Vất vả lắm mới về đến nhà, cô nghĩ về đến nhà rồi cho dù anh có nói như nào đi nữa người ngoài cũng không nghe thấy được nên để tùy anh muốn nói thế nào cũng được.
Kết quả Từ Nam Diệp lại không nói.
Trong lòng Chử Dạng lại không thoải mái.
Tính tình cô chính là như thế này, không sợ được yêu chiều, ngoài miệng thì nói là ghét nhưng trong lòng lại rất thích nghe Từ Nam Diệp nói mấy lời như thế này với cô.
Đặc biệt là khi Từ Nam Diệp gọi cô là vợ.
Bình thường anh sẽ gọi cô là Dạng Dạng, khi tức giận sẽ gọi cả tên. Dạng Dạng là tên mọi người hay gọi cô khi còn bé nên nghe anh gọi nhiều cũng không có cảm giác lắm.
Nhưng vợ thì khác.
Người đàn ông cao gầy nghiêng người, quỳ một chân xuống sàn đang tìm thứ gì đó, quần áo hơi nhăn lại để lộ tấm lưng rắn chắc. Áo sơ mi đen chỉnh tế trong bộ tây trang lúc này vì động tác khom người tìm đồ của anh nên có chút bó, eo anh vô cũng gầy, cũng may có thắt lưng quấn quanh hông nên không để lộ phần da thịt nào, mới không khiến Chử Dạng mất đi lý trí hoàn toàn.
Cuối cùng Từ Nam Diệp cũng đứng dậy, anh cầm hai cái ly cao cổ lên.
Có lẽ anh cảm thấy cái ly này không sạch nên anh lại đi tới chỗ vòi nước rửa ly.
Chử Dạng mới hoàn hồn lại: “Anh còn muốn uống nữa?”
Từ Nam Diệp miễn cưỡng lên tiếng: “Nếu không anh mang rượu về làm gì?”
“Anh cũng say rồi, đừng uống nữa.”
Chử Dạng tốt bụng khuyên nhủ anh.
Từ Nam Diệp lặp lại lần nữa: “Anh không say.”
“Đừng uống, ngày mai anh còn phải đi làm”, Chử Dạng định dùng công việc để thức tỉnh anh: “Ngày mai anh muốn người đầy mùi rượu đi làm sao? Lãnh đạo không mắng anh à?”
Từ Nam Diệp cau mày: “Có phải em không muốn uống cùng không?”
“…”
Cái này cũng không sai, hôm nay cô cũng đã uống quá nhiều nhưng cô đã sớm tỉnh.
Ngày mai Chử Dạng cũng phải quay lại trường nên dừng lại ở đây thì hơn.
Từ Nam Diệp im lặng nhìn cô, vểnh môi nói: “Vậy anh tự uống.”
Sau đó lại cất một cái ly cao củ vào tủ.
Không hiểu tại sao Chử Dạng lại cảm thấy mình giống như một tên khốn.
Cô cảm thấy mình không phải là người, cô là đồ xấu xa.
Chử Dạng lại đến tủ lấy chiếc ly cao cổ kia ra.
“Uống rượu uống rượu, cũng lắm thì cũng nhau đi trễ”, Chử Dạng kiên nhẫn ở sau lưng dỗ anh: “Nếu năm nay em không lấy được học bộc, vậy anh đền cho em.”
Người đàn ông nghe vậy xoay người nhìn cô, anh khẽ cười: “Bao nhiêu?”
“Tám ngàn.”
“Anh cho em tám muơi ngàn, tới đây uống.”
Chử Dạng nhìn anh đột nhiên nuốt nước miếng một cái.
Dáng vẻ uống say của người đàn ông, thật đáng yêu chết di được, khí chất của nhà giáu mới nổi kết hợp với khí chất nho nhã lịch sử của anh, nhất định chính là tác phẩm nghệ thuật mâu thuẫn nhất.
Hai người ngồi trên quầy bar nhỏ, Từ Nam Diệp rót cho cô một ly rượu.
Người đàn ông dùng giọng điều thuần thấp mời cô: “Nếm thử xem.”
Trước kia anh đã từng dạy cô thử rượu nhưng trời sinh Chử Dạng không có tế bào thưởng thức rượu nên bình thường cô uống như thế nào thì bây giờ uống như vậy.
Cho cô uống chai rượu vang năm 1996 này quả thật có chút lãng phí.
Người đàn ông uống cạn ly rượu, cũng không nói chuyện với cô, anh hoàn toàn đắm chím trong thế giới rượu vang của mình.
Chử Dạng cảm thấy mình chính là công cụ đồng hành, còn cái ly cao cổ lại được anh coi như trân bảo cẩn thận đưa lên miêng, đầu lưỡi không ngừng du đãng theo, giống như rượu mới là bạn đời của anh.
Tại sao anh lại vô trách nhiệm như vậy, trong nhà lớn như này cũng chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ thưởng thức rượu việc anh không có việc gì khác làm sao?
Trong lòng Chử Dạng thầm oán hận, ngoài miệng lại không dám biểu lộ ra, chỉ có thể tức giận uống rượu.
Rượu vang đậm đà, chua ngọt vừa phải nhưng không thể uống nhiều nếu từ từ thưởng thức.
Chử Dạng lại ợ rượu.
Từ Nam Diệp hỏi co: “No rồi?”
“Em đi tắm rồi chuẩn bị ngủ đây”, Chử Dạng lau miệng rồi từ trên ghế nhảy xuống.
Giọng người đàn ông trầm thấp: “Em không ở lại cùng anh sao?”
“Anh ngồi đây uống rượu không nói một lời nào”, Chử Dạng cau mày nhìn anh, trong lòng tức giận: “Nếu như anh chỉ muốn tìm một người ngồi cũng anh, trong phòng ngủ có nhiều búp bê như vậy, vậy anh tùy tiện chọn một con rồi để ở đây không được sao? Coi như là hưởng thụ dịch vụ tại nhà đi.”
Từ Nam Diệp hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Mấy thứ đồ chơi kia biết uống rượu sao?”
Chử Dạng cảm thấy mình đang cố ý tranh luận với anh, giọng điệu không khỏi cao hơn: “Đồ chơi nguyện ý ngồi đây cùng anh, còn em không muốn.”
Người đàn ông cong môi: “Vậy em muốn làm gì?”
“Em…” Chử Dạng dừng lại một chút, giọng điệu cũng không tức giận như vừa nãy nữa: “Không, không muốn làm gì.”
“Em gạt anh”, Từ Nam Diệp mỉm cười, chống khuỷu tay lên quầy bar, đầu ngón tay khẽ xoa môi, vừa vặn chặn nụ cười như có như không kia: “Chuyện muốn làm có rất nhiều đúng không?”
Chử Dạng cảm thấy anh hỏng rồi: “Anh anh anh, anh uống say rồi.”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em biết em còn hỏi anh làm gì? Khi bình thường khi không bình thường, ai biết anh có uống say không.”
Người đàn ông nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn biết như vậy sao?”
Chử Dạng bĩu môi: “Chuyện này anh cũng không thể nói cho em biết sao? Em cũng không có cười anh.”
“Hôm nay uống nhiều một chút”, Từ Nam Diệp thở dài: “Vậy nên anh không muốn thức hiện mấy cái lễ nghi giao tiếp đó, anh hơi mệt rồi.”
Anh luôn bị trói buộc trong khuôn khổ, không bao giờ có thể nói chuyện làm việc theo ý mình, ngay cả khi đối mặt với người khác, những gì nên nói đều đã được chỉnh sửa hoàn thiện từ trước, để đảm bảo không có sai sót nào.
Từ Nam Diệp thật sự đã say một chút nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, vì vậy hôm nay hiếm thấy anh không cần nghĩ trước khi nói, có thể nói toàn bộ ra.
Sau đó chỉ cần đem tất cả trách nhiệm đổ do rượu là được, không cần chịu trách nhiệm, cũng không cần phải nghĩ đến sai lầm.
Tự do.
Từ ngữ là thứ Từ Nam Diệp cảm thấy rất xa xỉ, thậm chí ngay cả nói chuyện anh cũng không được tự do.
Tính cách lúc đầu của anh như nào, thái độ đối với mọi người lúc đầu của anh ra sao, Từ Nam Diệp cũng không biết.
Chử Dạng nghe anh nói, đột nhiên hiểu ra tình trạng bây giờ của anh.
Anh biết mình đang làm gì, thậm chí đều suy luận rõ ràng nhưng bởi vì uống rượu nên đầu óc hưng phấn, dĩ nhiên cũng không cần phải nghiêm khác như bình thường, nhân dịp say đương nhiên muốn nói gì thì nói.
Cô đột nhiên bật cười một tiếng.
Từ Nam Diệp nhướng mày nhìn cô: “Tại sao em cười?”
Chử Dạng vội thu nụ cười lại, giả vờ lắc đầu: “Em không cười.”
Anh bị cười nhạo.
Từ Nam Diệp mím môi, đột nhiên có chút hối hận vì đã nói cho cô.
Biểu cảm ôn hòa xưa nay của người đàn ông đột nhiên có chút không tự nhiên, chân mày khẽ nhếch, môi mỏng dần rũ xuống, tạo thành một độ cong ủy khuất.
Im lặng một hồi lâu, Từ Nam Diệp mới nói: “Được rồi, em đi tắm đi.”
“Em không đi”, Chử Dạng mỉm cười quay trở lại ghế ngồi: “Em uống rượu cùng anh.”
Từ Nam Diệp nhìn dáng vẻ cảu cô có chút phiền lòng, anh vẫy tay đuổi người: “Em đi tắm đi.”
“Em không đi”, Chử Dạng tự rót cho mình một ly rượu đầy, lại cùng ly cùng anh một cái: “Hôm nay em phải cùng bạn nhỏ Từ Nam Diệp uống say mới thôi!”
Sau đó lại uống cạn một hơi, cuối cùng còn thở ra mùi rượu rồi hét lên: “Rượu ngon!”
Từ Nam Diệp vừa nghe vậy, môi càng mím chặt hơn.
Chử Dạng vừa mới không có tâm trạng vì anh không để ý cô, trong nháy mắt cô đã thay đổi.
Tâm trạng Chử Dạng tốt nên hát mấy bài, hơn nữa còn uống rượu khiến cô có chút đắc ý.
Từ Nam Diệp chống cằm, lần đầu tiên cảm thấy có chút bất lực.
Cô đi vòng quanh anh một vòng, anh cũng không còn tâm trạng uống rượu nữa. Từ Nam Diệp dứt khoát đứng dậy, định tắm gột sạch mùi rượu trên người đi.
Ai ngờ Chử Dạng không chịu cho anh đi.
Tình huống này hoàn toàn đi ngược lại với kịch bản, Từ Nam Diệp không chơi với cô, ngược lại cô lại uống say.
Cô vừa uống cạn mấy ly nên lúc này vô cùng hứng thú, ôm anh từ phía sau: “Bạn nhỏ Từ Nam Diệp của chúng ta muốn đi đâu?”
Mí mắt Từ Nam Diệp khẽ giật, bình tĩnh nói: “Đi tắm.”
“Không cho anh đi!” Chử Dạng vòng tới trước mặt dang hai tay ra ngăn anh lại: “Tiếp tục uống.”
Từ Nam Diệp nhìn bình rượu vang gần như trong suốt dưới ánh đèn: “Bình cũng đã thấy đáy, còn uống gì nữa?”
Chử Dạng không quan tâm: “Nhà nhiều rượu như vậy, em muốn uống nữa.”
“Anh đi tắm trước,” Từ Nam Diệp ấn đầu cô: “Tắm xong rồi uống rượu cùng em.”
“Vậy anh nói một câu, em sẽ thả anh đi,” Chử Dạng vọt tới trước mặt anh, nửa năn nỉ nửa khóc lóc: “Anh nói rồi em sẽ để anh đi.”
Từ Nam Diệp thở dài: “Nói gì?”
“Anh nói”, Chử Dạng mở miệng, ngoặc ngón tay về phía anh: “Anh ghé tai lại gần đây.”
Người đàn ông ngoan ngoãn cúi người, ghé lại gần.
Chử Dạng chút xấu hổ nói: “Anh nói, vợ tôi xinh đẹp nhất thế giới, đáng yêu nhất thế giới, thông mình nhất thế giới.”
Khi nói lời này cô sợ ai nghe thấy nên còn dùng tay che miệng.
Từ Nam Diệp cười hai tiếng, giơ tay lên ôm từ sau đầu cô, học dáng vẻ của cô lặng lẽ nói theo.
Trong phòng này không có người khác, cũng không cần phải lặng lẽ nói.
Có lẽ đây chính là tình thú.
Anh nói không sót một chữ nào cho cô nghe: “Vợ tôi xinh đẹp nhất thế giới, đáng yêu nhất thế giới, thông minh nhất thế giới.”
Giọng của người đàn ông khác với giọng của cô, giọng cô mềm mại lại có cảm giác đùa giỡn, vì vậy trở nên rất mơ hồ.
Nhưng anh thì khác, mỗi một chữ anh đều nói vô cùng rõ ràng, phát âm chính xác, lời nói êm dịu, so với rượu vang còn khiến người ta say hơn.
Chử Dạng vừa định che lỗ tai, lại nghe thấy anh nói.
“Tôi thích vợ tôi nhất.”
Khóe miệng Chử Dạng sắp kéo tới mang tai nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ trấn định ho khan hai tiếng: “Tốt lắm, anh đi tắm đi.”
Từ Nam Diệp lại nói: “Một người tắm cũng không có ý nghĩa gì, em đi cùng anh.”
Chử Dạng quả quyết lắc đầu: “Em không muốn.”
Sau đó cô lại xoay người trở về tiếp tục uống rượu.
Người đàn ông ôm eo cô từ phía sang, Chử Dạng cúi đầu xuống, đặt cằm lền đầu anh.
“Vợ”, Từ Nam Diệp dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút thỉnh cầu: “Đi cùng anh đi.”
Bùm---
Chử Dạng chỉ cảm thấy đầu óc đang nổ tung.
Bây giờ cô chỉ nghĩ tới tắm! Phải tắm!
Cho dù có chết trong phòng tắm cũng được!
Trước kia, quân vương vì một nụ cười của sủng phi mà phóng hỏa giỡn chư hầu, bây giờ Chử hôn quân vì Từ hoàng hậu cười nên cam tâm tình nguyện chết dưới bồn tắm, cho dù chết thành quỷ cũng phong lưu.
Cô run một cái, ly rượu trong tay cũng không cầm chắc lập tức liền rơi xuống đất.
Trong nháy mắt ly thủy tinh tinh xảo liền vỡ thành mảnh vụn.
Chử Dạng theo bản nặng muốn ngồi xuống nhặt.
Từ Nam Diệp kéo cô: “Lùi về phía sau, để anh nhặt.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã ngồi xuống thay cô nhặt từng mảnh vụn lên.
Đầu óc Chử Dạng còn choáng váng, hơn nữa còn bị rượu điều khiển.
Cô nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gầy của Từ Nam Diệp, lại nhìn xuống cặp chân dài dưới lớp quần tây.
Sắc làm ý thức của Chử Dạng biến mất, cô lặng lẽ đến gần Từ Nam Diệp, điều chỉnh một vị trí thích hợp cho mình.
Sau đó dùng một chút lực eo, đẩy anh.
“…”
Tay Từ Nam Diệp đột nhiên bị một mảnh vỡ cứa vào.
Chử Dạng lợi dụng cơn say làm chuyện cả đời này cô cũng không dám làm, hơn nữa đối tượng lại còn là Từ Nam Diệp.
Từ Nam Diệp xoay người nhìn anh, vẻ mặt phức tạp: “Em vừa mới làm gì vậy?”
Cô nhớ tới lời người đàn ông từng nói trước đây, rốt cuộc hôm nay cũng có thể trả lại cho anh: “Làm anh.”
“…”
“…”
Mấy phút sau, Từ Nam Diệp cười mấy tiếng, giọng điệu dần trở lại trầm thấp: “Em có không?”
Chử Dạng lắc đầu một cái: “Không.”
“Vậy thì em phải bị cái đó ***.”
Từ Nam Diệp lấy khăn giấy lau tay rồi tùy tiện ném đi, sau đó anh khom người bế cô lên.
Trước khi vào phòng tắm, anh còn không quên mang theo nửa bình rượu vang còn lại.
Trước khi chết Chử Dạng đặt một câu hỏi cuối cùng: “Đi tắm anh mang rượu theo làm gì?”
“Uống.”
“Sao anh không cầm ly?”
“Em chính là ly.”
Chử Dạng bày tỏ đây không phải cách dùng chính xác của cái ly.
Sauk hi tắm xong, Từ Nam Diệp hoàn toàn say.
Anh và Chử Dạng không giống nhau, sau khi uống say anh sẽ yên lặng nằm trên giường ngủ giống như người đẹp ngủ trong rừng.
Chữ Dạng đỡ eo miễn xưỡng ngồi dậy muốn tìm ảnh dìm của anh để trả thù nhưng cô lại phát hiện không biết phải hạ thủ từ đâu.
Cô tìm mười mấy tấm, góc độ mỗi tấm đều không giống nhau, hơn nữa trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn yếu ớt ở đầu giường, ánh sáng mờ như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy mấy tấm ảnh kia đều đẹp mắt.
Chử Dạng không trả thù được không làm gì khác hơn là ôm ngực hận mình không phải đàn ông.
Có thể người đàn ông đã bị tiếng lòng của cô đánh thức, Từ Nam Diệp mơ màng kêu hai tiếng, giơ tay lên che mặt, giọng nói sau khi làm xong việc vừa lười biếng lại hấp dẫn: “Em chưa ngủ sao?”
Chử Dạng qua loa lấy lệ trả lời anh: “Ngủ đây.”
Anh hiểu tính cô, trực tiếp giơ tay lên cướp lấy điện thoại của cô rồi để xuống tủ đầu giường. Sau đó anh ôm eo cô, ôm cô vào trong lòng.
Ôm cô thật chặt.
“Mau ngủ đi, sáng mai anh đưa em quay lại trường.”
Trước đây cô từng nghe nói, nếu một người đàn ông có thể vo thức ôm người phụ nữ bên cạnh chứng tỏ anh ta thật sự rất thích người phụ nữ này.
“Đàn anh, sao anh lại thích em như vậy?”
Câu hỏi này cô đã hỏi rất nhiều.
Người đàn ông cau mày, hiên nhiên đã bị hỏi vô số lần, anh cũng lười trả lời.
Chử Dạng lại đổi câu hỏi: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Từ Nam Diệp mơ hồ nói: “Từ rất lâu.”
“Là bao lâu?”
“Từ khi em còn chưa biết anh.”
“Đó là bao lâu?” Chử Dạng bẻ ngón tay: “Chẳng lẽ anh thật sự từng gặp em trước kia sao? Mười năm trước à?”
Người đàn ông mấp máy môi, nửa mê nửa tỉnh còn không quên khịa cô: “Khi đó em vừa mới lớn, dáng người còn chưa phát triển.”
Đúng vậy, mười năm trước cô vẫn còn đang học tiểu học, hồi đó anh cũng vừa mới lên đại học.
Không phải mười năm thì chính là chín năm, tám năm hoặc là bảy năm.
Chử Dạng đột nhiên cảm thấy không đúng.
“Làm sao anh biết khi đó em còn chưa phát triển”, cô xít lại gần anh, mở to mắt: “Trước kia anh từng gặp em thật sao?”
“Từng gặp.”
“Khi nào?”
Từ Nam Diệp quá mệt, lại bị cồn ăn món tỉnh táo, anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cô, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
“Zambia”, người đàn ông nhắm mắt, môi khẽ động: “Không nhớ cũng được, không quan trọng.”
Chử Dạng lặp đi lặp lại từ này mấy lần, cô không nhớ mình đã từng đến Zambia, coi như cô có đến thì đó là khi nào?
Suy nghĩ một lúc cũng không ra, cô quyết định ngày mai sẽ hỏi ba hoặc chị một chút để xác nhận lại chuyện này.
Nhưng cũng có thể Từ Nam Diệp qua loa lấy lệ với cô cho nên tùy tiện nói ra một câu trả lời hoang đường.
“Đàn anh, anh đã thích em từ lâu như vậy”, Chử Dạng cắn môi, cô vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh không cảm thấy không công bằng sao?”
Nếu là cô nhất định sẽ cảm thấy không công bằng.
Từ Nam Diệp đột nhiên mở mắt.
Anh nhìn cô, đột nhiên cười: “Qủa thật không công bằng.”
Chử Dạng cảm thấy mặt nóng lên, anh đặt môi lên trán cô.
Từ Nam Diệp khẽ thở dài: “Vậy nên, yêu anh nhiều hơn một chút, được không?”
Nếu là ngày thường anh tuyệt đối sẽ không nói ra lời như này, cũng tuyệt đối không để lộ vẻ mặt yếu ớt mất mát như này ở trước mặt cô.
Anh luôn bày mưu tính kế từng bước đi, mỗi một động tác đều được tính toán kĩ càng, muốn trói buộc cô nằm gọn trong lưới.
Chử Dạng nghĩ, anh đã say thật rồi mới nói ra những lời không phù hợp với tính cách của mình.
Người trước mặt này không phải đàn anh Từ cao quý kiêu ngạo, cũng không phải quan ngoại giao Từ hô mưa gọi gió ở bên ngoài, càng không phải cậu hai được cưng chiều.
Mà chỉ là một người đàn ông bình thường cởi bỏ tất cả phòng bị trong lòng, phơi bày ra bộ mặt ngây thơ, bá đạo, hẹp hòi và hèn mọn của một người đàn ông bình thường mà thôi.