• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiếng chửi tục liên tiếp vang lên, mọi người dần bình tĩnh lại.

"Đàn anh, hai người… Thật sự là loại quan hệ đó sao?"

Từ Nam Diệp như có suy nghĩ nhìn Chử Dạng, khóe môi khẽ mỉm cười: "Có lẽ là tôi tự mình đa tình? Dạng Dạng chỉ coi tôi là bạn?"

Chử Dạng lập tức lắc đầu: "Em không có! Em không phải!"

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Mọi người xem."

Sự thật rõ ràng như vậy, bọn họ không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Lần này lửa giận của toàn bộ kế viện cũng tắt, người đi đầu châm lửa là chủ tịch Chử cũng uể oải, không vui nổi.

Viện ngoại ngữ cũng không thấy vui vẻ gì.

Cảm giác như đưa đàn anh Từ đi kết hôn, chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp dáng vẻ kiêu ngạo, phách lối của kế viện.

Đàn anh Từ của bọn họ bị chủ tịch kế viện bắt cóc rồi.

Thắng cũng không cam lòng. 

Nhóm người ở kế viện được đà bẻ lái, cẩn thận cầm rượu tới nhận tội với đàn anh Từ.

"Đàn anh, nếu bọn em biết người hôm đó bọn em thấy là anh, bọn em tuyệt đối sẽ không đăng bài bôi bác danh dự của anh."

Từ Nam Diệp mỉm cười: "Không tính là bôi bác, tình huống đúng là như vậy thật."

"Ngày đó thấy bóng lưng của đàn anh, em đã cảm thấy vô cùng đẹp trai rồi! Không phải khí chất của người bình thường!"

Từ Nam Diệp cười càng tươi: "Đặc biệt giống chó đúng không?"

"... "

Nói cho cùng anh vẫn để ý đến xưng hô này, hơn nữa còn vô cùng thù dai.

Nhóm người ở kế viện không đắc tội nổi vị đàn anh này, vì để tỏ ý xin lỗi, đành phải uống cạn ly rượu trong tay.

Sau vài lần kính rượu, ly rượu trong tay Từ Nam Diệp đã sớm thấy đáy, những người khác đều đã uống mấy chai.

Kế viện và đàn anh Từ trao đổi cũng không nhiều nhưng danh tiếng của cựu sinh viên nổi tiếng, bọn họ cũng đã nghe qua. 

Anh nổi danh là tính tình ôn hòa, tuy rằng số lần đến trường không nhiều nhưng mỗi lần đến đều lưu lại cho người khác ấn tượng dễ gần, thân thiện nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ không gọi đàn anh Từ là: "Tên đàn ông chó má", còn trắng trợn đăng chiến thư muốn cướp bạn gái anh ở trên diễn đàn.

Nhìn lại Chử Dạng, tuy Từ Nam Diệp không làm khó cô nhưng ly rượu cô cầm trên tay hiển nhiên cũng run lên rồi.

Bọn họ đều hiểu.

Chủ tịch đã rất khổ tâm, vì đại cục mà hy sinh bản thân, bọn họ nhớ kỹ ân tình này của chủ tịch.

Hy vọng bọn họ và chủ tịch đều có thể thấy mặt trời ngày mai, a men.

Bên này cả kế viện đều khó có thể thoát khỏi, bên kia viện ngoại ngữ ôm ngực vào góp vui, cuối cùng cũng cảm thấy được đại thù đã được báo. 

Những người đang ngồi ở đây đều bị đàn anh Từ rót không ít rượu, duy chỉ có một người ngồi một mình bên cạnh anh như muốn thoát xác thành tiên.

Cố Thanh Thức.

Từ Nam Diệp căn bản không nhắm vào anh tôi nhưng các đàn em lại không hiểu, cảm thấy anh em kế viện đều phải đồng sinh cộng tử, vài người uống không nổi nữa liền nhắm vào Cố Thanh Thức đang tĩnh tọa ở một bên.

"Học trưởng, sao anh lại không uống cùng đàn anh vậy?”

Cố Thanh Thức nhếch khóe môi: "Không cần thiết."

Các đàn em kêu gào: "Học trưởng sao anh lại có thể nói như vậy, tuy rằng chuyện đăng chiến thư không có liên quan gì đến anh nhưng nói đi nói lại anh cũng là một phần tử của kế viện chúng tôi mà."

Điển hình cho việc nếu chết mọi người phải chết cùng nhau.

Từ Nam Diệp đỡ kính, không thèm để ý: "Cố đàn em không muốn uống thì thôi, tôi không miễn cưỡng."

"Đàn anh, anh quá bất công", một em trai có vẻ như đã uống quá nhiều, không giữ được miệng, bật thốt lên: "Không thể vì Cố học trưởng đẹp trai mà thiên vị anh ấy được!"

Lời vừa mới nói xong, cậu tôi liền ợ một hơi rượu nặng.

Lúc này, sắc mặt Cố Thanh Thức liền thay đổi, giọng điệu trầm thấp: "Cậu nói cái gì?"

Vị đàn em này cũng ý thức được bản thân đã chạm vào vảy ngược của học trưởng, vội che miệng giả bộ hồ đồ: "Em uống say rồi! Cái gì em cũng chưa nói!"

Cố Thanh Thức đen mặt nhìn Từ Nam Diệp.

Người đàn ông híp mắt, còn nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Cố Thanh Thức hừ lạnh một tiếng, cầm lấy ly rượu rỗng trước mặt rồi rót đầy một ly. 

Mọi người kinh hãi, chiêu khích tướng quả nhiên là dùng được.

"Đàn anh", Cố Thanh Thức giơ ly rượu lên, khẽ nhướng mày: "Anh cạn ly, tôi tùy ý, đồng ý không?"

Mọi người: "?"

Có phải anh tôi uống nhiều quá rồi không?

Giây tiếp theo, bọn họ không những chắc rằng Cố Thanh Thức uống nhiều, còn khẳng định Từ Nam Diệp đã say. 

Cũng không thể nói là say bởi vì Từ Nam Diệp vẫn cạn ly rượu trong tôiy.

Chủ tịch viện ngoại ngữ nhỏ giọng nhắc nhở: "Đàn anh, anh đây là..."

Từ Nam Diệp ý bảo không sao, khẽ cười: "Quả thật là tôi nên uống."

Anh vừa nói ra lời này, ai biết một chút nội tình đều hiểu được.

Ai cũng biết trước khi đàn anh Từ đến, cả kế viện đều cảm thấy Cố Thanh Thức và Chử Dạng là trai tài gái sắc, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.

Kết quả đột nhiên lại mỗi người đi một ngả.

Nguyên nhân trong đó bọn họ không hiểu nhưng đương sự đã khẳng định rõ ràng, trong lòng bọn họ đã đoán được bảy tám phần nhưng lại không dám hỏi thẳng.

Dù là ai xuất hiện trước, quả thật là đàn anh Từ chịu thiệt.

Tình hình thay đổi, toàn kế viện đều bị đàn anh Từ áp chế, bây giờ Cố Thanh Thức vừa bước vào trận, đàn anh Từ ngay cả giãy dụa cũng không, cam nguyện bị anh tôi gài bẫy.  

Bọn họ trơ mắt nhìn Cố Thanh Thức dùng toàn bộ kiến thức của mình lừa Từ Nam Diệp uống rượu, dùng phương pháp này ăn miếng trả miếng, đòi lại tất cả.

Có điều tửu lượng của Từ Nam Diệp quả thật không tồi, Cố Thanh Thức rót cho anh nhiều như vậy, ánh mắt anh cũng chỉ hoảng hốt một chút, vẻ tuấn tú trên mặt vẫn như ban đầu, ngay cả ý cười cũng không thấy chút nào quá mức, tôio nhã lại khéo léo.

Đám sinh viên này bình thường đều chỉ thích học hỏi kinh nghiệm từ những người trong xã hội trên bàn rượu, cho rằng mình sẽ thắng so rượu. Nhưng hôm nay so với đàn anh đúng là chim sẻ giả phượng hoàng, căn bản không là gì. 

Từ trước đến nay Cố Thanh Thức như bị liệt, hôm nay lại nở nụ cười hiếm khi thấy được, trong nháy mắt lại tự rót cho bản thân một ly khác.

"Đàn anh, anh còn uống được không?"

Từ Nam Diệp tự rót cho mình.

"Chỉ cần đàn em còn muốn uống, tôi vui lòng uống cùng."

Chủ tịch viện ngoại ngữ không biết nội tình, nhìn qua người hâm mộ của anh tôi, lại cảm thấy kế viện đang bắt nạt đàn anh Từ. 

Anh tôi vì đàn anh Từ mà chủ động đứng ra cản rượu: "Để tôi uống thay đàn anh."

Cố Thanh Thức nhướng mày, chỉ Từ Nam Diệp: "Cậu hỏi đàn anh xem."

Từ Nam Diệp mỉm cười từ chối: "Không cần."

Chủ tịch viện ngoại ngữ không dám trực tiếp đi lên uống ly rượu, chỉ có thể từ bỏ.

Gọi tới một thùng rượu mới, bọn họ lại bắt đầu uống.

Chử Dạng biết anh có thể uống rượu nhưng mắt thấy chai rượu dưới chân Từ Nam Diệp ngày càng nhiều, nhất thời cũng sợ dạ dày của anh không chứa nổi nhiều rượu như vậy.

Cô đứng dậy đi đến trước mặt Từ Nam Diệp, trực tiếp cướp lấy ly rượu trong tôiy anh.

Từ Nam Diệp có chút kinh ngạc, híp mắt nhìn cô.

"Đừng uống nữa, cho dù tửu lượng của anh có cao nhưng cứ thế này cũng không chịu nổi."

Từ Nam Diệp khẽ cười, nghiêng người tiến đến bên tôii cô, nói nhỏ: "Cậu tôi có muốn rót nhiều rượu cho anh, cũng không lấy lại được em, anh để cậu ấy tùy ý rót cho mình, trong lòng cậu ấy cũng có thể giải tỏa được lửa giận."

Chử Dạng nhíu mày, không vui: "Anh uống nhiều như vậy, đến lúc về phải làm như nào?"

Từ Nam Diệp mỉm cười, xoa đầu cô: "Không phải còn có em sao? Có em ở đây anh sợ cái gì?"

Chử Dạng còn không biết mình lợi hại đến như vậy.

Hai người thì thầm với nhau, mọi người ở bên cạnh yên lặng ăn cơm chó hơn nữa còn cảm thán cơm chó này thật đẹp mắt.

Chỉ có Cố Thanh Thức buông ly rượu xuống, nghiêm mặt nói: "Quên đi", rồi đứng dậy rời khỏi ghế sô pha.

Bạn cùng phòng của anh tôi, Giang Hải Trừng vội vàng gọi anh tôi lại: "Đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh."

"…"

Từ Nam Diệp cũng đứng lên, xoa hai huyệt Thái Dương, nói với những người khác anh cũng phải đi vệ sinh một chuyến.

Uống nhiều rượu như vậy cũng nên đi rồi.

Sau khi hai người rời đi, trên bàn trà và mặt đất vương vãi chai rượu, kế viện và Từ Nam Diệp mỗi bên một nửa.

Đàn anh Từ quả thực có thể uống, chẳng trách viện ngoại ngữ lại muốn tìm anh tới làm viện quân.

Viện ngoại ngữ cũng không ngờ đàn anh Từ của bọn họ lại là một đôi với chủ tịch kế viện, mấy phút sau mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, vẫn là chủ tịch viện ngoại ngữ mở miệng trước, có ý tốt nhắc nhở kế viện nên tranh thủ thời gian xóa bỏ cái gì mà chiến thư đi.

"Chúng tôi sẽ bảo người kiểm duyệt xóa đi lập tức!"

Lời còn chưa dứt liền nhanh chóng nói thêm: "Sau đó đăng bài xin lỗi đàn anh!"

Một nhóm người cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Nam Diệp.

Viện ngoại ngữ lúc này mới chỉ hơi vừa lòng một chút.

Nghĩ một lúc, đột nhiên có người lo lắng hỏi: "Nói thẳng ra như vậy, diễn đàn sẽ sập đúng không?”

Cũng có người nghĩ vậy: "Đúng vậy, diễn đàn trường chúng tôi, cảm giác còn dễ sập hơn Weibo."

Bên này kế viện đang chuẩn bị đăng bài giải thích liền cảm thấy khó xử: "Vậy làm sao bây giờ?"

Chủ tịch viện ngoại ngữ nhíu mày: "Chỉ nói xin lỗi thôi đi, tôi thấy đàn anh cũng không giống như tức giận."

Kế viện quay lại nhìn Chử Dạng.

"Đúng vậy, đừng có nói lung tung", Chử Dạng cắn môi: "Diễn đàn sập rồi, thầy sẽ mắng người."

Đây là do kế viện khiêu khích trước, nếu thực sự làm cho diễn đàn sập, đến lúc đó bọn họ lại phải tăng ca để sửa máy chủ.

Rất lâu rồi bọn họ cũng không nói chuyện với người kiểm duyệt, một người nào đó tìm bài viết “chiến thư của đàn ông độc thân ở kế viện” nhưng đều bị xóa toàn bộ.  

Bài viết này mới được đăng mấy ngày, số bình luận đã hơn mười mấy trang, có thể nói là vô cùng nóng.  

Kể từ khi Chử Dạng xuất hiện làm rõ, nhiệt độ bài đăng này không những không giảm mà còn tăng.

Mỗi ngày đều có người đến đọc bài viết này vì nhiều lý do khác nhau.

Có lượt truy cập lớn, có nhiều người còn để lại bình luận, còn có một nhóm người chưa từ bỏ ý định mong chờ bài viết này đăng lại lần nữa.

Bài viết này không có nội dung nóng gì, về cơ bản đều là bình luận linh tinh.

[Đánh dấu.]

[Đã xem!]

[Bình luận 450 là của tôi!]

[Người ta đã khổ lắm rồi, đừng đăng lên, ngày nào cũng xem /đầu chó/]

[Hôm nay hoa khôi đã xuất hiện chưa?]

[Đang chờ người anh em kia bán thảm, tiện thể ăn dưa bở nhưng xem ra là không có đoạn sau rồi.]

[Còn một người khác lên sườn núi tình nhân mà? Sao không ra đây nói chuyện đi?]

[Lầu trên, nếu cậu là người được phát thẻ, cậu còn có mặt mũi nào thừa nhận sao?] [Tôi cũng không ngốc.]

[Đúng vậy, vị hoa khôi kia của kế viện có rất nhiều người theo đuổi, bị từ chối cũng không có gì phải xấu hổ, nếu là đàn ông thì đừng có như con rùa, hãy mạnh dạn come out!]

[Người anh em, cậu xem bài đăng này chưa, xem xong thì xuất hiện cho chúng tôi ăn dưa đi ha ha.]

[Mỗi ngày đều xem bài viết là có ý gì, có còn nhân tính không? Tôi đá, bài viết này phải lên:)]

[Tôi không cho phép bài viết này không ở đầu trang.]

Cho tới hôm nay, bài viết này vẫn vô cùng náo nhiệt, bây giờ là tám giờ tối, là thời gian sinh viên dùng điện thoại nhiều nhất, lượng truy cập vào diễn đàn vô cùng lớn.

Rất nhanh liền có người phát hiện không thấy bài đăng này đâu nữa.

Vì vậy rất nhanh xuất hiện hàng chục bình luận. 

[Kế viện xóa chiến thư rồi sao?]

[? Sao lại không có chiến thư? Tôi còn chưa xem đâu.]

[Người kiểm duyệt, @quản trị viên 01 @quản trị viên 02 @quản trị viên 03, mấy người đã xóa chiến thư sao?]

[Điện thoại của tôi bị hỏng sao? Chiến thư đâu? Bị chặn à?]

[Cmn, hiếm lắm mới có bài viết hơn nghìn bình luận lại bị xóa rồi?]

Quản trị viên bị gọi mấy lần, cuối cùng tài khoản màu hồng cũng trả lời.

[Id77885756: "Chiến thư của nam sinh độc thân ở kế viện” ban đầu tên là "Chiến thư: ngươi ra đây, đồ đàn ông chó má dám cướp hoa khôi của chúng tôi” đã bị chính chủ yếu cầu quản trị viên xóa bài, vì vậy bài viết đã bị xóa.]

[? ]

[Vì sao lại xóa?]

[Chính kế viện đã yêu cầu xóa thật á?]

[Có phải thuyết âm mưu không? Hay là đã bị uy hiếp?]

[? Bị ai uy hiếp.]

[Người đàn ông chó má sao?]

[? Cái quái gì vậy, chết tiệt, nếu trả lời tôi có bị cấm không?]

[Tôi chỉ biết chuyện này không đơn giản.]

Có nhiều ý kiến ​​khác nhau trên khắp diễn đàn nhưng tất cả đều là phỏng đoán.

Ngay khi mọi người đang suy đoán, kế viện đã đăng lên một bài viết.

[Xin lỗi bạn trai của hoa khôi, anh không phải là người đàn ông chó má mà tất cả những nam sinh độc của thân kế viện chúng tôi mới là chó.] 

Trong bài viết, người đăng chân thành bày tỏ bản thân còn trẻ và thiếu hiểu biết, đã thốt ra những lời lẽ ngông cuồng và thành thật xin lỗi, cũng chúc vị quý nhân này trăm năm hòa hợp với hoa khôi của bọn họ.

Hoàn toàn không có chút kiêu ngạo giống như lúc đăng chiến thư, giống như bị ai kề dao vào cổ yêu cầu viết thư xin lỗi. 

Hướng gió của bài đăng bắt đầu đổ dần về hai phía.

[?] 

[Cái gì? Hoa khôi của mấy người đã không còn độc thân sao?]

[Không phải hôm nay người của kế viện đi liên nghị với viện ngoại ngữ sao? Tình huống gì đây]?

[Không phải trước đây Chử Dạng nói mình độc thân sao?]

[Vậy cmn vị này rốt cuộc là ai?]

[Bạn trai của Chử Dạng là ai?]

[Sao lại phát tướng như vậy? Hướng đi này hấp dẫn đấy.]

[A a a a a a a ai biết chuyện không lại đây kể đi!! Bạn trai của Chử Dạng rốt cuộc là ai!]

[Chỉ có một mình tôi cảm thấy Chử Dạng rõ ràng đã có bạn trai nhưng lại nói mình độc thân rồi tham gia liên nghị rất lạ sao?]

[Xếp hàng xếp hàng, không thể bởi vì người ta là hoa khôi liền ngốc nghếch lấp liếm đi.]

[Lần trước còn tưởng cô ấy một lời khó nói hết, còn tức giận thay, cái gì mà chỉ coi là bạn bè, mồm mép.]

[Kế viện xin hãy tỉnh táo, các người chỉ là lốp xe dự phòng cho cô ta mà thôi, nói mình độc thân đều là lừa các ngươi đấy.]

[Người đàn ông kia cũng cam chịu lấp liếm đi chuyện này, đúng là bội phục.]

[Lầu trên khai triển kỹ năng giễu cợt có suy nghĩ không, muốn Chử Dạng thích cậu, cậu không liếm sao?]

[Xinh đẹp thì có tư cách nói, không ăn được nho thì nói nho chua.]

[Đi thôi, bạn trai của cô ấy không nên bị coi thường trở thành lốp dự phòng của Chử Dạng, tôi không dám nói, tôi cũng không dám hỏi.]

[Tôi sẽ nói rõ ở đây, Chử Dạng dù có xinh đẹp đến đâu lão tử cũng chỉ coi lốp dự phòng, không có cửa đâu! Thế nào?]

[Hahaha, bạn lầu trên, đừng nói là lốp dự phòng, ngay cả nhìn bạn người ta còn thấy chướng mắt.]

[Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh, một người chịu đánh, mấy người còn bận tâm cái gì?]

[Xinh đẹp thì gọi là làm gái, còn lớn lên xấu xí thì lại gọi là rắn rết.]

[Chử Dạng không nói không phải không thấy, miệng đám đàn ông mấy người không phải bị thối đấy chứ?]

Bài đăng này lập tức liền thay đổi.  

Ban đầu kế viện không nói thẳng bạn trai của Chử Dạng là đàn anh Từ nguyên nhân là vì sợ diễn đàn trường bị sập.

Cho đến bây giờ diễn đàn đã có dấu hiệu bị sập rồi.

Sever mà diễn đàn của trường bọn họ dùng là loại cũ đã mười mấy năm trước, có thể duy trì đến hôm nay đã là bền lắm rồi.

Quan trọng là nhà trường không chịu tiêu tiền mua server mới, mỗi lần diễn đàn sập đều do kế viện bọn họ sủa, vất vả lắm mới sửa lại được server, kết quả là ngay cả tiền làm thêm giờ cũng không có, ngang nhiên bóc lột sức lao động của sinh viên.

Nhìn thấy hoa khôi của khoa bọn họ bị người khác mắng chửi, thậm chí đàn anh Từ cũng bị chửi là la liếm. 

Khiến bọn họ rất tức giận.

Nhưng có người còn tức giận hơn bọn họ.

Trử Dạng vừa đọc vừa chửi: “Thật quá đáng! Bọn họ chửi tôi thì đã đành, tại sao lại mắng đàn anh nhà tôi! Muốn nói là la liếm cũng phải là tôi có được không!”

“...”

Bây giờ la liếm là biệt danh hay sao? Chủ tịch của bọn họ có vẻ rất thích biệt danh này.

Trử Dạng nổi giận đăng nhập vào diễn đàn, định cãi nhau một trận.

Cô hùng hùng hổ hổ đánh một bài viết dài nhưng khi cô chuẩn bị đăng thì trang web lại bị sập. 

Trử Dạng làm mới web lại mấy lần, đều bị sập 

“Tôi còn chưa kịp chửi nữa, sao lại sập rồi?”

Có người tranh thủ trước khi web sập đã dăng một bức ảnh chụp màn hình, biểu cảm có chút phức tạp: “Lẽ nào là bởi vì bài viết mới kia sao?”

Trử Dạng nhìn vào ảnh chụp màn hình thì ngẩn người.

[Chấp nhận lời xin lỗi.]

ID rất đơn giản, chỉ có 3 chữ: “Từ Nam Diệp”.

Hơn nữa còn được đánh dấu đỏ.

Chỉ có người điều hành mới có dấu đỏ, những người có dấu đỏ trong trường chỉ có quản trị, người điều hành và giáo viên của trường. 

Nghĩa là không phải làm giả mà là thật.

Bình luận cũng rất ngắn gọn.

[Cảm ơn các đàn em quan tâm, quả thật là tôi la liếm Dạng Dạng nhà tôi.]

Trước khi trang web bị sập, bài viết này đã nhận được hơn một trăm phản hồi.

[?]

[!]

[?!]

[2%... ¥ %% * &%]

[Chiếm bài viết!]

[Tốc độ này thật là nhanh!]

[Người thật sao? Còn sống?]

[Cùng tên à?]

[Là đàn anh Từ bên viện ngoại ngữ sao?]

[Là đàn anh Từ trên bảng vinh danh cựu sinh viên sao?]

[Là đàn anh thật sao? Đàn anh, Dạng Dạng nhà anh không thừa nhận có quan hệ với anh, hai người chỉ là bàn bè! Hành vi xấu xa như vậy anh cảm thấy thế nào! Anh không tức giận sao!]

Có điều bình luận này không xuất hiện lâu, diễn đàn liền sập, Từ Nam Diệp đã đáp lại.

[Không tức giận.]

[Tôi không để ý danh phận.]

[Cô ấy là người như thế nào tôi cũng yêu.]

Ảnh chụp màn hình chỉ dừng lại ở đây, Chử Dạng nhanh chóng vào diễn đàn.

Không có tác dụng, chết hoàn toàn rồi.

Biểu tượng như trang trí cho màn hình điện thoại, đã sập hẳn rồi.

Trạng thái này của Từ Nam Diệp khiến diễn đàn của trường hoàn toàn sập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK