Nơi rừng núi mệnh mông, bên ngoài miếu thờ rách nát mơ hồ còn có thể trông thấy người của Thiên Giáo đang trông chừng, một là đề phòng người ta đánh lén, hai là vẫn còn mang chút hy vọng về những người lúc trước đi cửa thành Đông, biết đâu một lúc nữa có thể trở về.
Nhưng ở bên trong miếu thờ, chỉ có một đống lửa này thôi.
Trương Già và Mạnh Dương vừa khéo chính diện bắt gặp ánh mắt của nhau.
Nhìn thần sắc Trương Già liền biết đối phương hiểu lầm cái gì rồi.
Nhưng hắn cũng không giải thích, chỉ dạo bước đi tới trước đống lửa, ngồi ở bên cạnh Mạnh Dương, nhặt lên một nhánh cây, nhẹ nhàng bẻ gãy đi, ném vào đống lửa. Ánh lửa đỏ hồng chiếu lên hai má của hắn, trầm tĩnh lại có mấy phần ngẩn ngơ.
Lúc này đầu tóc che khuất khuôn mặt của Mạnh Dương đã được vén lên rất nhiều, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt, lại không thấy nửa phần hung ác, ngược lại có cảm giác hòa nhã như người thiền định, nhìn thế nào cũng không giống người có thể giết hơn năm mươi người nhà mình cả.
Nhưng những người cực kỳ ác độc thực sự trên thế gian, có mấy người mang gương mặt nhìn là biết kẻ ác đâu?
Bên môi hắn nhuốm lên chút ý cười.
Ánh mắt lướt qua những người chung quanh đã ngủ say, lại không sợ mình nói chuyện bị người khác nghe thấy, dùng giọng nói khàn khàn: “Hai năm trước lúc chưa vào tù đã từng nghe nói, dưới tay Hà Nam đạo Cố Xuân Phương có một quan lại có tài, thấu suốt từng chân tơ kẽ tóc, xử án rất giỏi. Tiếng tăm thanh chính của Trương đại nhân, Mạnh mỗ quả thật đã ngưỡng mộ từ lâu. Chỉ là không ngờ, sẽ gặp nhau ở nơi thế này. Ngay cả người như ngài cũng thông đồng làm bậy cùng Thiên Giáo, thật là…”
Đoạn sau còn chưa nói, nhưng tiếng “chậc” của hắn, không cần nói cũng hiểu được.
Mạnh Dương cầm trong tay một cây củi hơi thô, nhẹ nhàng dao động trong đống lửa, liền có tàn lửa từ đó bay lên.
Người ngồi ở bên cạnh, hơi lạnh cũng tan đi ít nhiều.
Ánh mắt Trương Già rơi vào cây củi trên tay Mạnh Dương, nghe những lời của hắn, thật lâu sau không nói gì.
Thẳng đến khi nhìn thấy cây củi kia trong lửa quá lâu cũng dần bị ngọn lửa quyện lấy, mới bình tĩnh nói: “Ngươi còn là nhân sĩ Xương Bình, nhà giàu có, hai mươi tuổi cưới kiều thê vào nhà. Không ngờ chưa đến hai năm, kiều thê đã thắt cổ mà chết, một xác hai mạng. Ngươi đau lòng nên lên núi xuất gia làm hòa thượng, pháp danh “Trạm trần”, vốn đã định xuất gia. Không ngờ, mấy năm sau, lại vô tình nghe được thê tử quá cố là bị người trong nhà giết hại, một là vì tài năng của ngươi, hai là vì ngươi cưới được nữ nhi nhà quan lớn. Trong cơn giận, tăng y trên người còn chưa cởi, đã mang theo giới đao hay dùng trong chùa, trở về nhà. Vì phòng đám người kia trốn thoát, trước hết ngươi châm lửa ở cổng sau, lại khóa cổng trước, sau đó mới đi vào trong. Thấy ai thì giết người nấy, bên trong kể cả cha huynh ngươi, cháu ngươi, người già sáu mươi hai đến đứa trẻ mới mười ba. Giết đến nửa đêm, chỉ còn một con chó ngươi đã nuôi từ rất nhiều năm trước là còn sống.”
“Cạch.” Cây củi trong tay Mạnh Dương bỗng bị gãy lìa.
Đầu bị gãy rơi vào trong đống lửa, rất nhanh đã bị lửa thiêu.
Trong mắt hắn rốt cục cũng lộ ra mấy phần dư vị máu tanh, khóe môi lại cười lên: “Không hổ là Trương đại nhân, đến cái này cũng biết.”
Trương Già nói tới những chuyện này cũng không cảm thấy gì, đã có quá nhiều thảm án qua tay hắn, dù có lòng thương xót cũng không đến nỗi bị tình cảm ảnh hưởng, tâm đã thắt lại rồi, hắn chỉ nói: “Ngươi bị giải vào thiên lao đợi thẩm vấn đã lâu, vốn định hết mùa thu thì xử trảm, hồ sơ vừa vặn đưa qua Hình bộ. Ta có chức vị tại Hình bộ, đương nhiên đã đọc hồ sơ của ngươi.”
Nói cách khác, Trương Già còn hiểu rõ Mạnh Dương hơn người khác rất nhiều.
Đây là điều Mạnh Dương tuyệt đối không nghĩ tới.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy một loại nguy hiểm không diễn tả được, nảy sinh mấy phần kiêng kỵ trước nay chưa từng có đối với chủ sự Hình bộ Thanh Lại ti Trương Già nhìn thường thường không có gì nổi bật trước mắt.
Trương Già tựa như không hề có cảm giác gì đối với loại kiêng kị này, đáy mắt lạnh nhạt phản chiếu ánh sáng từ đống lửa trong miếu thờ, thản nhiên nói: “Ngươi giết một nhà hơn năm mươi mạng, tội lỗi là thật, bất kể vì nguyên nhân gì về tình về lý đều không thể tha, không thể giảm. Hồ sơ vừa đưa tới Hình bộ, đã viết ngươi hết mùa thu thì xử trảm. Không nghĩ tới, lại bị người ta đè lại, nói chuyện vợ ngươi treo cổ còn có điểm đáng ngờ cùng với điểm cần cân nhắc, chỉ bắt ngươi vào thiên lao, tạm không xử lý. Cho nên, sự tình mới kéo dài tới hiện tại, không giải quyết được.”
Người như Mạnh Dương, chết muôn lần cũng khó đền hết tội.
Mặc dù đã lâm vào hiểm cảnh, nhưng đối với người mình yêu ghét, cũng không hề che giấu nửa phần, cuối cùng lại chuyển mắt nhìn thẳng đối phương, nói: “Ta trái lại rất muốn biết, sau lưng ngươi là ai, năng lực lớn thế nào lại có thể đè xuống chuyện lớn như vậy.”
Trong tay Mạnh Dương còn cầm đoạn còn lại của cây củi, khuôn mặt ôn hòa dù có chút bẩn, nhưng dưới ánh lửa đỏ hồng lại trông như Phật đà ngồi cao cao không thể với tới trong miếu thờ vậy, hắn nói: “Mạnh mỗ xuất gia ở Bạch Mã tự, hòa thương quy y cho ta lúc đó có pháp hiệu Viên Cơ, nghiên cứu phật pháp đã bốn năm, Trương đại nhân hiếu kỳ như vậy, có thể thử đoán xem?”
Bạch Mã tự, Viên Cơ hòa thượng.
Đó không phải là quốc sư đương triều được Hoàng đế Thẩm Lang thân phong sao?
Đại khái chuyện quy y này là thật.
Nhưng Trương Già lại không tiếp lời, bởi vì chuyện thật sự xảy ra sẽ không đơn giản như vậy. Nếu Viên Cơ hòa thượng làm chuyện này, không khỏi quá lộ liễu, cả triều văn võ đều đang nhìn chằm chằm mà.
Từ dạo lập đông, bình minh đến muộn hơn.
Nhưng trước nay Tạ Nguy vẫn ngủ không sâu lắm, lại quen dậy sớm, lúc mở mắt dậy khoác áo vào, ngoài trời vẫn còn tối đen. Hôm qua trời đổ tuyết mà hắn còn ra ngoài nên nhiễm khí lạnh, hắn ho khan mấy tiếng.
Kiếm Thư ở bên ngoài nghe tiếng hắn thức dậy, liền gọi người tiến vào hầu hạ.
Nghe thấy hắn ho khan, Kiếm Thư nói: “Lúc trước Lưu đại phu đã kê cho ngài đơn thuốc rất có tác dụng, lệnh hạ nhân sắc một thang cho ngài nhé.”
Tạ Nguy hơi chau mày, nói: “Không cần đâu.”
Hắn rửa mặt qua loa xong liền đi tới trước án, lật mớ công văn chất đống trên án, chỉ là những chuyện này nếu không phải công văn triều đình, thì cũng là mật báo của Thiên Giáo, nhìn lướt qua chuyện nào cũng khiến người ta chán ghét.
Kiếm Thư vốn đã chuẩn bị kỹ càng tất cả công việc của Thiên Giáo để báo cáo, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Nguy ngồi ở trước án kia thật lâu không nhúc nhích, không khỏi buồn bực, chủ động nói: “Đám người cướp ngục vừa rời đi, ở cửa thành có để lại ký hiệu, nhìn có vẻ là đã đi về hướng Yến Trang. Bên phái Giáo Thủ đích thân hạ lệnh phái một đám người đi tiếp ứng ở điểm dừng chân tạm thời của bọn họ, nhưng cụ thể là ai thì còn chưa biết. Thuộc hạ lo đánh rắn động cỏ nên không hỏi nhiều, có cần phải hỏi tiếp không ạ?”
Tạ Nguy lại không để ý đến, đột nhiên hỏi: “Không có chuyện gì khác sao?”
Kiếm Thư sửng sốt.
Tạ Nguy lại ho khan hai tiếng, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của hắn, vẻ mặt lộ ra mấy phần bệnh tật triền miên, nhưng không muốn làm chính sự, chỉ đưa tay đẩy hết công văn sang một bên, đứng dậy đi đến Chước Cầm Đường phía trước, vừa đi vừa nói: “Qua tết là tháng giêng, cũng không còn mấy ngày nữa. Có một chuyện, ngươi sai người đi nghe ngóng xem hiện nay tiểu cô nương trong kinh thích những gì, nghĩ một danh sách quà sinh thần đưa lên, ta xem xét thử.”
Tiểu cô nương thích?
Quà sinh thần?
Có sinh thần của ai vào tháng giêng sao?
Kiếm Thư lục lọi trong đầu mình một phen, lại vẫn không nhớ ra được có sinh thần của ai vào tháng giêng cả, nhưng nhớ lại ba chữ “Tiểu cô nương” trong lời Tạ Nguy nói, bỗng hiểu rõ, âm thầm líu lưỡi.
Hắn cũng không giống như Lữ Hiển động một ít là bô bô lên trước mặt Tạ Nguy, chỉ dám gào to trong lòng, ngoài mặt lại không để lộ chút gì, chỉ giống như nhận trách nhiệm lớn vậy, trịnh trọng nói: “Vâng.”
Trong Chước Cầm Đường vẫn đang tối mờ mờ.
Tạ Nguy đi vào, đốt đèn lên.
Cây đàn đang làm đặt ở trước cửa sổ dùng gỗ sồi thượng hạn đã chế tác theo hình dạng của đàn, chỉ là còn chưa ghép lại, sơn lên. Hắn đặt đèn trên bệ cửa sổ, lại vén tay áo lên lấy cây đao khắc. Chỉ là lúc hắn chuẩn bị khắc lên chi tiết tạo hình thì tay dừng lại.
Chợt nghĩ tới…
Đàn của tiểu nha đầu kia tuy là cổ cầm, nhưng đàn cũ thì âm cũ, dù có giữ tốt đến mấy e là cũng có chỗ không như ý, lời xưa “mới không bằng cũ” chỉ là hoang đường thôi. Làm một cây đàn mới tặng sinh thần cũng không tệ, chỉ tiếc gần đây hắn bận quá, làm đàn cũng chậm, e rằng đàn chưa xong sinh thần của nàng đã qua rồi.
Chỉ một suy nghĩ như thế xẹt qua trong đầu.
Tay Tạ Nguy chợt ngừng lại sau đó lại vùi đầu tiếp tục làm đàn.
Kiếm Thư nhìn thấy luôn cảm giác hắn có chuyện giấu trong lòng, nhưng trong lòng tiên sinh có lúc nào là không có chuyện đâu? Chuyện Dũng Nghị Hầu phủ tuy hữu kinh vô hiểm, thậm chí có thể coi là một nước cờ tuyệt diệu, chỉ còn chờ ngày nào đó phát huy tác dụng thôi. Nhưng rốt cuộc là rời khỏi trạch viện kia, rời khỏi kinh thành này, tiên sinh không nói, nhưng trong lòng e rằng cũng tích tụ rất nhiều chuyện khó chịu.
Hắn cũng không dám hỏi những công văn đang chất đống trên án kia phải làm sao đây, đành phải ra ngoài chờ, cũng không dám quấy rầy.
Sớm như vậy, đại đa số người vẫn chưa thức dậy đâu.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Cho nên một khi có tiếng bước chân sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng.
Kiếm Thư vừa ra ngoài đứng không lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân như vậy từ tiền viện đi tới.
Là một người hầu.
Hắn đi đến trước Chước Cầm Đường liền nhỏ giọng hỏi: “Ngoài cửa có người cầu kiến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, xin tiên sinh sắp xếp, đối phương tự xưng là Cẩm Y Vệ Thiên hộ Chu Dần Chi.”
Chu Dần Chi?
Kiếm Thư từng nghe nói đến người này, chỉ là không có ấn tượng tốt gì.
Lúc nghe vậy, hắn liền cau mày: “Có nói là vì chuyện gì không?”
Người hầu nói: “Không có.”
Kiếm Thư đoán Tạ Nguy không gặp, nhưng trước kia họ chưa từng tiếp xúc với người này nên không dám như người khác thẳng thừng nói câu từ chối, mà tiến vào hỏi Tạ Nguy.
Quả nhiên Tạ Nguy nói: “Không gặp.”
Quan viên trong triều đến gặp Tạ Nguy cũng chẳng qua chỉ có vài nguyên do, lâu dần liền khiến người ra chán ghét, nếu không phải có chuyện cần mưu đồ, từ trước đến nay hắn chỉ muốn lo thân mình, không quan tâm gì đến chuyện của người ngoài.
Càng đừng nói là hôm nay.
Kiếm Thư nghe xong liền định bước ra ngoài, đuổi Chu Dần Chi kia đi.
Chỉ là bước chân hắn mới tới cửa, đao khắc trong tay Tạ Nguy chợt dừng lại.
Hắn bỗng nhiên nói: “Cho người vào đi.”
Kiếm Thư cũng không hiểu tại sao Tạ Nguy lại đổi ý, ngơ ra một chút mới phản ứng lại được, nhận lệnh cho người dẫn Chu Dần Chi đi vào.
Đã gần một đêm trôi qua, Chu Dần Chi vẫn còn mặc y phục tối qua, trên cổ áo Phi ngư phục thấm mồ hôi cũng thấm cả sương đêm.
Người vừa bước tới, Tạ Nguy đã nhận ra hắn có vẻ đã cả đêm không ngủ.
Nếu không một Cẩm Y Vệ Thiên hộ không cần vào triều sớm lại mới tinh mơ đã mặc thành cái dạng này.
Tạ Nguy chỉ hỏi: “Tạ mỗ không giao tiếp gì với Cẩm Y Vệ, trời còn chưa sáng Chu Thiên hộ đã tới tìm, không biết có chuyện gì khẩn cấp quan trọng?”
Quả thực đây cũng là lần đầu Chu Dần Chi đến Tạ phủ.
Nhưng chuyện đêm qua đã vượt rất xa tầm năng lực xử lý của hắn, mắt thấy trời sắp sáng còn chưa tìm được tung tích gì của Khương Tuyết Ninh, hắn đã biết mình nhất định phải báo với người khác. Nhưng nói cho Khương Bá Du biết trước sao? Chu Dần Chi thực sự không dám. Một khi sự tình bại lộ, một là âm thầm tìm quan hệ cho người vào thiên lao thăm Dũng Nghị Hầu phủ, hai là một tiểu thư nhà quan mà tung tích không rõ, bất kỳ tội danh nào rơi xuống đầu hắn đều không thoát được, hơn nữa còn chưa hẳn có thể giải quyết được vấn đề.
Ngồi trong phòng giam kia chừng nửa canh giờ, hắn hạ quyết tâm, dứt khoát đến Tạ phủ.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn đánh cược một lần!
Tạ Nguy là tiên sinh của Khương Tuyết Ninh trong Phụng Thần Điện. Nữ tử khuê phòng tuổi tác không lớn lại có thể biết nhiều chuyện triều đình như vậy. Lần trước, chuyện chuộc thư từ tay Thiên Giáo tuy hắn rốt cuộc không rõ dụng ý của Khương Tuyết Ninh, nhưng âm thầm cảm thấy nàng có liên quan đến Thái tử thiếu sư Tạ Nguy này.
Tốt xấu gì cũng là một trong ba nhân vật lớn tại triều đình bấy giờ.
Nếu Tạ Nguy chịu ra tay, dù thế nào cũng ổn thỏa hơn hắn tự nghĩ cách một chút.
Lông mày giống như đao khắc của Chu Dần Chi đầy vẻ ngưng trọng, thậm chí có mấy phần bát chấp không còn lo được bất cứ gì nữa, khom người thi lễ với Tạ Nguy đồng thời nhắm mắt lại, nói: “Loạn đảng Thiên Giáo cướp ngục, Khương Nhị cô nương lúc đó ở trong thiên lao, bây giờ tung tích không rõ.”
“Xoạt!”
Một tiếng chói tai vang lên trong Chước Cầm Đường tĩnh lặng, là đao khắc trong tay Tạ Nguy tạo nên một vết tích thô to trên gỗ làm đàn, còn ghim thật sâu vào bên trong, cả lòng bàn tay phải cũng bị xước một chút, máu rỉ ra.
Cây đàn này đã không thể làm tiếp được nữa.
Trong lòng Tạ Nguy bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ như vậy, ánh mắt dừng lại trên vết hằn kia một lát, sau đó chậm rãi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Chu Dần Chi, giống như chưa nghe rõ, khẽ hỏi lại: “Ngươi vừa nói ai?”
Cũng là sáng sớm.
Đám người nghỉ ngơi trong miếu hoang kia lần lượt tỉnh dậy.
Đống lửa cũng đã tàn, chỉ còn để lại chút tro tàn.
Sương mù trắng bàng bạc phủ khắp dãy núi, khiến xa gần đều trở thành những bóng dáng xám đen, nhưng trong sương mù dày đặc ấy lại có tiếng vó ngựa truyền đến.
Người trông chừng bên ngoài miếu hoang đợi đã lâu rồi, nghe tiếng vó ngựa liền hô lên: “Đến rồi!”
Đám người nghe thấy đều phấn chấn tinh thần.
Khương Tuyết Ninh ngủ ngon cả đêm, vừa mới tỉnh không lâu, mở to mắt ngồi dậy liền cảm giác được một kiện ngoại bào trượt xuống từ người mình, lúc này mới chú ý tới Trương Già đã không còn ở trong phòng, mà ngoại bào phủ trên người mình lại là của hắn mặc hôm qua.
Trên áo bào kia thấm một chút mùi hương mát lạnh.
Nàng giật mình, nhẹ nhàng vuốt ve đường may tinh tế trên cổ tay áo, chỉ cảm thấy trái tim đang nhảy nhót thình thịch, vừa chua vừa chát. Trùng sinh kiếp này, có thể thấy hắn vẫn ổn đã cảm thấy rất vui rồi, nhưng ông trời lại quá tốt với nàng, cho nàng có cơ hội chung hoạn nạn với hắn nữa…
Khương Tuyết Ninh bỗng cười khẽ, mặc dù ngủ dậy cả người nhức mỏi, nhưng vẫn nhanh nhẹn rời giường, gấp gọn y phục này lại, từ trong phòng đi ra ngoài.
Nhưng lúc này tất cả mọi người đã đứng ở bên ngoài miếu hoang.
Nàng vừa nhìn đã thấy Trương Già đang đứng ở ngưỡng cửa, chỉ là cũng đang nhìn ra bên ngoài. Mạnh Dương hôm qua gây nên một trận kinh hãi, nay ngược lại vẫn ngồi trong góc như cũ, ngay cả tư thế cũng không khác mấy, không biết đêm qua có động đậy gì không.
Dù sao Khương Tuyết Ninh cũng không quan tâm.
Nàng đi ngang qua bên cạnh người này, đến bên cạnh Trương Già: “Trương đại nhân, y phục đây.”
Dường như là người từ Thiên Giáo tới tiếp ứng.
Trương Già đang nghĩ người tới tiếp ứng là ai, nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, liền thấy thiếu nữ vừa tỉnh ngủ đã đứng bên cạnh mình rồi, có lẽ giường không thoải mái, tư thế ngủ không tốt, bên má trái còn có ngấn đỏ ửng lên, giống như vết hằn do gối đầu hoặc cổ áo của hắn để lại.
Hắn ngẩn ra, sau đó mới nhận lấy áo bào.
Chỉ là trên áo bào này còn vương lại hương thơm từ thiếu nữ, hắn chỉ cầm trên tay, không khoác lên người.
Bên ngoài miếu thờ, giữa màn sương dày đặc, rốt cuộc bóng dáng người đến cũng trở nên rõ ràng.
Đó là một đội nhân mã tinh anh.
Một nhóm hơn hai mươi người, hai người đi trước dẫn đầu, có thể nói là nhanh như chớp tới phía trước miếu thờ.
Hoàng Tiềm lập tức bước tới nghênh đón: “Tả tướng đại gia, Định Phi công tử, đã đợi được hai người rồi!”
Hai người đi đầu gồm một già một trẻ.
Người già tóc bạc da mồi, ăn vận như lang trung giang hồ, tên là Phùng Minh Vũ, chính là người được tổng đà Kim Lăng phái tới phân đà Thông Châu chủ trì, quản lý sự vụ phân đà, người trong giáo bình thường gọi là “Tả tướng đại gia”, “Tả tướng” là tả thừa tướng, “Đại gia” thì là trong giang hồ tục xưng, đủ để thấy người này có địa vị cao thế nào.
Người trẻ tuổi lại có khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan trưởng thành, ăn vận gấm vóc, bảo kiếm đeo ngang hông, tư thái hiệp khách phong lưu. Đôi mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc, đôi mắt kia chỉ cần chuyển động đã đủ khiến các cô nương mặt đỏ tim run.
Người ngoài nhìn thấy cũng không khỏi thầm nói: “Thật là tuấn tú phong nhã.”
Khương Tuyết Ninh vừa nhìn thấy, sắc mặt đã thay đổi, một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân đột ngột xông lên đến đầu, khóe miệng cũng không khỏi giật một cái: Hỏng bét, sao lại là hắn!
Người trẻ tuổi này không phải ai khác, chính là Tiêu Định Phi nàng đã quen biết kiếp trước!
Phùng Minh Vũ vị trí cao hơn chút, thể cốt đã già, không chịu nổi ngựa xóc nảy lắc lư, lúc vịn người thủ hạ bên cạnh đi tới, sắc mặt cũng không tốt lắm, chỉ thở gấp nói: “Nếu không phải có lệnh của Giáo Thủ, ai lại đẩy lão già này tới hiểm cảnh này chứ. Làm sao, Công Nghi tiên sinh đâu?”
Lúc này hắn mới kịp đưa mắt nhìn quanh.
Nhưng mà vừa nhìn đã thấy tình hình có gì đó không đúng, ngoại trừ những người Thiên Giáo bọn họ lúc đầu ra, còn có thêm rất nhiều người còn mặc y phục tù nhân đầy vết bẩn.
Hoàng Tiềm biết sự tình khó giải quyết, vội đi tới nói khẽ với Phùng Minh Vũ cụ thể tình hình đêm qua.
Tiêu Định Phi cũng xuống ngựa rất tự nhiên đến bên cạnh nghe.
Khương Tuyết Ninh đứng bên cạnh Trương Già, rõ ràng nhìn thấy được lúc Hoàng Tiềm nói chuyện có nhìn sang hướng Trương Già bên này mấy lần, tim nàng điên cuồng đập loạn lên. Kiếp trước nàng đã biết Tiêu Định Phi có liên quan dây mơ rễ má với Thiên Giáo, không ngờ đời này nàng lại tận mắt chứng kiến! Sau này hẳn hắn sẽ “trở về” Tiêu thị, vị trí trọng yếu như vậy, liệu hắn có biết “Độ quân sơn nhân” thực sự có thân phận thế nào không?
Sau khi Phùng Minh Vũ nghe xong, hai hàng lông mày trắng xám liền nhíu chặt, vô thức cũng quay đầu lại nhìn đám người Trương Già ở phía sau.
Tiêu Định Phi cũng nghe rõ ràng.
Có điều…
Độ quân sơn nhân?
Hắn nhướng mày, tùy ý ấn trường kiếm bên hông, bước hai bước, đến trước miếu thờ, nhìn Trương Già từ trên xuống dưới, bên môi mang ý cười trêu tức đùa giỡn, nói: “Ngươi chính là “Độ quân sơn nhân” chẳng bao giờ thấy mặt của giáo chúng ta sao?”
Trương Già chỉ nghe Hoàng Tiềm kia gọi “Định Phi công tử”, đã nhíu chặt mày, lại xem xét bóng dáng bước ra từ trong sương mù dày đặc kia, bất kì một hành động lời nói, nhất cử nhất động, so sánh với Định Phi thế tử sau khi trở về Tiêu thị trong ký ức kiếp trước của hắn, mí mắt nhẹ nhàng giật một cái.
Sao người này lại xuất hiện ở Thiên Giáo?
Lông mày nhẹ chau lại, Trương Già muốn nói gì đó, nhưng lúc này Khương Tuyết Ninh đứng bên cạnh hắn lại bất chợt kéo tay áo hắn, khẽ giật một cái.
Lời hắn định nói sắp ra khỏi miệng lại rút về.
Động tác này không tính là lớn, nhưng lúc chung quanh đang tập trung vào, cũng không coi là nhỏ được.
Tiêu Định Phi đứng gần đó, dễ dàng chú ý tới.
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua, nhưng không ngờ không nhìn đã không biết, vừa nhìn lại phát hiện ra bên cạnh “tiểu tử” này, tuy trên mặt bẩn, nhưng ngũ quan lại cực kỳ đẹp, ngón tay đưa ra kia trắng bóc, móng tay hồng phấn, làn da trắng như tuyết vô cùng mịn màng không bị cổ áo che khuất, khiến người ra tinh tế thưởng thức có thể nhận ra vài phần hương vị nữ nhi hút hồn.
Nữ nhân?
Tiêu Định Phi cũng không phải người đứng đắn gì, vừa nhìn thấy thì chuyện quan trọng gì cũng quăng hết ra sau đầu, trong đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nổi lên chút hứng thú, tầm mắt dừng lại ở trên người Khương Tuyết Ninh không rời đi: “Không ngờ tới lúc nguy hiểm mất mạng, còn có thể đưa nữ nhân theo. Không biết xưng hô với cô nương thế nào đây?”
Hôm qua đã có người nhận ra người bên cạnh Trương Già có gì đó không đúng rồi, không phải là cô nương thì là tiểu bạch kiểm.
Đều trong giang hồ lâu ngày rồi, cũng không ai nói thẳng ra.
Nào ngờ “Định Phi công tử” của Thiên Giáo không rõ lai lịch này, thế mà lại nói toạc ra, khẳng định người ta là nữ tử, còn hỏi thẳng tên họ?
Khương Tuyết Ninh bỗng nghĩ: Tên hư hỏng này nên lập tức đưa về Tiêu thị đi, cho cả gia tộc kia biết thế nào gọi là “báo ứng”!