• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Pháo hoa vừa dứt, Chử Dạng liền chạy về phía anh.

"Đàn anh" cô đứng cách anh vài mét, nóng lòng hỏi: "Anh thử chưa?"

Từ Nam Diệp gật đầu: "Thử rồi."

Hai mắt Chử Dạng tỏa sáng: "Sau đó thì sao?"

Từ Nam Diệp không trả lời, anh hỏi:"Em muốn anh trả lời như thế nào?"

“Không đúng, em nghĩ kết quả như thế nào thì kết quả của anh sẽ như vậy?” Chử Dạng không bị anh lừa.

Có điều, Từ Nam Diệp lại thật sự lắc đầu: "Không hẳn là vậy."

"Vậy anh còn hỏi em làm gì?" Chử Dạng cong môi, xua tay nói: "Quên đi, hẳn không phải là em nên anh không muốn nói."

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Em tức giận sao?"

"Không."

Chử Dạng nói xong cũng không tức giận nhưng lại quay lưng lại.

Người đàn ông mỉm cười: "Em nghĩ người anh thấy đầu tiên không phải em nhưng kết quả của anh không phải ngược lại sao?" 

Chử Dạng quay lưng về phía anh, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

"Sao anh lắm trò vậy."

Cô lúng túng một lúc rồi quay sang hỏi anh:"Tại sao anh có thể thấy em đầu tiên?"

Nên giải thích cho cô như thế nào về hiện tượng kỳ diệu này?

Từ Nam Diệp quyết định chọn một lý do làm cô vui. 

"Bởi vì em đẹp nhất."

Hai mắt Chử Dạng sáng lên, không bao lâu, cô lại hỏi anh: "Vậy nếu như em không xinh đẹp, anh sẽ không tìm thấy em sao?"

Từ Nam Diệp lắc đầu: "Không."

"Tại sao?"

"Trong mắt anh em là đẹp nhất."

Chử Dạng vẫn không chịu thua: "Vậy nếu mắt anh thấy thứ đẹp hơn em thì sao?"

"Anh chỉ có một đôi mắt" Từ Nam Diệp ấm ức nói: "Anh chỉ có thể nhìn một mình em."

Chử Dạng hài lòng, ôm cánh tay anh: "Đáp án này được điểm tốt các nam đòng bào ghi lại để chăm chỉ học tập."

"Có thể không hiệu quả” Từ Nam Diệp càu nhàu: "Bản gốc là của anh."

Chử Dạng chớp mắt cười với anh.

Cô ôm anh một lúc rồi buông ra, vì sợ bị người khác nhìn thấy nên mỗi khi đi cùng Từ Nam Diệp, cô vẫn luôn giữ khoảng cách.

Chử Dạng không thích nắm tay người khác, đặc biệt là vào mùa hè, nắm tay lâu lòng bàn tay sẽ ướt đẫm mồ hôi, ẩm ướt và nhớp nháp. Còn mùa đông cũng không thích, vì cô cảm thấy xỏ tay vào túi áo khoác ấm hơn nhiều. 

Dáng người hai cô bạn cùng phòng của cô tương đối thon gầy nên đôi khi đi học họ đều không muốn đi xếp hàng cùng cô. 

Còn lấy lý do rất đầy đủ, tỷ lệ này không đều, đi cùng nhau sẽ tổn thương lòng tự trọng.

Vì vậy, cô cũng không thích nắm người khác và cũng không có ai nắm tay cô.

Chử Dạng có chút buồn bực, tại sao cô lại anh đến trường chứ.

Nhưng cô không thể nghĩ ra nên hẹn anh đến nơi nào khác, cô thấy mình đã suy nghĩ rất kĩ rồi.

Bởi vì vừa rồi bắn pháo hoa nên lúc này người đến quảng trường cũng tương đối nhiều, xung quanh Chử Dạng đều có người, còn có mấy nhóm lớn dến quảng trường xem pháo hoa. 

Lần này lại không dám dắt.

Tống Lâm Ấu rất sợ ma, halloween cô ấy tuyệt đối sẽ không tới nên chắc chắn Thư Mạt sẽ ở lại với cô ấy. 

Nếu không, hai người còn có thể giúp cô che chắn. 

Chử Dạng dựa vào Từ Nam Diệp, tay không an phận cứ nhích tới nhích lui, cô muốn duỗi ra nhưng lại không dám, do dự hồi lâu cuối cùng  cũng hạ quyết tâm nhích lại gần anh. 

Tay cô để ở bên ngoài, lúc này trời cũng đã hơi lạnh.

Nhưng lúc đụng phải mu bàn tay không xương của người đàn ông, rõ ràng tay của anh lạnh hơn.

Chử Dạng đơ một lúc rồi đột nhiên rút tay về.

Trước khi cô kịp rút lại, tay của cô đã bị Từ Nam Diệp bắt lại.

Nhịp tim của Chử Dạng có chút tăng nhanh, cô vội vàng giải thích: "Em vô tình đụng phải..."

Từ Nam Diệp chỉ nhẹ nhàng nói: "Có rất nhiều người, cẩn thận bị lạc."

Chử Dạng lẩm bẩm nói: "Em không phải trẻ con, làm sao có thể lạc."

"Anh là nói anh, anh sợ mình sẽ bị lạc" Từ Nam Diệp nhìn xuống cô, giọng điệu

thản nhiên: "Nên em phải giữ anh thật chặt."

Chử Dạng ngừng nói, hiển nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.

Cô ho khan một tiếng: "Vậy thì anh phải chăm sóc em."

Chử Dạng lại nhìn xung quanh, dù sao tay áo cũng đủ dài, hai người bí mật cầm chắc sẽ không có ai nhìn thấy.

Hai ngừi ngẩn người một lúc thì bị dồn ra một chỗ khá xa, may mắn là vóc dáng hai người khá cao, chỉ cần ngửa cô là có thể thấy xuyên qua đám đông. 

Một nam một nữ cao, rất khó để không bị phát hiện.

Cũng may là ban đêm không thấy rõ mặt.

Chỉ sợ gặp người quen ở đây, chỉ cần nhìn thấy gáy cũng có thể bị nhận ra.

Qủa nhiên, cô vừa lo lắng không quá nửa phút, phía sau liền vang lên tiếng hô "Đàn chị Chử" rất lớn, khiến cô giật mình.

Cô vô thức cựa ra khỏi tay Từ Nam Diệp.

Nhưng người đàn ông đột nhiên gia tăng sức mạnh nắm chặt tay cô.

Chử Dạng muốn để anh đi nhưng lại phát hiện thấy sắc mặt Từ Nam Diệp có chút không đúng.

Đã quá muộn, đối phương đã chạy tới.

"Đàn chị" Tuệ Hạnh chạy tới, cô ấy hổn hển, hai má ửng hồng:"Thật là trùng

hợp, chị và..."

Trầm Ti Lam đi theo sau cô ấy, chậm rãi bước từng bước tới, sắc mặt có chút không vui, hoàn toàn trái ngược với vẻ hưng phấn ngốc nghếch của Tuệ Hạnh.

Ban đầu, Tuệ Hạnh nhìn thấy Chử Dạng cao lớn trong đám người, khi cô ấy chạy tới không để ý người đàn ông vóc dáng cao lớn bên cạnh nên coi anh như người xa lạ.

Hai mắt cô bé trợn tròn, giọng điệu bối rối: "Đây không phải là đàn anh Từ sao?"

Từ Nam Diệp gật đầu với cô ấy:"Xin chào." 

“Đàn chị, chị hẹn bạn đến quảng trường, làm sao tìm được anh Từ vậy?” Cô ấy cắn ngón tay, nhìn xuống một chút, ánh mắt còn trợn to hơn vừa rồi: “Hai người đang nắm tay sao?!”

Chử Dạng cắn môi, hai má gần như nhuộm đỏ.

Cô cố gắng cứu vãn: "Đàn em, nghe chị giải thích..."

Tuệ Hạnh đưa tay ra hiệu rằng không cần phải giải thích bất cứ điều gì.

Chử Dạng trừng mắt nhìn Từ Nam Diệp, vẻ mặt của người đàn ông thản

nhiên như không biết chuyện gì.

Một lúc lâu sau, Tuệ Hạnh lên tiếng: "Đàn chị, đàn anh, loạn luôn là không vô nhân đạo."

"..."

Nghiêm túc mà nói, ngay cả Chử Dạng cũng sắp quên mất là cô đã lừa mấy người này Từ Nam Diệp là chú của cô.

Không nghĩ tới Tuệ Hạnh vẫn còn nhớ, hơn nữa cô ấy còn tin đến tận bây giờ.

Nếu cô nói với cô ấy rằng cô và Từ Nam Diệp hoàn toàn không phải là chú và

cháu, liệu hình tượng đàn chị vĩ đại trong lòng cô bé có sụp đổ không? 

Chử Dạng không muốn đánh mất sự yêu mến của cô bé.

Cô ấy chỉ có thể cắn răng, nói dối:"Chúng ta nắm tay vì anh ấy sợ chị đi lạc."

Tuệ Hạnh bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Sau đó cô nhìn Từ Nam Diệp và ra hiệu cho anh nói.

Từ Nam Diệp nhướng mày, khóe môi cong lên cười như không: "Cô ấy cũn đã lớn như vậy rồi mà vẫn lạc đường, tôi cũng đau đầu."

Chử Dạng:"..." 

Vì một lý do ngớ ngẩn như này ngay cả Trầm Ti Lam đang đứng sau lưng Tuệ Hạnh cũng cảm thấy khó nghe, quay đầu cười lạnh hai tiếng. 

Nhưng Tuệ Hạnh lại tin.

Cô bé còn vô cùng xấu hổ nói xin lỗi: "Đàn chị, em hiểu lầm chị rồi. Em còn nghĩ  chị và đàn anh là quan hệ như vậy. Suy nghĩ của em thật xấu xa, em không phải là người. Em xin lỗi."

Chử Dạng cười: "... Không sao."

Cô bất nhân quá, một nữ sinh ngây thơ như vậy, lại bị cô lừa hết lần này đến lần khác.

Tuệ Hạnh bị gạt không hay biết gì, hơn nữa còn ân cần nhắc nhở: "Nhưng hai người cũng không cần nắm tay. Nếu bị nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ hiểu lầm."

Trầm Ti Lam, người vẫn giữ im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Chào hỏi xong rồi, chúng ta đi thôi."

Tuệ Hạnh có chút không vui: "Chúng ta có thể đi cùng đàn chị"

Trầm Ti Lam nhướng mày, giọng điệu có chút không vui: "Em còn không biết đường hơn chị ấy, muốn lạc đường cùng nhau sao?"

Tuệ Hạnh không còn gì để nói, lý do cô ấy không muốn ra ngoài một mình là vì cô ấy là một người mù đường.

Cứ tưởng rằng Trầm Ti Lam không biết, hai người đi mua sắm cũng nhau hơn nửa tiếng đồng hồ mà không để lộ gì nhưng không ngờ rằng anh ấy đã để ý từ lâu.

Trầm Ti Lam gật đầu với Chử Dạng: "Đàn chị, đàn anh, chúng tôi đi trước."

Hôm nay Tuệ Hạnh mặc một chiếc áo hoodie, trên mũ có khâu hai tai thỏ sau đó Trầm Ti Lam kéo hai cái tai thỏ mềm mại kia, lôi cô ấy đi theo.

"Học trưởng, anh làm sao vậy? Buông e, ra!"

Sau khi đi được vài mét, Tuệ Hạnh bị anh kéo nên cảm thấy rất khó chịu, cô ấy đành im lặng để anh buông yên tâm buông cô ấy ra.

Trầm Ti Lam buông cô ấy ra. 

Tuệ Hạnh nhìn chằm chằm anh ấy, giọng điệu bất mãn: "Em muốn nói chuyện với đàn chị một lát, học trưởng, tại sao anh phải vội vàng kéo em đi vậy?"

Trầm Ti Lam còn bất mãn hơn cô ấy:"Em thích đàn chị lắm sao?"

Tuệ Hạnh không thể giải thích được: "Chuyện này không liên quan gì đến việc em thích đàn chị cả, em chỉ muốn ở cùng chị ấy một lúc thôi."

Yết hầu Trầm Ti Lam khẽ nhúc nhích, lông mày nhíu chặt, sắc mặt u ám, trông rất tức giận.

Tuệ Hạnh rụt cổ, tự hỏi mình đã làm sai chuyện gì.

Cậu trai trẻ tức giận, giọng điệu cũng khàn hơn bình thường.

Anh ấy chất vấn cô bé trước: "Em không muốn ở cùng chỗ với tôi?"

Tuệ Hạnh hé môi, giọng điệu có chút ngây ngô:"Không có."

"Em muốn ở cùng với đàn chị như vậy", Trầm Ti Lam lồng ngực kịch liệt lên xuống, đôi môi mỏng mím chặt, cắn chặt nói: "Vậy sao hôm nay em lại đi cùng tôi ra ngoài?"

Tuệ Hạnh nói nhỏ: "Đàn chị không nói trong nhóm, em còn tưởng rằng chị ấy không rảnh. Hơn nữa, không phải anh nói anh rảnh sao? Em cũng không ép anh đi cùng."

Trầm Ti Lam tức giận đến nỗi sắc mặt gần như biến dạng.

“Em đi tìm đàn chị đi, tôi về ký túc xá trước”, Trầm Ti Lam xoay người rời đi.

Đi chưa được mấy bước, giọng nói của Tuệ Hạnh lại vang lên: "Học trưởng!"

Trầm Ti Lam không quay đầu lại, giọng điệu vẫn có chút lạnh lùng: "Có việc gì?"

"Em không biết đường", giọng điều cô bé có chút áy náy: "Anh có thể dẫn em đi tìm đàn chị trước được không?"

"..."

Trầm Ti Lam hít một hơi thật sâu, Tuệ Hạnh cho rằng anh không muốn, đáng tính toán có nên trở về ký túc xá hay không, kết quả tai thỏ trên đâu lại bị người ta bắt lại. 

Giọng nói lạnh lùng của chàng trai lại vang lên: "Đi thôi."

Tuệ Hạnh mỉm cười: "Cảm ơn học trưởng!"

Trầm Ti Lam nhìn khuôn mặt non nớt đáng yêu của cô ấy trong bóng tối, lửa giận trong lòng đột nhiên được dập tắt.

Mẹ kiếp.

Anh ta thầm chửi. 

Bên này sau khi Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam rời đi, Chử Dạng tức giận tìm Từ Nam Diệp tính sổ.

"Tại sao anh cứ nắm tay em vậy? Anh bảo em phải giải thích với họ như thế nào?"

Từ Nam Diệp lãnh đạm nói: "Không phải vừa mới giải thích sao?"

"Mỗi lần gạt đàn em, trong lòng em cũng không đánh lòng", Chử Dạng than thở: “Lúc nãy chỉ cần anh buông tay thì không có chuyện gì.”

Từ Nam Diệp trầm mặc nhìn cô: "Em sợ bị người ta biết, sao lại rủ anh đến

trường?"

Chử Dạng há mồm không nói được.

Cô nghĩ hai người ở nhà thật nhàm chán, nên muốn lấy lí do hẹn đi cùng.

Nhưng cô không thể nói.

Chử Dạng có chút bực bội:"Chỉ là không muốn người khác biết quan hệ của

chúng ta."

"Tại sao không?"

Cô lại không nói nên lời.

“Trước đây, em không nghĩ giữa chúng ta có tình cảm gì, cho nên bây giờ em mới không muốn nói cho người khác biết?” Từ Nam Diệp càng ép chặt hơn, anh nheo mắt: “Em cho rằng quan hệ giữa chúng ta là đáng xấu hổ sao?”

Họ quang minh chính đại trở thành vợ chồng, được cục công chứng chứng nhận, không có liên quan đến có thể gặp người khác. 

"Em và vợ của Sùng Chính Nhã xảy ra hỏi lầm, em chỉ hỏi anh số điện thoại của chống cô ấy” đôi mắt dưới tròng kính của Từ Nam Diệp trở nên âm trầm: “Em thà tìm cậu ta cũng không muốn nói với anh?” 

Chử Dạng không ngờ rằng anh lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Giống như từ đầu đến cuối anh đã không hài lòng với việc cô giấu giếm mọi chuyện nhưng vẫn luôn không nói gì. 

Đến bây giờ, có thể cô đã thật sự quá đáng, lùi bước như vậy ngược lại lại chọc phải người đàn ông trước mắt. 

Chử Dạng không muốn nói ra nguyên nhân thực sự.

Nhưng cô thực sự không muốn làm Từ Nam Diệp không vui vì chuyện này.

Có thể cô nghĩ những chuyện này không có gì nhưng Từ Nam Diệp lại bị tổn

thương vì hành động của cô.

Không một người đàn ông nào muốn bị “kim ốc tàng kiều”.

Cô cúi đầu, cuối cùng cũng nói ra nguyên nhan.

“Em nghĩ khoảng cách giữa chúng ta quá lớn” Chử Dạng chỉ vào ngón tay, giọng điệu có chút bứt rứt: “Nói như thế nào đây, em chỉ cảm thấy mình không xứng, cho tới bây giờ em vẫn luôn nghĩ chuyện này không phải là thật."

Sau khi nói ra những lời này, cô cảm thấy hơi xấu hổ. 

Trên thực tế, khi ở cùng Từ Nam Diệp, sở dĩ cô vẫn luôn dùng mọi cách để che giấu nguyên nhân lại rất đơn giản.

Cô xứng không?

Cô có xứng đáng nhận được sự yêu chiều của một người đàn ông như vậy không?

Chử Dạng tự hào hơn hai mươi năm nay nhưng lại tự khi ở trước mặt Từ Nam Diệp.

Tính tình cô không tốt, cũng rất nhỏ nhen, còn luôn làm chuyện vô lý, khi tức giận cô còn có thể nói bất kỳ điều gì khiến đối phương tổn thương. 

Từ Nam Diệp thì ngược lại.

Anh ấy rất xuất sắc, dịu dàng và chu đáo, cô không thể tìm thấy một

khuyết điểm nào ở anh.

Tuy nhiên, cô không muốn thừa nhận thất bại một lần nữa, cô luôn miễn cưỡng thổ lộ những suy nghĩ của mình với anh.

"Đàn anh, anh rất tốt", Chử Dạng có chút cắn rứt lương tâm: "Em sợ một

ngày nào đó anh sẽ không chịu nổi tính khí tồi tệ của em."

Hai mắt Từ Nam Diệp tối lại, anh bất giác thở dài.

Nghe tiếng anh có chút bất lực: "Anh không tốt."

Chử Dang vội vàng lắc đầu: "Tại sao anh có thể không tốt?"

"Anh không hoàn hảo như em nghĩ. Nếu em không tin anh." Từ Nam Diệp nghiêng người, thì thầm bên tai cô: "Em đoán xem bây giờ anh muốn làm gì?"

"Anh muốn làm gì?"

Từ Nam Diệp nắm tay dẫn cô ra khỏi quảng trường. 

Đèn càng ngày càng tối, đường càng ngày càng hẹp.

Cô nghe nói mỗi trường đại học sẽ có một nơi gọi là "Người tình X", có lẽ

được gọi là núi tình nhân, hồ tình nhân hoặc đường tình nhân

Đúng như tên gọi, đây là nơi các cặp đôi thường lui tới.

Từ Nam Diệp đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, dựa vào trí nhớ bây giờ của mình, anh đã thành công tìm thấy núi tình nhân.

Chử Dạng chưa bao giờ tới nơi này, bởi cô không muốn phải ăn cơm chó.

Cuối cùng thì bây giờ cô lại ở đây, nhưng với tư cách là nhân vật chính.

Giọng nói trầm thấp của Từ Nam Diệp trong bóng tối trở nên quyến rũ: “Anh từng thấy bạn cùng phòng dẫn bạn gái đến đây hẹn họ, anh có chút ghen tị.” 

Chử Dạng nuốt nước miếng, thuận theo anh hỏi: "Nhưng đèn ở đây tối, có thể làm gì ở đây?"

Người đàn ông lười biếng nói: "Cái gì cũng có thể làm được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK