Từ Nam Diệp mím môi, xem ra là bị nghẹn đến mức có chút vất vả nên khoé môi bất giác nhếch lên, chỉ có Chử Uý là thật sự cười ra tiếng.
Chử Dạng nhe răng, tự cứu lấy mình: “Con đùa thôi, hiện tại con đang quản lý ban sinh viên năm nhất cho nên cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.”
Lý do này còn có điểm đáng tin. Chử Quốc Hoa cũng không tính toán việc cô tự cho là thông minh trước đó, tiếp tục nói: “Tốt nhất là con không cần tiếp tục tham gia hoạt động đoàn trong học kỳ này để dành nhiều tâm tư hơn trong việc học, nâng cao điểm số lên thêm một chút. Học kỳ tới thì trực tiếp liên hệ người hướng dẫn xin được bảo đảm chương trình sau đại học.”
Ánh mắt Chử Dạng mơ hồ, cô không lên tiếng.
Chử Quốc Hoa lại hỏi: “Sao vậy? Không muốn?”
“Nếu con vẫn giữ chức vụ có thể được cộng thêm điểm rèn luyện có lợi cho việc xin học bổng. Hơn nữa, con cũng thích hoạt động đoàn.”
Chử Quốc Hoa trầm giọng nói: “Con sinh hoạt đoàn thì được cái gì? Không gì khác hơn là mỗi ngày ở cùng đám bạn học kia của con lãng phí thời gian học tập. Lúc trước chính con tự chọn chuyên ngành này. Bây giờ mấy ai học ngành kỹ thuật mà không đi học sau đại học? Con cho rằng với trình độ hiện tại của mình là có thể trực tiếp xin được việc làm ở mấy công ty? Còn không bằng bây giờ con dành nhiều thời gian cho các bài khoá học chuyên môn làm tốt việc nâng cao kiến thức chuyên môn của mình.”
Ông ta làm giáo sư đã nửa đời người nhưng thật sự không thích việc phóng đại lên của các tổ chức sinh viên trong trường đại học. Đều là bọn trẻ con choai choai giữ cái chức danh có tiếng mà không có miếng liền cho rằng bản thân mình là lãnh đạo, đi đến đâu cũng đều hận không thể đem chứng minh của vị trí công tác đeo lên trên cổ.
Điển hình là sách còn chưa đọc hết thì đã nuôi dưỡng ra một tên toàn thân toát ra mùi quan liêu.
“Con đang cố tình cùng ba đối nghịch, cái gì mà vì học bổng,” Chử Quốc Hoa hừ lạnh, “Ba cho con tiền sinh hoạt còn không đủ? Con muốn nghĩ về chuyện học bổng thì đừng nghĩ đến việc học đại học thì không cần phải chăm chỉ học tập. Con nên thừa dịp bây giờ còn đang đi học tranh thủ trau dồi thêm kiến thức cho mình hiểu không?”
Lại bắt đầu nữa rồi. Chử Dạng bĩu môi, dứt khoát đứng lên chạy đến sảnh phụ: “Hiện tại con đang học đại học, ba để con yên, tự con biết bản thân mình muốn làm gì.”
Chử Quốc Hoa thấp giọng mắng: “Trở về! Đi đâu đó!”
Giọng nói của Chử Dạng trở nên yếu hơn: “Con đi kiếm đồ ăn vặt ăn.”
Sau khi bóng dáng nhảy nhót của đứa con gái nhỏ biến mất ở phòng khách, Chử Quốc Hoa mới nặng nề mà thở dài.
Chử Uý cũng đứng dậy, cười tủm tỉm trêu: “Ba, ba bớt tranh cãi với nó đi, em nó đã kết hôn rồi, ba còn xem nó như con nít mà dạy dỗ sao?”
Chử Quốc Hoa liếc mắt nhìn Chử Uý, khoé miệng giật giật: “Con cũng đừng có nói giúp em con. Còn con nữa, ba lúc nào cũng nói con phải chăm sóc tốt bản thân khi đi quay phim, con nghe lời ba sao? Mỗi ngày chỉ biết bay ra nước ngoài. Nếu không phải bây giờ em gái con nó đã lớn, không biết sẽ còn bị con lôi đến xó xỉnh nào để chơi.”
“Đó là do em con lúc trước cầu xin con chứ bộ. Em nó nói muốn đi theo xem con đóng phim, con nói với em con không phải đi du lịch đến Hàn Quốc hay Nhật Bản gì đó, mà là đi đến một số quốc gia xa xôi em chưa nghe qua bao giờ, em nó càng hào hứng hơn, con còn có thể làm gì được chứ?”
Chử Uý bĩu môi, bộ dáng tranh cãi đó quả thật giống y hệt như của Chử Dạng.
Chử Quốc Hoa phủi tay: “Được rồi, ba cũng lười phải quản lý con, con đi đến phòng bếp giúp mẹ con nấu ăn đi.”
Trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại hai người Chử Quốc Hoa và Từ Nam Diệp.
“Hai chị em đều lớn, cánh đều cứng cáp hết rồi,” Có lẽ là do không có ai tâm sự, Chử Quốc Hoa liền trực tiếp than thở trút nỗi niềm lên con rể mình, “Lúc thi đại học, ba muốn cho hai đứa nó học chuyên ngành ngoại ngữ, về sau có thể kế thừa sự nghiệp của ba. Kết quả một đứa tốt nghiệp xong lại đi con đường trở thành nữ minh tinh, còn một đứa chen chúc với đám đàn ông, một hai phải trở thành lập trình viên, thật là làm cho ba tức đến muốn hộc máu.”
Từ Nam Diệp khẽ cười: “Dạng Dạng và chị dâu có thể làm những gì mình thích, thật tốt.”
Chử Quốc Hoa nhăn mũi lại, than nhẹ: “Để làm những gì mình thích nên cha mẹ nói cái gì cũng không chịu nghe.”
Tuy lời nói của ông nghe bất lực nhưng nét mặt lại không có lộ ra bao nhiêu thất vọng, rõ ràng là ông đã sớm chấp nhận việc hai chị em họ từng người lựa chọn quỹ đạo cuộc sống của mình.
Chử Dạng luôn phàn nàn cha cô nghiêm khắc, thích kiểm soát mọi thứ, cho nên cô mới đi ngược lại, mới có tính tình này khi trưởng thành.
Nhưng nếu Chử Quốc Hoa thật sự quản lý mọi chuyện của cô thì cô cũng sẽ không được tự do và dễ dàng như ngày hôm nay.
Cũng chỉ có chính cô là không hay biết gì.
“Ba cứ tưởng là trong nhà mình có thể có người học ra được bằng ngoại ngữ, không ngờ người này lại là con,” Chử Quốc Hoa lắc đầu cảm thán, “Có đôi khi, thật không thể không tin tưởng vào duyên phận.”
Từ Nam Diệp nhẹ giọng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, là duyên phận.”
Chử Quốc Hoa chống lên tay vịn ghế sô pha đột nhiên hỏi: “Con đã quyết định ổn định cuộc sống ở trong nước rồi đúng không? Sẽ không đi nước ngoài nữa?”
“Sẽ không.”
“Bên gia đình con chắc là sẽ không để con làm mãi ở Bộ Ngoại Giao hả?” Chử Quốc Hoa dừng một chút, thử thăm dò hỏi, “Có lẽ sẽ điều con đi đến trung ương?”
Giọng nói Từ Nam Diệp từ tốn: “Tạm thời vẫn chưa quyết định.”
Chử Quốc Hoa gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt, Dạng Dạng hiện tại vẫn còn nhỏ tuổi, con thăng chức quá nhanh đối với nó cũng không tốt lắm.”
“Con hiểu rõ.”
Thấy Từ Nam Diệp dứt khoát đáp ứng ngược lại làm người bố vợ như Chử Quốc Hoa lại cảm thấy ngại ngùng.
Nào có ai lại vì chính con gái của mình đi yêu cầu con rể đừng vội thăng chức. Đổi lại là người khác đều hận không thể để con rể càng có quyền lực càng tốt.
Chử Quốc Hoa lại bổ sung thêm một câu: “… Cũng không phải ba không cho con thăng chức, có điều bây giờ con có thể dạy thêm cho Dạng Dạng. Về sau khi con mang con bé đi ra ngoài, con bé cuối cùng vẫn là vợ con, không thể làm con mất mặt.”
Chử Quốc Hoa rất hiểu tính tình con gái của mình. Để con bé đứng chung một chỗ với các phu nhân ưu nhã đoan chính chỉ sợ sẽ làm trò cười cho mọi người.
Từ Nam Diệp cũng không để ý, ngữ khí ôn hòa: “Con cảm thấy rất an tâm với Dạng Dạng.”
Thời điểm nên giả vờ thì cũng giả vờ rất giỏi.
Về điểm này thì Từ Nam Diệp hiểu rõ ràng hơn so với bất cứ ai.
“Còn có, đừng cho con bé quá nhiều tiền sinh hoạt,” Chử Quốc Hoa cuối cùng nói lời dặn dò, “Không thể quá nuông chiều con bé, con bé không biết cách xài tiền nên không biết mình mua nhiều hay ít.”
Từ Nam Diệp đều hoàn toàn đồng ý.
Sau đó tại bàn ăn tối, Chử Quốc Hoa lại đem chuyện này ra hối thúc Chử Dạng.
Chử Uý ngồi một bên hát đệm: “Mới hai mươi tuổi mà đã có thể tiêu tiền như vậy. Chờ sau này, một tháng có thể tiêu bằng một căn phòng nha.”
Chử Quốc Hoa liếc xéo cô, cười lạnh: “Con cũng không được cho em con tiền! Thói quen tiêu tiền ăn xài phung phí của nó đều là do con dạy!”
Chử Úy cười hì hì: “Đã biết.”
Nói thì nói vậy, thời điểm đi về nhà lại phát hiện Chử Dạng vuốt cái túi xách nhỏ của mình, ngây ngô cười.
Anh thuận thế hỏi câu: “Cất giấu bảo vật?”
“Không có. Ba tôi với chị tôi cho tôi thẻ, “Chử Dạng đột ngột ném ra hai cái thẻ ngân hàng, nhìn anh đắc ý chớp chớp mắt, “Không tệ, đúng không?”
Từ Nam Diệp nheo mắt, đầu lưỡi chống lên lợi, bỗng dưng cười nhẹ.
Chử Dạng không hiểu thái độ của anh: “Làm sao vậy?”
“Không có gì,” Từ Nam Diệp chuyên tâm nhìn tình hình giao thông phía trước, đuôi lông mày hơi nhướng lên, “Thật đúng là người một nhà.”
Thói quen khẩu thị tâm phi đều là di truyền.
“Cái gì người một nhà?”
“Tiền sinh hoạt còn đủ không?” Từ Nam Diệp đột nhiên nhìn cô cười cười, giọng điệu mê hoặc: “Có muốn thêm một thẻ không?”
Hai mắt Chử Dạng tỏa ánh sáng.
Đây là Tết Trung Thu thần tiên, quá sung sướng.
***
Do Tết Trung Thu được nghỉ ngắn hạn ba ngày nên thời gian tập huấn quân sự đột nhiên bị ngắn lại không ít.
Không biết năm nay gặp phải vận may lớn gì mà trời mưa hết mấy ngày. Nhóm sinh viên năm nhất ngày nào cũng ở trong phòng tự học hát quân ca, chơi trò chơi và vốn dĩ muốn xem chuyện náo nhiệt giữa đàn chị và học trưởng nên cảm thấy đau lòng vô cùng. Chỉ có thể trút giận bằng cách đem búp bê nắng treo lên cửa phòng ngủ để cầu nguyện cho mặt trời nhanh ló dạng để dạy nhóm sinh viên năm nhất cách làm người và cho quần lót của chính mình mau khô.
Năm nay Chử Dạng làm vị trí Trợ Ban, nhóm sinh viên năm nhất không cần tập huấn quân sự, cô cũng không cần phơi nắng. Thời gian hiện tại khá nhàn nhã. Kết quả mỗi ngày lại bị kéo đi văn phòng đoàn làm vị trí hậu cần.
Thường thường đều là Tống Lâm Ấu, một người cuồng chịu thương chịu khó hay đến văn phòng làm việc. Hiện giờ, mỗi ngày cô đều theo Tống Lâm Ấu đi văn phòng. Cho dù không có việc gì làm thì cũng tưới hoa, lau sàn nhà, thay nước ấm cho ấm trà.
Rốt cuộc thì nhiệm kỳ cũng sắp thay đổi, chỉ cần cô lên được chức Chủ Tịch Đoàn thì cô không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt của Mạnh Nguyệt Minh.
Mạnh Nguyệt Minh đã bị cắt chức không lâu nhưng đó chỉ là quyết định riêng của Cố Thanh Thức. Không có văn bản tường trình, hai giáo viên cũng không đồng ý cho nên cô ta bên ngoài vẫn giữ vị trí Phó Chủ Tịch.
Thời điểm tranh cử các cán bộ tuyệt đối có quyền tham gia bầu cử.
Vì lần trước Cố Thanh Thức thiên vị cô nên xem như lúc này cô và Mạnh Nguyệt Minh hoàn toàn xé mặt.
Vốn dĩ lúc ấy cô rất cảm ơn Cố Thanh Thức. Mấy ngày nay hai người làm việc chung cũng coi như hoà hợp. Nhưng khi liên quan đến nhiệm kỳ bầu cử mới, tình cảm của Chử Dạng đối với Cố Thanh Thức lại trở nên phức tạp hơn.
Thật sự hôm đó cô đã động thủ đối với Mạnh Nguyệt Minh. Chử Dạng cũng đã làm tốt chuẩn bị sẵn sàng bị xử phạt. Kết quả Cố Thanh Thức lại làm ra việc như vậy khiến cho cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Ngay cả khi cuộc họp thường lệ được tổ chức, có thời điểm cô sẽ phá lệ nhìn chằm chằm Cố Thanh Thức muốn nhìn ra một điểm gì đó.
“Ngày nhiệm kỳ mới, sinh viên trong Ban Cán Sự đều sẽ có mặt. Bọn họ đều có quyền bầu cử. Những người có ý định tranh cử chức vụ Chủ Tịch hoặc Trưởng nhóm hoặc Phó nhóm nên nhớ rõ phải ăn mặc trang trọng hơn.”
Có cán sự cẩn thận giơ tay: “Phó Chủ Tịch cũng đến sao?”
Bí thư chi đoàn liếc nhìn Chủ Tịch bên cạnh, do dự một chút chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
Liên tiếp có tiếng thở dài vang lên.
Mạnh Nguyệt Minh làm Phó Chủ Tịch không được lòng mọi người cũng là một kỳ tích.
Phó nhóm của Chử Dạng có chút lo lắng tiến đến hỏi nhỏ bên tai cô: “Trưởng nhóm cậu không có vấn đề gì sao?”
“Nhiều người tham gia bầu cử như vậy, Mạnh Nguyệt Minh lại chỉ giữ một phiếu bầu. Nếu cô ấy không đồng ý thì có thể làm gì bây giờ?”
Chử Dạng đùa nghịch cây bút mực trong tay, yên lặng ghi nhớ ngày, thời gian và địa điểm tranh cử.
“Nhưng Mạnh Nguyệt Minh có vẻ rất có quyền lực bên Hội Sinh Viên,” Phó nhóm mím môi, sắc mặt lo lắng,”Ví dụ như trong cuộc họp Ban Trị Sự vừa rồi, cô ta làm trò như vậy trước mặt biết bao nhiêu đàn anh đàn chị, cô ta cùng Hướng Quyến trái một câu phải một câu nói cậu. Ai mà biết được liệu tại thời điểm tranh cử có cố ý tìm cậu làm khó hay không.”
Chử Dạng thậm chí đã quên mất vụ này.
Mà sự thật chứng minh, Phó nhóm thật sự chưa bao giờ nói sai.
Đến ngày tranh cử, các cán bộ tham gia tranh cử đều ăn mặc trang phục chỉnh tề, khẩn trương đi đến địa điểm tranh cử từ trước.
Địa điểm là văn phòng trong tòa nhà của giáo viên. Ở giữa phòng có một chiếc bài dài có thể ngồi mấy chục người thường được các giáo viên dùng để mở cuộc họp nội bộ được đoàn uỷ trực tiếp mượn lại đây để sử dụng.
Chử Dạng nhìn mấy vị giám khảo ngồi ở trước bàn dài đặc biệt là Mạnh Nguyệt Minh đã lâu không thấy.
Cô ta vẫn mang bản mặt nghiêm khắc cho rằng mọi người đều nợ tiền mình, có vẻ như chuyện bị cắt chức nửa tháng đều là mây bay, ngồi bên cạnh Cố Thanh Thức, bên kia chính là Hướng Quyến.
Hôm nay giám khảo sinh viên cũng ăn mặc nghiêm trang. Khí chất của Cố Thanh Thức vốn dĩ lạnh lùng lại mặc một thân tây trang màu đen khiến cho anh ta có vẻ càng thêm đạm mạc trầm ổn, ngồi ở đó làm tâm điểm thu hút các tầm nhìn.
Tống Lâm Ấu, người đi cùng cô, ngưỡng mộ nhìn gương mặt kia ước chừng năm phút cho đến khi người bên cạnh nhắc nhở mới hậu tri hậu giác ngồi trở lại vị trí của mình.
Ngay cả Hướng Quyến cũng nhìn nhân mô cẩu dạng*.
(*nhân mô cẩu dạng = Tôi là một con người, nhưng tôi cư xử như một con chó. Dùng để chế giễu. Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Ngay lúc Chử Dạng đang nhìn mấy người bọn họ, bọn họ cũng vừa lúc nhìn lại đây.
Mạnh Nguyệt Minh trợn mắt.
Cố Thanh Thức cười cười không phát ra âm thanh.
Hướng Quyến có chút sững sờ, sau đó nhanh chóng quay đầu.
“Cậu có muốn cởi áo khoác ngoài ra không?” Mạnh Nguyệt Minh tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Mặt cậu đỏ hết rồi kìa.”
Hướng Quyến phản ứng có chút chậm chạp: “A? Không cần.”
“Đến lúc đó cho dù Chử Dạng biểu hiện như thế nào, cậu đều không thể bầu cho cô ấy, biết không?” Mạnh Nguyệt Minh cố tình tránh Cố Thanh Thức, nghiêng qua nói nhỏ bên tai anh ta “Hai chúng ta đứng trên cùng chiến tuyến.”
Hướng Quyến mím môi, vừa định nói thì Mạnh Nguyệt Minh liền quay đầu qua hướng khác chào hỏi mấy cán bộ.
Anh ta nhìn về phía Chử Dạng đang ngồi ở nửa sau của chiếc bàn dài.
Hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ. Bộ đồ tây trang màu đen làm nổi bật dáng người xinh đẹp, tóc đuôi ngựa cột cao lên để lộ ra cần cổ trắng noãn. Cô đang nói chuyện cùng nữ sinh viên ngồi bên cạnh.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt anh ta nên Chử Dạng quay đầu hướng anh ta nhìn lại đây.
Đuôi mắt trời sinh quyến rũ hơi cong lên, cô nhíu mày, nghiêng nghiêng đầu, con ngươi màu nâu tràn đầy vẻ khó hiểu.
Cô chỉ trang điểm nhẹ thôi mà đã đẹp đến vậy.
Hướng Quyến lại dời ánh mắt đi.
Chử Dạng không rõ nguyên do, lại thấy Mạnh Nguyệt Minh hướng cô nhếch mép cười đắc ý.