• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sùng Chính Nhã vốn ở nhà ngủ bù, ngày hôm qua anh ta cùng đám hồ bằng cẩu hữu* làm loạn cả đêm ở quán bar nên bây giờ rất buồn ngủ. 

*Hồ bằng cầu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện xấu xa, càn quấy. 

Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên. 

Tâm trạng anh ta tệ nhất là khi thức dậy, điện thoại vừa vang lên anh ta lập tức bùng nổ. 

“Mới sáng sớm đã gọi điện quấy rầy ông đây!” 

Tiếng quát này cũng đánh thức vợ anh ta bên cạnh. 

Đêm hôm qua anh ta về nhà muộn, vợ anh ta khó khăn lắm mới dỗ anh ta đi ngủ được nên đến nửa đêm mới có thể ngủ. 

Bùi Tư Vi vuốt mắt ngồi dậy, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn nhưng so với Sùng Chính Nhã thì tỉnh táo hơn nhiều: “Công ty gọi sao? Hay là nghe một chút đi.” 

“Tôi không cần biết công ty hay không, làm phiền ông ngủ đều đáng tội chết!” 

Anh ta cúi đầu nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, mới vừa còn tức giận giống như muốn hủy diết thế giới, lúc này người đàn ông đột nhiên tỉnh táo lại. 

Bùi Tư Vi cảm thấy lạ. 

Sùng Chính Nhã như bị hoán đổi với người khác, vén chăn đứng dậy, vội nói với cô ta: “Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.” 

Đi dép vào, ba bước đã rời khỏi phòng. 

Nhìn dáng vẻ kia, giống như có chút… vui vẻ. 

Trực giác Bùi Tư Vi cảm thấy không ổn, bọn họ là hôn nhân chính trị, không có tình cảm với nhau. Trước khi kết hôn cũng đã thống nhất mạnh ai người nấy chơi, mấy năm nay anh ta ở đằng sau tìm không ít người tình. Bùi Tư Vi biết nhưng vẫn luôn làm như không biết, cô ta cũng không để ý Sùng Chính Nhã, thỉnh thoảng cũng sẽ đến phố đèn đỏ để thư giãn một chút. 

Sùng Chính Nhã không yêu cô ta nhưng vì là vợ cả nên vẫn sẽ cho cô ta mặt mũi, cho đến bây giờ chưa từng đưa người tình đến cạnh cô ta. 

Cô gái ở hộp đêm mà trước kia anh ta tìm tưởng rằng đã nắm giữ được trái tim anh ta. Nhưng sự thật là khi gọi điện cho Sùng Chính Nhã, anh ta đã rất tức giận không nói hai lời lập tức cho vào danh sách đen. 

Sau đó cô ta không ngừng gọi điện cho anh ta bằng các số khác. 

Sùng Chính Nhã vô cùng tức giận, nhận điện thoại liền mắng cho một trận, khiến người phụ nữ kia khóc nức nở, cuối cùng bị đuổi đi rồi bị người khác bỏ rơi.  

Anh ta không yêu cô, nhưng anh ta cũng không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Bùi Tư Vi mỗi ngày đều đối mặt với người chồng đẹp trai như vậy, cho dù là tiểu thịt tươi hai chục ngàn một giờ ở phố đèn đỏ cũng không đẹp trai bằng anh ta, dần dần cô ta cũng bắt đầu có suy nghĩ khác. 

Lòng phòng bị một khi sụp đổ sẽ khó mà không chế được tình cảm. 

Mãi cho đến khi Sùng Chính Nhã đứng dậy chạy ra ngoài nghe điện thoại. 

Cô ta vẫn ngồi ngẩn người trên giường. 

Bên ngoài Sùng Chính Nhã không biết được nội tâm của vợ anh ta đang không ngừng lên xuống, anh ta hít sâu một hơi rồi trả lời điện thoại. 

Ngoài miệng vẫn giả bộ dáng vẻ cà lơ phất phơ. 

“Alo, quan ngoại giao lớn tại sao lại bỏ tôn nghiêm gọi điện cho tôi vậy? Có chuyện gì sao?” 

Nhưng không như mong đợi anh ta không nghe được tiếng của Từ Nam Diệp. 

Ngược lại nghe được giọng của Trần Tiểu. 

Phản ứng đầu tiên của anh ta là Từ Nam Diệp gọi cho anh ta không phải vì anh ta. Phản ứng thứ hai là tại sao người phụ nữ như Trần Tiệu lại có liên hệ với Từ Nam Diệp, phản ứng thứ ba là anh ta bị phản bội. 

Sau đó lại nghe thấy tiếng khóc cùng với lời kể sinh động của Trần Tiểu ở bên kia điện thoại, anh ta đang sống sờ sờ bị cô ta nói thành một tên ác bá chuyên cưỡng hiếp dân nữ. 

Mẹ kiếp. 

Tâm tình của Sùng Chính Nhã lập tức chạm đến đáy. 

Chỉ cần tâm trạng của anh ta không tốt, cho dù là nam hay nữ, anh ta cũng chửi không chút lưu tình. 

“Trí tưởng tượng phong phú như vậy sao cô không đi viết tiểu thuyết luôn đi? Ban đầu cô leo lên giường tôi như thế nào, có cần tôi kể lại không? Nếu không có ông đây ba cô còn có thể sống đến giờ sao? Ông cũng đâu có đòi nhà các cô phải làm cơ thưởng cho tôi đâu, cô thì tốt rồi, trực tiếp biến tôi thành một tên tội phạm cưỡng- gian? Con mẹ ngươi đúng là chó má!” 

Trần Tiểu còn đạng định thanh minh cho bản thân: “Anh Sùng, anh nghe em giải thích…” 

“Giải thích cái đầu cô! Cô đi mà giải thích với người ba đang nằm viện của cô đi! Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy cô, cũng đừng nghĩ kiếm đừng một phân tiền từ chỗ tôi, cô tự trở về hộp đêm rồi giở trò cũ để kiếm tiền từ những người khác đi!” 

Cuối cùng, Sùng Chính Nhã lại quát: “Đưa điện thoại cho Từ Nam Diệp!” 

Vì mở loa, Từ Nam Diệp cũng biết Sùng Chính Nhã đã nói xong, vì vậy thu tay về. 

Từ Nam Diệp đưa điện thoại bên tai: “Đều đã nghe hết?” 

Sùng Chính Nhã giận dự: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm cậu gọi điện cho tôi chỉ vì muốn cho tôi nghe cái này? Cậu muốn là tôi tức chết sao?” 

Giongj điệu Từ Nam Diệp vô cùng thờ ơ: “Chỉ là tôi cảm thấy nếu để người trong cuộc bỏ qua cái này thì có chút đáng tiếc.” 

“Mẹ nó, cậu đúng là cái thứ bụng dạ đen tối! Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi!” 

Nghe Sùng Chính Nhã tức giận mắng, Từ Nam Diệp lại cảm thấy tâm trạng trở lên tốt hơn. 

Sùng Chính Nhã chậm rãi hít một hơi thật sâu, sau đó lại hỏi anh: “Cậu lưu số của tôi?” 

Từ Nam Diệp ngẩn người: “Không có.” 

“Vậy sao cậu lại biết được số điện thoại của tôi?” Sùng Chính Nhã dừng một chút, giọng điệu thay đổi trở nên có chút không đứng đắn: “Từ Nam Diệp, đừng nói là cậu nhớ số điện thoại của tôi đấy nhé?” 

“Ba cậu nói với tôi không ít lần, kỳ lạ lắm sao?” Từ Nam Diệp cau mày: “Cúp máy đây.” 

Bên này Sùng Chính Nhã đang định nói mấy câu nữa thì Từ Nam Diệp lại cúp máy trước. 

“Con mẹ nó, mới sáng sớm đã đem ông ta làm pháo, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói? Cậu là đồ không có lương tâm!” 

Anh ta vừa mắng vừa mở nhật kí cuộc gọi. 

Cũng là một dãy số, không có chú thích, nhưng anh ta nhớ nó. 

Anh ta cũng không nhớ là ai thừa dịp tụ họp bí mật đưa nó cho anh ta. 

“Số điện thoại riêng của Từ Nam Diệp, khó khăn lắm mới lấy được, không cần cảm ơn tôi.”

Lúc ấy anh ta từ chối: “Ông đây cần số của anh ta sao? Anh ta và tôi đã sớm không còn quan hệ gì nữa.”

Kết quả im lặng nhìn hồi lâu lại thuộc. 

Anh ta cũng không ghi chú thích, dù sao nhìn dãy số kia cũng biết là anh. 

Nhiều năm như vậy, số điện thoại này chưa từng xuất hiện, hôm nay là lần đầu tiên. 

Mặc dù mục đích của anh không đơn giản nhưng anh ta không ngại. 

Anh ta trở lại phòng ngủ, Bùi Tư Vi thấy tâm trạng anh ta tốt hơn, không khỏi dò xét: “Ai gọi vậy?” 

“Không ai cả, ngủ tiếp đi.” 

Sùng Chính Nhã lại nằm trên giường, trên miệng vẫn mỉm cười. 

Sắc mặt Bùi Tư Vi phức tạp, trong lòng xuất hiện cảm giác nguy cơ. 

Sau khi Từ Nam Diệp cúp máy, ánh mắt lại lướt qua Trần Tiểu lần nữa. 

Trần Tiểu dùng sức căn môi, hai mắt đỏ bừng, khóc giống như một con thỏ. 

“Cô và Chử Dạng ở cùng một phòng, tôi hy vọng cô đứng gây phiền toái cho cô ấy”, Từ Nam Diệp rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Những lời vừa rồi tôi có thể làm như không nghe thấy, cô cũng không cần nói gì với tôi, tôi không có hứng thú muốn biết.” 

May là lần này chỉ số thông minh của Trần Tiểu cũng trở lại, lần này cô ta cũng nghe hiểu. 

Anh thay cô ta giấu giếm, không phải vì không muốn người khác biết chuyện cô ta là người tình, mà là vì không muốn gây phiền toái cho Chử Dạng. 

Cô ta bắt đầu thấy hối hận vì muốn có được Từ Nam Diệp mà lại làm mất đi Sùng Chính Nhã. 

“Đàn anh, vừa rồi anh cũng nghe thấy, ba em cần tiền chữa bệnh, nếu như anh Sùng thật sự bỏ rơi em, ba em sẽ chết!” 

Từ Nam Diệp cau mày, giọng điều dần lạnh xuống: “Tiền không phải lí do để cô bán đứng người sinh mình.” 

Trên đời này có biết bao người thiếu tiền. 

Có người vì tiền mà vượt qua ranh giới cuối cùng, hậu quả như thế nào đều là tự làm tự chịu. 

Anh cất điện thoại, lướt qua cô ta định rời đi.

“Còn Chử Dạng thì sao?” Trần Tiểu cắn răng, căm hận nói: “Cô ta trăm phương nghìn kế đến gần anh, từ năm ngoái đã muốn có thai đứa con của anh, nhưng tại sao anh lại đối với cô ta đặc biệt như vậy?” 

Từ Nam Diệp nghiêng đầu, sặc mặt có chút không vui: “Cái gì?” 

Trần Tiểu thấy anh vì thế dừng bước nên nói: “Năm ngoài ở trong phòng em phát hiện thấy que thử thai của cô ta, khi đó cô ta muốn dùng đứa trẻ để chói buộc anh! Đàn anh, anh đừng để bị cô ta lừa!” 

Từ Nam Diệp nhướng mày, nhớ lại một ít chuyện khi đó. 

Vành mắt cô gái hồng hồng chặn anh ở trước cửa, cô nói mình mang thai. 

Ngay sau đó cô nói: “Tiền tiêu vặt của em không ddue, anh cho em mượn ít tiền đi.” 

Mí mắt anh giật giật: “Em muốn làm gì?” 

Chử Dạng trừng anh: “Phá thai.” 

Lúc ấy, vẻ mặt anh vô cùng phúc tạp, trầm giọng hỏi cô: “Em không muốn đứa bé này sao?” 

Chử Dạng không hiểu: “Tại sao phải muốn?” 

Từ Nam Diệp cau mày càng chặt, khóe miệng kéo thẳng như có điều suy nghĩ. 

Sauk hi quyết định đi bệnh viện, nghe người khác nói về hậu quả của việc phá thai, anh thấy tay chân của cô đều phát run.

Bây giờ có người con gái nào là không sợ đau đớn nhưng không đau thì không làm gì được. Phá thai chính là phá thai, không một cô gái nào đành lòng dùng cơ thể mình để đánh cược. 

Anh hỏi cô: “Em sợ phá thai hay là sinh con?” 

Chử Dạng nói: “Đều sợ.” 

Từ Nam Diệp lại hỏi cô: “Để cho em lựa chọn một thứ dược không?” 

Dương như cô chưa từng nghĩ đến, chỉ nói: “Có sợ cũng phải phá thai, cho dù có sinh ra cô cũng không thể có trách nhiệm với nó.” 

Nói xong cô lại nhìn Từ Nam Diệp: “Chẳng lẽ anh nuôi?” 

Từ Nam Diệp nói: “Anh nuôi.” 

Chử Dạng sửng sốt. 

“Anh không muốn đứa trẻ sống trong gia đình độc thân, cho nên chúng ta kết hôn.” 

Ai ngờ sau đó, cô căn bản không có thai. 

Chử Dạng vì thế đã thử mọi loại que thử thai.

Từ Nam Diệp đột nhiên bật cười. 

Trần Tiểu không hiểu tại sao anh lại cười. 

Ngay sau đó Từ Nam Diệp khẽ than thở, tự giễu nói: “Là tôi muốn dùng đứa bé để chói buộc cô ấy.” 

Trần Tiểu không thể tin nổi nhìn anh. 

Từ Nam Diệp không nói thêm với cô ta, lần này anh thật sự đi vào phòng ăn. 

Ở bên ngoài quá lâu, cũng không biết có để cô nghĩ nhiều hay không? 

Sự thật chứng minh trực giác của anh là đúng.

Nào chỉ suy nghĩ nhiều, khi Từ Nam Diệp vừa mới đi vào đã thấy cô gái nhỏ đang đen mặt, ánh mắt như lửa đột nhìn chằm chằm bọn họ. 

Từ Nam Diệp đang định lên tiếng thì cô đã vọt tới ôm lấy anh. 

Chưa đến giờ cơm, Trần Tiểu đứng ở cửa phòng. 

Những cũng không phải là không có người, vẫn có hai ba khuôn mặt quen thuộc cười nói ra vào phòng ăn. 

Bình thường Chử Dạng sợ nhất là thâm mật cùng anh trước mặt người ngoài, sợ bị người quen nhìn thấy, hận không thể chuyển thành phiên bản “kim ốc tàng kiều”.

Lớn gan như vậy ngược lại lại là lần đầu. 

Từ Nam Diệp bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm lấy, anh cúi đầu nhìn cô vọt tới không khỏi giật mình. 

Sau đó cô nhón chân lên, ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh. 

Vừa nhanh lại vừa thô bạo. 

“Ba”- một tiếng lớn. 

Người đàn ông bị cưỡng hôn ngẩn người. 

Trần Tiểu đứng ở cửa sắc mặt trắng bệch, lại nhìn thấy Chử Dạng hất cằm về phá cô, lại đặc ý cười một tiếng. 

Giống như muốn nói. 

Thấy không, người đàn ông của tôi, cô đừng có mơ. 

Hai mặt Trần Tiểu ngập nước, cô ta ôm mặt rời đi. 

Sau khi kết thúc màn ân ái này, Chử Dạng lập tức sợ hãi, cô nhìn xung quanh phát hiện không có người chú ý tới bên này, cũng không có người quen vậy xem, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo ông tay áo của anh, nhỏ giọng nhắc nhở: 

“Đi mau, bị người khác thấy thì thảm.” 

Con ngươi Từ Nam Diệp u ám, yết hầu ở cổ khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô. 

“Sợ bị người khác nhìn, vậy vừa nãy em mới làm gì?” 

Chử Dạng nháy mắt mấy cái, ngây thơ nói: “Chọc tình địch. Em còn chưa hỏi anh tại sao hai người lại đứng ngoài cửa nói chuyện lâu như vậy.” 

Người đàn ông rất nhanh đã nắm được điểm chính: “Em lợi dụng anh?” 

Trử Dạng sờ mũi, cười hai tiếng: “Ha, cũng không hẳn là vậy.” 

Từ Nam Diệp cong môi: “Lợi dụng xong rồi?’ 

Chử Dạng hiểu anh rất rõ, biết anh đang đòi thù lao. 

Cô bất an lùi về phía sau hai bước: “Đây là quán ăn…” 

Người đàn ông cúi đầu thổi vào tai cô: “Em yên tâm, ở đây cũng không có người.” 

Từ Nam Diệp là khách quý của Kim Thúy Lệ, muốn tìm một chỗ không người là chuyện đơn giản. 

Anh gọi người mở một phòng ra, không nói hai lời trực tiếp kéo Chử Dạng vào phòng, khóa cửa lại, ôm lấy cô đi đến cái bàn tròn bên này. 

Người đàn ông vung tay lên, đẩy chén đĩa trên bàn qua một bên, lại đặt cô ở trên bàn trong lớn. 

Anh lấy mắt kính xuống, nắm lấy cằm cô. 

Chử Dạng cảm thấy mình không thể nộp vũ khí đầu hàng nhanh như vậy, nên chống ngực anh, đẩy anh ra: “Anh đợi một chút, anh vẫn chưa trả lời em, vừa rồi anh nói chuyện gì với bạn cùng phòng của em ở bên ngoài?” 

Người đàn ông đứng ở giữa hai chân cô, môi đỏ thẫm, lời nói có chút khàn: “Không có gì.” 

Chử Dạng không tin: “Vừa nãy anh nghe điện thoại của ai? Không phải anh và cô ấy hẹn nhau nên cố ý gạt em để ra ngoài nói chuyện đấy chứ?” 

Từ Nam Diệp thở dài: “Không phải.” 

Chử Dạng giơ tay: “Vậy anh có dám đưa điện thoại cho em xem không?” 

Từ Nam Diệp phản ứng không kịp, đây là lần đầu tiên anh bị người khác kiếm tra điện thoại. 

Chử Dạng cũng hơi thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô muốn kiểm tra điện thoại của đàn ông. 

Có điều chỉ mấy giây, Từ Nam Diệp lập tức đưa điện thoại của mình cho cô. 

Vô cùng dứt khoát, dứt khoát đến mức làm cho Chử Dạng không kịp phản ứng. 

Từ Nam Diệp nhướng mày: “Em xem đi.”

Chử Dạng không tìm thấy vân tay, chỉ có thể hỏi anh: “Mật khẩu.” 

“0907.” 

Không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật cô, hơn nữa cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì. 

Chử Dạng không nghĩ nhiều, mở khóa điện thoại anh trước. 

Điện thoại của anh không có gì, cũng chỉ có mấy cái như vậy, phần lớn đều là tin tức. 

Đột nhiên thông báo hiện lên có một tin nhắn mới. 

Chử Dạng tò mò ấn vào. 

Là số lạ gửi tin nhắn tới.

[Ra giá đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi chồng tôi.]

Chử Dạng: “…”

Từ Nam Diệp: “…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK