Mục lục
KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra đám người hoặc ít hoặc nhiều đều chú ý tới Khương Tuyết Ninh, dù sao người này từ lúc ra khỏi thiên lao, đã một mực theo sát bên cạnh Trương Già. Chỉ là y phục của “hắn” tùy tùy tiện tiện, gương mặt cũng đen sì sì vô cùng bẩn, có điều trông dáng người hơi nhỏ bé, ngũ quan thoáng thêm chút thanh tú, những thứ khác trong đêm hôm khuya khoắt này dù cho có chút ánh sáng chiếu vào cũng chỉ mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ ràng được, vả lại còn phải kiêng kị Trương Già ở bên cạnh nữa. Người sáng suốt cho dù nhìn ra được chút manh mối, ngoài miệng cũng sẽ không nói gì.



Chỉ nói thầm trong lòng: Không ngờ trong Thiên Giáo cũng có người như vậy, đã làm quan thì sang trọng lịch sự, vậy mà ra ngoài còn đưa người theo. Cũng không biết đó là cô nương giả trang, hay là tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm trong Tần lâu sở quán nữa.



Người trong miếu thờ đều mang tâm tư riêng, nhưng cũng không ai đi tranh chấp vì một chuyện nho nhỏ này.



Rất nhanh liền có người chủ động dời chủ đề.



Có thể bị triều đình nhốt vào thiên lao thì đều là hạng có năng lực cả, vừa mở miệng như cái máy hát kể những chuyện mình đã trải qua, lại thêm chút mắm muối, cộng thêm chút giấm, liền trở thành truyện cổ có thật, còn đặc sắc hơn cả truyện tiên sinh kể bên chân cầu nữa.



Phu nhân kia đưa bánh hấp xong thì mang giỏ rời đi, đứa trẻ mười mấy tuổi kia lại nghe đến nỗi hai mắt phát sáng, dứt khoát ngồi ở ngưỡng cửa, dáng vẻ như định ở đây nghe kể tới sáng vậy.



Đám người Thiên Giáo kia giống như cũng mặc kệ đứa trẻ này.



Trái lại Khương Tuyết Ninh đã để ý đứa trẻ này từ lâu, dù sao ở nơi thế này lại có đứa trẻ mười mấy tuổi, thực sự có chút khó tưởng tượng nổi. Bây giờ Thiên Giáo ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha sao?



Nghe đám hào cường ác bá từ thiên lao ra này nói khoác về những kinh nghiệm mình từng trải qua trước khi vào đó, Khương Tuyết Ninh cũng uống nước đủ rồi, còn thừa lại hơn phân nửa chén, do dự một chút lại đưa về phía Trương Già.



Cho dù ngồi trên mặt đất, thân hình hắn cũng thẳng tắp.



Giờ phút này hắn xoay đầu lại nhận lấy chén nước, trong lòng Khương Tuyết Ninh lập tức nhảy một cái, nhưng sau khi hắn nhận lấy lại đặt chén nước xuống đất, giọng nói rất trầm trả lời nàng: “Ta không khát.”



Rốt cuộc vẫn là Trương Già, cổ hủ cứng nhắc không tiến bộ!



Đáy lòng Khương Tuyết Ninh hừ một tiếng.



Nhưng nghĩ lại, chỉ sợ cũng chính vì người này trong sạch tự kiềm chế, nên nàng mới không thể kìm lòng được mà chìm đắm, dù sao người này hoàn toàn khác biệt với nàng, dường như không có bất kỳ chỗ nào tương tự, giống như chỉ đứng nơi đó, đã khiến cho người ta ngẩng đầu nhìn mà ngưỡng mộ, muốn chạm cũng khó mà chạm tới. Nếu ngày đó Trương Già giống như Tiêu Định Phi – một công tử cử chỉ lỗ mãng, trái lại quá nửa nàng sẽ coi thường hắn.



Lần này bất ngờ bị cuốn vào vụ cướp ngục này, thực sự ngoài dự liệu của nàng, cũng làm rối loạn kế hoạch ban đầu của nàng. Nhưng ở cạnh Trương Già, lại cảm thấy kế hoạch gì đi nữa, trong dự liệu hay ngoài dự liệu, cũng không còn quan trọng nữa.



Người này ở bên cạnh, là chuyện quan trọng nhất lúc này.



Chỉ là dù Trương Già chưa nói ra, nhưng nếu đã có quan hệ gần gũi với Thiên Giáo như vậy, tất nhiên là có mưu gì đó. Nàng ở đây, ắt sẽ có ảnh hưởng nhất định đến dự định của Trương Già, nên trước tiên phải làm là tự bảo vệ mình, không làm vướng chân hắn, sau đó là nhìn thời thế mà làm, dù sao với Thiên Giáo,…



Tốt xấu gì cũng có ưu thế trùng sinh ở đây, nàng cũng có phần hiểu rõ.



Chỉ hy vọng chuyện lần này đừng quá phức tạp.



Bất tri bất giác, lông mày Khương Tuyết Ninh lặng lẽ cau chặt lại.



Trong ngôi miếu đổ nát lúc này đang có người kể chuyện mình từng trải ngày trước: “Năm đó, lão tử mới chừng hai mươi. Cẩu quan mượn danh luật lệ triều đình, thu thuế trong thôn tới tận mười năm sau, lão tử vớ lấy dao mổ heo nhằm lúc cỗ kiệu của cẩu quan kia đi tới, thọc qua một phát, ruột tên kia đổ ra đầy đất. Ta vừa thấy sự đã thành liền chạy trốn, đã rất nhiều năm rồi, không ngờ đang ăn bát mì hoành thánh ở quán cách đó năm dặm thì gặp người quen, liền đi báo quan, lại bắt lão tử vào thiên lao. Ha ha, cũng may vận khí tốt, lại gặp được chuyện thế này, khiến lão tử lại được ra ngoài rồi!”



Nói đến đây trên mặt hắn không nhịn được, lộ ra mấy phần đắc ý.



Đứa bé kia ngồi chồm hổm ở ngưỡng cửa lại không nhịn được “A” một tiếng, làm cho đám người quay đầu lại nhìn nó.



Có điều không phải kinh ngạc, cũng không phải hoảng sợ.



Mà là đau.



Hóa ra đứa bé này cầm nửa cái bánh vừa ăn vừa nghe, kết quả nghe đến nỗi mê mẩn, không để ý đã ăn gần hết, cắn một cái liền cắn phải tay mình, bị đau liền kêu lên.



Người chung quanh lập tức cười rộ lên.



“Sao mà ngươi ăn bánh còn ăn cả tay vậy?”



“Này là đói đến độ nào?”



“Đứa trẻ năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi, tên là gì, chẳng lẽ cũng gia nhập Thiên Giáo sao? Đã giờ này còn chưa về nhà, cha mẹ ngươi không lo lắng hả?”



Đứa trẻ kia liền chậm rãi rụt ngón tay vừa cắn phải lại, sờ sờ đầu mình, trông có vẻ ngại ngùng, giọng nói lại sảng khoái giòn tan: “Vừa tròn mười ba đó, không cha không mẹ, cũng không ai đặt tên, tất cả mọi người gọi ta là Tiểu Bảo, chư vị đại ca cũng gọi ta là Tiểu Bảo được rồi. Đừng thấy ta không lớn lắm, ta gia nhập giáo cũng đã ba bốn năm rồi đấy!”



Mọi người nhất thời kinh ngạc.



Chắc là Tiểu Bảo cũng cảm thấy được nhiều người nhìn vậy cực kỳ đáng tự hào, nên lưng cũng thẳng lên mấy phần, trên mặt cũng phủ đầy ý cười. Nhưng mà nó đang định mở miệng nói gì đó, cùng với động tác thẳng lưng lên, cái bụng mười phần không chịu phối hợp lại kêu lên “ục ục”, tiếng kêu có phần vang dội, không ít người nghe được.



“Ha ha ha…”



Đám người lập tức lại cười rộ lên.



Nó đang độ tuổi như thế, là tuổi ăn tuổi lớn, ăn một ngày ba bữa cũng không đủ.



Huống chi vừa rồi nó chỉ gặm nửa cái bánh hấp.



Tiểu Bảo có chút thẹn thùng, hơi đỏ mặt lên, đuôi tóc thắt bím dựng lên trời, đầu cúi sắp chạm đầu gối.



Nhưng lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nói thô ráp không lưu loát: “Ăn nữa không?”



Tiểu Bảo nghe tiếng thì ngẩng đầu, liền trông thấy nửa cái bánh hấp đã bẻ ra đưa tới trước mặt mình.



Bàn tay cầm cái bánh kia cũng không sạch sẽ lắm, lòng bàn tay rất rộng, xương ngón tay cũng rất lớn, lại còn đầy vết thương nham nhở có mới có cũ, chỉ là bị đất bụi bẩn che đi quá nửa, trái lại không trông không rõ ràng lắm.



Nhìn theo hướng bàn tay này thì thấy một bộ đồ tù, cũng đầy vết bẩn như vậy. Người này ngồi bên cạnh Tiểu Bảo.



Mặc dù quá nửa người bị bóng tối bao phủ, nhưng vừa nhìn đã thấy được dáng người nam nhân cao lớn khôi ngô. Nhưng mãi đến khi hắn mở miệng nói chuyện, mọi người mới chú ý tới, ở đây còn có một người như vậy.



Tiểu Bảo ngày thường lanh lợi, trí nhớ cũng tốt, vậy mà giờ khắc này cũng không nhịn được thầm giật mình.



Bởi vì ngay cả nó cũng không có chút ấn tượng nào về nam nhân này.



Đại khái là vì bị giam trong thiên lao quá lâu, không nói chuyện với người khác, nên giọng nói của hắn tựa như tiếng lưỡi đao rỉ ma sát trên đá mài, khiến người nghe hơi khó chịu.



Tóc cũng dài quá, che khuất khuôn mặt.



Nhìn qua không phân biệt được sâu cạn, cảm giác rất bình thường, không có gì đặc biệt.



Tiểu Bảo vô thức nhận lấy cái bánh người kia đưa cho, nói một câu cảm ơn.



Cái bánh trong tay Trương Già còn chưa ăn miếng nào, có vẻ muốn đưa ra, nhưng lúc này cổ tay hơi chuyển đi, âm thầm rút lại. Ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ nam nhân lúc trước không khiến người ta chú ý tới kia.



Khương Tuyết Ninh nhìn Trương Già một cái, bờ môi nhuộm chút ý cười, mới chuyển tầm mắt nhìn lại Tiểu Bảo bên kia.



Song lúc ánh mắt rơi xuống trên ngón tay tiểu hài tử này, lại không khỏi chú ý tới.



Tiểu Bảo ngồi khá gần phía ngoài, trong ngôi miếu đổ nát có một đống lửa, nhưng lúc trước không chiếu được tới đó. Nhưng khi nó đưa tay nhận lấy cái bánh từ nam nhân kia, vừa khéo lại bị ánh lửa chiếu tới.



Khương Tuyết Ninh liền thoáng nhìn thấy ngón áp út của nó.



Bên trái cạnh móng tay nó có một vết tích nhỏ màu đen nhánh, chỉ là rất nhanh đã bị ngón tay khác che đi, chốc lát đó không thể phán đoán được là va chạm bị tụ máu, bớt hay vết gì đó không rõ từ đâu dính vào…



Nàng âm thầm rũ mắt, nhìn ngón áp út của mình, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh nhóm thư đồng các nàng đang ở Ngưỡng Chỉ Trai cầm bút luyện chữ, dùng ngón áp út đỡ lấy thân bút, nhưng bởi học hành chưa đến nơi đến chốn nên cạnh ngón tay sẽ bất cẩn bị dính vết mực.



Đứa trẻ này của Thiên Giáo bề ngoài y phục vải thô, không giống như được đọc sách luyện chữ.



Ánh mắt nàng lưu chuyển, trong lòng nảy ra vài ý nghĩ, nhưng tạm thời ép xuống, không hỏi thăm, cũng không để lộ ra.



Trái lại là nam nhân trong góc kia vì chuyện đưa bánh này mà cuối cùng lại khiến người khác chú ý tới.



Trên người hắn mặc áo tù, nhất định là người từ thiên lao ra.



Nhưng bây giờ, trong ngôi miếu đổ nát này, ngoại trừ người của Thiên Giáo đến cướp ngục ra, những người khác đều từ thiên lao ra ngoài, vậy mà hoàn toàn không có ấn tượng gì về một người như vậy, càng không biết người này từ đâu ra.



Có người hiếu kỳ, chắp tay muốn thỉnh giáo tên họ hắn.



Không ngờ, hán tử lúc trước mở miệng mỉa mai Trương Già còn lau bát kia, lúc hai mắt hắn mở to nhìn nam nhân bẩn thỉu kia, thân thể vốn khá to con lại không nhịn được hơi run lên!



Bánh hấp trong tay chưa ăn xong cũng rơi xuống đất.



Trong giọng nói của hắn tràn đầy hoảng sợ, sợ đến nỗi đứng bật dậy, chỉ vào người kia mà nói: “Mạnh, Mạnh, Mạnh, ngươi là Mạnh Dương!”



Mạnh Dương?!



Hai chữ này vừa được thốt ra đã đủ khiến ai nấy đều sợ hãi!



Những người biết cái tên này dường như đều cùng hít sâu một hơi khí lạnh, phạm nhân khác trong thiên lao ra vốn không để ý ngồi bên cạnh Mạnh Dương cũng rùng mình, không thể khống chế được lại rùng mình, theo bản năng vội lui về phía sau.



Lấy người này làm trung tâm, lập tức xung quanh tản ra tạo thành một vòng trống.



Khương Tuyết Ninh trông thấy cảnh tượng này, mí mắt giật một cái.



Cái tên “Mạnh Dương” này đối với nàng thật sự rất lạ lẫm, căn bản đến nghe cũng chưa từng nghe thấy, nhưng lúc này giờ phút này không cần phải từng nghe thấy, chỉ cần nhìn phản ứng của đám người xung quanh liền biết, đây tuyệt đối không phải người hiền lành gì!



Phải biết, những người này từ thiên lao ra cả, trên tay ai không từng có vài mạng người?



Vậy mà khi nhìn thấy người này, bọn họ hoàn toàn giống như thấy sát tinh hung thần, loáng thoáng còn có sự sợ hãi sinh ra từ tận đáy lòng!



Vậy người này còn kinh khủng đến bực nào nữa?



Lúc trước ánh mắt Trương Già dừng ở chỗ Mạnh Dương, cũng không biết có phải đã nhận ra rồi hay không, lúc nghe người này nói ra tên họ, trái lại không có phản ứng gì.



Những người khác thì hoàn toàn khác biệt.



Đám người cướp núi cướp đường lúc trước còn khoác lác trước kia mình giết người cướp của thế nào, bây giờ toàn bộ câm nín như bị người ta vả cho vậy, thậm chí còn có mấy phần cung kính chắp tay với nam nhân vẫn ngồi dạng chân trong góc: “Lúc trước không biết Mạnh, Mạnh nghĩa sĩ cũng ở đây, thật là thất lễ, thất lễ!”



Thời điểm xưng hô hắn là “Mạnh nghĩa sĩ”, lời nói rõ ràng có hơi khựng lại.



Đoán cũng ra là không biết nên xưng hô như thế nào.



Nghĩa sĩ?



Nếu như xách một thanh giới đao (đao của thầy tu, dùng để cắt đồ vật chứ không sát sinh) từ miếu hòa thượng về đến nhà, chém sạch cả nhà từ trên xuống dưới hơn năm mươi mạng người, cũng có thể xưng là “nghĩa”, vậy khắm thiên hạ này, e rằng không một ai dám nói mình là “ác nhân” nữa!



Trong cổ họng Mạnh Dương dường như phát ra một tiếng hừ có ý cười, ngã người ra phía sau, cũng không vén tóc che mặt lên, tựa lên tấm ván cửa mục nát, nhắm hai mắt lại, không hề có nửa điểm muốn đáp lại người này.



Mọi người nhất thời có chút xấu hổ, lại có chút e ngại.



Trong thiên lao cũng có lớn nhỏ, người tốt không thể nào so sánh hơn kém được, nhưng làm đến trình độ như Mạnh Dương, thì trong số kẻ ác cũng có thể đứng hàng đầu.



Cũng may lúc này hương chủ Thiên Giáo Hoàng Tiềm lúc trước đi ra ngoài nói chuyện nay đã trở về, chỉ là sắc mặt trông không tốt lắm, nhìn quanh đám người một chút, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chỗ Trương Già, nói: “Các huynh đệ trong giáo đi cửa thành đông bây giờ còn chưa có tin tức, những người dọc đường phái đi xem cũng không có ai tới nơi này, sợ là đã xảy ra chuyện. Hoàng mỗ mới vừa cùng huynh đệ trong giáo thương nghị một phen, nếu đã có Trương đại nhân ở đây, cũng không sợ triều đình phái người đuổi theo, vậy đành ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày mai, người trong giáo tới tiếp ứng, đến lúc đó lại cùng nhau đi tới phân đà Thông Châu, nơi đó tương đối an toàn. Chư vị tráng sĩ từ thiên lao ra, ở bên kia cũng có thể theo đường thủy đi khắp nơi, không biết ý của chư vị thế nào?”



Tất cả mọi người trong thiên lao ra đều không nói gì, vô thức nhìn về phía Trương Già, lại có vài người nhìn sang Mạnh Dương.



Người ở dưới mái hiên (phải khom lưng cúi đầu), nói này cũng không đến lượt họ nói chuyện.



Mạnh Dương tựa người không hề cử động.



Trương Già nghe được mấy chữ “Phân đà Thông Châu” liền biết chuyến này tất có thu hoạch, nhẹ gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi: “Đã rời khỏi kinh thành, vậy thì toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của Giáo Thủ.”



Thế là đám người này nghỉ ngơi tại đó.



Chỉ là nơi này thực sự nhỏ hẹp, có nhiều bất tiện.



Hậu đường của miếu hoang này cách một bức tường còn có hai gian phòng nhỏ, trong đó một gian miễn cưỡng có thể sắp xếp một cái giường. Trương Già liền cực kì bình tĩnh mở miệng nói muốn ở đó.



Ánh mắt của mọi người thế là tự nhiên không hẹn mà gặp nhau ở chỗ Khương Tuyết Ninh.



Không một ai phản đối.



Chỉ là đợi lúc hắn đưa Khương Tuyết Ninh đi ra phía sau, đám người quay mặt lại nhìn nhau, trong lòng đều có chút thấu hiểu mập mờ không nói ra miệng: Đã lúc này rồi còn không quên chuyện kia được, quả là phúc không cạn mà!



Thôn vắng miếu hoang, phỏng chừng cũng có người khác từng tới đây, hoặc trước đó có người của Thiên Giáo từng quanh quẩn ở đây, nên căn phòng nhỏ phía sau này tuy đơn sơ, nhưng giường đúng là miễn cưỡng có thể nằm xuống được.



Chỉ là hơi lộn xộn.



Trương Già cũng không nói gì, cúi người tiến đến sửa sang lại một phen.



Khương Tuyết Ninh nhìn qua, bỗng nhiên liền có chút giật mình lo lắng.



Trương Già thu dọn sẵn sàng thì xoay người lại, nàng mới nhớ tới chuyện Tiểu Bảo còn chưa nói với hắn, thế là mở miệng nói: “Trương đại nhân, vừa rồi ta…”



Trương Già nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.



Đưa tay chỉ ra phía ngoài, còn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của người ngoài đó.



Khương Tuyết Ninh liền hiểu, sợ là tai vách mạch rừng.



Chốc lát, nàng hơi khó xử, sau khi nghĩ một lát, nàng đưa tay phải mình ra, chỉ chỉ bên móng tay ngón áp út, sau đó làm động tác cầm bút, lại ra hiệu chiều cao thấp hơn mình một khoảng, cuối cùng dựng thẳng một ngón tay trên đầu mình giống như bím tóc dựng lên kia.



Khoa tay múa chân một phen như vậy thật khiến người ta khó hiểu.



Trương Già nhìn nàng nửa ngày, lại dường như hiểu được ý nàng, khẽ gật đầu.



Lúc này cũng không tiện nói chuyện, nhưng thấy hắn gật đầu. Một cách kỳ lạ, Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy người trước mặt chắc chắn hiểu được ý nàng, thế là theo đó mà cười lên.



Chỉ là nơi đây chỉ có một cái giường.



Nàng nhìn thấy thì có chút xấu hổ, có chút không biết như thế nào cho phải.



Giọng nói Trương Già rất nhỏ, chỉ nói: “Nhị cô nương ngủ ở đây đi, ta ở ngay cửa.”



Trong căn phòng u ám, vẻ mặt hắn cùng giọng nói đều rất khẽ khàng, khó nhận ra. Trên khuôn mặt trầm mặc ít nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này cũng không thấy được gì khác thường, chỉ có ánh trăng nhạt xuyên qua khe cửa sổ hở, như lưỡi đao khắc vào đáy lòng Khương Tuyết Ninh.



Kiếp trước cũng như thế.



Bọn họ thật vất vả mới tìm được chỗ ở, nhưng nàng là hoàng hậu, hắn là ngoại thần, đương nhiên chỉ có thể là nàng ngủ ở đó.



Lúc ấy nàng hoàn toàn không có ấn tượng tốt đối với người này.



Tự tiện đi thẳng vào trong, hoàn toàn không thèm để ý đến sống chết của người bên ngoài. Người cực kỳ mệt, nên cứ thế một đêm mộng đẹp đến tận bình minh, vừa mở mắt ra liền thấy ánh nắng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào.



Nàng duỗi lưng vươn vai một cái, đẩy cửa ra.



Sau đó liếc nhìn hắn.



Nam nhân cổ hủ kia ngồi trên một cái ghế cạnh tường, mi mắt khép lại, quan bào màu sẫm nhuộm sương mù sáng sớm, giống như càng đậm hơn, lại bị sương làm ướt, toát ra vẻ lạnh lẽo.



Nàng cho là hắn đã ngủ thiếp đi.



Không ngờ, lúc nàng đẩy cửa ra, đôi mắt Trương Già đang khép hờ cũng mở ra, nhìn về phía nàng. Hẳn là đã ngồi như vậy cả đêm? Trên mi mắt hắn cũng đọng lại giọt nước, đôi mắt đen lại rất trong sáng, trong đó phản chiếu bóng dáng nàng.



Đó thật sự là buổi sáng sớm rất đẹp.



Sương mù thoang thoảng.



Sắc trời nhàn nhạt.



Hoàng hậu cao quý như nàng, đứng trước đôi mắt của thần tử, đáy lòng như tường thành cao cao giờ khắc này ầm ầm đổ sụp, có gì đó nhẹ nhàng tóm lấy nàng, khiến nàng không thể thoát khỏi đó được nữa.



Trong bóng tối, Khương Tuyết Ninh bỗng nhìn qua hắn với vẻ bạo dạn trước nay chưa từng có, không sợ bị người ta nhìn thấu bí mật mình ẩn giấu bấy lâu.



Nàng muốn mở miệng, không để hắn lại thức trắng cả đêm nữa.



Nhưng cuối cùng lại thành: “Vậy đại nhân chờ ta ngủ rồi mới đi ra, có được không?”



“…”



Cuối cùng Trương Già không thể từ chối được.



Nàng mặc nguyên y phục mà nằm nghiêng xuống, mặt quay vào trong vách tường, đưa lưng về phía Trương Già, trong lòng lại trở nên phức tạp, chỉ cảm thấy trong đầu lấp đầy suy nghĩ hỗn loạn.



Nàng nghĩ không bằng mình ngủ một lát, để Trương Già đánh thức mình, đổi cho hắn ngủ.



Nhưng đêm nay thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng khiến nàng quá mệt mỏi, cực kỳ giống như tối đó ở kiếp trước. Nàng thực sự có chút ngẩn ngơ, đầu vừa đặt xuống chiếc gối cũ kỹ, đã mê man đi.



Trương Già ngồi ở bên cạnh, nghe thấy tiếng hít thở của nàng dần dần trở nên đều đều.



Đã ngủ say rồi.



Chỉ là trong lúc ngủ mơ thiếu nữ co ro lại, có vẻ cảm thấy hơi lạnh. Thế là hắn cởi ngoại bào ra, bước chân khẽ tới bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên cho nàng.



Góc áo hơi thô ráp vô ý chạm vào cổ thiếu nữ.



Nàng liền vô thức đưa tay nhẹ nhàng cào cào một hồi, cực kỳ tự nhiên nằm ngửa người ra.



Trong không khí quyện làn hương thơm trong veo.



Trương Già còn duy trì động tác đắp ngoại bào lên cho nàng, giờ phút này mượn tia sáng lọt qua khe cửa kia, thấy rõ nữ nhân gần trong gang tấc, mi mắt nhắm lại, chiếc mũi ngọc tinh xảo, đôi môi mềm mại.



Người sợ đau sợ khổ sợ chết như nàng, làm sao lại dám tự sát vì hắn…



Rất muốn hỏi nàng, có đau hay không?



Nhưng hắn không dám.



Trong chớp mắt này, trong lòng Trương Già như chồng chất thủy triều cuồn cuộn, hợp thành một ngọn lửa cháy, khiến tâm can hắn như bị thiêu đau đớn không thôi.



Như có giọng nói bên tai mê hoặc hắn.



Hắn từ từ tới gần nàng, càng lúc càng gần hơn, hai gò má cơ hồ sắp áp vào gò má nàng, cánh môi dường như sắp chạm đến cánh môi nàng.



Mà ngay lúc sắp chạm đến, trong đầu lại giống như có tiếng chuông đồng đánh ầm lên một tiếng, khiến trong lòng hắn khó mà yên được, lập tức làm cho hắn lùi lại!



Trong bóng tối, hơi thở đầy vẻ kiềm chế.



Trong chớp mắt lùi lại kia, hắn mới tỉnh ngộ chuyện mình vừa muốn làm là gì, lại không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người, từ đáy lòng chợt nghiêm nghị: Sao hắn lại dám nảy sinh tâm tư đi quá giới hạn như thế!



Lồng ngực Trương Già phập phồng dữ dội, đi ra khỏi phòng. Lúc ra đến bên ngoài, liền tự vả mình một bạt tai.



“Ba” một tiếng khẽ vang lên.



Hắn nhắm mắt lại, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, rốt cuộc mới khôi phục mấy phần lý trí cùng bình tĩnh.



Lúc này người bên ngoài cũng đều đã lui vào trong góc ngủ thiếp đi.



Xung quanh tĩnh lặng im ắng.



Chỉ có Mạnh Dương kia lại đang ngồi trước đống lửa, nghe thấy động tĩnh, xoay đầu lại nhìn hắn một chút, đến khi thấy một bên gương mặt Trương Già có dấu tay, liền không khỏi nhướng mày, vẻ mặt có mấy phần kỳ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK