Mục lục
KHÔN NINH (Ninh An Như Mộng 宁安如梦)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối năm cận kề, người đi xa đã trở về nhà, kẻ ngao du cũng về quê cũ, trên đường vắng tanh.



Lúc gà gáy, không gian vô cùng yên tĩnh.



Mà dưới những hàng cây du bên đường đã rụng hết lá, chỉ còn lại cành vắng trơ trụi, lại có một nhóm người đông nghịt, ai nấy đều mang bội đao bên hông, mặc trang phục gọn gàng, khuôn mặt nghiêm túc.



Dù đông người, lại không hề có tiếng cười nói.



Ánh mắt của mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều xoay quanh người đứng phía trước nhất kia.



Mây mù dày đặc vượt qua dãy núi, lan rộng ra, bao phủ hơn phân nửa bình nguyên trước thành Thông Châu, nên dù cách thành trì chỉ vài dặm, hình dáng của nó cũng mờ ảo thấp thoáng.



Tạ Nguy vẫn mặc y phục trắng như cũ.



Dáng người cao, ngồi trên một con tuấn mã đỏ thẫm cao cao, tuy không thấy hắn mang đao kiếm gì, nhưng bỏ đi ba phần khí chất nho nhã của quan văn trên triều, lại có một kiểu sắc bén hiếm gặp, trầm lặng như nước đầm sâu, sừng sững như núi cao vời, như đao sắc giấu trong vỏ.



Sương mù lành lạnh phả vào mặt người, lại mang vẻ trang nghiêm khắc nghiệt.



Đao Cầm Kiếm Thư đứng sau lưng hắn.



Trước mắt dù không ai rút đao vung kiếm, nhưng đều nhìn chằm chằm về phía tòa thành Thông Châu xa xa kia.



Phía đông đã xuất hiện ánh sáng bàng bạc.



Gần như ngay trong nháy mắt lúc một tia sáng chói đầu tiên từ mặt đất bay lên, phá tan sương mù, một tia sáng trắng y hệt lao thẳng từ dưới đất lên bầu trời ở bên tường thành, thoáng qua liền mất.



Đao Cầm Kiếm Thư lập tức chấn động toàn thân.



Kế hoạch mưu tính đã lâu, đã đến thời khắc tuyệt hảo để thu lưới.



Chỉ là đáy lòng hắn không hề có chút vui sướng nào.



Tạ Nguy cũng nhìn thấy tia sáng này, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chỉ tối đen như mực, trên mặt không mang biểu cảm gì, là sự tàn nhẫn cao như thần không gì sánh kịp, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng phất về phía trước, rũ mắt nói: “Đi thôi.”



*



Kinh thành cùng cung đình có ý nghĩa thế nào với nàng?



Lúc xuống khỏi xe ngựa, Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm quán trọ bên kia đường, suy tư hồi lâu.



Sương mù thoang thoảng bên trong thành trì, theo gió đông cuốn, phả vào mặt nàng, dính ướt váy áo mộc mạc, khiến nàng cúi đầu xuống, không nhịn được mà đánh giá lại bản thân lúc này.



Không đeo trâm vòng.



Không lụa là gò bó.



Cũng không cần phải cân nhắc lễ giáo thế tục, chẳng qua chỉ trong thành Thông Châu cách kinh thành gần mười dặm này, đã không có ai nhận biết thân phận nàng, người từng thấy bề ngoài của nàng đương nhiên càng không ai biết nàng là Nhị cô nương xui xẻo của Khương gia, là thư đồng của Nhạc Dương trưởng công chúa trong cung.



Tất cả gánh nặng hình tượng liền mất đi trong nháy mắt.



Nếu chưa từng trải, chỉ dựa vào những phán đoán thuở ấu thơ, con người vĩnh viễn sẽ không hiểu được, thứ gì mới là quan trọng nhất với mình.



Ở kiếp trước, Uyển Nương nói với nàng, nữ nhân trời sinh đã phải đi lừa gạt nam nhân, trời sinh đã nên mưu cầu vinh hoa phú quý, nữ nhân cao quý nhất thành công nhất thế gian thì nên ngồi bên cạnh hoàng đế, chấp chưởng phượng ấn, khiến những nữ nhân khác dưới bầu trời này đều phải nhìn sắc mặt nàng mà sống qua ngày.



Nàng đã chịu đủ những lời nói lạnh lùng hà khắc ở nơi thôn quê.



Về sau trở lại Khương phủ ở kinh thành, biết được thân thế thật của mình, càng thêm lòng bất bình, không cam lòng, cho rằng ông trời trên cao kia mắc nợ nàng, cứ thế đi vào ngõ cụt trăm cay nghìn đắng leo lên đến vị trí làm chủ lục cung.



Vinh hoa có, phú quý có.



Nhưng cũng có những người chung quanh ngấp nghé, trái lại cuộc sống không hề an nhàn yên ổn như khi còn ở nông thôn. Ra vào cung cấm thì càng là chuyện mơ mộng, muốn xem hội đèn lồng, nài Thẩm Giới, vị Cửu Ngũ Chí Tôn nho nhã hèn yếu này cũng không thể dẫn nàng đi đến phố phường trải nghiệm hương vị chân thực được, lại chuẩn bị hội đèn lồng trong cung tạo bất ngờ cho nàng, nhưng đến miệng đám đại thần thanh lưu kia lại thành nàng xa hoa lãng phí, lỗ mãng thô thiển.



Thế này sai, thế ấy cũng là sai.



Với tính tình của nàng năm đó còn ở nông thôn, sợ rằng đã cầm gậy gộc đến, đập từng tên học giả nói hươu nói vượn kia, không đánh cho đầu rơi máu chảy không tha.



Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại là hoàng hậu.



Hối hận rồi, muốn ném phượng ấn bỏ đi, những quyền thần phụ thuộc nàng không cho phép, còn có sủng phi bên trong lục cung nhìn chằm chằm nàng, chỉ cần nàng vừa được phép rời khỏi cung nửa bước, ngay sau đó đã phơi thây nơi hoang dã. Huống chi trước thì có Thẩm Giới không đồng ý, sau lại có Yến Lâm mưu phản giam lỏng nàng.



Một tòa cung đình, đúng là tường cao tứ phía, thập diện mai phục.



Dần dần thậm chí đi ngủ cũng không ngủ được, đêm dài khó có thể yên giấc.



“Không đáng, thực sự không đáng…”



Khương Tuyết Ninh giậm chân, cuối cùng đã nghĩ kỹ, kiên quyết được rồi.



“Trong tay bản cung có tiền, còn thêm chỗ dựa vững chắc như Phương Ngâm, rời khỏi kinh thành thì biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim liệng, đi đâu mà không sống yên ổn được chứ? Quan tâm bọn họ đấu người chết ta sống làm gì! Hẳn bên Trương đại nhân một nữ tử như ta cũng không giúp được gì, chẳng bằng nhân cơ hội này đi trước, tránh để bọn họ bắt trở về kinh thành còn bị sỉ nhục!”



Vừa nghĩ đến đó, nàng nhìn quán trọ tước mặt lần cuối, sau đó liền xoay người, không vào khách sạn mà đi thừa dịp thành Thông Châu vừa thức dậy trong sáng sớm tinh mơ, người qua đường còn chưa nhiều, bước chân nhẹ nhàng, đi thẳng đến hướng cửa thành.



Ngân lượng nàng mang theo đủ để nàng đi đến đất Thục.



Đêm qua lúc nàng vào thành đã chú ý đến một cửa tiệm cho thuê xe ngựa ở ven đường, tiền trong tay nàng đủ để mua một nha hoàn một xa phu, thậm chí mua một hộ vệ sức dài vai rộng, đường đi đến đất Thục cũng an toàn hơn.



Ngày đông, trời sáng muộn, dù người xứ khác lui tới trong thành đã không còn nhiều, nhưng những người buôn bán tỏng thành vẫn tiếp tục làm, đều nhân lúc thời tiết cuối năm này bán nhiều đồ tết hơn, cũng mong ngày tết thêm cho người trong nhà vài chén thịt.



Cho nên nàng càng đi, người trên đường càng đông.



Tiệm xe ngựa ngay ở phía trước.



Cờ xí nghiêng nghiêng trong gió lạnh, cửa lớn lại đang có đông người ra vào.



Cách tiệm xe ngựa không xa, lại có người mở quán trà ngay trên đường, vừa nấu nước sôi đang định pha trà cho khách dừng chân.



“Thời tiết năm nay lạnh thật.”



“Thế này là lạnh gì? Tắc Bắc kia mới là lạnh kìa, ta vừa từ kinh thành trở về, nghe người ta nói năm nay Thát đát phái sứ thần đến tiến cống, lúc đi đường đã có mấy thớt ngựa chết rét rồi…”



“Phi, tiến cống gì, người ta là đích thân đến cầu hoà!”



“Cũng chuyện đó mà, haha, một chuyện thôi…”







Vốn Khương Tuyết Ninh chỉ đi ngang qua quán trà này thôi, muốn đi đến tiệm xe ngựa phía trước, nghe thấy hai từ “hòa thân”, bước chân đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn vào trong quán trà.



Những người ngồi trong quán, quần áo khác nhau, giàu nghèo đều có, khuôn mặt cũng hết sức lạ lẫm.



Nhưng trong một thoáng nàng lại cảm thấy rất quen.



Loáng thoáng lại nhớ về ngày Vưu Phương Ngâm gả đến đất Thục xa xôi, rời khỏi kinh thành, qua dịch trạm, phảng phất trong quán trà tương tự, hình như khách khứa cũng tương tự, đến cả nội dung cũng gần tương tự nhau.



Bầu trời có ánh sáng chiếu rọi, lập tức mây xám tan đi. Nhà cửa san sát nối tiếp nhau và tường thành yên lặng cổ xưa, lập tức lui ra xa, đổ sụp thành một bình nguyên đầy cỏ dại.



Xe ngựa buộc lụa đỏ của Vưu Phương Ngâm đã đi xa.



Vó ngựa cuồn cuộn của Cấm Vệ quân tới gần trong bụi mù.



Nàng nhớ lại bản thân ép xuống sự xúc động bi thương kia, hỏi Thẩm Chỉ Y: “Điện hạ cũng không muốn ở trong cung sao?”



Trong vẻ ung dung của nữ tử kia mang mấy phần nặng nề, rõ ràng tuổi cũng tương tự nàng, dường như trong lòng lại tích tụ đầy tâm sự. Nhưng sau khi rời tầm mắt khỏi phương xa, lại lặng yên nhìn sang nàng, mỉm cười dường như đã nghĩ thoáng ra được gì đó, cười nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.



Ai muốn đâu?



Nàng nói, ai muốn đâu?



Ai lại muốn ở trong cung chứ?



“Xin nhường đường, nhường đường cho!”



Trên đường cái có người làm công đẩy xe chở đầy hàng vội vã đi đến, nhìn thấy người đứng giữa đường không nhúc nhích, không khỏi sốt ruột lớn tiếng hô hào.



Lúc này những chuyện cũ trong đầu Khương Tuyết Ninh mới tan đi.



Không có cỏ dại, không có mây xám, không có đồng nội, cũng không có Thẩm Chỉ Y, chỉ có phố xá ngập tràn hơi thở sinh hoạt, đầy tiếng người ồn ào huyên náo, còn có ánh mắt kỳ lạ từ những người chung quanh.



Nàng sực tỉnh, vội vàng lùi lại.



Người làm công đẩy xe kia cũng không chú ý dáng dấp nàng ra sao, hối hả đẩy xe đi, chỉ lẩm bẩm: “Mới sáng sớm đã mộng du ngoài đường, làm gì vậy biết!”



Khương Tuyết Ninh nhìn người này đi xa, mới nhớ lại chuyện mình muốn mua xe ngựa.



Nhưng khi nàng bước đi tiếp, mới cảm thấy bàn chân đã nặng nề hơn mấy phần.



Trong lòng lại tuôn ra một sự ngẩn ngơ trống vắng, bàn tay nắm chặt túi nhỏ kia dần dần chặt hơn, bước tới bước tới không hiểu sao lại không đi được nữa, dừng lại trước một cửa tiệm còn chưa mở, ngẩn ngơ nhìn tiệm xe ngựa cách đó không xa.



Có thể do nàng đứng quá lâu.



Cửa hàng ở bên cạnh nàng có tiếng động, ngay sau đó là tiếng cánh cửa mở ra.



Một dược đồng mặc áo xanh mở cửa, trong tay mang theo bảng hiệu hình vuông có viết hai chữ “Vĩnh Định”, đang định treo lên ở ngoài, ngẩng đầu lên trông thấy có một cô nương đang đứng bên ngoài, liền vô thức hỏi một câu: “Cô nương đến khám bệnh sao?”



Trong lòng Khương Tuyết Ninh đang vướng chuyện này, tâm không yên, quay đầu lại nhìn thấy bảng hiệu trong tay dược đồng này, mới phát hiện mình đứng đó lại làm phiền người ta mở cửa làm ăn, liền nói một câu “Không phải”, sau đó xin lỗi, đi về phía trước.



Song vừa đi được vài bước, liền cảm thấy sai sai.



Bảng hiệu mà dược đồng cầm trong tay vừa nãy chợt xẹt qua tâm trí nàng, chỉ để lại hai chữ “Vĩnh Định” trên đó, khiến cho nàng lập tức dừng chân, xoay người trở lại hỏi: “Nơi này là tiệm thuốc Vĩnh Định sao?”



Dược đồng vừa treo bảng hiệu lên, thấy nàng quay lại, hơi khó hiểu, trả lời: “Đúng vậy, cô nương muốn xem bệnh à?”



Khương Tuyết Ninh đánh giá tiệm thuốc này, người người qua lại chung quanh phức tạp, nhưng lại không hề có chút vẻ đề phòng sâm nghiêm nào.



Trong lòng nàng trầm xuống, lại hỏi: “Vừa nãy có một đứa trẻ mười mấy tuổi đến đây không?”



Dược đồng cho là nàng tới tìm người, liền nói: “Chưa từng thấy, nhưng cô nương lạc người thân sao?”



Chân mày Khương Tuyết Ninh nảy lên: “Chưa từng tới đây?”



Tiểu Bảo kia lại cố ý nhắc đến tiệm thuốc Vĩnh Định với nàng…



Nàng vốn tưởng rằng đối phương sẽ đến đưa tin!



Không đúng.



Chuyện này thật sự không đúng!



Khương Tuyết Ninh nghĩ tới đây thực sự có phần khó mà bình tĩnh nổi, không nói hai lời bước vào trong, nói thẳng: “Đại phu của tiệm các người ở đâu? Ta có chuyện quan trọng muốn gặp ông ta?”



Y thuật của Trương đại phu ở tiệm thuốc Vĩnh Định này được người người trong thành Thông Châu ca ngợi. Ông ta vừa thức dậy, dáng vẻ càng già càng dẻo dai, tinh thần sáng láng, vừa mới cầm một bộ kim châm cứu từ phía sau đi ra, thấy có người tìm, ông ta tưởng là nhà ai có bệnh cấp tính phải trị, còn khuyên nàng: “Là lão phu đây, cô nương đừng vội, bình tĩnh nói ra nghe nhà người có ai bệnh gì, triệu chứng ra sao, lão phu còn tiện chuẩn bị…”



Khương Tuyết Ninh nào nghe hắn nói nhảm?



Căn bản không đợi đối phương nói xong đã ngắt lời: “Thân phận Trương đại nhân có nguy cơ bại lộ, theo Thiên Giáo đến phân đà Thông Châu, viện binh của triều đình ở đâu rồi?”



Đôi mắt Trương đại phu mở to, không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Cái gì…”



Khương Tuyết Ninh chợt ngây ra: “Ông không biết?”



Trương đại phu còn chưa bao giờ thấy loại người trên trời rơi xuống thế này, trong lòng nghi ngờ người này có chứng động kinh, tuân theo tấm lòng nhân nghĩa hành y cứu đời, trả lời: “Có phải cô nương tìm sai chỗ rồi không?”



Máu toàn thân Khương Tuyết Ninh như lạnh đi.



Nàng hỏi: “Xin hỏi đại phu, trong thành Thông Châu có mấy tiệm thuốc Vĩnh Định?”



Trương đại phu nói: “Chỉ có nơi này của lão phu thôi.”



Trong đầu Khương Tuyết Ninh lập tức lướt qua gương mặt của mấy người Trương Già, Tiểu Bảo, Phùng Minh Vũ, Hoàng Tiềm, thân hình lập tức lảo đảo, suýt nữa không đứng vững, lui lại vài bước mới miễn cưỡng ổn định, gương mặt đã trắng bệch.



Tiệm thuốc Vĩnh Định là giả.



Triều đình có chi viện cũng là giả.



Sao có thể như thế…



Trương Già, Trương Già làm sao bây giờ?



Trương đại phu nhìn nàng: “Cô nương, trông khí sắc cô nương không được tốt lắm.”



Khương Tuyết Ninh lại hỏi như đang nói mê: “Đại phu, đi đường nào đến nha môn?”



Trương đại phu không nghe rõ, còn nói: “Trong tiệm thuốc cũng không có bệnh nhân, hay là cô nương ngồi xuống đây bình tĩnh lại đã…”



Giờ phút này trong lòng Khương Tuyết Ninh nóng như lửa đốt, sao có thể nghe lọt tai lời dông dài, sắc mặt thay đổi, đã xuất hiện mấy phần tiêu điều mà tàn nhẫn, chỉ lớn tiếng hỏi ông ta: “Ta hỏi ông đường nào đi đến phủ nha?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK