• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiệu suất của Từ Nam Diệp rất nhanh. 

Hôm trước anh nói sẽ dọn ra ngoài, hôm sau lập tức có người đến thu dọn đồ đạc. 

Chử Dạng chỉ ở nhà vào cuối tuần, kết quả hôm nay lại đúng vào chủ nhật. Trong phòng khách, cô ngồi trên ghế sô pha nhìn mấy người vào dọn dẹp thư phòng hơn nửa tiếng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lấy ra hai thùng mà thôi. 

Người thường thu dọn đồ đạc cho anh là một người đàn ông họ Lý. Ông ta đóng gói toàn bộ đồ trong hai cái thùng, trong đó có một thùng rưỡi là sách và tài liệu. 

Những đồ dùng hàng ngày và quần áo anh có thể mua mới. 

Còn máy cạo râu của anh vẫn để trên bồn rửa mặt. 

Trong tủ quần áo vẫn còn đầy ắp những bộ âu phục anh thường mặc. 

Trừ thư phòng còn trống không ít thì những chỗ khác không có nhiều thay đổi. 

Trong nhà ít đi một người cũng không thay đổi lắm. 

Chử Dạng vốn cảm thấy căn nhà này sẽ rất trống rỗng, nghĩ đến anh dọn ra ngoài trong nhà sẽ thiếu đi một nửa. 

Nhưng cô nghĩ sai rồi, ngôi nhà này vẫn như cũ. 

Cho dù, anh chưa từng coi nơi này là nhà, mỗi chậu hoa, vật trang trí trong nhà đều là cô mua về. 

Anh cùng lắm cũng chỉ cười khen những thứ cô mua về rất đẹp mà thôi. 

Ngoài mặt Chử Dạng không thích về nhà nhưng trong lòng đã sớm coi đây là nhà, khi anh không bận hầu như ngày nào anh cũng về, anh cũng không bao giờ vì một chút tức giận mà mang về nhà. 

Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn. 

Cho đến khi thư ký Vương lên tiếng chào, cô mới giật mình ngạc nhiên, hóa ra đồ đạc của Từ Nam Diệp đã thu xong. 

“Tiên sinh nhờ tôi chuyển lời với phu nhân, tối nay có tiệc gia đình, dù phu nhân còn đang tức giận nhưng cũng đừng quên tham dự.” 

Rõ ràng đang ở riêng, còn muốn tham gia tiệc gia đình. 

Chử Dạng trợn tròn mắt. 

Thư ký Vương cũng đoán được cô sẽ có thái độ như vậy, mím môi nói: “Ba mẹ của tiên sinh đã về.” 

Chử Dạng theo bản năng hỏi lại: “Không phải hai người họ đi du lịch nước ngoài sao?” 

“Nghe nói ông hai đã du lịch châu Âu xong, bây giờ trở về nước định ngồi cùng chuyến bay đến châu Mỹ.” 

Một năm cũng không gặp mặt ba mẹ chồng mấy lần, tối nay cô có không muốn cũng phải đi. 

Chử Dạng suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng: “Sao anh ấy không nói với tôi?” 

“Có thể là chưa kịp nói.” Thư ký Vương khẽ gật đầu: “Phu nhân, chúng tôi đi trước.”

Nhìn thư ký Vương và người đàn ông kéo hai thùng hành lý rời đi, Chử Dạng phiền não gãi đầu, mở miệng gọi bọn họ lại.

“Bây giờ Từ Nam Diệp đang ở đâu?” 

Cô vừa hỏi ra lập tức lại thấy hối hận. 

Cái đầu chết tiệt này của cô. 

“Tiên sinh đang ở căn hộ riêng trong thành phố, phu nhân muốn đến xem không?”

Chử Dạng mím môi, cảm thấy mình thật ngu xuẩn. 

Từ Nam Diệp để lại nhà cho cô, làm sao có thể không có gì trên người được? Anh nhiều nhà như vậy, ở đây không được thì có thể ở nơi khác. 

Cô quay đầu lại: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, các anh đi đi.” 

Tiếng đóng cửa vang lên, Chử Dạng tê liệt ngồi trên ghế sô pha, trên màn hình ti vi phản chiếu lại bóng cô đang ngẩn người.

Cô suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định không đi. 

Hôm qua cô đã nói ly hôn, kết quả hôm nay lại muốn gặp mặt vậy quá xấu hổ. 

Dù sao sớm hay muộn cũng phải ly hôn, chuyện của gia đình anh có gì quan trọng nữa chứ.  

Nghĩ tới đây, trong lòng Chử Dạng dễ chịu hơn một chút. 

Chử Dạng lấy điện thoại ra, muốn nhắn cho Từ Nam Diệp báo tối hôm nay cô không qua đó. 

[Tối hôm nay em sẽ không về nhà.]

Cô vừa gửi tin nhắn, lập tức nhận được hồi âm của anh.

[Buổi tối anh có công việc, anh sẽ không đi, em yên tâm.]

Hiếm khi thấy ba mẹ anh trở về, anh lại không đi vì công việc. 

Chử Dạng oán hận ném điện thoại đi, mặc kệ anh. 

Nếu bữa tiệc tối nay không cần đi, vậy tức là cô có thể nằm cả ngày hôm nay. 

Chử Dạng lười biếng nằm trên sô pha, ti vi đang bật, trên bàn trà nhỏ bày đầy đồ ăn vặt, cô vừa nhai khoai tây chiên vừa lướt weibo. 

Không tới nửa tiếng sau, có một cuộc gọi tới điện thoại của cô.

Id người gọi hiển thị là “Từ Đông Dã”.

Chử Dạng giật mình, sau khi kết hôn không lâu cô vì phép lịch sự nên lưu số điện thoại của anh trai Từ Nam Diệp, lợi dụng khả năng là số không, không có chuyện anh ta căn bản sẽ không gọi cho cô mà cô cũng không muốn gọi cho anh ta. 

Cô thận trọng trả lời: “Anh cả?” 

Bên kia lời ít ý nhiều: “Tối nay em và Từ Nam Diệp có chuyện gì không thể tới?” 

Trực tiếp như vậy, Chử Dạng lắp bắp nói: “Anh ấy có công việc…” 

“Anh biết” Cách một dòng điện cũng có thể cảm nhận sự lạnh lẽo trong giọng nói của Từ Đông Dã: “Vậy em thì sao?” 

Chử Dạng thuận miệng nói: “Buổi tối em có tiết.” 

“Các em cũng học vào tối chủ nhật sao?” Từ Đông Dã tất nhiên không tin.

Chử Dạng cao giọng, cố gắng làm cho giọng mình nghe thật hơn một chút: “Đúng vậy, em cũng không biết chuyên ngành của chúng em sắp xếp như thế nào.” 

Từ Đông Dã không vui: “Không thể xin nghỉ?” 

“Không thể, đây là khóa học bắt buộc, xin nghỉ phải xuất trình chứng minh cho trợ lý giáo viên, nếu không sẽ bị trừ điểm”, Chử Dạng càng nói càng cảm thấy lý do này thật hoàn hảo: “Chỉ là ăn cơm nhà, khẳng định trợ lý giáo viên sẽ không đồng ý.” 

Từ Đông Dã im lặng. 

Chử Dạng tiếc nuối nói: “Đã lâu không gặp bố mẹ, em cũng nhớ họ nhưng thật đáng tiếc.” 

Bác cả của cô lên tiếng: “Con muốn lên lớp hay muốn về nhà ăn cơm?” 

Chử Dạng tỏ vẻ con dâu hiếu thuận nói: “Đương nhiên là muốn ăn cơm, muốn cùng mọi…”

“Được, em đưa số điện thoại trợ lí giáo viên cho anh”, Từ Đông Dã đưa ra quyết định: “Anh xin nghỉ giúp em.” 

Chử Dạng: “?” 

“Trợ lý giáo viên của các em hẳn sẽ giữ thể diện cho anh.” 

“…”

Nào chỉ là giữ thể diện, bí thư thành phố giúp cô xin nghỉ, đoán chừng trợ lí giáo viên cũng muốn nhét cô vào túi gửi về nhà. 

Nếu Từ Đông Dã thật sự muốn giúp cô yêu cầu giả này, sợ rằng ngày mai tin đồn về cô có thể truyền khắp toàn bộ trường. 

Phản ứng đầu tiên của Chử Dạng là từ chối: “Không làm phiền anh cả, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm phiền.” 

“Nếu đây là chuyện nhỏ, em tự xem xét mà làm”, Từ Đông Dã nói: “Ba mẹ đã trở về, em và Từ Nam Diệp phải cử một người đại diện tới.” 

Mấy phút sau khi cúp điện thoại, Chử Dạng vẫn cảm thấy bối rối. 

Anh cả này mềm không ăn cứng cũng không ăn, cô nói vài câu liền bị bỏ qua. 

Cô bất giác bị vị anh cả này đùa giỡn. 

Những chuyện Từ Nam Diệp nói hôm qua không phải không có lý, ly hôn căn bản không phải chuyện nhỏ. 

Quá trình này còn phức tạp hơn hôn nhân, chia tài sản chỉ là chuyện nhỏ, nhà họ Từ là một gia tộc lớn, bọn họ nói ly hôn không phải sẽ lập tức rời xa. 

Người bình thường muốn ly hôn còn phải mất rất nhiều thời gian, huống hồ là người có thân phận như Từ Nam Diệp. 

Vốn dĩ hôn nhân phải trải qua một quá trình dài, chỉ riêng thẩm định đã hai tháng, cho đến khi cô được xác nhận tổ tiên mấy đời chưa từng làm gì có lỗi với Đảng, mới được chấp thuận kết hôn.  

Huống chi nếu cô thật sự ly hôn, đoán chừng ba cô là người đầu tiên tức giận đến nằm viện. 

Khi cãi nhau không ai suy nghĩ hay quan tâm đến hậu quả, trong đầu chỉ luôn nghĩ làm thế nào để nói lời cay độc làm cho đối phương bại trận. 

Điều gì nên nói hay không nên nói, chỉ cần có thể làm tổn thương đối phương đều được nói ra. 

Ngày hôm qua cô cũng như vậy. 

Nếu như không phải cô vẫn luôn lệ thuộc vào Từ Nam Diệp, chưa chắc cô sẽ tức giận như vậy. 

Cô tức giận vì Từ Nam Diệp dùng thủ đoạn lừa cô kết hôn, mà cô lại ngu ngốc không biết, còn nghĩ đến anh. 

Chử Dạng không thích cảm giác bị người ta tính toán, tính cách cô vốn mạnh mẽ, bình thường chịu không ít thua thiệt ở chỗ Từ Nam Diệp, bây giờ lại phát hiện âm mưu như thế, làm sao cô có thể chịu được. 

Cho dù cô là người nói ly hôn, nhưng cô cũng không muốn giải hòa với Từ Nam Diệp dễ dàng như vậy.

Về phần Cố Thanh Thức, tất cả đều kết thúc. 

Nói cô tuyệt tình cũng được, hay thay đổi cũng được, cô thật sự không còn thích Cố Thanh Thức. 

Những lời cô nói hôm qua đều là vì muốn chọc tức Từ Nam Diệp. 

Dù Từ Nam Diệp có tính kế cô như vậy, nhưng khi nhìn người đến thu dọn đồ đạc cho anh, trong lòng cô vẫn thấy vắng vẻ. 

Chử Dạng cười khổ: “Mình đúng là bỉ ổi.” 

Theo tính cách hung hăng càn quấy của cô thì đã sớm làm loạn đến long trời lở đất, làm loạn trong nhà anh cũng được, về khóc lóc kể lể với ba mẹ cũng được, tóm lại phải triệt để khiến người đàn ông này cách xa. 

Cũng không biết có phải ở lâu với Từ Nam Diệp nên cô bị nhiễm tính trầm ổn và điềm tĩnh của anh hay không. 

Bây giờ cô mới hiểu hôn nhân thật sự không phải trò đùa, nếu cô cảm thấy thoải mái, chuyện về sau chưa chắc đã tốt đẹp. 

Làm lớn chuyện lên rồi mất mặt không chỉ có Từ Nam Diệp, mà còn có ba mẹ cô. 

Chử Dạng bước vào phòng ngủ, lấy từ trong tủ một bộ váy đơn giản để thay. 

Về nhà phải lái xe vào cửa, Chử Dạng đã suy nghĩ rất lâu, hay là vào thư phòng của anh. 

Cô mở ngăn kéo của anh ra xem, anh có để lại cho cô cho cô mấy chiếc xe để hôm nay cô thể về nhà. 

Kết quả anh chỉ lấy chìa khóa chiếc Bentley anh thường dùng. 

Mấy cái chìa khóa xe còn lại đều được cất gọn gàng trong ngăn kéo. 

Những chiếc xe này giống như thê thiếp đang đợi cô lật thẻ. 

Nói thật, trừ những chuyện khác, làm bà Từ cũng thật thoải mái. 

Chử Dạng nhất thời choáng váng, cất tất cả chìa khóa xe vào túi rồi ra cửa. 

Chờ đến khi xuống gara, cô thật sự được trải nghiệm cảm giác làm hoàng đế chọn phi tần, cuối cùng cô chọn một chiếc xe thể thao trông không quá rườm rà. 

Xe thể thao mui trần màu trắng, nhìn thế nào cũng không giống chiếc xe mà Từ Nam Diệp sẽ lái, cho nên mới bị để sâu trong gara. 

Chử Dạng không phải nhân vật chính của Quỳnh Dao vì một người đàn ông mà sống chết muốn mắng trời cao bất công, trong cuộc sống của cô trừ lão biến thái, còn có rất nhiều chuyện vui. 

Giống như bây giờ. 

Gió thu thổi tới khiến mắt cô đau rát, Chử Dạng vẫn vô cùng khí phách mở cửa xe ra, gió lạnh gào thét thổi qua tóc cô, trong xe đang phát bài cô vừa hát. 

Cô chỉ có thể nói một câu.

“Tát Bối Ninh giết gà đen*.”

*Tát Bối Ninh giết gà đen, một câu phổ biến trên mạng, xuất phát từ bài hát “Seve” của Tez Cadey, vì lời bài hát được lặp lại nhiều nhất trong bài hát "Pazeni sauti ili nasi mwimbe" (chúng ta hãy hát to) cách phát âm và "Sabenin giết gà xương đen" rất giống nhau. Sau khi được cư dân mạng đăng lại, đoạn clip này đã trở nên phổ biến trên mạng. 

Cô đã đếm rồi Tát Bối Ninh giết tổng cộng năm mươi bảy con gà đen.

Tát Bối Ninh đúng là ác độc.

Đắm chìm trong giai điệu bài hát, Chử Dạng giống như chơi thuốc vậy, đầu không ngừng gật. 

Trên đường xe chạy, cô cứ giống như phượng hoàng. 

Sau đó gặp đèn giao thông trên đường, Chứ Dạng cuối cùng cũng thu cánh lại, biết điều dừng xe lại chờ đèn xanh. 

Vừa thu cánh không lâu, cái mông liền bị dập.

Trong lúc nhất thời tim cô như bị cứa một cái, cô quay đầu lại muốn kiểm tra xem là con rùa nào đụng cô. 

Hóa ra phía sau là một chiếc xe thể thao. 

Từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Rõ ràng là người phụ nữ này không kịp phanh nên đã đâm vào đít xe của cô, lúc nãy mới xuống xe trước, Chử Dạng nằm trên cửa xe, không vui nói: “Này, cô lái xe như vậy à?” 

Cô khom người nhìn hai cái bóng đèn lớn sáng loáng trước mặt mà hoảng.  

Trời lạnh như này còn mặc đồ mỏng, cô ta không sợ lạnh sao. 

Chử Dạng xuống xe kiểm tra, đèn xe đằng sau bị cô ta đâm vỡ. 

Con đường này cũng không kém đường chính, bình thường cũng ít xe cộ qua lại, bây giờ lại xảy ra tai nạn xe nhỏ như vậy, mọi người cũng không gấp, rối rít dừng lại xem. 

Hai cô gái xinh đẹp đều lái xe sang đang tranh cãi. 

Chỉ một câu như vậy lên diễn đàn cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. 

Người phụ nữ ăn mặc đẹp hơn lái xe sang hơn một chút, vì vậy khí thế cũng đủ lớn. 

“Chỉ là một con Porsche thôi”, người phụ nữ kia cười nhạo một tiếng, vỗ đầu xe cô ta một cái: “Cô có biết chiếc Bugatti của tôi bao tiền không? Cho dù cô có bán cái Porsche này đi để bồi thường, cũng không đủ để cho tôi mua một cái đèn xe.” 

Chử Dạng không cảm xúc nói: “Tôi dừng xe đúng quy định, là cô không biết đạp thắng xe nên đụng phải, dựa vào đâu tôi phải bồi thường cô?”

Người phụ nữ kia khinh thường nhìn Chử Dạng, cảm thấy cô là người không biết nhìn hàng, sau đó cô ta hất cằm đắc ý nói: “Người đàn ông của cô là ông chủ nhỏ của công ty nào vậy, tôi nhìn dáng vẻ cô cũng không tệ, chẳng lẽ lại đưa cô một chiếc xe như vậy để phá?”

Con đường này xe qua lại không nhiều, cảnh sát giao thông cũng tới chậm, mọi người đều tới xem náo nhiệt.

Sắc mặt Chử Dạng có chút khó coi. 

Chẳng lẽ người phụ nữ này cho rằng cô giống cô ta sao.

Người phụ nữ kia cho rằng mình đang chọc đến điểm yếu của cô vì vậy càng cao giọng: “Thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, tôi khuyên cô tốt nhất nên nhanh chóng bồi thường cho tôi thì không, nếu không đợi tôi nói với bạn trai tôi, có lẽ hôm nay cô phải qua đêm ở đồn cảnh sát.”

Chử Dạng cau mày: “Bạn trai cô là cảnh sát trưởng sao? Nói qua đêm là có thể qua đêm sao?”

Người phụ nữ kia hừ một tiếng: “Đúng thế đấy? Sợ rồi sao?”

Người phụ nữ này thật là giỏi. 

“Tôi sợ quá”, Chử Dạng nhếch môi: “Chờ cảnh sát giao thông tới. Kiểm tra giám sát một chút, ai sai là thấy ngay.”

Người phụ nữ nhe răng: “Cô gái cô chưa tới Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định đúng không, thật sự muốn qua đêm ở đồn cảnh sát sao? Đến lúc đó người đàn ông của cô cũng chưa chắc bảo vệ được cô!”

Không lâu sau, cảnh sát giao thông mặc đồng phục màu xanh lái xe máy tới.

Cho dù cảnh sát giao thông không có mặt, người phụ nữ kia vẫn không sợ chết mà kiêu căng ngạo mạn, ngược lại cô ta còn chỉ thẳng vào mặt cảnh sát và mắng chửi Chử Dạng. 

“Tôi nói cho cô biết, bạn trai tôi là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát, đèn đỏ tôi cũng có thể vượt chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi đụng cô thì đã sao hả? Cô còn không nhanh chóng bồi thường cho tôi! Hơn nữa nhanh chóng nói xin lỗi tôi, nếu không đời này cô đừng nghĩ sẽ ra khỏi đồn công an!”

Sau đó cô ta tiếp tục chửi bới Chử Dạng: “Loại Porsche rác rưởi như này cũng xứng đụng vào xe tôi sao? Được đụng vào xe tôi là vinh hạnh của cô, người không có mắt như cô, thật sự cho rằng cái xe mình đang lái giá trị lắm sao?”

Cảnh sát giao thông vừa đến không bao lâu, bị phân đến quốc lộ ngoại ô làm nhiệm vụ, vì chưa có kinh nghiệm nên trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý như nào nên gọi vào bộ đàm mấy câu để cho đồng nghiệp xung quanh tới giải quyết. 

Người phụ nữ xõa tóc trong mắt toàn vẻ khinh thường: “Kêu đội trưởng mấy người tới cũng vô dụng!”

Chử Dạng vốn lạnh nhạt đột nhiên bị chọc giận: “Ai nói với cô người đàn ông của tôi là quỷ nghèo?” 

Người phụ nữ chỉ vào xe cô: “Xe này cũng chỉ hơn một triệu, không phải quỷ nghèo thì là cái gì?”

Chử Dạng hừ lạnh, sải bước đến bên cạnh xe, cầm túi xách ở kế bên ghế lại tới.

Người phụ nữ nhìn túi của cô, cũng không phải thứ quá đắt. 

Kết quả, Chử Dạng móc ra một nắm chìa khóa xe. 

“Thấy không? Đây là của người đàn ông tôi đưa”, Chử Dạng đếm kỹ: “Maserati, Lamborghini, Ferrari, Maybach, thế nào? Người đàn ông của tôi rất giàu.” 

Cô trực tiếp khiến những người đang xem choáng váng. 

Người phụ nữ nhìn thấy một chùm chìa khóa xe, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, kinh ngạc há miệng. 

Muốn khoe sự giàu có với cô hả, ngây thơ. 

Chử Dạng cũng học tư thế hất tóc vừa nãy của người phụ nữ này. 

Đồng thời, đoạn đường này bị chặn cũng khiến không ít người bất mãn. 

Từ Đông Dã đang xem tài liệu ở sau nhưng cảm thấy xe đã lâu không di chuyển. 

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại đỗ lâu như vậy?” 

Tài xế không xác định nói: “Hình như phía trước xảy ra tai nạn nhỏ.” 

Từ Đông Dã nói: “Ông đi xuống xem một chút.” 

“Vâng.”

Tài xế nhanh chóng xuống xe. 

Mấy phút sau, ông ta từ ngã ba quay lại. 

Thấy vẻ mặt khó xử của tài xế, Từ Đông Dã không khỏi cau mày: “Sao vậy?” 

“Phía trước có cãi nhau”, tài xế run rẩy nói: “Tôi nhìn thấy một người trong đó, hình như là nhị thiếu phu nhân. 

Bối phận nhà họ Từ rất rõ, dòng họ cũng nhiều, vì để phân biệt quan hệ nên phần lớn vẫn dùng xưng hô cũ để gọi. 

Thế hệ anh ta không có thói quen như vậy, nhưng tài xế đã làm việc ở nhà họ Từ từ thập niên trước, sau đó mới đi theo Từ Đông Dã, vì vậy vẫn chưa thay đổi xưng hô này. 

Từ Đông Dã sửng sốt một lúc mới phản ứng được nhị thiếu phu nhân mà ông ta nói là ai. 

Mí mắt anh ta khẽ giật một cái, sau đó trầm giọng hỏi: “Ông có thấy rõ không?” 

“Tôi không nhìn lầm.” 

Từ Đông Dã bỏ tài liệu trong tay xuống, làm động tác muốn xuống xe, tài xế lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đi tới chuẩn bị giúp anh ta mở cửa xe. 

Khi đến trung tâm khu vực đông người, Từ Đông Dã dựa vào dáng vẻ cao lớn của mình nhìn vào hai người đang cãi nhau kia. 

Anh ta nhìn em dâu trẻ tuổi đang cực kỳ phách lối nói: “Những xe này đều là người đàn ông của tôi đưa, hâm mộ không?” 

“...”

Từ Đông Dã đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương bắt đầu đau. 

Anh ta không vội tiến lên lôi cô gái nhỏ ra, mà lấy điện thoại gọi cho Từ Nam Diệp.

Giọng nói bên kia điện thoại nghe có chút mệt mỏi: “Anh cả?”

“Em đưa vợ em nhiều xe vậy làm gì?” Từ Đông Dã thẳng thừng khiển trách: “Người không biết còn tưởng nhà họ từ chúng ta tham tiền!”

Bên kia im lặng mấy giây, sau đó cười nói: “Em để nhiều xe dưới tên em có ích lợi gì? Mua cho cô ấy dùng cũng giống nhau.” 

Từ Đông Dã tức giận: “Em không sợ vợ em làm hỏng xe?” 

Ý anh ta là với trình độ lái xe của em dâu, cho cái máy cày cũng là phí của trời, chứ đừng nói là xe thể thao. 

Kết quả Từ Nam Diệp lại hiểu sai ý: “Cô ấy xảy ra chuyện gì? Có bị thương không?” 

“...Không xảy ra việc gì nhưng xe của em xảy ra chuyện.” 

“Vậy thì tốt”, Từ Nam Diệp nhẹ nhàng nói: “Xe không thành vấn đề.” 

“...”

Cái nhà này có còn người nào bình thường không vậy?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK