Nhưng Yến Lâm biết, nàng đang nghiêm túc.
Thế là bỗng nhiên có chút không nỡ: Đáng tiếc chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ rời khỏi kinh thành, nếu không hắn thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Trương Già kia có năng lực ra sao, lại mê đảo Ninh Ninh của hắn đến nỗi chết mê chết mệt thế này.
Chẳng qua có lẽ cũng là người không tệ nhỉ?
Hắn ngước mắt nhìn phía bên kia của thiên lao một chút, thấy bóng dáng của Chu Dần Chi như ẩn như hiện, lặng im một lát, vẫn nói: “Ngươi nên đi rồi.”
Lại dám trà trộn vào một nơi như thiên lao tới thăm một phạm nhân không bao lâu nữa sẽ bị lưu đày, đã là chuyện cực kỳ to gan rồi.
Khương Tuyết Ninh cũng biết nếu mình ở đây quá lâu, chắc chắn sẽ khiến Chu Dần Chi khó xử.
Cho dù trong lòng có đủ loại phiền lo và không nỡ, nàng vẫn đứng lên, nói: “Ta đi đây.”
Chỉ là mới đi ra được mấy bước, tới trước cửa phòng giam, bước chân lại không nhịn được mà dừng lại.
Yến Lâm nhìn về phía nàng.
Nàng lại nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười: “Kiếm ngươi giao cho ta vẫn còn đó, hôm nay không thể mang vào cho ngươi được, ta sẽ giữ lại chờ ngày sau ngươi tới lấy.”
Yến Lâm nhớ lại lúc trước đã nhờ nàng giữ lại thanh kiếm, cũng cười lên theo, nói: “Một lời đã định.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Một lời đã định.”
Nói tới đây, nàng mới xoay người đi, phủ lại áo choàng, lần nữa che kín cả người, đi ra phía Chu Dần Chi.
Thấy nàng từ trong ra, Chu Dần Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói gì, chỉ đi phía trước, định yên lặng đưa nàng ra ngoài.
Thủ vệ trong thiên lao, dù đã rút trọng binh đi, cũng vẫn sâm nghiêm hơn lao ngục bình thường rất nhiều.
Đường ra phải qua ba cửa, hai cửa trước còn không sao, nhìn thấy là Chu Dần Chi thì không ai cản lại, nhưng đang lúc họ còn cách cửa cuối cùng không xa, phía trước lại vọng tới tiếng ồn ào la hét ầm ĩ!
“Mấy vị đại nhân là?”
“Đây là thủ dụ (ý chỉ tự tay viết) của Thánh thượng, lệnh cho hôm nay thực thi hình phạt lưu đày với Yến thị, lên đường đi Hoàng Châu, phải rời đi trước đêm trừ tịch. Thánh thượng đã nói, ngày đẹp không muốn thấy đám người này mà bực bội.”
“Vâng, vâng…”
…
Vậy mà người tới đây cũng không ít, vừa nghe tiếng khôi giáp binh khí va chạm nhau trong khi bọn họ đi, liền biết người tới đều là Cấm vệ quân, phụng lệnh của Hoàng đế mà tới.
Chu Dần Chi nghe thấy, đột nhiên giật mình.
Khương Tuyết Ninh cũng giật nảy mình.
Luật của triều này là phạm nhân đã vào thiên lao đều không được thăm tù, bọn họ âm thầm tới thăm lần này đều là chuyện trong tầm có thể được, nhưng nếu đụng phải đám Cấm Vệ quân tới áp giải người này, bị bắt tại trận, vậy sẽ có chuyện lớn.
Liên luỵ Chu Dần Chi là chuyện nhỏ, nhưng rất có thể sẽ liên luỵ tới Dũng Nghị Hầu phủ!
Khương Tuyết Ninh đoạn đường phía trước một chút, quyết đoán nói nhỏ: “Trước tiên tìm một nơi để ta tránh đi một chút.”
Tránh đi một chút?
Nhưng thiên lao chỉ lớn bấy nhiêu, ở đây cũng không có phòng gì, nếu có chỉ có phòng giam.
Trên trán Chu Dần Chi cũng đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đưa Khương Tuyết Ninh lùi lại phía sau một chút, vừa rẽ sang trái là một lối đi dài kẹp giữa bởi hai dãy phòng giam, đi thẳng một mạch tới cuối đường, liền phát hiện một phòng giam trông khá sạch sẽ gọn gàng, giữa giường và góc tường có một khe hở có thể ẩn vào được.
Chu Dần Chi nói: “Xin cô nương chịu khó một chút.”
Khương Tuyết Ninh đã biết chuyện khẩn cấp, nên vội vàng lặng yên sấp người xuống nấp vào trong góc, nói với Chu Dần Chi: “Không sao, ta nấp một lát, ngươi đi ra ngoài trước nhìn xem tình hình thế nào.”
Khương Bá Du đã nói, lưu đày gì cũng phải chờ tới năm sau mà.
Sao bây giờ lại nói đi là đi được?
Nàng quả thực có chút không yên lòng được.
Chu Dần Chi liền lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại áo, làm như không có việc gì, đi ra khỏi phòng giam, nhưng tới lúc hắn trông thấy đám Cấm Vệ quân tới đưa người đi đày từ phía xa xa, trong đầu chợt lóe lên, nhớ tới một chỗ rất không bình thường: Ở một phòng giam sâu trong thiên lao, cửa phòng mở dường như không có người, nhưng vừa nãy trên giường lại có chăn đệm xếp chỉnh tề…
*
Ngày đông gió rét, bên ngoài thiên lao treo hai ngọn đèn lồng, lay động không ngừng trong gió.
Cấm Vệ quân mang thủ dụ đưa người từ thiên lao ra ngoài, những người quan trọng nhất đều bị đưa lên xe tù, từng người một, những người không quan trọng khác thì đều dùng xiềng xích khóa lại đi bộ sau xe.
Mới chỉ hơn một tháng trôi qua, trông Yến Mục đã già đi rất nhiều.
Tóc mai bạc trắng như sương, vẻ mặt lại cực kỳ trầm tĩnh.
Thủ lĩnh Cấm Vệ quân trái lại có chút cung kính với ông ấy, sau khi chuẩn bị xong hết thảy, còn chắp tay nói với ông ấy một câu: “Hầu gia, chúng ta sắp phải đi rồi, trời lạnh gió buốt, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi, xin ngài lượng thứ.”
Yến Mục khẽ ừ.
Yến Lâm ở xe tù ngay phía sau lại cho chút bận tâm, nhìn lại phía thiên lao, trầm mặc không nói.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp khởi hành, lại đều cực kỳ nghiêm túc, cũng không nói năng gì quá lớn.
Xe tù cứ thế chạy đi.
Kinh thành nửa đêm đã chìm trong giấc ngủ say, bách tính trong phường thị cũng không hay biết Hầu phủ công thần lương tướng ngày xưa đã lướt qua bên cửa sổ nhà họ, đến một nơi xa, giữa đêm tối như thế.
Ở một góc đường tối tăm, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng đó.
Con ngựa phì ra một luồng hơi nóng.
Yến Mục là người trong quân ngũ lâu ngày, cực kỳ quen thuộc với ngựa. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nhỏ không đáng kể này, mí mắt bỗng nhiên giật một cái. Ông ấy mở đôi mí mắt đang khép chặt ra, chợt ngẩng đầu nhìn qua hướng âm thanh vọng tới.
Thế là liền nhìn thấy chiếc xe ngựa kia.
Cũng nhìn thấy người ngồi ở trong xe ngựa đang nhìn về phía bên này.
Đội ngũ áp giải xe tù cách xe ngựa một khoảng khá xa.
Lại còn trong đêm đen như vậy, Tạ Nguy vốn không thể thấy rõ được.
Nhưng trong chớp nhoáng này, hắn lại nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời của Yến Mục, một ánh mắt sáng rực thiêu đốt…
“Ha ha ha ha…”
Cũng không biết vì cái gì, Yến Mục bỗng nhiên ngửa đầu phá lên cười.
Trong tiếng cười tràn đầy vẻ yên lòng.
Binh sĩ áp giải đều bị tiếng cười này của ông ấy làm cho giật nảy mình, lại không biết nguyên do.
Rất nhanh, xe tù kia đã đi về phía xa.
Tiếng cười cũng dần dần không còn nghe thấy nữa.
Nhà cửa chập chùng trong kinh che khuất dần bóng dáng chiếc xe tù, chờ tới khi mấy bóng người mang áo tù cũng dần biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Nguy cuối cùng mới chậm rãi hạ tầm mắt.
Đao Cầm, Kiếm Thư đều đứng ở bên cạnh xe ngựa.
Tạ Nguy yên lặng nắm chặt bàn tay, hắn nên bước ra gặp mặt một lần, nhưng tình cảnh hôm nay cùng bây giờ hiện tại, quyết định như vậy với hắn mà nói tuyệt đối không phải hành vi sáng suốt.
Qua rất lâu sau, hắn lần nữa ngước mắt lên.
Lại hỏi: “Bên kia chuẩn bị tới đâu rồi?”
Kiếm Thư, Đao Cầm đều biết hắn hỏi về chuyện gì.
Người của Dũng Nghị Hầu phủ phải đi lưu đày Hoàng Châu vội vã như vậy, ngoại trừ Hoàng đế Thẩm Lang thực sự không muốn người của Hầu phủ xuất hiện ở dưới mí mắt làm phiền lòng, càng quan trọng hơn là một suy nghĩ “Gậy ông đập lưng ông” mà Tạ Nguy nhắc tới ở ngự thư phòng.
Cấm Vệ quân canh gác thiên lao rút đi.
Bây giờ những phạm nhân quan trọng nhất trong thiên lao cũng rời đi rồi.
Những người ẩn nấp trong bóng tối kia sẽ kích động, cho là mình gặp được thời cơ ngàn năm có một rồi, chuẩn bị ra tay.
Kiếm Thư nói: “Không khác dự liệu của người là mấy, hẳn là tối nay.”
*
Khương Tuyết Ninh trốn trong góc kia, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Người tới, người đi.
Nhưng thật lâu sau Chu Dần Chi vẫn chưa trở lại, thực sự khiến cho nàng cảm thấy có chút kỳ quái, không nhịn được lặng lẽ nhô đầu ra, quan sát chung quanh.
Lúc nãy tới vội vàng, không kịp nhìn kỹ.
Giờ phút này xem xét mới phát hiện căn phòng giam này có chút ngăn nắp thái quá.
Mặt đất cùng mặt tường tuy rằng đều đen xám, nhưng cái giường trước mắt này được sắp xếp rất chỉnh tề, trên chăn mền ngay cả một nếp nhăn cũng không thấy, còn có hai áo khoác xanh đen gấp cẩn thận đặt ở trên chăn.
Có lẽ người ở đây rất thích sạch sẽ.
Chờ chút…
Lúc vừa nghĩ tới đây, trong đầu Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên “ong” một tiếng, lập tức ý thức được choox không thích hợp: lẽ nào phòng giam này thực sự có người ở?
Vừa nghĩ như thế, liền thấy tình hình nghiêm trọng.
Ngay sau đó càng nhiều chỗ bất thường nổi lên, tỉ như phòng giam này ở sâu trong thiên lao, tỉ như rõ ràng giống như có người ở, nhưng lúc Chu Dần Chi vội vã đưa nàng vào, cửa lại không khóa.
Một loại dự cảm bất tường quái dị lóe lên trong đầu nàng.
Khương Tuyết Ninh quyết định thật nhanh, phải rời đi.
Nhưng diễn biến mọi chuyện còn nhanh hơn suy nghĩ của nàng, thậm chí còn xa hơn rất nhiều so với dự đoán của nàng.
Dường như đồng thời với lúc nàng nhấc mép váy đứng dậy, hướng cửa thiên lao lại vọng tới tiếng hô giết!
Giọng nói của những ngục tốt cực kỳ kinh hoảng.
“Các người là ai, tới đây làm gì?”
“A…”
“Cướp ngục, cướp ngục, có người cướp ngục!”
Tiếng chém giết trực diện lập tức vang lên đầy chói tai, từ ngoài cửa vọng thẳng vào trong lao.
Trong lao giam giữ phần lớn đều là người có tội ác tày trời, giết người cướp của.
Vừa nghe thấy tiếng động này, lại nghe hai chữ “Cướp ngục”, mặc kệ nguyên nhân gì đều thức dậy từ giấc ngủ say, lúc này tất cả đều chấn động tinh thần, thiên lao vốn dĩ yên tĩnh đầy chết chóc bỗng nhiên dường như biến thành Địa Ngục nhân gian, khắp nơi đều là tiếng gào cùng la hét ầm ĩ, mỗi cánh cửa phòng giam đều có người đứng đó, hoặc bẩn thỉu rối bù, hoặc vẻ mặt điên cuồng, như ma quỷ múa loạn!
Trong lòng Khương Tuyết Ninh đã lạnh đi một nửa.
Lúc này nàng mới nhớ tới, ở kiếp trước trong kinh quả thực có một vụ cướp ngục tiếng tăm lừng lẫy như vậy, chính là lúc bắt đầu của loạn đảng Thiên Giáo nổi dậy, tung tích của Tiêu Định Phi cũng là vì chuyện này mới truyền ra, về sau bị người ta tìm được.
Nhưng lại đúng vào ngày này sao?
Bất kể như thế nào nàng cũng không ngờ được, mình chỉ tới đây một chuyến lại gặp phải chuyện này!
Trong thiên lao này đều là những kẻ cực kỳ hung ác, một khi được thả ra còn không biết sẽ làm những chuyện sằng bậy tới mức nào.
Nếu nàng không cẩn thận bị người phát hiện…
Da đầu Khương Tuyết Ninh như muốn nổ ra, bước chân đã đến trước cửa phòng giam lại không biết mình có nên bước ra không, có nên thừa dịp hỗn loạn mạo hiểm chạy ra.
Từ cửa đã vọng tới tiếng hô hào.
Các phạm nhân trong phòng giam khác cũng bắt đầu ồn ào.
Có đao kiếm ai đó chém phăng ngọn đèn trên tường đi, hành lang lập tức tối đi không ít.
Lại có tiếng bước chân dồn dập từ hành lang đi tới!
Khương Tuyết Ninh nghe tiếng bước chân kia giống như càng lúc càng gần, lập tức liền trốn đi, không ngờ, ngay lúc nàng xoay người, bóng dáng phía trước lại đi tới cực nhanh, thoáng chốc liền lọt vào tầm mắt nàng.
Một khắc này, nhịp tim nàng như muốn dừng lại!
Trường bào vải thô màu xanh đen, nhìn qua cực kỳ bình thường, so ra chỉ tốt hơn những phạm nhân trong lao này một chút, nhưng ánh đuốc chập chờn lại làm cho bóng dáng lạnh lùng của hắn ấm lên không ít, ngón tay thon dài cầm một chuỗi chìa khóa đồng thau. Hắn cau mày, so với trầm tĩnh ngày trước, giờ phút này trên gương mặt gầy gò, lại có vẻ lạnh thấu xương như sắp gặp kẻ địch!
Trương Già cũng hoàn toàn không ngờ trong phòng giam của mình lại có người.
Lúc đối phương trông thấy là hắn lại trợn mắt há hốc miệng.
Trong nháy mắt hắn trông thấy đối phương càng sửng sốt hơn, ngay sau đó trong đôi mắt lại nổi lên mấy phần giận dữ hiếm thấy, dưới tình thế cấp bách không khống chế được ngữ điệu của mình: “Sao ngươi lại ở đây?”
Khương Tuyết Ninh lúng ta lúng túng không biết nên nói sao.
Đứng tại cửa phòng giam, nàng lại không bước nổi một bước.
Trong lòng hoảng hốt chỉ xẹt qua một suy nghĩ: So với chuyện vì sao ta ở đây, vì sao ngươi ở đây không phải càng đáng để nghi ngờ hơn sao?
Nhưng mà nàng không nói gì cả, chỉ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.
Trương Già chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng khí nóng không khỏi vì đó mà vọt lên, nhìn chung quanh làm gì còn chỗ nào trốn tránh được?
Lúc loạn đảng Thiên Giáo tới cướp ngục, hắn còn có nhiệm vụ quan trọng phải làm.
Nhưng mà Khương Tuyết Ninh – một nữ nhân yếu đuối, hãm sâu vào tình hình nguy cấp như thế, nếu không quan tâm, ai biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì?
Huống chi…
Sao hắn có thể để nàng lâm vào hiểm cảnh?
“Vào đi!” Trương Già đã không kịp giải thích thêm nữa, thẳng thừng túm lấy nàng còn chưa kịp phản ứng, đi vào phòng giam, sau đó ném chùm chìa khóa trên tay đi, cầm áo choàng vốn gấp gọn đặt trên giường, nói: “Cởi y phục ra.”
Khương Tuyết Ninh không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Nàng trợn to mắt nhìn Trương Già gần trong gang tấc, ngây ngốc tới nỗi đứng yên không nhúc nhích.
Trương Già lại giận nàng ngày thường phản ứng thông minh không ai bằng, lúc này lại như kẻ ngốc vậy, nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài đang dần tới gần, cũng không nghĩ được nhiều thêm, tự tay vội vã lấy áo choàng nàng phủ bên ngoài ra, mặc vào giúp, lại đưa trường bào cho nam tử màu xanh đậm bằng vải thô kia mặc bên ngoài cho nàng, lại thắt ngang eo thon.
Sau đó lại búi tóc giúp nàng.
Cũng may hôm nay Khương Tuyết Ninh vốn lén thừa dịp đêm tối tới đây, nên không ăn mặc quá cầu kỳ, chỉ có một dây lụa buộc tóc ra phía sau, Trương Già liền dùng dây lụa kia búi tóc nàng lên như kiểu của nam tử.
Thiếu nữ mặc áo bào của hắn, khó tránh khỏi có chút rộng, áo bào rủ xuống rất thấp, hai tay đều bị tay áo dài rộng che phủ, nàng càng mảnh khảnh nhỏ bé hơn.
Giống như con mèo nhỏ nghe lời.
Nàng chớp mắt nhìn Trương Già, gương mặt trắng trẻo không son phấn, trong màn đêm hỗn loạn nguy cấp, toát ra vẻ kinh diễm cùng mê người nổi bật.
Lúc Trương Già buông tay xuống liền nhìn thấy gương mặt này, cũng nhìn thấy ánh mắt quá chăm chú của nàng nhìn hắn.
Khương Tuyết Ninh muốn hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.
Nhưng Trương Già nhìn nàng chăm chú một lát liền dời đi chỗ khác, lại thẳng thừng xoa tay lên mảng tường đen xám kia, lúc bàn tay tới trước mặt nàng hơi dừng một chút, khóe môi nhếch lên, nói một tiếng “đắc tội”, sau đó bôi lên mặt nàng!
Lời Khương Tuyết Ninh còn chưa kịp mở miệng thốt ra đột nhiên nuốt vào lại: “…”
Bàn tay Trương Già thô ráp.
Lúc bàn tay đen xám kia bôi lên mặt nàng, nàng có thể cảm giác được một cách rõ ràng những vết chai trong lòng bàn tay hắn xẹt qua làn da non mịn của mình, để lại cảm giác run rẩy khô khan mà ấm áp.
Chỉ một lát, gương mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Ninh đã bị bôi bẩn nhem nhuốc, vừa khéo che đi mấy phần nhan sắc yêu kiều, ngoại trừ hơi nhỏ gầy, bề ngoài không khác gì phạm nhân khác trong thiên lao.
Mà những tên loạn đảng Thiên Giáo chém giết xung phong kia cũng vừa vọt tới.
Đúng là biết hướng xông thẳng vào phòng giam này.
Bọn họ không ít người, do mấy tên còn mặc áo tù nhân dẫn đường, trong tay cầm đao kiếm, trên mặt đều bịt khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, lại đều có ý sát phạt, thấy Trương Già dường như nhìn thấy người một nhà, hỏi thẳng: “Công Nghi tiên sinh đâu?”
Trương Già nói: “Ta vừa xem qua rồi, Công Nghi tiên sinh không có trong thiên lao, chỉ sợ là cái bẫy của triều đình bày ra! Đừng chậm trễ nữa, bây giờ không nghĩ nhiều được, rút lui ra ngoài trước mới được!”
Mọi người lập tức kinh hãi: “Gì cơ!”
Bên phía Thiên Giáo đều là vì cứu Công Nghi Thừa mà tới, thuận tiện cứu nhiều giáo chúng Thiên Giáo bị quan quân bắt lại trong ngục, bây giờ lại nghe mật thám nghe lệnh trực tiếp từ Công Nghi Thừa đang đứng trước mặt lại nói là Công Nghi Thừa không có trong thiên lao, lập tức biết tính nghiêm trọng của chuyện này, không dám chần chừ chút nào, liền muốn rút khỏi.
Nhưng mà người cầm đầu chuyển mắt liền nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đứng phía sau Trương Già.
Lông mày liền nhíu lại.
Hắn hơi nghi hoặc một chút, nói: “Trương đại nhân, vị này là?”
Trương Già đứng trước người Khương Tuyết Ninh, thẳng thừng bắt lấy tay nàng, nói mà không có chút rung động nào: “Người của ta.”
Ánh mắt của những người khác đều lượn lờ trên mặt Khương Tuyết Ninh.
Nhưng giờ phút này cũng không phải lúc để truy hỏi tới cùng, người cầm đầu không hỏi nhiều, thẳng thừng thổi một tiếng còi vang dội, liền vung tay lên nói: “Chúng ta rút lui!”
Giáo chúng Thiên Giáo xa gần nghe thấy âm thanh này vang lên, tất cả đều lui về.
Có mấy cửa nhà lao đã bị người ta chém ra rồi.
Phạm nhân vốn bị giam trong đó cũng như thủy triều trào lên, mọi người tụ lại một chỗ, xuyên qua hành lang thiên lao vốn đã bừa bộn này, xông ra ngoài!
Khương Tuyết Ninh cứ thế chìm trong biển người kêu gào loạn xạ, có cảm giác bị bao bọc lấy, thân bất do kỷ.
Mà ở phía trước nàng, vẫn luôn có một bàn tay nắm chặt tay nàng.
Bóng lưng của hắn trầm tĩnh mà nhẫn nhịn, không quay đầu lại, chỉ kéo nàng, bảo vệ nàng sau lưng mình, không buông ra, cứ thế đưa nàng đi thẳng về phía trước.
Nhất định là trời xanh nghe được tiếng lòng nàng rồi nhỉ?
Lại để cho nàng gặp được hắn ở đây.
Chung quanh ồn ào náo động cực kỳ.
Một góc trong đáy lòng lại chợt yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Khương Tuyết Ninh có thể nghe thấy nhịp tim mình lại lần nữa trở nên dồn dập.
Phía trước sẽ gặp phải nguy hiểm gì?
Không biết.
Cũng không muốn biết.
Giờ này khắc này, bóng lưng ấy đã che kín tầm mắt nàng, chiếm hết trái tim nàng, cho dù là núi đao biển lửa, góc biển chân trời, nàng cũng cam tâm tình nguyện, không hề hối tiếc.