• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chử Dạng chờ nửa ngày cũng không thấy ông chủ đến, ngược lại lại nhận được cuộc

gọi của Từ Nam Diệp.

Cô nhìn xung quanh, sự chú ý của mọi người đều đặt trên đài, Chử Dạng đứng lên, cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Cô vốn định chạy vào nhà vệ sinh nhưng người đến nhà vệ sinh gọi điện cũng rất nhiều.

Mẹ kiếp, bây giờ nghe điện thoại ở nhà vệ sinh là mốt mới sao?

Chử Dạng lại phải tìm một chỗ khác, tầng này quá ồn ào, nữ ca sĩ trên sân khấu đã hát mấy bài nhưng vẫn chưa nghỉ ngơi, cô đành quyết định chạy lên tầng VIP.

Dù sao cũng chỉ đứng ở hành lang gọi điện thoại, cũng không ảnh hưởng đến người trong phòng.

Chân cô dài, hai bước làm một, nhanh chóng đi lên.

Chử Dạng trông ở trong góc, chỉ ngắn ngủi mười giây nhưng cô đã lại cảm thấy như đã trải qua một trận sinh tử.

Cô thở hổn hển nhận điện thoại.

"Đàn anh."

Người đàn ông lời ít ý nhiều: "Đang ở đâu?"

Chử Dạng nhìn xung quanh, nói dối không chớp mắt: "Em đang ở trường học."

"Phải không?" Từ Nam Diệp dừng một chút, giọng điệu ôn hòa: “Em ở trường học làm gì?”

Chử Dạng cố làm ra vẻ: "Nói nhảm, đương nhiên là học tập, gọi điện cho em có việc gì không? Không phải gần đây anh rất bận sao?"

"Dù bận rộn đến đâu, anh vẫn luôn phải dành thời gian quan tâm đến em."

Nghe vậy Chử Dạng cũng sửng sốt, cô bĩu môi, trong lòng vô cùng cảm động.

Cô trầm giọng sám hối: "Đàn anh, đều do em dạo này mải mê học tập mà quên không gọi điện quan tâm anh, em thật là không xứng."

Từ Nam Diệp bình tĩnh: "Không sao đâu, anh rất vui vì em thích học như vậy."

Thấy anh tin, Chử Dạng không ngừng cố gắng, tiếp tục khoe: " Đàn anh, dù bây giờ em mê học nhưng em vẫn yêu anh nhất."

Từ Nam Diệp trầm mặc mất mấy giây rồi chậm rãi nói: "Cảm ơn em đã không quên anh.”

Chử Dạng lập tức biểu thị lòng trung thành: "Em làm sao có thể quên anh! Cho dù trên đời này em đều quên hết mọi người, em cũng sẽ không bao giờ quên anh!”

Lần này, Từ Nam Diệp trầm mặc lâu hơn.

Trong lòng Chử Dạng bắt đầu lẩm bẩm, có phải cô nói quá buồn nôn khiến anh không chịu được không.

Đang định đổi một lời giải thích khác, Từ Nam Diệp rốt cuộc cũng lên tiếng: “Em tiếp tục học đi, anh cúp máy đây.”

Chử Dạng nói hai câu rồi cúp máy.

Cô dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.

"Không ngờ cô có thể nói những lời này.”

Một giọng đàn ông nhẹ nhàng vang lên.

Chử Dạng nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt như nhìn thấy quỷ, chậm rãi nâng cánh tay, chỉ vào người đàn ông: "Anh, tại sao lại ở đây?”

Sùng Chính Nhã bất mãi nói: "Làm sao, tôi là quỷ sao? Tại sao tôi không thể ở

đây?”

Lúc anh ta ra lấy rượu lại tình cờ gặp cô gái nhỏ này đang đứng ngoài cửa gọi điện.

Nghe trộm được vài câu sau, anh ta lập tức đoán được người cô đang gọi là ai.

Chử Dạng rất thông minh, cô thấy Sùng Chính Nhã không ngạc nhiên vì tại sao cô lại ở đây, kết hợp với thông tin về ông chủ mà cô nghe được trước đó, cô lập tức hiểu ra: "Quán bar này là của anh?”

Sùng Chính Nhã nhếch môi: "Cô cũng thông minh đấy.”

Anh ta định mở miệng trêu chọc cô nhưng lại bị cô đi trước một bước.

"Anh cho sinh viên Thanh Hoa ưu đãi lớn như vậy là vì đàn anh sao?”

Sắc mặt Sùng Chính Nhã hơi thay đổi: "Liên quan gì đến cô.”

"Anh thật là" vẻ mặt Chử Dạng phức tạp: "Nếu anh là phụ nữ, còn có chuyện của tôi sao?”

Dù là người đàn ông nào nghe được giả thuyết này cũng sẽ không thấy vui, huống chi lại là Sùng Chính Nhã, một người đàn ông tướng mạo xinh đẹp nên bị trêu chọc không ít lần, cho nên bóng ma tâm lý trong lòng vô cùng lớn.  

"Không liên quan đến cô", Sùng Chính Nhã cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: “Nói dối chồng đi học để tham gia liên nghị, nếu là tôi không biết cô đã chết bao nhiêu lần.”

Chử Dạng á khẩu không nói nên lời.

Tại sao lần nào cô nói dối thì sẽ lập tức bị vạch trần vậy.

Đây có phải buff ông trời tặng cô không?  

"Thất bại.”

"Anh Sùng", Chử Dạng lập tức nở nụ cười, giọng điệu chân thành: "Đừng nói cho đàn anh biết có được không?”

Thực tế là đã nói. 

Nhưng Sùng Chính Nhã bản tính là một gian thương, anh ta ôm ngực lười biếng nói: "Vậy phải xem biểu hiện của cô.”  

Chử Dạng lập tức hiểu ra, liền lấy điện thoại, chuyển mấy ngàn tệ vào tài khoản WeChat của Sùng Chính Nhã.

Năm nghìn nhân dân tệ.

Sùng Chính Nhã không áy náy ấn nhận tiền, khóe môi hơi nhếch lên: "Cô thật có tiền, rất hào phóng.”

Mà thực tế, đây là số dư cuối cùng trong WeChat của Chử Dạng, cô vốn định chuyển tiền nhờ người mua giúp một bộ mỹ phẩm dưỡng da. 

Bởi vì cô biết Sùng Chính Nhã không thiếu tiền, nên cô không dám giữ một đồng nào chuyển hết toàn bộ cho anh ta. 

Chử Dạng bất đắc dĩ mỉm cười: "Một chút tâm ý, xin anh nhận lấy.”

"Được, tôi nhận lời" Sùng Chính Nhã chỉ vào phòng của cô: "Tôi vừa nghe có người nói muốn uống rượu với tôi, đi vào uống một ly không?”

Chử Dạng lắc đầu: "Không được không được, tôi đi xuống, anh từ từ uống đi.”

Sùng Chính Nhã đột nhiên gọi cô lại: "Này, chờ đã.”

Chử Dạng dừng lại: "Còn có chuyện gì sao?”

"Nói gì cũng có thể nhưng đừng nói toàn bộ" Sùng Chính Nhã cười hai tiếng, ẩn ý nói: "Cẩn thận tự vả mặt.”

Chử Dạng không hiểu nhưng cô cũng không định hiểu, bởi vì cô sợ năm nghìn không đủ, bây giờ cô chỉ có thể chạy thật nhanh.

Cô gái nhỏ nhanh chóng biến mất.

Sùng Chính Nhã nhướng mày, lần này anh ta không thua thiệt mà còn kiếm được năm nghìn tệ, coi như là kiếm lại tiền mới rượu đám sinh viên dưới lầu.  

Anh ta khẽ ngâm nga một giai điệu định vào phòng uống tiếp thì điện thoại lại rung lên.

Lấy điện thoại ra xem, Từ Nam Diệp lại kéo anh ta từ trong danh sách đen ra. 

[Địa điểm.]

Đi kèm với một tin nhắn chuyển khoản vô cùng hào phóng. 

[Đối phương chuyển 8888 tệ cho bạn.]

Trong xã hội, chuyển tiền cũng rất chú trọng may mắn, đây không phải cố ý mà là một loại bản năng.  

Anh ta chuyển tiền cho người khác cũng sẽ gửi một con số may mắn. Từ Nam Diệp đã tung hoành nhiều năm như vậy nên đạo lý này anh còn hiểu rõ hơn anh ta, cũng hiểu rõ hơn. 

Bây giờ là lúc anh ta phải lựa chọn, năm nghìn và tám nghìn nên chọn cái nào. 

Chỉ có kẻ ngốc mới chọn, làm gian thương chọn tất. 

Sùng Chính Nhã quyết định gửi vị trí cho Từ Nam Diệp.

Hôm nay anh ta kiếm được mười ba nghìn, có thể mở thêm một chai rượu vang để uống.

Bên này, Chử Dạng không biết mình sớm đã bị Sùng Chính Nhã bán, nghênh ngang trở về phòng.

Vừa trở về lại có người hỏi cô vừa mới đi đâu. 

"Tôi vừa đi gặp chủ quán bar.”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên: "Cô đến đó thật sao, cô có gặp được không?”

"Có gặp có gặp, tôi đã nói cảm ơn với anh ta" Chử Dạng ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh: "Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi.”

Chử Dạng ngồi xuống định tiếp tục uống rượu, Cố Thanh Thức đang ngồi bên cạnh cô, cô vừa muốn cạn ly liền bị anh ta cướp lấy ly rượu trong tay. 

Cô có chút bất mãn hỏi: "Anh làm gì vậy?”

Cố Thanh Thức thở dài: "Em không thấy Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam vẫn chưa vào sao?”

Chử Dạng nghe vậy liếc mắt kiểm tra, phát hiện bọn họ vẫn chưa vào.

"Không phải chỉ là kiểm tra thẻ căn cước thôi sao, sao lại lâu như vậy?”

"Em ra ngoài kiểm tra một chút đi", Cố Thanh Thức nhìn cô, ánh mắt có chút trách móc: "Em là chủ tịch, nếu bọn họ xảy ra chuyện em sẽ phải chịu trách nhiệm.” 

Đây là sự không hài lòng của chủ tịch tiền nhiệm đối với chủ tịch hiện tại.

Chử Dạng cũng có chút áy náy, cô chỉ để ý đến uống rượu lại quên mất đàn em của mình.

Cô lập tức đứng dậy: "Học trưởng, có chuyện gì giúp em xử lý, em đi tìm bọn họ.”

Cố Thanh Thức nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, bất lực lắc đầu.

Cô và đàn anh Từ vừa vặn bổ sung cho nhau.

Anh ta lại nhớ đến câu trả lời của Chử Dạng trên diễn đàn, cảm giác tức giận trong lòng đột nhiên biến mất.

Anh ta nói Chử Dạng đừng uống rượu nhưng anh ta lại tự mình uống một ly.

Chử Dạng không biết tính toán của Cố Thanh Thức trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa quán bar, thấy Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam vẫn còn đứng ngoài cổng.  

"Tại sao hai người vẫn chưa vào?”

Tuệ Hạnh ủy khuất nói: "Đàn chị, em không mang theo thẻ căn cước nên họ không cho em vào.”

Chử Dạng nhìn Trầm Ti Lam bên cạnh: "Học trưởng của em không làm chứng cho em sao?”

Giọng điệu của Trầm Ti Lam cứng nhắc: "Vô dụng."

Chử Dạng nhìn bảo vệ, mỉm cười làm chứng cho bọn họ lần nữa.

Bảo vệ không hề thay đổi: "Bao nhiêu quán bar đã bị kiểm tra rồi? Tôi không dám mạo hiểm, nếu không có thẻ căn cược tôi nói gì cũng không thể được.”

Chử Dạng trầm mặc một chút, ai lại về cầm thẻ căn cược tới nữa, cái này cũng không phải đăng ký hộ khẩu.

Nếu không phải vừa bị Sùng Chính Nhã gõ một khoản nếu không cô đã lên lầu tìm anh ta cứu binh rồi.

"Được rồi", Tuệ Hạnh quyết định từ bỏ, áy náy với Trầm Ti Lam: "Học trưởng, anh vào đi, em có thể tự mình đi tàu điện ngầm trở về trường.”

Trầm Ti Lam cau mày: "Em thấy mình có thể sao?”

"Vậy anh cũng không thể vì em mà không đi liên nghị được.”

Anh ta bình tĩnh nói: "Tôi vốn không muốn đến.”

Tuệ Hạnh lúng túng: "Vậy tại sao anh lại tới đây?”

Trầm Ti Lam mím môi, có chút không tự nhiên nói: "Không có lý do", rồi quay đầu lại nói với Chử Dạng: "Đàn chị, tôi cùng cô ấy trở về trường học trước, mọi người cứ tiếp tục chơi.”

Có Trầm Ti Lam đi cùng, Chử Dạng cũng yên tâm, cô là chủ tịch nên không thể rời đi quá lâu. Chử Dạng dặn dò bọn họ chú ý an toàn, khi nào trở về trường phải lập tức nhắn tin báo bình an, dặn dò thêm vài câu nữa rồi cô lại quay vào.

Tuệ Hạnh nhìn Trầm Ti Lam: "Học trưởng, không đi liên nghị, anh có buồn không?”

Trầm Ti Lam cụp mắt xuống và hỏi lại cô ấy: "Em không vui?”

“Không có”, Tuệ Hạnh lắc đầu, có chút áy náy nhìn anh ta nhưng trong lòng lại ích kỷ không nói xin lỗi, cho nên tùy tiện tìm một cớ: “Chỉ cảm thấy có chút tiếc công vất vả chuẩn bị đồ cho hôm nay.”  

Trầm Ti Lam nhìn cô ấy. 

Đôi môi tươi sáng, lấp lánh trong suốt như thạch dưa hấu, có chút không giống so với thường ngày.

Có lẽ là thoa son, cẩn thận nhìn kỹ, mí mắt cũng sáng lên, có chút nâu và vàng sáng.

Nhìn kỹ hơn sẽ thấy hai gò má trắng nõn nà, lông mi cũng cong hơn bình thường, đuôi mắt còn có một đường dài mảnh, lộ ra đôi mắt trong veo đột nhiên thêm phần quyến rũ. 

Cô ấy trang điểm, hôm nay còn mặc váy kẻ sọc đỏ đen, đi giày cao gót, lộ ra đôi chân thon dài.

Tuệ Hạnh vốn gầy nhưng lại sợ lạnh nên luôn bọc mình lại thành một cái bánh trôi.

Nhưng hôm nay cô ấy lại mặc bộ đồ này, làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của thiếu nữ.

Trầm Ti Lam nheo mắt, đột nhiên nói: "Em có muốn đi dạo với tôi không?”

Tuệ Hạnh đột nhiên kinh ngạc mở to mắt: "Có thể không?”

"Có thể", tay trong túi quần của Trầm Ti Lam nắm chặt lại buông ra: "Đi thôi, tối nay tôi sẽ đưa em về ký túc xá.”

Anh ta quay người bỏ đi trước, không cho cô ấy cơ hội theo kịp.

Tuệ Hạnh chân ngắn bước từng bước theo, trong giọng nói mang theo sự phấn khích khó tả: "Học trưởng, đợi em một chút.”

Bây giờ cô ấy cảm thấy rất vui. 

Ban đầu nghe nói Trầm Ti Lam muốn tham gia liên nghị, cô ấy có chút không vui nên đã xin đàn chị Chử Dạng một chỗ tới chơi, còn để bạn cùng phòng giúp cô ấy trang điểm, chọn đồ.  

Sau đó lại bị chặn ở bên ngoài vì cô ấy không mang theo thẻ căn cước nên không được vào. 

Rõ ràng Trầm Ti Lam có thể đi vào nhưng anh lại cùng cô đi ra ngoài hóng gió.

Tuệ Hạnh cảm thấy mình chính là một kẻ phiền toán, không chỉ gây thêm phiền phức cho đàn chị, còn hại học trưởng không tham gia được liên nghị.  

Nhưng học trưởng lại nói anh ấy không muốn đến.

Trong lòng Tuệ Hạnh tràn ngập bong bóng màu hồng, từng chút một dâng lên khiến không khí xung quanh cũng ấm lên. 

Không khí Halloween ở phố thương mại rất đậm, đâu đâu cũng có những quán hàng rong bán đồ chơi nhỏ lẻ.

Trầm Ti Lam không có hứng thú với những thứ này nhưng hôm nay anh ta lại đặc biệt chú ý đến nó.

Anh ta dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, hỏi Tuệ Hạnh bên cạnh: "Muốn mua không?”

Hai mắt Tuệ Hạnh sáng lên: "Muốn."

"Chọn một cái."

Không cần nghĩ ngợi, Tuệ Hạnh lập tức nhặt một chiếc mặt nạ ác quỷ nheo nửa mắt lên. 

“…"

Nhiều mặt nạ quỷ đẹp như vậy cô ấy lại chọn cái này, thẩm mĩ cũng rất độc đáo.

"Học trưởng, anh cũng chọn một cái đi."

Trầm Ti Lam không quan tâm lắm chọn bừa một chiếc mặt nạ quỷ.

Vừa mới mua Tuệ Hạnh vô cùng nóng lòng muốn đeo lên, trong mắt Trầm Ti Lam đột nhiên xuất hiện một tia ghét bỏ. 

Cô ấy giơ mười ngón tay ra nhảy đến trước mặt anh ta, kêu lên một tiếng: "Gào”.

Trầm Ti Lam cười nói: “Em nên mua một chiếc mặt nạ hổ, trông còn giống thật hơn."

Tuệ Hạnh hơi bối rối: "Em không biết quỷ kêu như thế nào."

Nói xong, cô ấy tháo mặt nạ ra tùy ý đội lên đầu, mặt nạ được cố định bằng dây thun, đeo trên tai cô ấy để đảm bảo mặt nạ không bị tuột khỏi đầu.

Cô ấy lấy điện thoại ra: "Em tra một chút." 

Trầm Ti Lam cao hơn cô ấy rất nhiều, Tuệ Hạnh đội chiếc mặt nạ lên đầu, cứ như vậy đối mặt cùng anh ta.

“…”

Vừa rồi cô ấy lấy gương mắt này kêu "gào" với anh ta, tuy mặt nạ này rất đáng sợ nhưn vì âm thanh trẻ con của cô ấy nên không có chút uy hiếp nào.

Cô ấy thực sự đeo mặt nạ hổ nhưng cũng không dọa được anh ta. 

Trầm Ti Lam chuyển tầm nhìn rời khỏi chiếc mặt nạ, thấy đôi môi đang bĩu ra của cô ấy.

Màu hồng phấn long lanh là lý do tại sao không làm anh ta sợ nên khi nãy tiếng "gào" phát ra thực sự rất dễ thương.

Trầm Ti Lam đang xuất thần đột nhiên không biết ma xui quỷ khiến thể nào anh ta lại đeo mặt nạ của mình lên. 

Tuệ Hạnh tra nửa ngày cũng không có kết quả nên đành ngẩng đầu lên nói với anh ta: "Cái gì cũng có nhưng đáp án không đồng nhất."

Mặt quỷ đột nhiên phóng đại gấp mấy lần về hướng anh ta.  

Tuệ Hạnh chớp mắt đột nhiên cảm thấy môi mình bị chạm nhẹ.

Mùi cao su nồng nặc xộc lên, cô ấy nhăn mũi lại, có chút chán ghét.

Trầm Ti Lam lập tức lùi ra xa vài bước, giọng nói có chút run rẩy: "Đừng tìm nữa, đi thôi."

Tuệ Hạnh cất điện thoại, đi theo sau anh ta, kết quả phát hiện Trầm Ti Lam đã đeo chiếc mặt nạ này đi một đoạn xa, dù bị mọi người nhin nhưng vẫn chưa tính tháo xuống. 

Chàng trai cao gầy mang gương mặt đáng sợ như vậy đi lại trên phố, rất khó để không bị mọi người để ý. 

"Học trưởng, sao anh vẫn đeo vậy? Không khó chịu sao?”

"Không khó chịu.”

"Cảm giác rất tuyệt sao?"

“Không biết."

Một cô gái nhỏ trên đầu đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ đi theo sau một chàng trai cao hơn cô.

Chàng trai kia đeo mặt nạ, hai tai đều đỏ bừng.

Trên môi chiếc mặt nạ quỷ kia có một vết son màu hồng nhạt.  

Ban đầu chỉ là đơn thuần dọa người nhưng một dấu son môi như vậy lại khiến mặt nạ thêm chút hương vị diễm quỷ. 

Lúc ấy Trầm Ti Lam không muốn tiến liên nghị.

Bởi vì bạn cùng phòng không ngừng lải nhải bên tai, nói Chử Dạng sớm muộn gì cũng có bạn trai, kế viện bọn họ nên sớm bồi dưỡng thêm đóa hoa xã giao đời sau cho nên lần liên nghị này nếu Chử Dạng không để Tuệ Hạnh đi, bọn họ cũng phải đi.  

Vậy mà anh ta lại đồng ý lời mời đến liên nghị này. 

Nhưng may mắn là đã đến

Những cảm xúc mơ hồ này, ngay cả Halloween cũng có thể bị lây nhiễm thành ngày lễ tình nhân.

Nếu anh thích em, chỉ cần ở bên em, ngày nào cũng giống như ngày lễ tình nhân.

Trên đường xe cộ tấp nập chạy qua, không khí lễ hội cũng rất náo nhiệt.

Từ Nam Diệp đang đợi đèn xanh, đột nhiên nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.

Hai người lần lượt băng qua đường, bước chân của cô gái quá chậm, chàng trai có chút lo lắng đột nhiên nắm lấy tay cô gái, dắt cô gái qua đường.

Cô gái vừa rồi chỉ đi chậm nhưng bây giờ hai chân như bị đông cứng, đi còn chậm hơn.

May mắn là đoạn đường không quá dài, họ cũng thuận lợi băng qua đường.

Từ Nam Diệp đột nhiên mỉm cười.

Nếu đổi thành anh, ước chừng sẽ thả lỏng sau vài bước, nói không chừng sợ bị người nhìn thấy.

Dù sớm hay muộn, cô cũng phải làm quen với điều đó.

Cho cô thời gian thích nghi với những thay đổi trong mối quan hệ của hai người nhưng cưng chiều, nâng niu cô khiến cô ngay cả liên nghị cũng dám tham gia

Mọi người đều mới bước vào tình yêu, mọi thứ phải từng bước tìm hiểu, trời sinh cô hay làm ra vẻ.

Nhưng Từ Nam Diệp không ghét dáng vẻ này của cô.

Chỉ cần cô lùi một bước anh sẽ tiến một bước, cô lùi một bước nữa anh sẽ lại tiến một bước nữa. 

Ai bảo anh yêu nhiều hơn.

Anh chấp nhận điều đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK