Bùi Tư Vi, người bị chọc thủng suy nghĩ, đột nhiên ngậm miệng.
Cô nhìn người đàn ông đeo kính ở trước mắt, bỗng nhiên nhận ra được nhận thức của cô về người đàn ông này luôn là sai lầm.
Anh ta trẻ tuổi và đẹp trai, khí chất trầm ổn, rõ ràng. Nếu trong đám đông sẽ như hạc trong bầy gà làm cho người ta có cảm giác ôn hòa dễ thân cận.
So với người nối nghiệp của nhà họ Từ kia thì Từ nhị thiếu gia đã có tiếng là có tính tình tốt.
Nhưng cô vẫn không dám vượt ra ngoài quy tắc.
Bùi gia hợp với Sùng gia cũng cũng không thể làm lung lay vị thế của Từ gia trong vòng tròn địa vị.
Bởi vì gần đây cô có quan hệ cá nhân rất tốt với Chử Dạng nên làm cho cô có chút đắc ý và vênh váo.
Bùi Tư Vi thức thời thay Chử Dạng biện minh “Chỉ là xem một buổi hoàn nhạc, tôi dẫn cô ta đi, anh cũng không thể ngược đãi cô ấy được.”
Ánh mắt Từ Nam Diệp ôn nhuận, cười nhàn nhạt “Tôi làm sao có thể như vậy được.”
Không có bạo lực gia đình.
Bùi Tư Vi trơ mắt nhìn hai người họ rời đi.
Bên này Chử Dạng bị Từ Nam Diệp mang lên xe.
Lúc đầu cô nghĩ Từ Nam Diệp sau khi uống rượu sẽ không thể lái xe nên rất tự giác mà đi về phía bên ghế lái.
Ai ngờ Từ Nam Diệp lại mở cửa ghế sau ra, nhìn cô vỗ vỗ cằm “Em ngồi ghế sau đi.”
“À.”
Sau khi Chử Dạng ngồi xuống ghế sau, Từ Nam Diệp lại nói với cô “Em đeo đai an toàn vào.”
Cô ngoan ngoãn đeo đai an toàn vào, phát hiện người đàn ông cũng ngồi vào hàng ghế sau với cô.
Chử Dạng khó hiểu “Chúng ta cùng ngồi ở hàng ghế sau vậy ai sẽ lái xe?”
Từ Nam Diệp nhỏ giọng “Anh kêu tài xế đến rồi.”
“Khi nào thì anh ta lại đây?”
“Một tiếng nữa.”
Chử Dạng có dự cảm không tốt “Vậy chúng ta phải ngồi trong xe như thế này một tiếng đồng hồ?”
“Không ngồi,” Từ Nam Diệp nâng lên một tay ôm trán, tay kia nhẹ để lên đai an toàn trước ngực cô “Làm cái khác.”
Ngón tay thon dài sạch sẽ của nam nam nhân bao quanh mép dây an toàn, nhẹ nhàng phác họa đường cong người mơ ước bên dưới đai an toàn trên ngực người phụ nữ ở trước mặt.
Chử Dạng vốn đang định mở miệng từ chối, anh ta lại không biết đã ấn công tắc nào trên xe.
Bỗng cạch một tiếng, cửa vách ngăn tự động kéo lên.
Anh ta nâng tay lên mở đèn với ánh sáng mờ ảo trên đỉnh xe.
“Không được,” Chử Dạng sợ hãi rụt rụt lại về phía bên này “Nếu bị người khác phát hiện, ngày mai chúng ta sẽ lên trang nhất.”
“Em ngoan ngoãn nào, đừng làm ra động tĩnh quá lớn là được,” Từ Nam Diệp điểm ngón tay lên trên môi cô, ôn nhu mà mạnh mẽ dặn dò “Chỉ cần em không giãy giụa là tốt rồi, anh sẽ để ý hành động đúng mực.”
“Anh”
Chiếc dây an toàn vốn được đeo để đảm bảo an toàn giao thông thì giờ phút này lại thành gông cùm xiềng xích tốt nhất để nhốt cô lại.
Khoé môi Chử Dạng bị cắn xé.
Mùi tanh mặn tràn ngập bên trong thùng xe.
Cô rưng rưng xin tha “Anh trai, em sai rồi.”
Người đàn ông không hề vì âm thanh xin tha của cô mà toát ra ý nghĩ thương hương tiếc ngọc.
Người phụ nữ trước mắt đang mềm giọng nhỏ nhẹ cầu xin, ngược lại càng làm tăng thêm ham muốn nóng bỏng và mạnh mẽ chiếm trọn một bụng anh.
Đôi đồng tử màu hổ phách của Từ Nam Diệp càng thêm tối hơn và đục ngầu.
“Dám dấu anh” Từ Nam Diệp cắn lỗ tau cô “Dạng Dạng của chúng ta đúng là có tiền đồ nha.”
Chử Dạng lập tức tỏ lòng trung thành “Không bao giờ che dấu, em bảo đảm với anh.”
“Anh đã ghen,” Từ Nam Diệp cười khẽ, “ Em tốt nhất là nên nghĩ cách nịnh anh như thế nào đi.”
Cho đến lúc này, phụ trách xuất lực đều là do Từ Nam Diệp.
Mà hiện tại anh ta lại có thể lười. Sau khi đem cô trêu chọc đến trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, anh gãi cằm cô cười nhẹ “Tới đây, làm theo những gì anh nói.”
“….”
Lão đại Chử Dạng không tình nguyện giống như khúc gỗ ngồi trên người anh.
Từ Nam Diệp có rất nhiều biện pháp khiến cô muốn nhẫn nại cũng không được.
Ngón tay anh ngày thường cầm bút, thon dài trắng trẻo, như là miếng ngọc xinh đẹp và tốt nhất, khớp xương rõ ràng, gầy và mạnh mẽ.
Một giờ sau, tài xế đúng hẹn tới.
Vách ngăn ở giữa thùng xe phía trước và thùng xe phía sau được lắp đặt chắn chắn, tài xế gõ gõ vào cửa sổ xe. Sau khi xác nhận người ngồi bên trong chính là bản thân Từ tiên sinh thì lúc này mới yên tâm ngồi lên ghế điều khiển hướng nhà Từ tiên sinh chạy đi.
Chử Dạng gắt gao nắm chặt vạt áo hỗn độn ở trước ngực của mình, toàn bộ thân thể cơ hồ muốn dán lên trên cửa xe.
Cô khép chặt hai chân, cắn môi, một bộ dáng giống như bị xâm phạm.
Từ Nam Diệp bình tĩnh rút ra hai tờ giấy, lau đi dịch nhờn dính trên hai đầu ngón tay.
Một giờ, xem ra anh ta đã đánh giá thấp chính mình.
Bên này trên ghế lô trong quán bar, Bùi Tư Vi ngồi ở bên người Sùng Chính Nhã, đoạt lấy chén rượu trên tay anh ta.
Giọng nói Sùng Chính Nhã không tốt lắm “Cô, người đàn bà này, cô nghĩ hôm nay muốn đối nghịch với tôi có đúng không?”
Bùi Tư Vi vẫn chưa nghĩ thông suốt lời cảnh báo mới vừa rồi của Từ Nam Diệp đối với cô, cô lại không phải là người có thể giấu tính tình nên chỉ đơn giản buột miệng đem nghi vấn nói cho người đàn ông trước mặt nghe “Tại sao đàn ông lại ghen tuông thì người chịu thiệt là phụ nữ chứ.”
Sùng Chính Nhã bỗng nhiên sửng sốt.
Bùi Tư Vi bĩu môi, chờ anh ta trả lời.
“Bùi Tư Vi, cô cố ý”. Giờ phút này não Sùng Chính Nhã đã bị rượu ăn mòn, hơi thở hơi nặng nề “Hơn nữa đêm lái xe đến chỗ này với tôi, không lăn giường với tiểu thịt tươi, rốt cuộc cũng nhớ đến cô còn ông chồng tiện nghi có đúng hay không?”
Bùi Tư Vi giật nhẹ khóe môi “Anh cho rằng tôi là anh, thấy ai cũng đều muốn lăn giường à?”
“Cô biết tôi thấy ai cũng đều muốn lên giường vậy cô còn ở lại đây làm cái gì?”
Vẻ mặt Bùi Tư Vi hơi trì trệ.
Sau đó cô mở miệng biện minh cho mình “Là Từ tiên sinh nói anh bất tỉnh nhân sự, tôi sợ anh uống đến chết rồi nên mới lại đây.”
“Lúc trước biết tôi đi Zambia làm, cô cũng muốn vội vã bay qua tìm tôi cũng là do sợ tôi chết à?” Sùng Chính Nhã bỗng nhiên cười, cúi người sát vào cô, tươi cười ngả ngớn “Có phải là lo lắng cho tôi hay không?”
Bùi Tư Vi cắn răng “Tôi chỉ sợ tôi phải thủ tiết.”
Sùng Chính Nhã cười nhạo “ Bùi gia mấy người quen biết rộng như vậy, tôi có chết thì cô còn vẫn có thể tìm được một đối tượng càng thích hợp cho việc liên hôn hơn, cô còn lo lắng cái gì.”
“Vậy thì anh đi chết nhanh đi, chết đi để tôi có thể tái giá.”
Sau khi cô ném xuống lời nói tàn nhẫn này liền chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi được hai bước khuỷu tay cô bỗng nhiên bị người giữ chặt, trọng tâm không vững nên bị người ngồi trên ghế sô pha túm ôm vào trong lồng ngực.
Cô ngồi trên đùi Sùng Chính Nhã, tinh thần rõ ràng vẫn chưa hồi phục lại được.
“Tại sao cô muốn tái giá như vậy lại còn giả bộ bộ dáng lo lắng cho tôi làm gì,” ánh mắt Của Sùng Chính Nhã hung ác nham hiểm, giọng điệu trầm thấp, dường như là đang chất vấn cô “Trước khi kết hôn, là cô nói ai chơi theo ý người nấy. Bây giờ, lại cùng tôi chơi trò cưới trước yêu sau à?”
Bùi Tư Vi giật giật eo, muốn tránh thoát khỏi tay anh ta.
“Nếu cô muốn chơi thì lập tức nhập vai diễn đi, cùng những người đàn ông kia chia tay hoàn toàn đi rồi hãy cùng tôi chơi, cô thật sự nghĩ tôi là *hiệp sĩ bắt mâm à?”
(*hiệp sĩ bắt mâm = người bắt những chiếc đĩa do người khác ném = chỉ những người đàn ông lương thiện và ngây thơ chấp nhận loại phụ nữ thích chơi bời khi còn trẻ, thích lãng mạn, đa cảm và thích những anh chàng đẹp trai vui tính, hay còn gọi là lốp dự phòng)
Bùi Tư Vi tức giận nặng nề hỏi lại anh ta “Tại sao anh không cùng mấy người phụ nữ ong bướm của anh đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ, ngược lại lại đi quản đến tôi?”
“Cô mẹ nó, con mắt nào của cô nhìn thấy bên người tôi còn có người phụ nữ khác,” Sùng Chính Nhã cười lạnh, bóp eo cô, cùng cô mắt đối mắt “Tôi mới vừa tiếp quản mấy cái nhà máy, mỗi ngày bận rộn đến đêm khuya, còn lão bà của tôi thì mỗi ngày ở bên ngoài tìm đàn ông vui vẻ, còn mẹ nó đăng lên vòng tròn bạn bè làm tôi mất mặt, cô khá lắm.”
Bùi Tư Vi dại ra, giương miệng, nói không ra lời.
Sùng chính nhã chậc một tiếng, chửi nhỏ “Đồ phụ nữ xấu xa không có lương tâm.”
Bùi Tư Vi lại cùng anh ta đôi co “Anh dám mắng tôi”
Tôi mắng cô thi làm sao, có cái nào tôi nói sai à?” Sùng Chính Nhã nhắm mắt, ngực phập phồng kịch liệt, giọng nói âm trầm “Đứng dậy khỏi người tôi ngay.”
Mặt Bùi Tư Vi đỏ lên, miệng vẫn ngoan cố phản bác anh ta “Là anh kéo tôi ngồi trên người của anh, đừng có làm ra vẻ như là tôi đang câu dẫn anh.”
“Cô mẹ nó biết là câu dẫn còn không chịu đứng dậy,” hô hấp của Sùng Chính Nhã lại nặng nề thêm vài phần, đen mặt cảnh cáo cô “Cô không phải muốn biết tại sao khi đàn ông ghen thì phụ nữ sẽ là người chịu thiệt hay sao? Cô ngồi thêm một chút tôi tự mình sẽ nói cho cô biết nguyên nhân.”
Bùi Tư Vi đột nhiên đứng lên, lui về phía sau mấy bước lớn sơn anh ta thật sự sẽ làm cái gì với mình.
Sùng Chính Nhã thấy cô trốn xa như vậy, trong lòng thắt lại.
“Bùi Tư Vi, cô còn dám ghét bỏ tôi, tôi sạch sẽ hơn so với đám trai bao của cô nhiều.”
Bùi Tư Vi kéo kéo khóe môi “Không thấy được.”
“Cô mẹ nó dám chê tôi dơ,” Sùng Chính Nhã cũng đứng dậy, hai ba bước liền đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên liền hôn xuống “Tới đây, cùng nhau dơ đi.”
Giữa môi người đàn ông còn vương theo hương thơm của rượu vang đỏ và nho.
Kỹ thuật của anh ta cực tốt, chỉ là môi và lưỡi thôi cũng có thể câu dẫn khiến cho người phụ nữ trước mặt anh ta mềm nhũn chân.
Bùi Tư Vi đẩy anh ta ra, dựa vào tường nhìn anh ta giống như nhìn một tên lưu manh.
Sùng Chính Nhã vẻ mặt âm trầm nhìn cô cười “Muốn đánh tôi à?”
Bùi Tư Vi bỗng nhiên bĩu môi, vẻ mặt thập phần ủy khuất.
“Ta không sạch sẽ.”
Sùng chính nhã “….”
Bị bệnh thần kinh à.
Anh ta lười đôi co cùng cô, trực tiếp ném cô xuống, rời đi khỏi khu ghế lô.
Sùng Chính Nhã một đường phớt lờ nhóm nhân viên tiếp đón, nhanh chóng đi đến WC.
Anh ta chống hai tay trên bồn rửa mặt, nhìn chính mình đầy vẻ say rượu trong gương.
Khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp của lão bà tiện nghi của anh ta lại được phản chiếu trong gương.
Trên môi vẫn còn sót lại hương thơm mềm mại và ngọt lịm của cô.
“Mẹ kiếp,” Sùng Chính Nhã đỡ trán, mắng bản thân “Xuân tâm nhộn nhạo cái JJ”