Cuối cùng, cô vẫn căng da đầu và đọc to nickname WeChat của Từ Nam DIệp
Những người khác sôi nổi thăm dò xem ai là vị khán giả may mắn cuối cùng.
Không một ai trong nhóm khán giả ở lầu một cùng lầu hai của thính phòng đứng lên nhưng có người đứng lên ở hàng ghế dành cho khách quý ở dãy đầu tiên đứng lên.
“???”
“Lãnh đạo của giáo viên cùng tham gia rút thăm trúng thưởng sao?”
“Hình như không phải là lãnh đạo đâu!”
“Vậy là ai!”
“Mẹ kiếp là đàn anh Từ của Khoa Ngoại Ngữ!”
“Sao???”
Cuối cùng, thời điểm khi màn ảnh chiếu cảnh quay cận cảnh quay đến vị khán giả may mắn cuối cùng, toàn bộ hội trường tĩnh lặng trong vài giây.
Từ Nam Diệp nhìn thấy mình trên màn hình cũng cười cười không chút nào để ý.
Vị này chính là người có tên trong danh sách cựu sinh viên xuất sắc của Khoa Ngoại Ngữ chỉ thấy danh không thấy mặt – đàn anh Từ. Thật ra năm ngoái anh ta đã quay lại trường, nhưng đáng tiếc buổi diễn thuyết ngày hôm đó người tham dự thật sự quá nhiều nên có thể có được may mắn nhìn thấy anh ấy là mấy trăm sinh viên ngồi trong lớp học, rất nhiều sinh viên không thể chen chân vào xem được. Cuộc họp Hội đồng Quản Trị năm nay nghe đâu anh ta cũng về. Chỉ tiếc rằng anh ta đều ngồi trên xe suốt, phim chống nhìn trộm lại được dán rất chắc. Mãi cho đến khi đến tòa nhà của giáo viên, anh ta mới xuống xe nên vẫn không ai có thể nhìn thấy.
Hiện giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật tại nơi đây.
【 a a a a a a a a đàn anh Từ!!! 】
【 Mẹ kiếp, so ảnh chụp còn đẹp trai và phong độ hơn! 】
【 ô ô ô ô Khoa Ngoại Ngữ đúng là Khoa Thần Tiên *khóc*】
【 Đàn anh Từ em có thể*! 】
(*em/anh có thể = 我可以= tên một bài hát do Cai Minyou sáng tác và hát, khi Cai Minyou học cấp hai, anh ấy đã phải lòng một cô gái ở lớp bên cạnh trong ba năm. không dám thổ lộ khiến chàng đau khổ vô cùng, chàng trai tặng hoa nàng sẽ giận “trốn đi thật xa” nên chàng đã viết bài “I Can” để bày tỏ tình cảm của mình. Trong trường hợp này có thể xem như lời bày tỏ “em/anh thích anh/em”.)
【 Đây đúng là thiên đường cho nhan cẩu, tôi thích. 】
【 Khoa Công Nghệ thật trâu bò, cả đàn anh Từ khoa Ngoại Ngữ cũng mời tới được 】
Khuôn mặt của anh đã hoàn toàn bị che lại bởi dòng bình luận.
Giọng điệu Chử Dạng cứng đờ: “Đàn anh Từ, mời anh lên sân khấu.”
Từ Nam Diệp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Vị trí anh ta đang ngồi là ở chính giữa hàng ghế toàn là lãnh đạo và giáo viên đang phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với đám sinh viên. Phải đến khi Từ Nam Diệp nói “Làm phiền” thì mới ý thức được Từ Nam Diệp thật sự tham gia loại hoạt động rút thăm trúng thưởng này.
Các giáo viên hai mặt nhìn nhau, nửa đứng dậy nhường chỗ cho anh ta.
Không biết Từ tiên sinh thích búp bê, hoặc một gói đồ ăn vặt hoặc vẫn là gói gia vị lẩu chua cay có tiếng lâu năm.
Tóm lại mặc kệ là anh thích cái nào thì vẫn xem như là được Từ tiên sinh yêu thích.
Khi anh ta bước lên sân khấu và đứng trước hai cô gái xa lạ khiến họ lập tức khẩn trương giữ chặt tay đối phương, vẻ mặt khẩn trương dựa vào nhau.
Từ Nam Diệp cao hơn họ rất nhiều, máy quay muốn quay cận cảnh anh lại không có cách nào quay được khuôn mặt của hai cô gái.
Có một cô gái đứng kế bên Chử Dạng vừa vặn đứng giữa tách Từ Nam Diệp và Chử Dạng ra đứng một bên trái một bên phải cô ấy.
Cô gái vóc dáng cao gầy, lại mang giày cao gót nên cho dù đứng cùng Từ Nam Diệp cũng không tính là lùn.
Màn hình chiếu ra một hình ảnh kỳ lạ.
Hai cái đầu đen đứng giữa hai người cao gầy trông khá bắt mắt, thu hút sự chú ý của mọi người.
Vẻ bề ngoài của Chử Dạng vốn thuộc về kiểu yêu diễm. Khi cô không trang điểm còn có thể nhìn ra một chút trẻ con. Hiện tại, trang phục và ngoại hình tinh xảo, trang điểm theo phong cách thành thục nên rất khó khiến người khác có thể dời mắt đi.
Bên kia là đàn anh Từ anh tuấn và lịch lãm, khí chất nhẹ nhàng và thư sinh.
【Có chút…… Xứng đôi? 】
【Mẹ nó giống như một bức ảnh gia đình a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】
【Tôi vẫn luôn gán ghép Chử Dạng cùng Cố Thanh Thức, tại sao lại cứ cảm thấy đàn anh Từ thích hợp hơn một chút nhỉ? 】
【Đàn anh Từ lại có thể trấn áp khí chất yêu diễm của Chử Dạng nha, tuyệt vời.】
【Theo ta một người cảm thấy thật sự rất xứng đôi sao. 】
【 Theo tôi thấy hai người họ rất xứng đôi nha. 】
Tiếng hoan hô không dừng bên dưới sân khấu, Chử Dạng chỉ có thể căng da đầu căn cứ theo lời thoại trên bản thảo đọc quy tắc: “Phần thưởng sẽ có tổng cộng ba phần quà. Người chơi được lựa chọn sẽ chơi trò đoán số. Ai thắng sẽ được phần thưởng là phiếu thưởng một năm lẩu chua cay.”
Hai cô gái được lựa chọn còn lại thì thầm với nhau vài câu. Bỗng nhiên, một cô gái cố lấy hết can đảm thật cẩn thận giơ tay lên.
Chử Dạng đưa microphone cho cô ta: “Bạn muốn nói gì?”
“Chuyện đó….”, cô gái cúi đầu, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Từ Nam Diệp đang đứng bên cạnh, giọng điệu ngượng ngùng “Hai tụi em mới vừa bàn bạc với nhau xong, muốn trực tiếp đưa phiếu cho đàn anh Từ.”
Chử Dạng: “……”
Dưới đài phát tiếng hoan hô ái muội.
Do cũng không có quy định rõ ràng ai sẽ nhận phần giải thưởng nào nên người thắng cuộc sẽ quyết định cách chia giải thưởng. Chử Dạng cảm thấy Từ Nam Diệp như vậy không khỏi có chút không quá phúc hậu. Những người ở đây bao gồm cả cô cũng muốn một năm được ăn miễn phí nồi lẩu chua cay. Kết quả, hai cô gái này lại từ bỏ dễ dàng.
Chỗ làm của anh lại không phải không có nhà ăn nên không lẽ còn muốn cố ý ngồi xe lại đây ăn hay sao?
Chử Dạng ra hiệu cho Từ Nam Diệp ý bảo anh da mặt đừng dày quá.
Từ Nam Diệp cười liếc nhìn hai nữ sinh, khẽ mở miệng “Hai bạn chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn,” một nữ sinh gật đầu, lấy microphone qua đối mặt anh, “Tụi em chỉ có một điều kiện.”
Thông qua microphone, mọi người đều có thể nghe thấy lời cô ta. Giọng nói của Từ Nam Diệp không lớn, nhưng cũng vừa đủ để người trên sân khấu nghe thấy: “Bạn nói đi.”
“Hy vọng đàn anh Từ có thể thường xuyên trở về trường,” nữ sinh chỉ chỉ dưới khán đài, “Nhìn tụi em nhiều hơn.”
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, kéo dài không dứt.
Câu bình luận trên màn ảnh không ngừng thay đổi:
【 Em gái làm tốt lắm!!! 】
【 Nói rất hay.】
【 ô ô ô ô em gái tốt, tôi thay thế toàn thể chị em hội độc thân cảm ơn em gái ! 】
【 Kinh doanh lẩu cay sợ là sắp bùng nổ trong thời gian tới, nhà tài trợ lần này sẽ kiếm được bộn tiền. 】
【 Chủ quán lẩu chua cay ra mặt coi chừng bị tấn công! 】
【 Tôi không thể ăn đồ ăn cay, mẹ nó! 】
Vốn dĩ cô cho rằng Từ Nam Diệp có lẽ sẽ khiêm nhường đem phần quà lại nhường lại, ai ngờ anh lại cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
Cô gái không ngờ được anh sẽ đáp ứng liền hướng về phía dưới sân khấu thét chói tai: “Đàn anh Từ đồng ý!”
Vốn dĩ tiếng hét vui vẻ bất ngờ này âm lượng đã đủ lớn nhưng lại được khuếch đại thêm sống động bởi âm thanh vòm, những người trong bữa tiệc tối đều có thể nghe thấy rõ ràng.
【 a a a a a a a a a a a a 】
【 Về sau đi ăn cơm là có thể thấy đàn anh Từ! 】
【 Bây giờ không còn cần nhìn ảnh chụp để *yy nữa ô ô ô 】
(*yy = ảo tưởng, tự sướng.)
【 Đàn anh Từ muốn quay về trường nhiều hơn!!! 】
Với tư cách là người dẫn chương trình, Chử Dạng không những không khống chế được cảnh quay mà ngược lại còn làm cho những khán giả may mắn này thực hiện cảnh quay ngoài ý muốn của cô.
Cô ngây ngốc nhìn mọi người trên sân khấu và dưới sân khấu hoàn toàn kích động.
Bao gồm cả hàng loạt các thầy cô giáo lãnh đạo trên hàng ghế khách mời kia đều vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.
Với thân phận này của Từ Nam Diệp, việc quay lại thêm vài lần nữa chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu đối với danh dự trường học. Nói không chừng trong những đợt tuyển sinh sau này còn có thể thu hút thêm một vài sinh viên từ các trường cao đẳng và đại học khác. Cũng chính vì lý do này mà lúc trước bọn họ đã tìm gặp Từ Nam Diệp và mời anh ta về đảm nhiệm vị trí Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của trường.
Nên khi thấy vậy bọn họ rất vui vì bây giờ thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Từ Nam Diệp có thể thường xuyên quay về trường.
Phiếu ăn miễn phí một năm lẩu chua cay được đưa đến tay Từ Nam Diệp, tâm tình Chử Dạng phức tạp.
Cô biết công việc của Từ Nam Diệp rất bận rộn nên cơ bản là không có khả năng cố ý lại đây ăn nên phần thưởng này tương đương với sự lãng phí.
Nhưng trước sự chứng kiến của rất nhiều người, cô cũng không có khả năng mở miệng chọc phá giấc mơ đẹp của bọn họ.
Hai cô gái mỗi người cầm một con thú nhồi bông và bao lớn đồ ăn vặt vui vẻ bước xuống sân khấu.
Chử Dạng đem phiếu ăn miễn phí đưa cho Từ Nam Diệp.
Cô không sử dụng microphone, nhìn thẳng cổ áo sơ mi của anh ta, khẽ mấp máy miệng: “Anh không dùng đến, không bằng cho tôi đi.”
Từ Nam Diệp rũ mắt nhìn cô, biết cô không dám nhìn anh, khóe miệng mang theo ý cười thấp giọng nói: “Không cho.”
Chử Dạng đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Nam Diệp đã khôi phục như thường, đối với cô cười cười: “Cảm ơn đàn em.”
Hai người đều quyến rũ và lịch lãm nên cho dù chỉ đối diện nhìn nhau vài giây trong khung hình thôi cũng đủ để khiến phần bình luận điên cuồng mấy vòng.
【 Tôi chụp được màn hình rồi! 】
【 Thật sự rất xứng đôi nha, không ai cảm thấy hay sao? 】
【 So với Cố học trưởng là có chuyện gì đang xảy ra vậy? 】
【 Không được, tôi là một phan hâm mộ CP vững chắc, tôi sẽ không trèo tường. 】
【 Nếu độ phân giải cao hơn có thể sử dụng làm hình nền. 】
【 Có ai biết P Picture không? Có thể tăng độ phân giải để có thể đạt yêu cầu làm hình nền không? 】
(*P Picture = là phần mềm xử lý ảnh trực tuyến trên PS được đa số cư dân mạng ưa chuộng.)
Sau phần rút thăm trúng thưởng là tiết mục diễn. Sau khi giới thiệu xong chương trình, Chử Dạng bước xuống sân khấu.
Vừa quay trở lại hậu trường liền bị Tuệ Hạnh chặn lại: “Vừa rồi là đàn anh Từ sao?”
Chử Dạng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nếu em đảm nhiệm phần này trên sân khấu thì tốt rồi,” Tuệ Hạnh thở dài, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, “Em muốn cùng đàn anh Từ giao lưu chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc trong vấn đề học tập.”
Sự tôn sùng dành cho Từ Nam Diệp không phải do chức vị hiện tại của anh cũng không phải do kinh nghiệm của mấy năm công tác.
Ở trong suy nghĩ của sinh viên, họ có thể không có hiểu biết sâu sắc về nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp. Đối với họ tất cả nghề nghiệp được chia làm hai loại “Kiếm được tiền” và “Không kiếm được tiền.”
Điều cuốn hút ở anh chính là ngoài việc điểm thành tích cả năm học đều đạt điểm A đối với chuyên ngành ngoại ngữ và ngoại ngữ thứ hai, anh còn lấy bằng khoa học chính trị của Học viện Chủ Nghĩa Marx.
Là một học bá danh xứng với thực nên sự cuốn hút ở anh mới duy trì được nhiều năm như vậy.
Chử Dạng giật giật khóe miệng: “Về sau luôn có cơ hội.”
Hai mắt Tuệ Hạnh toả ánh sáng: “Đúng vậy. Về sau em nhất định sẽ đi dạo gần quán lẩu chua cay nhiều hơn, nói không chừng em có thể gặp được đàn anh Từ nha.”
Cô bé cao hứng phấn chấn chạy đi.
Trầm Ti Lam không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô: “Cô ấy đang vui vẻ về cái gì vậy?”
“À, cô bé nói sau này muốn đi đến quán lẩu chua cay nhiều hơn.”
Sắc mặt Trầm Ti Lam đột nhiên đen lại, từ lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, quay đầu rời đi.
Nhắc tới lẩu chua cay, Chử Dạng cùng Trầm Ti Lam có thái độ giống nhau, cảm thấy trong lòng bực bội.
Anh ta lại không cần, đưa cho cô thì có sao đâu, lão biến thái thật là keo kiệt.
Hiện tại, trên sân khấu đang biểu diễn một tiết mục tiểu phẩm. Còn rất lâu nữa mới đến phiên cô nên Chử Dạng uống một ly Coke được phát cho tất cả mọi người trong đoàn, đột nhiên cô nảy ra ý muốn đi WC.
Cô chào những người khác và đi tìm WC với chiếc váy hở lưng.
Phía sau hậu trường chỉ có mấy căn phòng làm việc và phòng chứa đồ, Chử dạng vòng qua sân khấu để đi đến cửa bên hông của hội trường, mở cửa, đi ra bên ngoài để tìm WC.
Sau khi cánh cửa dày nặng được đóng lại, âm thanh ồn ào bên trong liền hoàn toàn biến mất.
Chử Dạng xoa xoa lỗ tai, ngựa quen đường cũ đi hướng về phía WC.
Bên ngoài hội trường cũng có không ít người không có vé đứng ở bên ngoài. Khi nghe âm thanh và nhìn thấy cánh cửa mở ra, tất cả đều không hẹn mà cũng nhìn người đang đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chử Dạng, lúc này chỉ đang chăm chăm tìm WC.
Tuy cách ăn mặc cùng mang giày cao gót làm cho hành động có hơi bất tiện nhưng cô vẫn cố gắng bước nhanh hơn sang phía bên kia.
Sau lưng là một mảnh mát mẻ làm lộ ra xương bướm tinh xảo. Mái tóc dài đung đưa từ bên này sang bên kia do động tác chạy chậm loáng thoáng làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.
“Đó là Chử Dạng đúng không?”
“Đúng.”
“Tôi thật ghen tị với dáng người này.”
“Tôi cũng vậy.”
“Mẹ kiếp. Vì sao tôi không tìm được một vé.”
Khó khăn lắm mới chạy được đến WC, Chử Dạng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Cô tìm một phòng sạch sẽ, cẩn thận điều chỉnh lễ phục trên người mình để tránh cho phết đất.
Khi cô đang muốn tận hưởng khoảng thời gian này một cách lặng lẽ, không biết sao lại xui xẻo mà nghe được tiếng gọi điện thoại không lớn không nhỏ ở gian phòng kế bên.
“Cậu cho rằng tôi đang tự tìm sự khó chịu cho mình? Nếu tôi không đến thì chẳng khác nào là tôi đã nhận thua?”
Giọng này quá quen thuộc.
Mạnh Nguyệt Minh.
Dựa theo chức vị, vị trí của cô ta đáng lý là gần với hàng ghế khách mời, nhưng Chử Dạng chưa từng nhìn thấy cô ấy.
Cô còn tưởng rằng Mạnh Nguyệt Minh không đến.
Mạnh Nguỵệt Minh thậm chí còn không nhận ra rằng người ở gian phòng kế bên chính là kẻ thù của mình, vẫn như cũ nói chuyện vui vẻ với người kia qua điện thoại.
“Cô ta đang đắc ý nghĩ rằng tất cả mọi người đều bầu cô ta đảm nhận vị trí Chủ Tịch vì cô ta rất tuyệt vời,” Mạnh Nguyệt Minh cười lạnh một tiếng, ngôn ngữ gian xảo kèm theo sự tàn nhẫn, “Hôm nay ăn mặc như vậy cũng không biết là để câu dẫn ai. Nghe dưới đài thét chói tai khẳng định cô ta đắc ý chết luôn, ước gì tất cả những người đàn ông đều sẽ quỳ dưới váy của cô ấy.”
“Mấy tiết mục diễn thật chán muốn chết, chả có gì hay ho để xem. Tôi còn nghĩ rằng cô ta có thể làm thật tốt buổi tiệc tối lần này, bất quá cũng chỉ có như vậy, không xuất sắc bằng buổi tiệc lần trước của tôi.”
“Tại sao tôi phải so đo cùng với cô ấy? Tôi đang rất bận để chuẩn bị cho việc bảo đảm chương trình sau đại học. Cô ta có như thế nào cũng không có liên quan đến tôi.”
“Dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp cô ta nữa, cũng vừa lúc tẩy rửa đôi mắt.”
“Được rồi, không nói nữa, di động của tôi sắp hết pin rồi.”
“A lô? Mẹ kiếp, thật sự là hết pin rồi.”
Mạnh Nguyệt Minh thầm mắng một câu thô tục.
Chử Dạng nhướng mày, trong lòng nghĩ ta một kế, bóp mũi, gõ gõ lên tấm ngăn bên cạnh: “Xin chào.”
“Ai vậy?”
Chử Dạng hắng giọng, nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay mình đến xem tiệc tối chào mừng sinh viên mới, mình không có mang giấy vệ sinh, bạn cho mình mượn tờ giấy vệ sinh với.”
Giọng của Mạnh Nguyệt Minh đột nhiên trở nên cảnh giác: “Vừa rồi cô nghe được những gì rồi?”
“Bạn yên tâm, mình cũng không thích Chử Dạng. Mình cảm thấy cô ta người này thật giả tạo, nhìn liền biết ăn mặc để õng ẹo tạo dáng câu dẫn đàn ông,” Chử Dạng nói tha thiết, làm ra vẻ trung thành, “Mình khẳng định sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, lại nói mình cũng không biết bạn học bạn là ai nha.”
“À,” Mạnh Nguyệt Minh thoáng yên tâm hỏi cô: “Bạn muốn mấy miếng?”
Chử Dạng ra vẻ nghi ngờ: “Một miếng? Không không không, vẫn là hai miếng? Ba miếng đi, giấy vệ sinh của bạn lớn cỡ bao nhiêu?”
Mạnh Nguyệt Minh không kiên nhẫn mà chậc chậc, đưa giấy của mình cho cô theo khe hở phía dưới.
Chử Dạng liều mạng nhịn cười: “Cảm ơn!”
Tiếp theo đó là âm thanh xả nước.
Mạnh Nguyệt Minh chờ người ta đem giấy vệ sinh trả lại cho cô ta.
Một phút sau, chân Mạnh Nguyệt Minh đã có chút tê rần, cô ta gõ gõ tấm ngăn: “Bạn lấy được chưa?”
Không có ai trả lời.
Mạnh Nguyệt Minh ngây ngẩn cả người.
Lại qua vài phút.
Mạnh Nguyệt Minh đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, không thể tin được mà trừng lớn hai mắt.
Cô ta liếc nhìn chiếc điện thoại có màn hình đen kịt.
Mạnh Nguyệt Minh rốt cuộc cũng bày tỏ cảm giác của mình về thế giới này: “Mẹ nó.”