Chử Dạng ho nhẹ: “Trước tiên đem cho cô Dư xem phần đã hoàn thành tốt đi.”
Cô kéo ngăn kéo ra, xốc hai cái trong mấy mảnh vụn thiết bị, tiếp theo nhíu mày lại mở ngăn kéo bên cạnh ra.
Tuệ Hạnh cảm thấy có chút không đúng: “Đàn chị, làm sao vậy?”
“Hôm qua hai đứa thấy chị để đồ vào trong ngăn kéo đúng không?” Chử Dạng chỉ chỉ vào ngăn kéo mà cô vừa lục lọi cũng không tìm được cái gì “Chị nhớ rõ ràng là đã đặt ở đây, chẳng lẽ là chị nhớ nhầm?”
Trầm Ti Lam nghe vậy cũng nhíu mày: “Chị đặt ở trong ngăn kéo này.”
Chử Dạng lấy ra tất cả linh kiện bên trong ra ngoài, vươn tay mò vào bên trong ngăn kéo, trống rỗng.
Cô có chút ngốc: “Kỳ quái.”
Ba người lại lục tung hết các ngăn kéo khác tìm hết một lượt nhưng cũng không tìm thấy cái gì.
Ba người họ đều nhớ rất rõ ràng, chắc chắn là đã cất vào trong ngăn kéo.
Tất cả các dụng cụ và linh kiện trong phòng thí nghiệm đều được dùng chung nên các ngăn kéo từ trước đến nay đều khép hờ. Mỗi đêm, người cuối cùng rời đi sẽ phụ trách việc khoá cửa. Cũng có người cho rằng cầm theo notebook đi tới đi lui rất mệt mỏi nên dứt khoát đem notebook để ở trong phòng thí nghiệm.
Không có ai sẽ nghĩ rằng việc đặt các dụng cụ đã được hoàn thành một nửa trong phòng thí nghiệm có cái gì không an toàn.
“Bị người khác lấy rồi,” Chử Dạng rốt cuộc xác định, “Có lẽ là dùng để tham khảo cách gắn và hàn mạch điện, thử chờ xem có ai trả về không.”
Ba người đứng ở bên cạnh bàn thực nghiệm, sắc mặt đều có chút khó coi.
Mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm vẽ và điều chỉnh từ bản phác thảo CAD đến bảng mạch in thành phẩm. Trong phòng chế tạo bảng mạch in tràn đầy mùi Clorua, các mảnh vụn của tấm bảng cứng văng khắp nơi khi máy khoan bắt đầu khởi động. Chử Dạng đã ngồi trong môi trường như thế này ước chừng mấy ngày mới rốt cuộc in ra được bảng mạch điện CAD hoàn mỹ.
Tiếp theo, cô lại tiếp tục đi hàn, thậm chí tay còn bị bút hàn làm cho bị phỏng rất nhiều lần. Đối với sinh viên kỹ thuật, so với máy tính xách tay, việc mất bảng mạch điện, là nơi ngưng tụ vô số tâm huyết, càng đau đớn và tuyệt vọng hơn.
“Lát nữa em muốn đi văn phòng của cô giáo Dư để báo cáo tiến độ của dự án,” Tuệ Hạnh cắn môi, trong mắt có chút lo lắng, “Làm sao bây giờ?”
Chử Dạng: “Hay tụi em tìm lại một lần nữa xem, hỏi những người khác một chút xem sao. Chị sẽ đến văn phòng của cô giáo Dư trước để nói chuyện với cô.”
Sau khi nói xong, cô liền rời phòng thí nghiệm.
Tuệ Hạnh đến quầy lễ tân nằm phía trước phòng thí nghiệm hỏi, trong khi Trầm Ti Lam thì phụ trách kiểm tra lại tất cả các ngăn kéo trống của bàn thực nghiệm.”
Có người biết nhóm bọn họ bị mất bảng mạch điện liền đoán: “Có thể là do tổ khác trộm.”
Hầu hết các dụng cụ điện tử đều sẽ dùng đến bảng mạch này, nhưng độ phức tạp của mạch và các thiết bị được sử dụng sẽ có một chút khác nhau.
Dự án của cuộc thi là do hội đồng soạn thảo ra, nhóm làm ra thiết bị điện tử giản dị nhất với hiệu quả cao nhất trong các hạng mục sẽ là nhóm thắng cuộc. Điều này tương đương với một đề toán ứng dụng toán học, có rất nhiều người đáp đúng, nhưng đưa ra được ý tưởng tối ưu nhất để giải đề sẽ được điểm tối đa.
Nội dung dự án của Nhóm 01 không phải là bí mật, nhưng phần mềm mã và phần cứng bảng mạch in đều thuộc về nội dung thi đấu chỉ có tổ viên biết.
Nếu có thể tham gia thi đấu đều là những người có năng lực nên không ai có thể cặn bã mà làm cái loại việc này.
Hơn nữa, Nhóm 01 lên văn phòng ba ngày, cô giáo Dư đã nói rõ là cô đặt kỳ vọng rất lớn vào nhóm này. Trong lúc nhất thời, các nhóm khác trong lòng thở dài một hơi, cảm thấy may mắn khi mình không thuộc nhóm này, nếu không hiện tại chắc chắn đã tự kỷ rồi.
Có một nam sinh mới từ văn phòng trở về, thấy Trầm Ti Lam cùng Tuệ Hạnh còn đang ở trong phòng thí nghiệm liền vội vàng gọi bọn họ đến văn phòng.
“Chử Dạng đang bị mắng, hai người các cậu mau đi xem một chút đi.”
“Em đi tìm đàn chị đi,” Trầm Ti Lam lạnh lùng nói, “Anh đi phòng điều khiển một chuyến.”
Tuệ Hạnh gật đầu: “Được.”
Trong văn phòng, cô giáo Dư không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt không vui.
“Bảng mạch điện sớm không bị mất, muộn không bị mất mà cố tình hôm nay phải báo cáo kết quả công việc lại mất?”
Chử Dạng nhíu mày: “Đêm qua em đem bảng mạch điện để lại trong phòng thí nghiệm, không nghĩ sẽ bị mất.”
“Chử Dạng, đây là một cuộc thi, là cuộc thi thiết kế điện tử toàn quốc. Giải thưởng này đối với sinh viên chuyên ngành chúng ta rất quan trọng em không phải là không biết,” cô giáo Dư thở dài, giọng điệu căng thẳng “Chưa nói đến tác dụng đối với trường học, việc trường học trao học bổng cho người được chọn hoặc đối với việc nghiên cứu bảo đảm của em rất hữu ích. Làm thế nào mà em có thể bất cẩn như vậy?”
*Ái chi thâm, trách chi thiết. Lúc học đại học năm hai cô giành được giải thưởng cá nhân. Sự tiến bộ bây giờ và lúc ấy hoàn toàn không thể đem so sánh.
(*Ái chi thâm, trách chi thiết = 爱之深责之切 = hết mực yêu thương, quan tâm đến tương lai của một người, sẽ mắng mỏ nhiều hơn khi họ mắc lỗi.)
Tuệ Hạnh hơi sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm thay Chử Dạng giải thích: “Cô giáo, lúc đó em và học trưởng cũng đều ở đó, trách nhiệm không chỉ hoàn toàn là của một mình đàn chị.”
Giọng nói của cô giáo Dư sắc bén: “Bây giờ cô không có truy cứu trách nhiệm của ai hết. Chử Dạng bản thân em ấy là tổ trưởng đương nhiên có thể gánh nổi phần trách nhiệm này. Hiện tại, em ấy không những làm chậm trễ toàn bộ tiến độ của dự án mà thậm chí ngay cả việc điều chỉnh thử cũng chưa hoàn thành. Cô thật sự là rất thất vọng.”
*Nghiêm sư xuất cao đồ. Từ khi Chử Dạng tiếp xúc với kỹ thuật phần cứng, cô giáo Dư vẫn luôn gắn bó với cô. Nguyên nhân chính là vì tin tưởng năng lực của cô mới yên tâm đem giao đề tài này cho cô. Bất luận là vì nguyên nhân nào, tiến độ của dự án thực sự đã chậm trễ. Nếu nói không thất vọng và không tức giận thì đó là nói dối.
(*Nghiêm sư xuất cao đồ = 严师出高徒 = Thầy nghiêm khắc tạo nên một sinh viên tốt)
Nên răn dạy cũng đã nói hết rồi, cô giáo Dư cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này: “Các em tìm lại lần nữa ở phòng thí nghiệm xem. Đồ vật đó đối với những người không tham gia cuộc thì chỉ là một cái bảng. Nhưng các em phải chuẩn bị tốt trong trường hợp không tìm được nó. Cho nên nhiệm vụ chính lúc này là làm lại bảng điện tử và màn hình một cách nhanh chóng.”
“Vâng.”
Hai nữ sinh không có một câu oán hận, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Cô giáo Dư hoặc ít hoặc nhiều cảm thấy có chút đau lòng, nhẹ giọng an ủi các cô: “Nhóm các em chỉ có ba người mà phụ trách một hạng mục lớn như vậy xác thật rất khó khăn. Vậy đi, để cô gọi học trưởng có kinh nghiệm phong phú hơn các em lại đây để giúp các em một tay. Hai ngày nay, mấy em sẽ rất vất vả, cố gắng hết sức làm nhanh lên.”
Thời điểm quay trở lại phòng thí nghiệm, rất nhiều bạn học thuộc nhóm khác đều lại đây an ủi các cô.
“Đàn chị, bây giờ em đi đến phòng điều khiển kêu học trưởng trở về nha?”
“Không cần đâu, chúng ta làm trước đi,” vẻ mặt Chử Dạng không có cảm xúc nói “Mất mát này không thể ăn mệt một cách vô ích như vậy, chúng ta nhất định phải tìm ra người trộm bảng mạch điện.”
Vừa dứt lời, cô lại đi đến phía trước phòng thí nghiệm dùng tay gõ gõ mặt bảng đen.
“Tôi không biết là người nào lấy bảng mạch điện của nhóm chúng tôi đem đi nghiên cứu,” Chử Dạng nhàn nhạt cười, “Tất cả hồ sơ dự án và sơ đồ mạch điện tử tương tự vẫn còn nằm trong máy tính của tôi. Nếu chỉ có bản mạch điện trong tay thì ai đó cũng không có cách nào tìm được vấn đề cơ bản. Nếu ai đó đã dùng xong rồi thì làm ơn đem bảng mạch điện bỏ lại vào ngăn kéo, notebook của tôi vẫn luôn để ở phòng thí nghiệm, muốn nhìn thì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
Mấy người thuộc nhóm khác hai mặt nhìn nhau không ai lên tiếng.
Vài phút sau, mọi người đều từng người một quay về chỗ ngồi của mình.
Còn có một ít người có quan hệ tốt với Chử Dạng đứng bên cạnh an ủi cô.
Bao gồm cả Trần Tiểu.
Cho dù Trần Tiểu có ghét cô đến thế nào đi nữa, loại chuyện này ai gặp phải cũng đều không mấy dễ chịu. Nếu cô là bạn cùng phòng mà không tiến lên an ủi, người có tâm chắc chắn sẽ có thể nhìn ra được.
“Nhóm tớ làm về phần mềm, về phương diện mã, nếu cần hỗ trợ thì cứ nói với tớ.”
“Cảm ơn.”
“Cậu làm bảng mạch điện thuộc về phạm trù phần cứng,” Trần Tiểu cười nói, “Đáng tiếc là nhóm chúng tớ làm về phần mềm, các nhóm khác làm về phần cứng chắc là quen thuộc với mấy cái này hơn một chút.”
Những lời này của cô đã đem chính mình phủi sạch sẽ.
Làm phần mềm cơ bản là không cần những cái tiện ích này.
Chử Dạng vốn dĩ không có hoài nghi cô ấy. Tuy giá trị quan của cô ấy vặn vẹo, tính cách cũng có chút phân liệt, nhưng thành tích học tập của Trần Tiểu rất tốt, lại kiêu ngạo nên sẽ không làm loại chuyện trộm cắp này.
Sau khi Trần Tiểu an ủi xong Chử Dạng thì rồi trở về chỗ ngồi của mình, có một nam sinh thật thận trọng tiến đến.
“Cậu mới nói gì với Chử Dạng vậy?”
Trần Tiểu quay đầu nhìn cậu ta “Làm sao vậy?”