phía hắn xả giận.



Tiêu Định Phi yêu quý y phục kia, không khỏi chạy trối chết, chạy một mạch về nơi Trương Già ở, vừa chạy vừa hô: “Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi!” Khương Tuyết Ninh không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, cho rằng hắn không dám đánh trả.



Chưa được hai bước đã đến chỗ Trương Già, vừa khéo Tiểu Bảo đang đứng dưới mái hiên, Trương Già cũng mới đi từ trong ra. Nhìn thấy Trương Già từ xa, Khương Tuyết Ninh thu tay lại, giống như không có chuyện gì xảy ra, đi ngang qua Tiêu Định Phi – tên vừa bị tuyết đập vào làm cho áo choàng xộc xệch, đi đến dưới mái hiên, lại khôi phục dáng vẻ lương thiện, chào hỏi rất thân thiết: “Khí sắc của Trương đại nhân trông lại tốt hơn một chút rồi.”



Trương Già cũng xuống bậc thang, trông thấy bên ngoài còn phủ một lớp tuyết mỏng, bất giác cau mày. Hắn nói: “Nhị cô nương ra ngoài không che ô sao?”



Đương nhiên là có.



Chỉ là vừa rồi…



Khương Tuyết Ninh vừa mở miệng muốn nói mình quên, ai ngờ ánh mắt Tiêu Định Phi đứng ở sau lưng nàng lúc này chợt lóe lên, không biết gan to tày trời mọc ở đâu ra, vo một quả cầu tuyết nhỏ ném về phía sau đầu nàng!



Khương Tuyết Ninh không thấy được động tĩnh phía sau, đương nhiên không phát hiện được. Trương Già lại đứng đối diện nàng, vừa khéo thấy rõ. Chân mày vốn đã cau lại, giờ lại cau thêm mấy phần, chỉ kéo Khương Tuyết Ninh còn chưa kịp nói chuyện, về phía mình một bước, sau đó giơ ống tay áo rộng lên, che phía sau đầu nàng.



“Xoạt” một tiếng, khối tuyết đập lên ống tay áo Trương Già, vỡ ra, dính lên đó thành một mảng.



Khương Tuyết Ninh suýt chút thì va vào lồng ngực hắn, mãi đến khi tay áo kia cản lại giúp nàng, cảm giác trước mắt tối đi, lại nghe thấy âm thanh phía sau, mới biết đã xảy ra chuyện gì.



Ngước mắt nhìn gương mặt người cứng nhắc kiệm lời phía trước, nàng lại cảm giác nhịp tim đập nhanh như nai con hoảng loạn. Không khỏi sững sờ một lát, nàng mới đột ngột kịp phản ứng lại, xoay người ra khỏi phía sau tay áo Trương Già che chở nàng, quắc mắt nhìn trừng trừng Tiêu Định Phi phía sau đang cười hì hì: “Ngươi muốn chết à!”



Tiêu Định Phi cười như không cười nhìn nàng, lại ỷ mình chân dài, co cẳng chạy mất.



Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy hai gò má mình như bị nung đỏ lên, chỉ vì hôm nay lúc đến trong lòng có chút suy nghĩ không thể cho ai biết, nên không dám nhìn vẻ mặt Trương Già lúc này, thấy Tiêu Định Phi chạy, liền ra vẻ đuổi theo hắn nặn cầu tuyết ném hắn. Lúc này Tiêu Định Phi không dám đánh trả, chỉ nói: “Thật là không nể tình!”



Khương Tuyết Ninh mắng: “Con người đều là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ngươi thì hay rồi, ăn ké tiệc của bản cô nương còn dám đánh trả!”



Trương Già thấy dáng vẻ nàng có vài phần giống như chạy trối chết, không nói gì chỉ rũ mắt, nhẹ nhàng nâng tay áo lên hất mạt tuyết dính trên tay áo kia đi, mới cất bước đuổi theo.



Chỗ Trương Già ở cách chỗ Tạ Nguy chưa đến vài bước. Nếu muốn đi Đạo Tạng Lâu, vừa khéo sẽ đi ngang qua. Qua quá nửa quan đạo là tới.



Khương Tuyết Ninh ném trả Tiêu Định Phi một nắm tuyết sau ót, xả được giận, sau đó ngẩng đầu lên đã thấy trong đêm trời đổ tuyết dày thế này, vậy mà Kiếm Thư lại đang ôm kiếm đứng ngoài cửa. Bên trong gian tiểu viện phía sau hắn gần như đã quét sạch tuyết, trông đen nhánh, cả trong và ngoài đều không đốt đèn, giống như căn bản không có người vậy.



Khương Tuyết Ninh không khỏi khẽ giật mình: ” Ngươi không cùng đi với tiên sinh sao?”



Kiếm Thư đã nhìn thấy họ đi từ xa, lại hỏi với vẻ thắc mắc: “Đi đâu?”



Khương Tuyết Ninh nói: “Khao thưởng binh sĩ trừ tịch.”



Kiếm Thư lạnh lùng nói: “Tiên sinh không đi.”



Tạ Nguy không đi? Khương Tuyết Ninh có chút kinh ngạc, vô thức nhìn về phía gian nhà đen thui sau lưng Kiếm Thư: Đêm trừ tịch không đi khao, lại nghe nói song thân (phụ mẫu) của hắn ở Kim Lăng đều đã qua đời, hình như cũng không nghe nói hắn có gia quyến nào khác…



Há miệng muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ vừa hiện lên liền thu lại.



Tạ Nguy đâu phải như Tiêu Định Phi.



Nàng chậm rãi “ừ” một tiếng, không để ý đến chút khác thường ở đáy lòng, cười cười nói: “Vậy thì không làm phiền nữa, chúng ta đi trước đây.”



Ở đây không ai dám nói chuyện lớn tiếng, Khương Tuyết Ninh và Tiêu Định Phi vốn dĩ đuổi nhau ném tuyết suốt cả quãng đường giờ đây đều im lặng, một nhóm ba người dẫn theo Tiểu Bảo, đi qua quan đạo, dẫm lên lớp tuyết thật dày “soạt soạt”, đi đến gian lầu cuối đường.



Trước tiểu viện, Kiếm Thư vẫn còn đứng yên không nhúc nhích. Mỗi năm cứ đến thời điểm này, bọn họ đều không dám cách quá xa, chỉ đành ở gần hắn, cùng trải qua. Nhớ tới cảnh mình vừa thấy, Kiếm Thư im lặng thật lâu, nói: “Ninh Nhị cô nương quả là người vô tâm.”



Trong bóng tối, từ tường viện sau lưng hắn, có một giọng nói phản bác: “Có.” Kiếm Thư quay đầu nhìn lại. Thân ảnh Đao Cầm mờ mịt trong bóng tối, ngược lại đầu óc rất sáng suốt, nói thêm một câu: “Chỉ là không ở chỗ tiên sinh mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK