• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Thức âm trầm không nói lời nào đi vào nhà vệ sinh. 

Trên hành lang chỉ còn lại Chử Dạng và Từ Nam Diệp. 

Từ Nam Diệp cười nói với cô: “Trở về đi.” 

Anh muốn vươn tay nắm lấy tay Chử Dạng nhưng lại bị cô né tránh lần nữa. 

Tay của Từ Nam Diệp ở giữa không trung có chút lúng túng. 

Anh thấp giọng hỏi: “Em nghe thấy rồi?” 

“Không có.” Chử Dạng liếc nhìn những người đang lui tới, do dự một chút rồi nói: “Em có vấn đề muốn tìm anh hỏi rõ.” 

Từ Nam Diệp khẽ nói: “Em hỏi đi.” 

“Bây giờ không tiện.” Chử Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay em về nhà, lát nữa anh đi cùng đi.” 

“Chuyện gì không thể nói ở đây.” 

Chử Dạng lắc đầu: “Không thể, chỉ có thể hai người chúng ta biết.” Dứt lời cô chỉ tay về phía nhà vệ sinh: “Em về phòng trước, anh ấy uống say đi đường một mình có chút nguy hiểm, anh chờ anh ấy một chút.” 

Trước kia nói về nhà, Chử Dạng luôn có chút trốn tránh. 

Quan hệ của bọn họ bắt đầu thay đổi từ đêm hôm đó, Từ Nam Diệp nói với cô: “Chờ em về nhà.” 

Mà tối hôm nay cô thật sự phải về nhà, cũng hiểu được lần về nhà này hoàn toàn khác với cái anh nói đêm hôm đó. 

Chử Dạng không thấy hối hận khi nói rõ với Cố Thanh Thức những gì xảy ra vào đêm hôm đó, so với đắm chìm trong sự dịu dàng của Từ Nam Diệp, cô càng muốn biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 

Sự dịu dàng giả tạo cho dù có chân tình đến mấy cũng là giả. 

Chẳng có ích gì nếu cô không cần. 

Từ Nam Diệp gật đầu: “Được.” 

Sau khi Chử Dạng trở lại, Thư Mạt lại gần đầu tiên, ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Bọn họ có đánh nhau không?” 

“Không có.”  

Thư Mạt có chút thất vọng: “Mị lực của cậu không được rồi.”

Chử Dạng liếc cô một cái: “Nếu đánh nhau thật thì cậu định giúp ai?” 

Vấn đề này làm Thư Mạt ngừng hỏi. 

Cô ấy vắt óc suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên giúp ai. 

Cuối cùng bất lực thở dài: “Tớ quá cặn bã, nếu sau này có hai người đàn ông thích tớ, tớ nhất định sẽ bắt cá hai tay.” 

So với mấy người bọn họ, hai đàn em của họ đơn giản hơn nhiều.

Tuệ Hạnh món gì cũng muốn ăn, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng, tự biến mình thành một con sóc nhỏ. 

Bên cạnh Trầm Ti Lam phức tạp nhìn cô ấy, rất sợ cô ấy tự làm mình nghẹn chết. 

Chử Dạng nhìn bọn họ, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ. 

Một lúc sau, Từ Nam Diệp và Cố Thanh Thức quay lại. 

Chử Dạng chỉ liếc nhìn Từ Nam Diệp sau đó lại chuyển mắt về phía Cố Thanh Thức. 

Cho dù không có tâm trạng ăn nữa thì bữa ăn này cũng đến lúc kết thúc. 

Từ Nam Diệp uống chút rượu nên không thể lái xe, vì vậy gọi điện cho thư ký Vương tới đón. 

Mấy người kia vốn định ngồi tàu điện ngầm trở về trường. 

Chử Dạng kéo Thư Mạt: “Hôm nay tớ có việc nên phải về nhà một chuyến, các cậu đi trước đi.” 

Thư Mạt nhìn cô, sau đó lại nhìn Từ Nam Diệp đang nhắm mắt nghỉ ngơi ngồi trên ghế sô pha, làm động tác “ok” với cô. 

Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam cũng không cảm thấy có gì không ổn, duy chỉ có bước chân của Cố Thanh Thức dừng lại. 

Chử Dạng đưa bọn họ đến lối vào tàu điện ngầm, Cố Thanh Thức để bọn họ lên tàu trước còn mình ngồi chuyến tiếp theo. 

Cô cau mày: “Anh uống nhiều như vậy sao có thể đi một mình.” 

Thư Mạt gật đầu: “Đúng vậy. Đàn anh, tôi đỡ anh về trường nhé.” 

“Lúc nãy, tôi đã rửa mặt, giờ tốt hơn nhiều rồi.” Cố Thanh Thức chỉ tay về phía các đàn em đang chờ bọn họ: “Em đi về cùng bọn họ đi, tôi có vài lời muốn nói với Chử Dạng.” 

Thư Mạt biết mình đứng ở đây là dư thừa, cô nhìn Chử Dạng, Chử Dạng gật đầu với cô một cái. 

“Vậy cũng được, em đi trước đây.” 

Lối vào tàu điện ngầm rất ồn ào, rõ là mùa thu tịch mịch nhưng bởi vì không ít người lui tới mà trở lên náo nhiệt. 

Đại đa số mọi người đi theo nhóm, bên cạnh không thiếu người đùa giỡn. 

Starbucks ở tầng 1 của trung tâm mua sắm có bày những chiếc bàn tròn nhỏ ở bên ngoài, có không ít nam nữ thấy mệt sẽ ngồi ở đó nghỉ ngơi hoặc gọi một ly cà phê rồi ngồi trò chuyện. 

Xung quanh lan can sắt màu xanh lá, Chử Dạng tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống. 

“Học trưởng, anh muốn uống gì?” 

Cố Thanh Thức lắc đầu: “Không cần.” 

Chử Dạng không tìm được đề tài khác. 

Cô và Cố Thanh Thức cũng không có đề tài gì chung. 

Bọn họ đã từng vì mấy tấm ảnh mà đứng cãi nhau trên hành lang dưới trời nắng chang chang rất lâu.

Bây giờ cô đã biết oán giận trước kia với Cố Thanh Thức là do hiểu lầm, Chử Dạng vẫn thấy hai người rất xa lạ. 

Hồi mới quen tuyệt vời biết bao, vừa đơn thuần vừa nhiệt tình, vừa tươi trẻ lại lãng mạn. 

Thời điểm lúc đó thật tốt biết bao, mỗi ngày mặt trời mọc đều thật mới, ấm áp và sáng ngời. 

Ngay cả ăn vụng điểm tâm trong lớp cũng có thể thấy buồn cười, đi học đã trở thành chuyện người ta mong đợi, cuối tuần ngược lại lại buồn buồn không vui, ngẩn người nhìn ti vi, ngay cả chương trình ti vi yêu thích cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.

Những người xung quanh cười nói hoặc là cúi đầu chơi điện thoại, tư thế rất bình thường, duy chỉ có bọn họ không nói gì, giống như hai cái tượng gỗ không biết nói chuyện. 

Chử Dạng muốn nói với anh ta về hiểu lầm một năm trước. 

Lời đã đến cổ họng nhưng lại không nói ra được. 

Nói rồi cũng có ích gì chứ, chỉ càng tăng thêm tiếc nuối, hơn nữa cũng sẽ khiến anh ta thêm khó chịu. 

Trong lòng cả hai đều biết rõ chuyện đêm đó, nhưng đều không mở miệng. 

Bọn họ đều biết, nói ra cũng vô ích, cũng không thay đổi được bất kỳ chuyện gì. 

Hơn nữa có nói ra, cũng chỉ làm cho đối phương cảm thấy thêm tiếc nuối. 

Bọn họ từng có vô số cơ hội để thể hiện tấm lòng của mình, cuối cùng đêm đó họ ăn ý muốn thổ lộ với đối phương nhưng lại bị sự mập mờ đó cắt đứt sợi tơ hồng. 

Sao Cố Thanh Thức không thể không hiểu đạo lý này. 

“Chử Dạng.” Anh ta trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu như anh Từ đối xử không tốt với em, hãy tới tìm anh.” 

Chử Dạng mỉm cười, vẻ mặt có chút không tưởng tượng nổi. 

“Mấy ngày nay anh nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rằng sẽ cướp em lại.” Cố Thanh Thức nhắm mắt, cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc trong mắt: “Thật ra bây giờ hai người đã ở cạnh nhau, anh cũng không cần ở đây nói những lời này với em nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.” 

Chử Dạng cắn môi, không dám nhìn anh ta. 

Cố Thanh Thức nhẹ giọng nói: “Ngay cả anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thích em như vậy.” 

Lời nói này vừa hèn mọn mà lại bất lực. 

Anh ta tự chà đạp tôn nghiêm của mình, tình nguyện chờ đợi một cái khả năng mà cô vĩnh viễn không thể trở về độc thân nữa. 

“Anh về trường trước.” 

Chử Dạng nhìn anh ta rời đi. 

Cô thần hồn phách lạc trở lại bên trong phòng nghỉ của trung tâm mua sắm, thư ký Vương đã sớm đến, đang ngồi cùng Từ Nam Diệp để chờ cô quay lại. 

Cho đến khi bọn họ lên xe, Từ Nam Diệp vẫn không nói gì. 

Thư ký Vương phát hiện hai người có chỗ không đúng nhưng anh ta cũng không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng đưa hai người về nhà. 

Về đến nhà, trong đầu Chử Dạng bắt đầu sinh ra kháng cự. 

Ai biết cái nhà này có phải cái lồng không. 

Từ Nam Diệp cởi áo khoác, trực tiếp ngồi xuống sô pha. 

Anh cũng đang chờ Chử Dạng nói trước. 

Chử Dạng cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi anh: “Một năm trước ở quán bar, có phải anh trả lời em mà không phải Cố Thanh Thức đúng không?” 

Quả nhiên cô đã biết.

Từ Nam Diệp không do dự, trực tiếp thừa nhận: “Phải.” 

Cô vốn không cho rằng đó là anh nhưng lại thật sự là anh. 

Chử Dạng buồn bực, đi tới ghế sô pha nhìn anh, lạnh giọng nói: “Anh thật không biết xấu hổ.” 

Lời chỉ trích của hai người thật giống nhau. 

Không hổ là một đôi tâm đầu ý hợp. 

Từ Nam Diệp mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ em biết rồi thì sao? Muốn ly hôn cùng anh rồi đến với anh ta sao?” 

Chử Dạng không chịu nổi dáng vẻ lạnh nhạt của anh, rõ ràng người làm sai chính là anh. 

Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy, còn có thể hỏi lại như bắt gian vậy?! 

“Em và anh ấy có thể ở cùng nhau hay không, không phải trong lòng anh biết rất rõ sao?” Chử Dạng chống lên ghế sô pha, cúi người tức giận nhìn anh: “Bởi vì anh nên em và anh ấy không còn khả năng nữa.” 

Cô vốn nghĩ mình và Cố Thanh Thức còn có khả năng hay không. 

Từ Nam Diệp tự giễu cười thành tiếng, hoàn toàn chấp nhận sự tức giận và chất vấn của cô, nhẹ giọng nói: “Anh là người thứ ba có đúng không?” 

Chử Dạng không ngờ anh sẽ nói câu này. 

Nhưng sự thất vọng trong lòng cô đối với anh khiến cô không thể nào chấp nhận người đàn ông trước mặt này. 

Cô từng hết lòng tin tưởng anh.

Ngay cả khi hai người kết hôn, cô cùng đổ hết toàn bộ sai lầm lên người mình. 

Trong hôn nhân này Từ Nam Diệp là người vô tội hy sinh còn cô là kẻ đầu sỏ, cô động tâm với anh, cố gắng thay đổi cuộc hôn nhân giả này thành thật. 

Tính toán muốn đi cùng người đàn ông đáng sợ này đến già. 

Cô thật sự quá ngu ngốc. 

Chử Dạng cảm thấy mình điên rồi, chỉ có thể khiến cho người đàn ông này thấy khó chịu, nói lời khó nghe nữa thì có sao. 

“Là anh.” Chử Dạng cười dữ tợn: “Là anh hại em cùng Cố Thanh Thức không có một chút cơ hội nào, anh có biết em thích anh ấy bao nhiêu năm không?” 

Cô nhìn vào mắt anh, cũng không còn ngượng ngùng hay mừng rỡ như trước kia.

Từ Nam Diệp thực sự hỏi: “Bao nhiêu năm?” 

“Anh không xứng để biết.” Chử Dạng đột nhiên đứng thẳng người lên, cuối cùng hỏi anh: “Buổi tối một năm trước, anh có đeo bao cao su không? Tại sao khi em nói với anh mình mang thai, anh không ngạc nhiên chút nào, thậm chí sau đó phát hiện không mang thai, anh cũng không hề tức giận.” 

Bây giờ Chử Dạng đặt tất cả phỏng đoán trên người anh. 

Trong khi làm tình, bao cao su là sự tôn trọng cơ bản của người đàn ông đối với phụ nữ. 

Chuyện như một đứa trẻ căn bản không chịu nổi bất kỳ đùa giỡn nào. 

Từ Nam Diệp nhướng mày không nói gì. 

Nếu như cô thật sự mang thai, cô căn bản không tưởng tượng nổi ba mẹ sẽ nhìn cô như thế nào, bạn bè sẽ đánh giá cô ra sao. 

Một sinh viên đại học hai mươi tuổi vì tình một đêm nên phải kết hôn, người ngoài vừa nghe liền có thể biết cô gái này có bao nhiêu thấp hèn. 

“Khốn kiếp!” Chử Dạng mắng to, sự phụ thuộc và tin tưởng của cô với người đàn ông này hoàn toàn sụp đổ. 

Không có gì phát tiết, cô cầm chiếc gạt tàn trên bàn ném mạnh xuống đất. 

Chiếc gạt tàn được thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc lập tức vỡ thành từng mảnh. 

Giống như mối quan hệ giữa bọn họ. 

Chử Dạng thở dốc, nước mắt như mưa rơi xuống mà người đàn ông ngồi trên ghế sô pha từ đầu đến cuối đều không nói một câu. 

Cô cắn răng nói ra hai chữ kia: “Ly hôn, chúng ta ly hôn đi.”

Từ Nam Diệp kiên quyết từ chối: “Không được.” 

“Từ Nam Diệp!” Chử Dạng chỉ anh nhe răng trợn mắt: “Loại người ngay cả chuyện hôn nhân cũng tính toán như anh, dựa vào đâu em phải tiếp tục sống cùng anh?!” 

“Trong khoảng thời gian này em không muốn nhìn thấy anh thì có thể dọn về nhà ở.” Từ Nam Diệp dừng một chút, giọng khẽ run: “Nhưng chỉ có ly hôn, anh không thể đồng ý.” 

Chử Dạng cười nhạt hai tiếng: “Ý anh là gì? Em không hiểu tại sao anh lại phải tính toán chuyện kết hôn, nếu ngày đó người anh gặp là một người phụ nữ khác, có lẽ bây giờ người kết hôn với anh là người phụ nữ kia.” 

Từ Nam Diệp cười khổ: “Dạng Dạng, em kết hôn với anh, là vì ngày đó người em gặp là anh, mà anh kết hôn kết em là vì người đó là em.” 

Chử Dạng lùi về phía sau hai bước, cảnh giác nói: “Anh có ý gì?”

“Em đã quên rất nhiều chuyện trước kia.” Từ Nam Diệp nói với cô từng câu từng chữ: “Bao gồm cả anh.” 

Chử Dạng nghi ngờ. 

Nhìn dáng vẻ của cô, Từ Nam Diệp biết anh có nói hay không cũng không có ý nghĩa gì. 

Cô đã hoàn toàn quên hết. 

Còn anh dùng mưu hèn kế bẩn để cướp cô lại, cũng không muốn nói cho cô biết những chuyện này. 

Chỉ vì anh kiêu ngạo cho rằng không cần dùng những chuyện đã qua để trói buộc trái tim cô, chỉ cần ở đây hòa hợp sống chung, dần dần cô sẽ quay lại nhìn anh. 

Đến bây giờ anh vẫn hết sức duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng. 

Điểu khiến anh bất lực nhất không phải là Chử Dạng phát hiện ra những chuyện anh làm, mà một năm qua anh không thể làm cô động lòng. 

Cô thích Cố Thanh Thức. 

Cho dù đã một năm trôi qua, sau khi biết rõ sự thật, trong lòng cô vẫn hướng về Cố Thanh Thức. 

Lần đầu tiên Từ Nam Diệp cảm thấy bất lực. 

Anh quen cô sớm hơn Cố Thanh Thức nhiều năm, vất vả lắm mới tìm được cô nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào về quá khứ. 

Trong phế tích đổ nát của chiến tranh, cô gái nhỏ ẩn núp dưới bức tường đã sụp đổ với anh đã không thấy nữa. 

Anh vẫn còn nhớ, cô khi đó vẫn là một thiếu nữ còn chưa trưởng thành, không được xinh đẹp như bây giờ. Bên ngoài là tiếng súng, cô giống như con nhím nhỏ thu mình lại. 

Nhưng vẫn không quên an ủi anh: “Anh đừng sợ, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.”

Cô hỏi anh bao nhiểu tuổi, lại hỏi anh học ở trường đại học nào. 

Anh nói mọi chuyện với cô. 

Cô cười nói, ba cô là giáo viên ở trường đại học Thanh Hoa, sau này cô cũng muốn thi vào Thanh Hoa. 

Anh nói với cô cố gắng lên. 

Cô bé đứa ngón tay ra: “Chúng ta ngoéo tay, chờ sau này em thi đậu Thanh Hoa, anh nhất định phải đến xem.” 

Bọn họ ngoéo tay trong chiến hỏa. 

Sau đó anh trở lại, cô thật sự đã vào Thanh Hoa nhưng lý do lại vì người khác.

Khi đó cô còn học trung học, ở nơi ánh trăng không chiếu tới, cô đã ước định cùng người khác thi vào Thanh Hoa. 

Anh ngồi trong xe, dùng đèn xe soi sáng cho đôi thiếu niên thiếu nữ thích nhau. 

“Anh quả thật rất hèn hạ.” Từ Nam Diệp đứng dậy, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Nhưng ly hôn đối với em không phải chuyện nhỏ, anh hi vọng em sẽ nghĩ thật kỹ, anh sẽ dọn ra ngoài, căn nhà này cuối tuần em có thể trở về nghỉ ngơi.” 

Chử Dạng cắn môi, nức nở hỏi anh: “Anh không biện minh gì sao? Cho dù nói rằng em đã hiểu lầm anh?” 

“Em không có hiểu lầm.” Từ Nam Diệp khẽ cười với cô: “Đối với em và Cố Thanh Thức mà nói anh là người thứ ba không phải sao.” 

Chử Dạng mắng anh: “Anh đúng là đồ khốn nạn.” 

Từ Nam Diệp không muốn giải thích bất cứ chuyện gì. 

Buổi tối ý loạn tình mê kia, anh vẫn duy trì một tia lý trí, lấy vật kia từ trên tủ đầu giường. 

Cho dù có dùng thủ đoạn gì, cũng không thể làm trì hoãn cuộc sống của cô. 

Cô còn trẻ như vậy, làm sao có thể mang thai, cho dù cô hoàn toàn quên mất đêm này, anh cũng không hối hận. 

Lúc Chử Dạng cầm que thử thai tới tìm anh, Từ Nam Diệp có chút sửng sốt. 

Dù biết chắc cô sẽ không mang thai nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyên lừa gạt mình đây là thật. 

Đáng tiếc, đây đều là ảo tưởng. 

Ngay cả tình cảm của cô đối với anh đã ngầm thay đổi, cũng đều là do anh tự mình đa tình. 

Ngồi nhà lớn như vậy lại trở nên yên tĩnh lần nữa. 

Chử Dạng cúi người khóc, nhặt từng mảnh vụn của miếng gạt tàn lên. 

Những mảnh thủy tinh sắc nhọn khiến ngón tay của cô bị thương nhưng người thay cô xử lí vết thương đã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK