Hai mắt Sùng Chính Nhã sáng lên: “Nhớ ra rồi sao?”
“Anh có thuốc say xe không?” Chử Dạng che ngực sắc mặt thống khổ: “Tôi buồn nôn.”
Không biết cái xe cổ này đã bao đời rồi, âm thanh động cơ còn to hơn cả tiếng máy cày đang thi công, một đường không ngừng lắc lư, mùi dầu đặc biệt nặng, Chử Dạng đã mở cửa nhưng vẫn thấy khó chịu.
“…”
Sùng Chính Nhã không cảm xúc lấy từ trong túi ra một viên thuốc ném cho cô.
Nói vô ích.
Thật là tốn nước bọt, còn bị buộc đến nơi quái quỷ như này, ngay cả một chiếc Rolls-Royce cũng không thuê được.
Chử Dạng uống thuốc say xe cũng không có ích gì, cuối cùng vẫn không nhịn được cho tài xế dừng xe giữa đường, cô xuống xe nôn hết ra.
Sùng Chính Nhã ngồi trong xe chờ cô nôn xong.
Từ sân bay đến Mozambique vốn rất xa, lúc bọn họ xuống sân bay đã là buổi trưa nếu không đi nhanh thì với tốc độ này phải đến tối mới có thể đến nơi.
Mắt thấy sương chiều dần dày lên, Sùng Chính Nhã bịt mũi xuống xe xem cô thế nào.
Chử Dạng đứng ở ven đường, cúi đầu nôn.
Sùng Chính Nhã cúi người hỏi: “Không sao chứ? Có chóng mặt lắm không?”
Chử Dạng chống đầu gối miễn cưỡng đứng lên, quay đầu nhìn anh ta.
Vừa kết thúc trận đấu cô liền bị kéo lên máy bay, còn chưa kịp trang điểm gì nên khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc lại càng nhợt nhạt, yếu ớt.
“Thật xin lỗi”, Chử Dạng cắn môi, mắt ngấn nước: “Tôi thực sự không nhịn được nữa.”
Bộ váy trên người cô là Sùng Chính Nhã nhờ người mua cho trước khi lên máy bay, thật ra hành lý cô mang theo đến Tây An không thể dùng được ở bán cầu Nam nên Chính Nhã đã giúp cô gửi hành lý ở sân bay.
Chiếc váy dài in hình hoa anh đào nhỏ khiến cô trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Trước kia, mỗi lần thấy cô đều là người đẹp lộng lẫy, kiều diễm.
Sùng Chính Nhã vẫn nhớ lần đầu tiên anh ta gặp cô ở hội sở, quả thật kinh diễm, nếu không lúc ấy anh ta cũng không có ý muốn theo đuổi cô.
Có điều sau khi được Từ Nam Diệp dạy dỗ, suy nghĩ này liền tan thành mây khói.
Cũng không lạ tại sao tên nhóc bốn mắt kia lại nhung nhớ nhiều năm như vậy.
Sùng Chính Nhã vốn có chút tức giận, bây giờ anh ta tức giận cũng không có chỗ phát tiết.
Cô gái nhỏ đi theo anh ta hơn mười mấy tiếng, vừa mới xuống sân bay lại ngồi xe đi đường dài, chỉ vì tìm một tên đàn ông đáng ghét.
Sùng Chính Nhã vẫn có chút không đành lòng: “Nếu không nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không được”, Chử Dạng lắc đầu, quay người ngồi lên xe: “Tôi phải đi tìm đàn anh.”
“Cô lại say xe thì làm sao?”
Chử Dạng khẽ cười: “Uống thêm mấy viên thuốc say xe, coi như là giảm cân.”
Hai người lên xe, Sùng Chính Nhã thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ vừa rồi, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Có người nhớ thương có phải rất tốt hay không?”
Chử Dạng không hiểu nhìn anh ta: “Cái gì?”
“Trong lòng có người thương, có phải rất cô đơn không?”
Sắc trời dần tối, những tia sáng màu đỏ quất chiếu lên mặt đất thay thế những tia sáng màu vàng tươi, con đường phía trước phá lệ kéo dài.
Tài xế mở đèn chiếu sáng con đường phía trước.
“Nếu bây giờ tôi xuống xe, cho dù con đường phía trước có tối tăm tôi vẫn sẽ đi, cũng không cảm thấy cô độc chút nào”, Chử Dạng dựa vào lưng ghế, nhìn về phía trước rất lâu: “Bởi vì tôi biết, chỉ cần tôi đi qua sẽ có thể tìm thấy người kia.”
Sùng Chính Nhã lại hỏi: “Vậy nếu như trên con đường này có mãnh thú, có cạm bẫy thì sao? Cô cũng không sợ?”
Chử Dạng lắc đầu: “Tôi không sợ.”
“Anh ta không có ở đây, cũng không có ai có thể bảo vệ cô.”
“Không sao”, Chử Dạng mỉm cười: “Nếu anh ấy ở đây, anh ấy chính là áo giáp của tôi, nếu anh ấy không có ở đây tôi chính là áo giáp của bản thân.”
Sùng Chính Nhã bị mấy lời văn vẻ này làm cho ê răng nhưng trong lòng lại cảm thấy hâm mộ.
“Vậy cô muốn anh ta bảo vệ cô sao?”
“Tôi muốn được anh ấy bảo vệ nhưng tôi lại càng muốn bảo vệ anh ấy hơn.”
Sùng Chính Nhã miễn cưỡng cười một tiếng.
Đột nhiên anh ta cũng muốn có một người phụ nữ kiên định nói sẽ bảo vệ anh ta như vậy.
Đáng tiếc không có.
Trời cũng đã tối.
Xe đã đến trước bờ sông Mozambique, Sùng Chính Nhã xuống xe trước, nhìn khung cảnh hoang vu trước mặt liền nhịn không được chửi thề một câu.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy, mẹ nó đưa tay ra là có thể thấy ma sao?”
Thật ra cũng không tối lắm nhưng anh ta đã quen với khung cảnh về đêm nhộn nhịp của thành phố trong nước, những ngọn đèn rực rỡ tô điểm cho màn đêm làm khung cảnh sáng như ban ngày nên khi thấy cảnh tượng này anh ta cảm thấy không quen.
Sáng nhất là ánh trăng từ trên trời chiếu xuống.
Bờ sông bên này có không ít nhà, đa số đều là nhà một tầng, cao nhất cũng là ba bốn tầng, nhìn qua cửa sổ có thể thấy ánh đèn sáng lờ mờ.
Nhiều nơi vẫn đang thi công, bị tấm lưới màu xanh lá cây chặn xung quanh, có nóc nhà còn chưa che lại, mấy công nhân đang ngồi dưới đất cùng nhau ăn cơm.
Không ít nhà buộc mấy sợi dây nhỏ, trên đó treo đầy quần áo và khăn tắm.
“Đã nhiều năm như vậy mà mới tu sửa được như vậy”, Sùng Chính Nhã thở dài nói: “Hẳn là chưa có tiền.”
Ưu điểm của nhà thấp là bạn có thể nhìn thấy bầu trời đêm.
Còn mơ hồ nghe được tiếng ve kêu.
Chử Dạng nhìn xung quanh: “Đàn anh đến đây làm gì?”
“Tôi có biết đâu”, Sùng Chính Nhã nhún vai: “Trong nước , khó trách tỷ lệ ly hôn cao như vậy.”
Chử Dạng luôn cảm thấy những gì Sùng Chính Nhã nói không phải là lời tốt gì, dứt khoát không để ý đến anh ta, để anh ta tự nói.
Không ai để ý Sùng Chính Nhã, sau khi than thở vài câu anh ta cũng im lặng.
Hai người đi bộ trên đường, có không ít người dân đang hóng gió bên ngoài tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.
Đây là sát biên giới, trời đất rộng lớn, xa xa còn có thể nghe rõ tiếng cười.
Trời dần tối, con đường phía trước càng khó nhìn thấy.
Sùng Chính Nhã dừng lại trước một tòa nhà xung quanh là những kiến trúc đang thi công.
“Ở đây, vào thôi.”
Bâu giờ đã muộn, tất cả công việc bên cạnh đều đã dừng lại, chỉ có căn nhà này vẫn còn đang thi công.
Công nhân ở tầng hai vẫn đang xây tường, Chử Dạng đột nhiên kêu lên một tiếng, Sùng Chính Nhã để cô tranh sang một bên.
Cô vội vàng lùi lại mấy bước, hai công nhân xách cốt sắt đi qua thi công.
“Đã muộn như này còn làm sao?”
Sùng Chính Nhã giải thích cho cô: “Người ta cho gấp mấy lần tiền lương, đừng nói là làm thêm giờ, làm thâu đêm cũng được, đây chính là cái tôi nói tiền chưa đủ, cho nên nhiều kiến trúc bên bờ sông này vẫn như vậy nhiều năm.”
Chử Dạng không rõ: “Đàn anh thật sự ở đây?”
Sùng Chính Nhã nhìn cô: “Cô không tin thì đừng vào.”
Cô sờ mũi một cái rồi bước vào trong.
Sùng Chính Nhã cúi đầu nhìn thời gian, thấy ngày tháng trên điện thoại đã được tự động điều chỉnh.
Một ngày đã trôi qua.
Bỏ qua khung cảnh ở đây Sùng Chính Nhã nghĩ, thời gian ở Bắc Kinh nhanh hơn ở đây là mười giờ, hình như anh ta đã đưa Chử Dạng tới đây trước thời hạn.
“Đến sớm rồi”, Sùng Chính Nhã tự an ủi mình: “Chắc không có chuyện gì đâu.”
Anh ta cất điện thoại, định tìm một cửa hàng bán lẻ gần đây, muốn mua một ít đồ lấp bụng trước.
Bên này, Chử Dạng che miệng tiến vào nhưng vì bụi mũi vẫn hơi ngứa một chút.
Bên trong tối thui, Chử Dạng mở đèn trong điện thoại lên, đáp lên gạch đá và sắt trên mắt đất, khó khăn đi vào.
Cuối cùng cũng lên đến cầu thang tầng hai.
Cầu thang còn chưa sửa lại nên không dễ đi chút nào, cũng may Chử Dạng đi giày bệt nên không sợ hỏng giày.
Cô cẩn thận lên tầng.
Ngôn ngữ xa lạ truyền vào tai cô.
Tiếng Tây Ban Nha.
Chử Dạng rất nhanh nhận ra ngôn ngữ này, cô không học qua nên một câu cô cũng không hiểu.
Có lẽ là những công nhân kia đang trò chuyện.
“Mucho trabajo.” (Vất vả rồi)
Một giọng nói dễ nghe ở trên tầng vang lên.
Tâm trí Chử Dạng đột nhiên trống rỗng.
Chóp mũi đau xót, bước chân ở cầu thang cũng dừng lại, ngay cả nhấc chân cũng trở lên khó khăn.
Lúc này, cô cũng không thể diễn tả được đây là tâm trạng gì.
Hình như là vui mừng như điên, lại có chút hẩn uất nhưng nhiều hơn là cảm giác đã tìm lại được thứ đã mất, vừa ủy khuất lại chua xót.
Giọng của anh trầm thấp ôn hòa vang lên trong không gian yên tĩnh này.
Giống hệt như trong kí ức của cô.
Chử Dạng nhớ ngày hôm đó, anh đưa cô về nhà ba mẹ cô, anh nói rất nhiều điều bình thường anh không nói, hoàn toàn không cho cô bất kỳ ám chỉ nào.
Cho tới khi cô về nhà lần nữa, nhìn căn nhà trống rỗng kia cô không biết phải làm sao, anh mang đi rất nhiều đồ đạc cá nhân nhưng lại để lại chìa khóa xe Bentley.
Ngày đó, Từ Nam Diệp nói để cho cô lái xe.
“Dù sao em cũng phải quen tự lái xe.”
Anh đã sớm định để cô lại, nếu như cô không tìm đến thì không biết tới bao giờ mới nghe được tiếng của anh.
Chử Dạng run rẩy đột nhiên bật khóc.
Qủy mới biết cô đã nhịn bao lâu.
Cô thật sự rất nhớ anh.
Chử Dạng không khống chế được âm thanh, âm thanh nức nở yếu ớt truyền đến tai những người ở tầng hai.
Có mấy công nhân lá gan nhỏ liền bị giật mình, dùng tiếng Tây Ban Nhà mà cô không hiểu hỏi.
Xem ra đã cho rằng cô là oan hồn.